Áo Ni Khắc vừa nói xong, Tuyết Lị lập tức nhíu mày, thầm hô không xong, trong lòng tức giận Áo Ni Khắc đến đắc tội với lưu manh công tước, lo lắng lưu manh công tước phát nộ, đến lúc đó không chỉ Tư Lược đoàn sẽ không giúp đỡ mà e rằng cả viện quân của Mạt La đế quốc cũng tan như bọt nước.
Diệp Phong tâm tình đang rất tốt, nghe được lời mỉa mai khinh thường, quay đầu nhìn qua dực nhân mĩ nam Áo Ni Khắc, cùng với Tuyết Lị và nam nữ quân quan phía sau gã, trong lòng có chút bất ngờ, trừng mắt nhìn Áo Ni Khắc, thở ra một hơi khói thuốc tản mác vừa hỏi: "Vị dực nhân tiên sinh này, ta và ngươi có quen biết à??"
Áo Ni Khắc giả vờ khách khí châm chọc, Diệp Phong lại ra vẻ không quen biết gã, khiến Áo Ni Khắc coi như bắt gà không xong lại còn mất nắm gạo, ném người lại trúng nhà mình. Khải Đặc, Ai Đức và một ít khách vãng lai chung quanh, nhìn vẻ mặt lúng túng xấu hổ của Áo Ni Khắc, đều cười thầm. Đồng thời những vị khách tại tửu ba không biết thân phận của Diệp Phong, đều tò mò xem hắn là công tước của quốc gia nào!
"Lôi Ân công tước thật sự là quý nhân hay quên việc, tại hạ là đoàn trưởng Áo Ni Khắc của dực nhân vương quốc Quang Minh ma kiếm đoàn, chúng ta trước kia đã từng gặp mặt qua!" Áo Ni Khắc ôm hận liếc mắt nhìn Diệp Phong, miễn cưỡng cười khách sáo.
"Ai da, trí nhớ của ta thật quá kém, nguyên lai lá đoàn trưởng đại nhân của Quang Minh ma kiếm đoàn!" Diệp Phong vỗ vỗ đầu giả vờ chợt nhớ ra, hai con mắt xấu xa nhìn Áo Ni Khắc hỏi" Vị "Ngao Nghê Xác"(xác cá voi cái khô??) đoàn trưởng này, tên đầy đủ của ngài gọi là gì? Ngao Nghê Xác Bao Bao? Không đúng, không đúng, có lẽ là Ngao Nghê Xác Bạo Lộ phải không vậy?"
"Phì..." Khải Đặc đang uống rượu, nghe Diệp Phong nói xong, nhịn cười không được, kết quả phì một tiếng, phun toàn bộ rượu trong miệng ra. Ai Đức cùng các người khác chung quanh, cũng đều cố kềm tiếng cười trộm lại.
"Hắn lại đùa giỡn rồi." Tuyết Lị mặc giáo đình bạch sắc trường bào, nhìn bộ dạng của Diệp Phong, nhịn không được hé miệng lộ nét cười. Chẳng biết tại sao, vị lưu manh công tước trước mắt này chính là khiến nàng không thể quên, khiến nàng tràn ngập tò mò. Theo lý mà nói thì bây giờ nàng nên về cùng một chiến tuyến với Áo Ni Khắc, nhưng trong lòng nàng không chỉ một chút cũng không có Áo Ni Khắc, hơn nữa không hy vọng lưu manh công tước bị bất lợi hay nổi giận.
"Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ, ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu!!" Áo Ni Khắc nghe tiếng cười trộm chung quanh, phẫn nộ chỉ vào Diệp Phong quát nhẹ, chất vấn: "Lần trước tranh đoạt sáo trang tại lăng mộm người cố ý cho xạ thủ để Thác Ni bỏ chạy đúng không?"
"Lôi Ân-Pháp Lôi Nhĩ?" Trong tửu ba những người không biết thân phận Diệp Phong, nghe Áo Ni Khắc nói xong, đều giật mình nhìn về phía Diệp Phong, không thể ngờ hắn là Lôi Ân- Pháp Lôi Nhĩ đỉnh đỉnh đại danh.
"Được đằng chân lân đằng đầu?" Diệp Phong liếc mắt nhìn Áo Ni Khắc cười lạnh, đột nhiên đập bàn đứng dậy, chỉ vào Áo Ni Khắc mắng: "Ngươi con mẹ nó tự mình đến gây sự, lại ngang nhiên nói lão tử được nước lấn tới, đầu người có phải để con lừa đá trúng không??"
"Hỗn đản..." Áo Ni Khắc thấy lưu manh công tước ngang nhiên mắng gã trước mặt mọi người, lập tức giận dữ quát nhẹ một tiếng, từ trong không gian giới chỉ lấy ra Quang Minh thập tự kiếm, muốn giáo huần tên lưu manh này một chút. Lúc này Tuyết Lị và nam nữ quân quan thấy tình huống không ổn, tất cả đều ùa lên ngăn trở hành vi của gã.
"Áo Ni Khắc đoàn trưởng, ngài hôm nay sao lại như thế? Chẳng lẽ ngài quên quốc gia đang ở trong giai đoạn nguy nan, cần có viện binh từ Tư Lược đoàn và Mạt La đế quốc sao?!" Tuyết Lị bước lên che trước mặt Diệp Phong, dùng thanh âm khiến những người khách chung quanh không thể nghe, chất vấn Áo Ni Khắc.
"Lần trước nếu không phải hắn, Liệt Diễm sáo trang nhất định thuộc về dực nhân vương quốc chúng ta!" Áo Ni Khắc thấy Tuyết Lị chắn trước người Diệp Phong, không để gã tiến tới, trong lòng càng bực bội hơn, ôm hận nhìn Diệp Phong, hạ giọng trả lời.
"Bây giờ sự tình Liệt Diễm sáo trang đã qua đi, trước mắt viện binh của Mạt La đế quốc, đối với dực nhân vương quốc là trợ lực trọng yếu nhất. Xin ngươi lí trí một chút, nếu không ta sẽ thỉnh cầu nguyên soái điều ngài về đóng ở vương thành!" Ước Hàn công tước hiện tại thay thế làm nguyên soái, Tuyết Lị thấy Áo Ni Khắc hai mắt nhìn Diệp Phong tràn ngập hận ý, để tránh gã làm hư đại sự, đành phải nhíu mày đem phụ thân ra áp chế gã!
"Đúng vậy, Áo Ni Khắc đoàn trưởng, Lội Ân có ảnh hưởng rất lớn tại Mạt La đế quốc, đắc tội với hắn chúng ta rất có thể bị mất viện binh của Mạt La đế quốc, ngài nên lấy đại cục làm trọng a!" Nam nữ quân quan còn lại, cũng đều nhẹ giọng khuyên bảo Áo Ni Khắc.
Áo Ni Khắc nghe Tuyết Lị và các quân quan khác khuyên bảo, nhìn vẻ mặt bất mãn của Tuyết Lị, cùng với bộ dạng như đang xem kịch hay của lưu manh công tước, thầm nghiến răng, cố nén lửa giận, thu hồi Quang Minh thập tự kiếm, tức giận hừ một tiếng, ôm hận xoay người đi ra khỏi tửu ba.
Tuyết Lị thấy thế thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho quân quan còn lại cùng rời đi với Áo Ni Khắc, xoay người nhẹ giọng cười nói khách khí với Diệp Phong: "Lôi Ân công tước, thật sự xin lỗi, Áo Ni Khắc đoàn trưởng hắn hôm nay uống quá nhiều, không biết giữ miệng, mong ngài đừng giận!"
"Không giận? Tuyết Lị tướng quân, ta đáp ứng chi viện dực nhân vương quốc các nàng. Nàng xem bộ dạng vừa rồi của hắn, động kiếm muốn giết ta! Nếu nàng đi giúp đỡ người khác, đối phương lại muốn giết nàng, nàng sẽ không tức giận à?" Diệp Phong hai mắt trợn lên nhìn trừng trừng vào dực nhân mĩ lệ thành khiết trước mặt, trong lòng lại sắc mị mị cười thầm, ngồi phịch lên ghế, phun đầu điếu thuốc ra, nhỏ giọng hỏi ngược ra vẻ bất mãn!
Tên gia hỏa này vừa định giáo huấn một chút gã dực nhân mỹ nam vừa khoa trương đến gây sự kia, bất quá thấy Tuyết Lị đột nhiên lại che chở trước mặt hắn, liền bất ngờ không động thủ, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện thì thầm của Tuyết Lị và Áo Ni Khắc.
Diệp Phong là loại người gì chứ? Lưu manh, vô lại, sắc lang, dâm tặc. Chỉ cần là sự tình mà hắn không lỗ vốn, lại còn có thể chiếm được tiện nghi, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha. Một tên sắc lang dâm đãng thô bỉ, sẽ không động tâm với một dực nhân MM mĩ lệ thánh khiết à? Đương nhiên không có khả năng!
Cho nên, tên gia hỏa này biết rõ Tuyết Lị lo lắng Tư Lược đoàn của hắn và Mạt La đế quốc sẽ không đưa viện binh, lập tức nghĩ đến chủ ý xấu xa buộc Tuyết Lị cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Liên tưởng sau này có thể đùa bỡn với dực nữ tướng quân mĩ lệ thành khiết, tử sắc lang không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực!
"Điều, điều này, Lôi Ân công tước, xin ngài rộng lượng, ta đại diện hắn xin lỗi ngài!" Tuyết Lị vừa nghe Lôi Ân nói là đến chi viện cho dực nhân vương quốc, lại nhìn vẻ mặt tức giận bất mãn của hắn, lập tức xấu hổ nhẹ giọng khẩn trương xin lỗi.
Diệp Phong và Tuyết Lị nói chuyện thanh âm rất nhỏ, ngoại trừ Khải Đặc và Ai Đức ở gần thì căn bản không ai nghe được. Nhưng ánh mắt của khách vãng lai trên tửu ba vẫn cứ chú ý nhìn bọn họ. Không, phải nói là đều chú ý Diệp Phong, là đỉnh đỉnh đại danh Tư Lược đoàn đoàn trưởng. Lưu manh công tước!
"Ai, tửu hứng hôm nay xem như bị quấy rối rồi, chúng ta đi, tránh làm trò hề cho kẻ khác xem!" Diệp Phong nhìn những cặp mắt đang quan sát chính mình chung quanh, trong lòng cười thầm, kêu gọi Khải Đặc và Ai Đức tính tiền, đứng dậy rồi đi ra ngoài. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tuyết Lị lo lắng lưu manh công tước nổi giận thì viện binh từ Tư Lược đoàn và Mạt La sẽ tan như bọt nước, thấy thế cố chịu đựng xấu hổ, cùng đi theo ra ngoài. Một ít kẻ tham lam có ý đồ muốn xâm phạm thần khí sáo trang, cũng đều trước sau tính tiền rồi li khai không một tiếng động.
"Lôi Ân công tước, Tư Lược đoàn của ngài đóng quân tại địa phương nào?"
Rời khỏi tửu ba, đi trên đường phố mà nơi nơi đều là dực nhân. Diệp Phong cố ý phớt lờ Tuyết Lị, nhìn tới nhìn lui đùa bỡn, nhưng cũng đặc biệt chú ý bọn tham lam đang bám theo sau bọn họ. Tuyết Lị thấy tình huống này chỉ đành khách khí đi bên cạnh rồi nhẹ nhàng hỏi. Không có biện pháp. Đạo lý trên thế giới này, cầu người giúp chỉ có thể hạ giọng nhẫn nhịn, nói trắng ra chính là cầu xin người ta thì đều phải ra vẻ mình là con cháu.
"Ân, nơi đóng quân? Tại một địa phương rất bí mật, vốn ta đã nghĩ ra một biện pháp tốt để đối phó thú ải liên quân, bất quá nhìn bộ dạng của Áo Ni Khắc đoàn trưởng. Xem ra Tư Lược đoàn của ta và quân đội Mạt La rất không được hoan nghênh, xem chừng mưu tính cũng xong thôi!" Diệp Phong bước đi một lúc, trịnh trọng mồi một điếu Thanh sảng tiêu hồn mới, ra vẻ chịu đựng cảm khái.
"Thế này, thế này, Lôi Ân công tước, Dực nhân vương quốc bây giờ rất cần sự trợ giúp từ Tư Lược đoàn của ngài và Mạt La quân đội!" Tuyết Lị nghe Diệp Phong có biện pháp đối phó thú ải liên quân, trong lòng kinh hỉ, nhưng thấy hắn bị Áo Ni Khắc chọc giận đến mức không chỉ bản thân hắn không muốn giúp mà còn muốn mang cả Mạt La quân đội đi. Lập tức lo lắng cất bước đi theo hắn biểu thái.
Diệp Phong thở ra một hơi khói thuốc, cục kì vô lại nhìn dực nhân MM nói: "Tuyết Lị tướng quân, chúng ta biết nhau cũng khá lâu rồi, nàng nên biết tính cách không chịu lỗ của ta từ trước đến nay. Không sợ nàng phản cảm, nói trắng ra, ta là người hẹp lượng, hơn nữa đặc biệt thù dai, ai tìm ta gây phiền phức, ta nhất định không để yên cho hắn!"
"Thì..." Tuyết Lị nhìn biểu tình xứng danh vô lại của Diệp Phong, xấu hổ chẳng biết nói gì, luận về công phu mồm mép, Tuyết Lị vĩnh viễn không phải là đối thủ của lưu manh công tước.
Hai tên bại hoại Khải Đặc và Ai Đức, một mực yên tĩnh nghe lão đại và dực nhân mĩ nữ trò chuyện, bây giờ đã cơ bản xác định là lão đại muốn có dực nhân mĩ nữ này, bởi vậy nhìn bộ dạng xấu hổ của dực nhân mĩ nữ, hai tên bại hoại vừa đi vừa liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm cười trộm.
Tuyết Lị mĩ lệ thánh khiết, đi trên đường phố thập phần thu hút sự chú ý. Diệp Phong nhìn hình dáng cao quý thánh khiết của Tuyết Lị, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một ý niệm bậy bạ, khách khí cười nói với Tuyết Lị: "Tuyết Lị tướng quân, nếu Áo Ni Khắc đoàn trưởng không chào đón ta, ta đến giúp đỡ cũng chỉ chịu bực mình, hay là thôi đi. Chúng ta bây giờ đi tìm trò vui, nàng không thích hợp đi cùng đâu!"
Dực nhân vương quốc bây giờ rơi và tình thế nguy cơ ngập đầu, không có sự giúp đỡ từ Tư Lược đoàn và Mạt La đế quốc, căn bản không có khả năng đánh lùi thú ải liên quân, đoạt lại lãnh thổ bị chiếm đóng.
Tuyết Lị nghe Diệp Phong nói xong, trong lòng quả thực sắp hận chết Áo Ni Khắc rồi, mặt vừa cười vừa lộ ra thần sắc khẩn cầu, nhìn Diệp Phong lo lắng nói: "Đừng, Lôi Ân công tước, dực nhân vương quốc rất cần sự hỗ trợ của ngài, nếu ngài muốn trút giận, ta có thể thông tri cho nguyên soái bắt Áo Ni Khắc đến xin lỗi ngài ngay!"
"Cái loại xin lỗi khi bị ép bức này, cũng thôi đi, làm không tốt thì hai bên chúng ta có thể đánh nhau đấy!" Diệp Phong thấy Tuyết Lị đã gấp đến lộ thần sắc cầu khẩn, không muốn đùa quá mức khiến nàng khó chịu, thấy được thì ngưng lại, quay đầu nói với Khải Đặc và Ai Đức: "Đi giải quyết bọn sâu hôi tham lam phía sau đi!"
"Rõ!" Khải Đặc và Ai Đức nghe vậy lập tức xoay người đi về phía sau, bọn họ cũng đã phát hiện bọn sâu hôi bám theo phái sau, chỉ có Tuyết Lị đang lo lắng nên không để ý thấy, bây giờ nghe Diệp Phong nói, mới biết có người bám theo.
"Tuyết Lị, nàng rất muốn ta giúp dực nhân vương quốc phải không?" Hai người Khải Đặc rời đi, Diệp Phong trong lòng cố nén ý cười, hai mắt nhìn thẳng Tuyết Lị, bày tỏ thần sắc thâm tình, nhẹ giọng hỏi.
"Ân!" Tuyết Lị bị thần sắc thâm tình đột ngột lộ ra của DIệp Phong dọa cho giật mình, mặt cười đỏ lên, gật đầu trả lời.
"Kỳ thật từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thích nàng rồi, bất quá ta là người rất tự biết mình, biết nàng sẽ không thích ta..." Diệp Phong cố nén ý cười, mặt dày vô sỉ nói, dừng một chút lại tiếp tục nói: "Nếu nàng muốn ta hỗ trợ, ta có thể phá lệ đáp ứng nàng, nhưng trước lúc đó, nàng phải thỏa mãn lòng hiếu kì, cùng ta đi đến xem qua một địa phương, nàng yên tâm, chỉ là nhìn xem mà thôi, ta tuyệt đối sẽ không có ý đồ đặc biệt với nàng!"
Tuyết Lị nghe Diệp Phong nói hắn thích mình, nhất thời kinh ngạc đứng sững sờ, gương mặt càng đỏ bừng, đôi mắt mĩ lệ nhìn hắn lộ vẻ bất ngờ, trong lòng còn có một tia cảm giác không nói rõ được, dưới ánh mắt thúc giục của Diệp Phong, nhẹ nhàng lên tiếng tỏ vẻ nguyện ý thỏa mãn lòng hiếu kì của hắn. Khiến Diệp Phong cao hứng mừng thầm, trong lòng cuồng tiếu bại hoại.