Sáng sớm, tại cái khe phía sau sơn mạch Trác Lạc Tư, đại sảnh nghị sự của Hắc Ám giáo đình, Tắc Tư tâm tình không tốt đang ngồi trên bảo tọa của giáo hoàng, nghe thủ hạ bẩm báo việc của Hắc Ám cửu kiếm vệ và Tu Đặc đã không tìm được tung tích của Lôi Ân và U Nguyệt Nhi. Cơn giận bốc lên cao cùng cực, đại phát một trận lôi đình. Lão truyền lệnh, hạn cho bọn chúng một tháng nếu không thể tìm được tung tích thì mang đầu của bọn chúng đến đây!
Vì phải tìm kiếm Lôi Ân và U Nguyệt Nhi, dường như Tắc Tư đã phái tất cả thám tử và mật thám của Hắc Ám giáo đình, thế nhưng lại không thể tìm được tung tích của đối phương. Điều này làm lão rất điên tiết. Theo tin mới nhất của Hắc Ám cửu kiếm vệ báo lại, trong hai ngày đã thấy ra Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn xuất hiện ở vùng ven biển phía đông đại lục và vùng biển tây bộ. Điều này thật là hoang đường. Thân là đọa lạc thiên sứ, Tắc Tư còn có cửu giai thực lực, chưa từng nghĩ đến khả năng nội trong hai ngày bay từ vùng ven biển phía đông đại lục đến vùng ven biển phía tây. Lão cho rằng Hắc Ám cửu kiếm vệ vì sợ tội mà viện cớ.
Khi Tắc Tư hạ mệnh lệnh, tại khoảng đất trống của đỉnh núi cao nhất của Trác Lạc Tư sơn mạch, Diệp Phong miệng đang ngậm cây Thanh sảng tiêu hồn, khoác lên một chiếc áo choàng màu đen, đang một mình quan sát địa thế phía dưới. Hắn rít vào thật sâu, rồi miệng nhả khói ra, nhìn vào phía sau sơn mạch, trong mắt tràn ngập tia hung ác.
Từ khi tìm được U Nguyệt Nhi, mang nàng về Tư Lược đoàn, biết được nơi khai thủy của Hắc Ám giáo đình, Diệp Phong chuẩn bị mọi việc để giáo huấn Hắc Ám giáo đình một phen. Đầu tiên là vì cái chết thảm của hài tử còn chưa chào đời, sau đó là muốn nhân cơ hội để xem thân thủ của cái gã Hắc Ám giáo hoàng chó má kia ra sao. Do cao thủ và thành viên của Hắc Ám giáo đình hiện giờ rất đông, cho nên Tư Lược đoàn không thể tiêu diệt hết toàn bộ được.
U Nguyệt Nhi tại ngư thôn Khắc Lộ Tây nghe Diệp Phong nói, Tư Lược đoàn mới là nhà của mình. Nàng tưởng là nàng đã nghe lầm. Nàng không thể tin được Diệp Phong không những không giết nàng, mà còn muốn dẫn nàng về Tư Lược đoàn. Lúc ấy nàng nghĩ Diệp Phong sẽ tiếp tục ngược đãi nàng. Sau khi nàng ôm Ny Lộ nãi nãi và tạm biệt thôn dân, để tránh cho mọi người không bị liên lụy vì nàng, rồi đi theo Diệp Phong về Tư Lược đoàn, chuẩn bị tự kết liễu sinh mạng của mình.
Song, chỉ có điều, sau thời gian nửa tháng từ lúc khi nàng trở lại Tư Lược đoàn, Diệp Phong không nhưng không có ngược đãi nàng, mà còn nói với nàng những lời khó quên: "Vì hài tử, ta sẽ không tính toán việc trước kia với nàng. Nhưng nàng một ngày là thị nữ của ta, thì cả đời sẽ là thị nữ của ta. Tư Lược đoàn là nhà của nàng, ta là nam nhân duy nhất của nàng. Nàng có thể không thích ta, nhưng không được để cái ý nghĩ không màng sống chết trong đầu mãi, nếu không nàng sẽ phải hối hận, thậm chí còn hại chết rất nhiều người. Hãy vui vẻ mà sống, đối với ta chân thật, theo Lộ Lộ mà học hỏi. Nàng ta không thông minh, lại cũng không có chủ kiến, nhưng là người mà ta thương yêu nhất. Lúc trước ba người chúng ta hàng đêm ngủ chung, nàng cũng đã cảm nhận được tình cảm của ta dành cho nàng ấy. Nếu thật tâm làm nữ nhân của ta, ta sẽ cho nàng hạnh phúc vĩnh viễn."
Đối mặt với nam nhân từng xem mình như thứ đồ chơi, lại có thể nói ra cái ý nghĩ không muốn sống trong đầu mình, giọng điệu vừa bá đạo uy hiếp, vừa ôn nhu thuyết phục. Trong đầu U Nguyệt thật sự rất mâu thuẫn. Nghĩ lại, hắn nói hắn là nam nhân duy nhân của mình, còn thêm an nguy của Ny Lộ nãi nãi và những đêm ngủ chung của ba người, hằng đêm U Nguyệt Nhi ấp ủ những tâm tình phức tạp, rồi bỏ đi ý nghĩ không muốn sống trong đầu của mình.
Lộ Lộ không còn trách cứ U Nguyệt Nhi. Tinh Hương và Mộng Hinh cùng vì thấy U Nguyệt Nhi đáng thương, khi Diệp Phong muốn dẫn nàng ta về Tư Lược đoàn, dù có một chút không vui, nhưng không mở miệng phản đối. Dù sao U Nguyệt Nhi đã từng mang cốt nhục của Diệp Phong, Diệp Phong phải chăm sóc nàng ta, làm tròn bổn phẩn của một nam nhân. Nhưng không biết sẽ có thêm bao nhiêu "tỷ muội" trong tương lai nữa?
Khó xử thật, Tĩnh Hương và Mộng Hinh muốn tụ tập tứ nữ lại, đối mặt với Diệp Phong mà nói ra ý nghĩ đó. Nhưng nên nói làm sao, khi họ không muốn vậy. Còn khi kết quả không như ý thì phải làm sao. Đó là những điều mà các nàng lo lắng!
"Đoàn trưởng, sáu trung đội chủ lực đã chuẩn bị xong tạc đạn, bây giờ có hành động chưa?" Kiệt Nã Từ từ Truyện Tống Trận đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Phong, cung kính thỉnh lệnh của đoàn trưởng
"Lập tức triển khai kế hoạch. Nhớ kỹ phải nhanh chóng ném hết tạc đạn cho lão tử. Cho bọn chó dưới kia bị nổ chết hết!" Diệp Phong hung ác rút cây thuốc ra khỏi miệng, rồi chính sắc hạ lệnh.
"Vâng!" Kiệt Nã Tư ứng thanh lĩnh mệnh, lui vào Truyện Tống Trận. Trong nháy mắt đã quay trở lại, dẫn đám tinh linh xạ thủ cưỡi bạch vũ điêu bay đến mục tiêu, cùng lúc mở ra ba cửa Truyện Tống Trận khác. Thoáng chốc, thành viên năm trung đội Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lanh, lôi đình, đại địa xuất hiện tay không ở bên trái mục tiêu, lưng đeo một rổ tre đựng vài quả tạc đạn.
Gần tọa lạc Hắc Ám giáo đình, chỉ có mười mấy tên thám tử có huyết thống của hắc ám tinh linh và nhân tộc đang ẩn núp canh chừng, thấy đột nhiên có một nhóm người lạ mặt thông qua Truyền Tống Trận xuất hiện ở bên trái, thì lập tức thổi còi báo động.
"Các huynh đệ, đoàn trường lệnh, mau chóng thả hết những quả tạc đạn, để nổ chết hết bọn chó kia." Bại hoại tinh linh Kiệt Nã Tư, nghe quân địch báo còi cảnh giới, thì lập tức truyền lại chỉ thị của đoàn trường cho năm trung đội còn lại.
"Ta khinh, việc này cần ngươi nói sao. Các huynh đệ, hãy báo thù cho nhi tử của lão đại!"
"Khải Đặc, sao ngươi biết là nhi tử? Sao không là nữ nhi?"
"Mẹ Ai Đức ngươi, miệng ngươi toàn nói nhảm. Thôi bỏ qua, cẩn thận bổn kỵ sĩ cho ngươi nếm thủ tạc đạn bây giờ!"
"Mẹ kiếp…"
Theo hai tên bại hoại Khải Đặc và Ai Đức vừa đi vừa tán dóc, thành viên sáu trung đội chủ lực của Tư Lược đoàn đã đến đúng vị trí của U Nguyệt Nhi nói, rồi nhanh chóng lấy tạc đạn trong rổ ra mà ném.
Tiếng nổ oanh long oang long, lấn áp tiếng báo động của thám tử cảnh giới cho Hắc Ám giáo đình. Nhưng mà khi các thành viên của Hắc Ám giáo đình thấy tạc đạn trên trời rơi xuống, đã nổ và tàn phá một phần, căn bản không cần cảnh giới, cũng biết là bị địch nhân tập kích
"Sao lại thế này? Cái quái gì lại nổ to thế?!"
Thành viên giáo đình đang ở đại sảnh cùng thương lượng với giáo hoàng Tắc Tư, nghe được bên ngoài có tiếng nổ lớn, làm cho cả đại sảnh chấn động, trong lòng khó chịu. Lão tưởng Quang Minh giáo đình đã tìm được nơi này, liền nhíu mày hướng ra phía bên ngoài điện mà hỏi.
Một gã Hắc Ám kỵ sĩ nhanh chóng chạy vào, rồi bẩm báo lại cho Tắc Tư. Đột nhiên vài trái tạc đạn bay vào đại sảnh, phát nổ tung tóe. Mọi người ở đây đều kinh hãi tránh né, một ít người không tránh kịp chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết, chứng tỏ đã chết.
Tắc Tư thấy xung quanh là một mớ hỗn loạn, không thể hỏi lại thuộc hạ, chỉ nghe tiếng nổ oanh oanh, liền tung hai cánh bay ra ngoài đại sảnh, để quan sát tình hình. Hiện tại nơi đây, toàn bộ vị trí trong phạm vi của Hắc Ám giáo đình đền bị oanh tạc, lửa lớn cháy khắp nơi, phòng ốc thì sập đổ, thành viên kêu la thảm thiết, trên mặt chỉ nét khổ sở. Tình cảnh hiện tại thật điêu tàn!
Cái này, cái này hình như là pháo đoạn của địa tinh hỏa pháo trong truyền thuyết?? Chẳng lẽ địa tinh lại đến tấn công giáo đình?? Tắc Tư nhìn lên bầu trời cuối cùng phát hiện vài hắc cầu tạo nên những tiếng nổ mạnh, trong đầu nghi hoặc đoán mò. Rồi lão đập hai cánh bay lên, muốn tự mình tìm người gây ra việc này.
Song năm trung đội Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, lôi đình, đại đại sau khi đã ném hết tạc đạn, để lại vài vết giầy, sau đó thông qua Truyện Tống Trận quay về trú địa bí mật. Kiệt Nã Tư dẫn tinh linh trung độ thu hồi Truyện Tống Trận rồi bay đến nơi cao mà đoàn trưởng đại nhân đã đứng, để thu hồi cái Truyện Tống Trận cuối cùng, và nhanh chóng nhằm hướng nam mà bay đi. Hành động thật nhịp nhàng, khi Tắc Tư bay ra ngoài thì chỉ có thể nhìn thấy vài điểm đen đang bay phía nam bầu trời.
"Đáng giận!"
Trong lòng Tắc Tư biết không đuổi kịp đối phương, rồi quay sang một thám tử ẩn gần đó, hỏi tình hình của đối phương. Lão không ngờ đối phương lại có Truyện Tống Trận, vì thế cho rằng chính Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn là kẻ đã oanh tạc giáo đình. Bởi vì chỉ có Tư Lược đoàn đáng hận này mới có tinh linh trung đội cưỡi Quang Minh bạch vũ điêu.
Cái nơi của giáo đình trong bốn trăm năm không bị ai phát hiện, Tư Lược đoàn nho nhỏ kia lại có thể tìm được. Đối với Tắc Tư việc xây lại giáo đình không khó khăn, nhưng cái việc này thật sự khó có thể nhịn nhục được. Nguồn: https://truyenfull.vn
Lôi Ân – Pháp Nhĩ Lôi, ngươi sẽ nhận lấy những hình phật tàn khốc nhất… Tắc Tư ngẩng đầu nhìn trời, đang thầm suy nghĩ, rồi xoay người bay về nơi cũ.
Vọng Triều sơn, trú địa bí mật, bọn Khải Đặt đã trở về, đang ở đại sảnh công chúng mà ha ha cười to. Rồi kể lại cảm giác ném tạc đạn hứng thú như thế cho những người không có tham gia. Những thành viên không được tham gia cảm thấy có chút tiếc nuối.
Làm nổ tung Hắc Ám giáo đình, trong lòng Diệp Phong rất vui, rồi tại đại sảng mà lớn tiếng quát: "Làm nổ tung cái Hắc Ám giáo đình chó má kia, hôm nay bổn đoàn trưởng thật cao hứng. Mọi người chuẩn bị yến tiệc, hôm nay chúng ta phải uống say sưa!"
Một tràng âm thanh vang lên nhiệt liệt hưởng ứng
Tất cả thành viên Tư Lược đoàn đều vui mừng hoan hô, bắt đầu chuẩn bị buổi tiệc. Cũng thông qua Truyện Tống Trận mà đi tìm La Ni, để mời đám sa mạc hắc mỹ nhân gợi cảm đến đại sảnh mà múa góp vui cho mọi người.
Tư Lược đoàn đang náo nhiệt, lúc này, mọi người đang hân hoan, tràn ngập niềm vui, hò hát say sưa. Lôi Nặc, La Phi đang uống liên tục, Khải Đặc Ai Đức thì nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi tinh linh thị nữ, nam nữ ở chung thì nói chuyện yêu đương. Nói tóm lại, ở Tư Lược đoàn không ai không thích yến tiệc!
Lúc đầu trở lại Tư Lược đoàn, U Nguyệt Nhi vẫn còn chút xấu hổ. Đối mặt với Tĩnh Hương và Lộ Lộ, nàng cảm thấy hối hận vì đã đánh hai nàng. Mỗi khi thấy mọi người hạnh phúc vây quần bên nhau, nàng cảm thấy tự ti, và rất cô đơn.
Giờ đây U Nguyệt Nhi trong lòng đã biết nguyên nhân chính mà Diệp Phong đã oanh tạc Hắc Ám giáo đình, là vì cái chết thảm của cốt nhục, thì cảm thấy hạnh phúc. Quan sát mọi người đang vui vẻ, nàng đứng ở một góc yên tĩnh, trong lòng cảm giác không thoải mái.
Diệp Phong bảo Lộ Lộ đưa cho hắn cây Thanh sảnh tiêu hồi, rồi ngồi thoải mái trên ghế, nhìn Mộng Hinh và Tĩnh Hương đang chỉ huy mọi người. Hai mắt hắn bắt gặp được một bóng người, mặc mộ bộ y phục màu đen, là U Nguyệt Nhi, liền ra dấu bảo nàng tới đây.
"Đã quay lại nửa tháng, vẫn còn chưa thích nghi được sao?" Diệp Phong đặt U Nguyệt Nhi lên đùi hắn, ôm cái eo của nàng, ân cần mở miệng ra hỏi.
Đây là lần đâu tiên từ khi U Nguyệt Nhi trở lại Tư Lược đoàn mà Diệp Phong chạm vào người nàng. Bởi vậy khi ngồi trên đùi của Diệp Phong, ở lâu trong lòng ngực hắn, U Nguyệt Nhi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Nàng thấy Lộ Lộ đang quan sát đám người kia, thì cũng đỡ hơn một chút.
"Hắc hắc, xem ra sự trải nghiệm và thời gian đã làm một người thay đổi tính nết a. Lúc trước thị nữ U Nguyệt Nhi thật vũ mị, giờ đây bị ta ôm một chút đã đỏ mặt rồi!" Tay Diệp Phong ôm U Nguyệt nhi đặt lên cái quần dài, tại ngọc đồn và đùi đẹp của nàng mà vuốt ve.
U Nguyệt Nhi đã được Diệp Phong làm trở thành mẫn cảm, lại thêm đã lâu không có tiếp xúc thân mật với nam nhân. Giờ đây nghe Diệp Phong nói xong, lại bị bàn tay của hắn mơn trớn, thân thể lập tức xuất hiện điểm khác thường, càng ngượng ngùng hơn.
"Bây giờ còn hận ta nữa không?" Diệp Phong nhìn hình dạng ngượng ngùng của U Nguyệt Nhi, tạm đừng vuốt ve, chánh sắc hỏi.
"Thiếp bây giờ không có hận bất cứ ai, chỉ hận số mệnh của mình không tốt" U Nguyệt Nhi lộ ra tia bi ai, rồi lắc đầu đáp.
"Hắc hắc, ta đã không giận, thì còn làm gì tự giận chính bản thân mình. Đến đây, mỉm cười một cái cho bổn thiếu gia nào!" Diệp Phong nghe U Nguyệt Nhi nói, trong lòng thập phần mừng rỡ, nói nhỏ bên tai nàng một câu, làm này thập phần xấu hổ, rồi kéo Lộ Lộ tới, trái ôm phải ấp, nhìn thuộc hạ chuẩn bị yến tiệc.