Ma giới vương cung, huyết sắc thánh điện, Hắc Ám đại ma Ngạo Luân- Cổ Tát Đức hai chân đã phục hồi, ngồi trên vương tọa, đang nghe đọa lạc thiên vương Kì Khoa Nại Nại bẩm báo, gật đầu nói: "Ngươi đi chuẩn bị một chút đi, bổn vương phải thân chinh tiêu diệt tên phản đồ kia."
"Vâng" Đọa lạc thiên vương Kì Khoa Nại nghe xong cung kính lĩnh mệnh, nhanh chóng lui ra khỏi điện.
"Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, chờ xem, tiêu diệt xong tên phản đồ, bổn vương sẽ lập tức đi tìm ngươi thảo phạt trả lại mối thù đôi chân gãy." đại ma vương Ngạo Luân nhìn đọa lạc thiên vương ra khỏi huyết sắc thánh điện, trong đầu ôm hận nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Lần trước Ngạo Luân sở dĩ phải toàn quân đột ngột rút lui là bởi vì đệ đệ hắn, cũng có Hắc Ám huyết mạch, Bỉ Luân – Cổ Tát Đức lãnh đạo một thực lưc Ma giới nhỏ bé, gồm nhiều chủng loại dấy binh tạo phản, tại phương bắc Ma giới địa thế cao và hiểm mà xưng vương, làm hắn không còn cách nào phải trở về bình định loạn quân!
Ngạo Luân một điểm đều không lo lắng cửa đến Ma môn bị phong ấn, không thể gạt bỏ vấn đề của Nam Bắc lục địa. Bởi vì hắn ngày đầu tiên đến Nam Bắc đại lục, đã cho đọa lạc yêu vương chuẩn bị ổn thỏa!
Vương cung thần giới trang nghiêm thánh khiết, Quang Minh vương thần, Nặc Á - Tư Kì đứng ở cuối Quang Minh thánh điện, dường như có sự hoài niệm mà gãi đầu trên tóc trắng phiêu bạt, quay đầu nhìn về phía sau là bạch vũ dực vương Lạc Địch - Mặc Khắc Tây, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười mê người, nhàn nhạt hỏi: "Tìm được rồi sao?"
"Phụ lòng thần vương bệ hạ, vẫn không tìm được, xin cho ta thêm thời gian, ta nhất định sẽ tìm được công chúa chuyển thế" Vai có một đôi cánh chim khiết bạch, dáng người cao lớn cường tráng, bạch vũ vương anh tuấn tiêu sái, xấu hổ áy náy ứng thanh.
Quang Minh thần vương Nặc Á cười nói: "Ngươi không cần tự trách, Thù Lị Nhã trong lúc chuyển thế, khẳng định xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ không khó tìm như vậy. Ngươi trước tiên đi được rồi!"
"Vâng" Bạch vũ vương nghe vậy lĩnh mệnh,nhanh chóng rời đi.
"Quang Minh nữ thần yêu quý, vì sao ta lại đột nhiên không thể cảm giác được sự tồn tại của người? Thân thế đầu thai của Thù Lị Nhã như thế nào lại khó tìm? Chẳng lẽ xảy ra sự tình gì sao…?" Quang Minh thần vương Nặc Á cau mày, nghi hoặc nghĩ
Thần quang của Huyền băng sáo trang và đại địa sáo trang hiện thế, khiến cho vô số cường giả vọng tưởng ham muốn. Một cuộc tìm kiếm sự kiện bảo vật nhanh chóng bùng phát. Đáng tiếc, khi cường giả các tộc biết được chủ nhân của hai đại sáo trang, đều không cam chịu nhưng phải bỏ đi ý niệm tìm kiếm tranh đoạt.
Bởi vì chủ nhân của huyền băng sáo trang là thủ lĩnh thủy tinh linh thuộc tinh linh vương quốc, chủ nhân đại địa sáo trang là hoàng kim sư vương quốc vương thú nhân tộc. Hai đại thế lực này bất luận là cái gì đều không phải hạng tôm tép yếu đuối để các tộc cường giả có thể tùy ý cướp đoạt, cho nên bọn họ đành phải đình chỉ hành vi cướp đoạt, thay đổi sử dụng hành vi trộm cắp.
Tinh linh vương quốc bây giờ tình trạng nội chiến. Quang, hỏa, điện, ba bộ tộc lớn, ủng hộ tinh linh công chúa. Thủy, phong, thổ, phản đối tinh linh công chúa kế vị. Thủ lĩnh bộ lạc thủy tinh linh Trác Kiệt – Mạt Khắc là thủ lãnh của phe phản đối.
Diệp Phong đối phó với thủ lĩnh thủy tinh linh cùng quốc vương vương quốc thú nhân tộc, đành phải tạm thời từ bỏ ý niệm tranh đoạt sáo trang trong đầu. Bởi vì hai đại thế lực này đều không phải nói cướp là có thể cướp được. Hơn nữa thần khí sáo trang, loại khí bảo này, bọn họ khẳng định đã sớm dung hợp cơ thể, cho dù đi cướp cũng không có khả năng thành công. Diệp Phong sẽ không cùng đám cường giả không biết gì kia, vào cái nơi phòng ngự nghiêm ngặc của bọn họ, mà cướp món đồ gì đó trong cơ thể của bọn họ.
Do hai đại sáo trang thần quang xuất hiện làm rung động ảnh hưởng, tin tức ba vị hoàng tử của Quang Minh đế quốc tàn sát lẫn nhau, toàn bộ chết thảm, mặc dù cũng làm kẻ khác giật mình, nhưng rất ít người nghị luận việc này. Bởi vì thảo luận về hai đại sáo trang mới là chủ đề chính của sanh linh các tộc.
Phi Nhã công chúa tướng mạo xấu xí, hơn nữa không thường xuyên xuất cung, người biết nàng không nhiều lắm. Toàn bộ thân nhân quen thuộc của nàng đã chết, do đó Tĩnh Hương hóa trang giả làm nàng công chúa đã chết này thập phần tiến triển thuận lợi, không có bị bất cứ kẻ nào phát hiện sơ hở.
Cộng thêm có Khoa Lôi tể tướng giúp đỡ, Tĩnh Hương giả mạo công chúa, do quần thần ủng hộ, thuận lợi kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành vị nữ vương đầu tiên từ trước đến nay của Quang Minh đế quốc.
Khoa Lôi cũng không biết công chúa là giả. Nguyên nhân Diệp Phong cùng ông hợp tác, chỉ là muốn bảo ông lôi kéo quần thần ủng hộ Phỉ Nhã kế vị, tất nhiên sẽ không mang sự thật nói cho ông. Thấy ông ngoan ngoan hợp tác, liền cao hứng mang Tây Đốn thả ra. Dù sao Tĩnh Hương đã trở thành nữ vương, ông chỉ là một tể tướng hèn mọn, nếu dám gây chuyện, tiêu diệt ông rất dễ dàng.
Một nữ tử xấu xí kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành nữ vương thống trị cả nước, quan viên cùng quý tộc đế đô mặc dù đều không đồng ý, nhưng không ai đại biểu phản đối. Vài vị công tước có thực lực không tệ, liền kết hợp vùng lên tự lập lãnh địa.
Đáng tiếc đây là Quang Minh đế quốc mà không phải là Mạt La đế quốc, nguyên soái của Quang Minh đế quốc Kiều Trì - Bố Lỗ, một lòng tận trung với hoàng thất, đối mặt với hành vi muốn mưu phản của vài vị công tước, lập tức thỉnh cầu Tĩnh Hương, cho phép suất quân mang toàn bộ số công tước đó tiêu diệt, tịch thu đất đai và tài phú.
Ngày nay các tộc vẫn còn nổi loạn.Do Mạn Nỗ Ngải Nhĩ và Lạc Tư, dẫn công tượng ải nhân cùng nô lệ địa tinh đang vất vả cố gắng, chiến hạm khổng lồ có thể chứa được ngàn người đầu tiên, trải qua nhiều lần sửa đổi cùng thí nghiệm, rốt cuộc thuận lợi hoàn thành. Cái chiến hạm này, một khi từ Tinh Quang bình nguyên xuất ra đến hải vực, được người khác nhìn thấy, nhất dịnh sẽ được xếp vào trở thành tiên phong, và được ghi vào sử sách.
Ngày này ở giáo đình, Mạt La, Quang Minh, thủ lãnh của ba đại thế lực, tất cả đều là nữ nhân của Diệp Phong. Mặc dù Liên Na và Tĩnh Hương không biết quan hệ của hắn và Á Sắt Lâm, nhưng chỉ cần hắn còn sống, ba đại thế lực sẽ liền một thể. Nhân tộc giờ đây đã bí mật xem như thống nhất toàn tộc.
Mặt trời chiều đã ngã về tây, trong đại điện hoàng cung Mạt La đế quốc, lưu manh công tước vô cùng sang khoái ngồi ở trên vương tọa, nhắm mắt hưởng thụ hai vị nữ vương trước người dùng miệng lưỡi hầu hạ, trong lòng cảm giác thỏa nguyện muốn khóc. Bất luận kỹ xảo của nhị nữ như thế nào, chỉ bằng thân phận của các nàng quỳ thổi tiêu cho ngươi, ngươi có thế không sung sướng sao?
"Lôi Ân, chàng không phải đi tìm Vưu Lị Ny long vương sao? Mau xong nhanh lên một chút đi, chỉ giỏi giày vò người ta a…" Liên Na nữ vương mặc cung trang màu đen hoa lệ, quỳ gối trước tình nhân, nắm lấy bảo vật làm nàng vô cùng hạnh phúc, tay ngọc sờ đôi môi đã tê dại, hờn dỗi bất mãn.
Tĩnh Hương nữ vương đang ngoạn lông bảo bối, nghe vậy cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phong gắt giọng nói: "Tử quỷ, chỉ biết thoải mãn cho chính mình, mà không nghĩ tới cảm thụ của chúng ta, mau mau đi giải quyết việc nghiêm chỉnh. Đừng quên tìm Long vương. Chàng, cái kế hoạch giết thú kia vẫn là việc chính đó!"
"A, lão bà đại nhân, sự tình trọng yếu gì cũng không bằng thời gian này. Các nàng không biết loại sự việc giữa đường chấm dứt này sẽ tổn hại sức khỏe sao?" Không được gian nhân chăm sóc, Diệp Phong lập tức cảm giác thập phần không được thoái mái, đứng lên mang Tĩnh Hương mặc quần dài màu đỏ, đè lên bàn, mân mê mông ngọc nhô cao, xấu xa cười nói: "Hôm nay ta nhất định phải ở đại điện này, hảo hảo chơi đùa hai nữ vương các nàng..hắc hắc.."
"Đừng, Lôi Ân, chàng nếu muốn chúng ta hãy chờ buổi tối quay lại. Bây giờ chàng đừng quấn chúng ta nữa…" Tĩnh Hương nữ vương bị tình nhân đặt lên trên bàn phía trước vương tọa, giãy dụa không thoát được sự trói buộc của hắn, chỉ phải mở miệng cầu xin tha.
"Không được, ta muốn bây giờ!" Lưu manh công tước tay trái đặt ở lưng Tĩnh Hương, tỏ thái độ thô bạo, tay phải nhanh chóng cởi quần dài màu đỏ của nàng, làm lộ ra ti võng màu hồng bó sát đùi ngọc, cùng với cấm địa che bởi nội khố trắng toát.
Tĩnh Hương biết rõ tình nhân lúc tầm hoan thì một cách thô bạo cùng ngang ngược, trong lòng biết không thể thay đổi suy nghĩ của hắn, chỉ biết nằm xấp trên bàn, tùy ý hắn làm xằng làm bậy.
"Hắc hắc, Hương Hương đại lão bà, vóc dáng của nàng ngày càng thật sự là tốt nha. Nghe nói cái việc này là do có quan hệ với nam nhân mà có, công lao của ta không nhỏ đó!"
Diệp Phong nhìn Tĩnh Hương nằm sấp trên bàn, mông được nâng lên tư thế thật mê người, và cái cấm địa tuyệt vời của nàng khiến cho hắn phải mê luyến, rồi hắc hắc cười xấu xa, háo sắc kéo nội khố của Tĩnh Hương xuống đầu gối, hai tay ôm trọn bộ ngưu đầy đặn, tiểu hòa thượng phía dưới hung hăng không cố kỵ gì mà đi vào nơi tuyệt vời đó.
"Liên Na, nàng cũng nằm xấp người đi, ta phải cùng lúc hưởng thụ hai nữ vương cao cao tại thượng các nàng."
Liên Na nữ vương nhìn tình nhân cùng đạo sư tiêu hồn, mặc dù nghĩ rất e thẹn, nhưng tâm trạng cũng rất chờ mong có thể được tình nhân sủng hạnh. Diệp Phong thấy bộ dạng dục hỏa cao thăng mỹ lệ của nàng, lập tức mang nàng kéo đến bên trái Tĩnh Hương, nằm xấp trên bàn nâng cái mông lên cao, trực tiếp xé rách cung trang, lộ ra thân thể mềm mại trắng nõn nóng bỏng mê người, vuốt ve đùi ngọc thon dài nàng qua tất lưới đen làm bằng lụa, xé rách tiết khố màu đen, hai tay xoa bóp mông ngọc bóng loáng trắng noãn hưởng thụ nhục cảm. Bên dưới là tiểu hòa thượng nhanh chóng công nhập vào cấm địa.
Tại đại điện trang trọng lộng lẫy uy nghiêm, lưu manh công tước hoang dâm đang chuyển động thân thể trên mông của hai vị nữ vương. Hắn cười xấu xa, không ngừng hưởng thu nhị nữ, khiến hắn đạt khoái cảm tuyệt vời. Nghĩ đến có thể tại trong đại điện hoàng cung cưỡi đồng thời hai vị nữ vương, trong lòng khoái cảm dâng cao, tuyệt đối là từ trước đến nay chưa từng có sảng khoái như vậy!
Thành viên long ưng kỵ sĩ đoàn, bây giờ tại tuyết sơn Kì Khoa Nại Đức ở chung với băng sương long ưng, đã thập phần hòa thuận. Kỵ sĩ có thể hoàn toàn dễ dàng cưỡi long ưng xuất kích tác chiến, làm cho Tư Lực đoàn càng trở nên mạnh. Công tước lưu manh da mặt dầy, đang trên thân thể tuyệt vời của hai vị nữ vương, hưởng thụ khoái cảm kích thích, bảo các nàng quỳ xuống trước người, mang toàn bộ tinh hoa bắn ra trên khuôn mặt mĩ lệ của mĩ nhân.
"Công tước đại nhân!"
Trung tâm tuyết sơn Kì Khoa Nại Đức, Diệp Phong thông qua Truyện Tống Trận xuất hiện, xung quanh kỵ sĩ đứng ở trên lưng băng sương long ưng diễn tập công kích lẫn nhau, lập tức cung khướng tới hắn thỉnh an.
Hoàng hôn xuống dưới núi tuyết Kì Khoa Nại Đức, cảnh sắc đặt biệt đẹp hơn, Diệp Phong vừa mới sung sướng cao độ, trở lại địa phương đẹp này, tâm tình nhất thời càng thêm sảng khoái, quay lên bầu trời hướng về kỵ sĩ gật đầu, đi bộ hướng tới Vưu Lị Ny long vương đang cùng Lam Lam, Thánh Ma chơi đùa.
"Lôi Ân, ngươi vừa đến đây lại quan sát thành quả tu luyện của kỵ sĩ thấy sao? Đám tiểu tử kia thật quả là nhân tài, ngươi quả là có mắt!" Vưu Lị Ny long vương theo Lam Lam cùng Thánh Ma chơi đùa, tâm tình đang tốt, đã thấy Diệp Phong đi tới lập tức cao hứng ca ngợi. Trải qua trong khoảng thời gian ở chung, ấn tượng của kỵ sĩ trong tuyết sơn đối với sự đối xử của nó đều rất tốt.
"Hắc hắc, Vưu Lị Ny long vương thấy bọn chúng không có vi phạm cái gì chứ? Ta hôm nay đến đây không phải kiểm tra thành quả, là có một kế hoạch đang chẩn bị thực hiện, cần long ưng và kị sỹ tham gia. Vì tránh cho long ưng và kỵ sĩ không thể tạo thành một thể tương thông, tất yếu sẽ thương vong, cho nên ta muốn hỏi Vưu Lị Ny long vương có thể hay không cho phép long ưng cùng kỵ sĩ thành lập khế ước tâm linh?" Diệp Phong hắc hắc cười hướng về phía Vưu Lị Ny long vương nói ra ý tứ của hắn.
Băng sương cự long được xem là một nhánh một mạch cự long, nhưng không hề được long tộc đặc biệt coi trọng. Băng sương long vương Vưu Lị Ny đối với băng sương long ưng, thuộc hạ của nó, có tuyệt đối quyền lực điều động. Hơn nữa nó đối với Diệp Phong và bọn kỵ sĩ thuộc hạ rất tín nhiệm. Bởi vậy nghe Diệp Phong nói xong, liền hỏi hắn kế hoạch ra sao, thấy rất tốt, uy danh cùng lợi ích cho long tộc, liền cao hứng gật đầu đồng ý.