Sau khi sự việc Lao Nhĩ bệ hạ tứ phong cho Cầm Thú Nam Tước thành Hoàng Gia Tư Lược đoàn Đoàn Trưởng, được công khai, không khí tại đế đô liền lập tức bùng nổ ra hai luồng hỷ nộ mâu thuẫn nhau.
Những kẻ vui mừng chính là cư dân của đế đô, bởi vì một khi Cầm Thú Nam Tước phải kiến lập Tư Lược đoàn thì sẽ không thể ở lại đế đô lâu dài, như vậy sau này sẽ không còn phải sợ bị hắn khi phụ bức hiếp nữa. Do đó bọn họ hoan hỷ ăn mừng là lẽ đương nhiên.
Những kẻ tức giận đương nhiên là phe quý tộc do Uy Nhĩ Nguyên Soái cầm đầu. Bởi vì sau khi Cầm Thú Nam Tước kiến lập được binh đoàn, vậy thì phe Tể Tướng vừa có thể quản lý chính sự, lại còn có binh đoàn làm hậu thuẫn. Đây chính là điều mà bọn chúng không mong muốn nhất. Chỉ đành hy vọng với phong cách xử sự làm người của Cầm Thú Nam Tước, hắn vị tất đã có thể kiến lập Tư Lược đoàn thành công, coi như đây cũng là một an ủi.
Mạt La đệ nhất mỹ nam tử đang nằm trên giường dưỡng thương Phỉ Long gần đây trong lúc bị thương mà tưởng nhớ đến quan hệ với U Nguyệt Nhi, đột nhiên trở nên táo bạo dị thường. Y biết Cầm Thú Nam Tước đã trở thành Hoàng Gia Tư Lược đoàn Đoàn Trưởng, nhất thời khí tức xông lên cao tới ba trượng, thề nhất định phải tăng cường thực lực, hòng kiếm cơ hội báo thù.
Đối với Cầm Thú Nam Tước, đại sự kiến lập Hoàng Gia Tư Lược đoàn thật chỉ giống như là uống ba ly rượu, kết bè kéo đảng để phá trời phá đất. Nhưng so với cái chết ngoài ý muốn của Tây Tư, đứa con út Lạc Khắc Tể Tướng, thì đây quả là trái ngược.
Bất quá Tể Tướng đại nhân dù có hận thế nào đi nữa thì cũng đã mất một người con trai, khiến cho những người ghét hận ông ta đều cảm thấy thống khoái.
Tây Tư đã chết được bốn ngày, mọi việc hậu sự cho nhi tử đều do một tay Lạc Khắc lo liệu, tâm tình cho đến lúc này vẫn chưa được tốt. Giờ đây, tôn tử của lão lại quyết định rời khỏi đế đô trong ngày hôm nay, khiến ông lại càng thêm đau buồn. Nhưng đây chính là niềm vinh dự cho Pháp Lôi Nhĩ gia, cho nên lão hoàn toàn ủng hộ cho tôn tử của lão lên đường kiến lập Hoàng Gia Tư Lược đoàn.
Thời gian gần đây, trong lòng Diệp Phong cứ như được nở hoa. Đó là bởi vì Lạc Khắc đã âm thầm bồi dưỡng ba trăm tử sĩ trong đó có một trăm tứ giai Liệt Diễm kỵ sĩ, toàn bộ đều sẽ gia nhập Hoàng Gia Tư Lược đoàn để cho hắn sử dụng. Hơn nữa, lại còn cho hắn bốn mươi vạn kim tệ để chi dùng.
Từ Mạt La đế đô mà cưỡi ngựa đến hỗn loạn hoang nguyên thì cũng phải mất một tháng thời gian. Vì kế lâu dài, Diệp Phong gần đây đã sai người đi mua thật nhiều món đặc sản tại đế đô, chuẩn bị dọc hành trình đến hoang nguyên sẽ xem xét mà bán lại để kiếm tiền.
Vì để kiến lập Hoàng Gia Tư Lược đoàn, hôm nay gã có được trong tay chín mươi vạn kim tệ đủ để dùng vào việc chiêu mộ các thành viên tinh anh. Bất quá nếu lãng phí tiền bạc quá nhiều thì sẽ không có đủ để sắm sửa trang bị và vũ khí, lại thêm sức tiêu thụ của nhiều người trong lúc này cũng khá cao, căn bản là số tiền này không đủ để trang trải mọi thứ, mà lão nhân cũng không có khả năng trợ giúp thêm cho gã, vì vậy, hắn phải tận lực kiếm tiền. Đối với hắn mà nói, phương pháp để kiếm tiền nhiều nhất chính là làm thương mại và cướp bóc.
Ngoài cửa bắc của đế đô, đội ngũ của Diệp Phong đã sẵn sàng xuất phát. Những thanh niên quý tộc mà ngày thường vẫn qua lại với Lôi Ân cùng với các quan viên lớn nhỏ trong giới quý tộc thuộc phe Lạc Khắc cũng đều có mặt ở đây để tống hành cho gã.
Lạc Khắc nhìn tôn tử của lão, chỉnh sắc nói:" Quai tôn, ngươi bây giờ đã trưởng thành, gia gia cũng không cần phải nói nhiều những lời thừa nữa. Vì danh dự của gia tộc, hãy cố gắng lên!"
Diệp Phong cảm động, vỗ nhẹ lên vai Lạc Khắc, khuyên:" Lão nhân yên tâm, cháu sẽ cố gắng. Ba Nhĩ có mang theo tín điểu từ nhà, khi đến nơi sẽ thông tri cho gia gia biết địa điểm của bọn cháu. Nếu có việc gì gấp, gia gia hãy báo cho cháu biết, cháu sẽ lập tức trở về ngay!"
"Được!" Lạc Khắc gật đầu đáp lại, rồi quay sang Ba Nhĩ và Lộ Lộ, dặn: "Hai người các ngươi hãy hầu hạ thiếu gia cho tốt. Trên đường đi, mọi chuyện đều phải lo cho thiếu gia thật chu đáo, có biết chưa?"
"Dạ, lão gia!" Ba Nhĩ và Lộ Lộ cung kính gật đầu đáp lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Diệp Phong lại cùng Lạc Khắc nói thêm vài câu, sau đó thì hướng sang các quan viên quý tộc và những người đến tống tiễn phất tay chào. Hắn để Ba Nhĩ lên ngựa trước, rồi mới cùng Lộ Lộ tiến vào chiếc xe ngựa lộng lẫy, ra hiệu cho La Phi đánh xe xuất phát đi về hướng đông bắc.
Một trăm tên Liệt Diễm kỵ sĩ thân mặc trường y màu đỏ, tay cầm thiết thương dài ba thước, cưỡi toàn chiến mã màu đen, xếp thành đội ngũ chỉnh tề đi theo sau xe ngựa của thiếu gia.
Hai mươi chiếc xe ngựa dùng để chuyên chở các món hàng đặc sản được xa phu điều khiển chạy theo sau cùng. Ba Nhĩ, Ai Đức, Khải Đặc ba người sóng vai cưỡi ngựa đi phía trước đoàn người.
Các quan viên quý tộc và những người đến tống tiễn bắt đầu từ từ rời đi, còn Lạc Khắc thì vẫn đứng ngoài cửa thành dõi mắt nhìn theo đoàn người ngựa của tôn tử lão khuất dần ra khỏi tầm mắt thì mới thở dài một tiếng, rồi quay đầu bảo thị vệ rời khỏi bắc môn.
Những cư dân trong đế đô khi biết được Cầm Thú Nam Tước đã rời khỏi, liền phát ra những tiếng hoan hô thật lớn. Thậm chí, có người còn quỳ cả xuống mà khóc lớn, cảm thán rốt cuộc Quang Minh nữ thần đã hiển linh, không để cho Cầm Thú Nam Tước tiếp tục gieo rắc tai họa cho bọn họ.
Cùng lúc đó, trong chiếc xe ngựa lộng lẫy của Diệp Phong, gã đang cười nhăn nhở ôm lấy U Nguyệt Nhi ngồi trên chiếc giường mềm mại, một tay thò vào bên trong bộ y phục trắng tinh của nàng xoa bóp lấy đồi ngực phong mãn và đôi mông mềm mại đàn hồi của nàng.
U Nguyệt Nhi vì không có võ công ma pháp nên gần đây đã bị Cực Lạc Tiêu Hồn thủy khiến cho mất đi bổn tính, thân thể trở nên mẫn cảm dị thường. Nàng thập phần sợ hãi tên Cầm Thú Nam Tước, kẻ vừa đánh bại Phỉ Long này, sẽ lại ép mình uống tiếp Cực Lạc Tiêu Hồn thủy.
Vả lại, với tác phong của Cầm Thú Nam Tước từ trước tới nay, hắn vẫn chưa cướp đi trinh thao của nàng thì đó đã là một kỳ tích. Giờ đây, đối với hành vi chiếm tiện nghi của hắn, nàng dù hận đến cực điểm nhưng cũng không dám phản kháng. Trong lòng không ngừng cảnh giác mình phải nhẫn nại, vô luận thế nào cũng phải ráng nhẫn nại, chỉ cần có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn thì sẽ có ngày tìm đến tên cầm thú này để báo thù.
Chiếc xe ngựa lộng lẫy này được Diệp Phong đặc biệt chọn mua ngày hôm qua. Bên ngoài có bốn thớt mã kéo xe, bên trong lại có sẵn chiếc giường mềm mại, rộng rãi thoáng mát, có thể dung chứa được ba người nghỉ ngơi trong xe. Tiểu Ky Linh hầu lúc này đang nằm trên giường ngủ một thoải mái tự nhiên.
Một thân ảnh bạch y khác đang quỳ gối ở khoảng giữa hai chân thiếu gia, người này chính là Lộ Lộ. Nàng đang ngượng ngùng dùng chiếc miệng anh đào và chiếc lưỡi thơm tho khiến cho tiểu bảo bối của thiếu gia tiêu hồn, sung sướng như tiên.
Diệp Phong lim dim hưởng thụ sự phục thị của Lộ Lộ, cánh tay phải thì ôm lấy U Nguyệt Nhi, xoa nhẹ lấy kiều đồn của nàng ta. Hắn tận tình hưởng thụ nhục cảm xúc giác, nhìn ánh mắt tràn ngập sự khuất nhục của nàng, cười nói: "Lộ trình còn dài, thời gian còn dư giả, mỹ nhân nàng hãy kể cho ta nghe mọi sự tình của Hắc Ám Giáo Đình đi!"
"Không được!" U Nguyệt Nhi kiên quyết lắc đầu phản đối.
A! Thật là có ý tứ, tiểu nương bì đã bị ta chiếm tiện nghi như vậy mà vẫn nhất định không khai ra mọi sự tình có liên quan đến Hắc Ám Giáo Đình, chẳng lẽ Hắc Ám Giáo Đình lại quan trọng hơn là bản thân nàng sao? Trong đầu Diệp Phong thầm tính kế, hai mắt đảo nhanh một vòng rồi nói: "Mau nói thử xem nàng tiếp cận Phỉ Long với mục đích gì?"
"Hừ, đừng hòng, ta tuyệt đối sẽ không nói lộ ra bất cứ một chuyện gì cho ngươi biết đâu!" U Nguyệt Nhi lộ biểu tình cương quyết, chính sắc nói: "Nếu bây giờ ngươi thả ta ra, thì ta có thể xem như là không có chuyện gì. Bằng không, nếu để cho Hắc Ám Giáo Đình tìm được ta, ngươi hẳn là sẽ bị chết không còn gì nghi ngờ nữa!"
Diệp Phong đối với Hắc Ám Giáo Đình không có hứng thú nhiều lắm, nhưng mà là đang gặp lúc nhàm chán nên mới chất vất nàng ta như thế. Bây giờ hắn trông thấy thái độ kiên quyết của nàng ta nhất định không chịu nói, mà lại còn quay qua uy hiếm cả hắn. Hắn bất giác hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Lộ Lộ mỉm cười nói: " Lộ Lộ, nàng nói xem, nếu để cho một xử nữ bị cả trăm nam nhân luân phiên cưỡng gian, liệu sẽ có cảm thụ như thế nào nhỉ?"
"Thiếu gia, việc đó……ta không biết…." Lộ Lộ nhìn thoáng qua thần tình khẩn trương của U Nguyệt Nhi, ngượng ngùng lắc đầu đáp nhỏ. Nàng chỉ biết là với một mình thiếu gia thôi mà nàng đã khó ứng phó rồi, nếu để một xử nữ bị cả hàng trăm nam nhân luân phiên cưỡng gian thì căn bản là người đó sẽ không có khả năng sống sót được.
Diệp Phong nhìn bộ dáng thẹn thùng của Lộ Lộ, trong lòng thấy yêu thích vô cùng, vội buông U Nguyệt Nhi ra rồi ngồi dậy hưởng thụ thân thể phong mãn của Lộ Lộ, lạnh lùng nhìn U Nguyệt Nhi, cười khỉnh hỏi: "U Nguyệt Nhi tiểu thư, ngươi có biết việc đó sẽ mang lại sự cảm thụ thế nào không?"
"Ngươi…..ngươi…….đồ lưu manh…..đồ ác ma……" U Nguyệt Nhi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phong mà trong lòng hoảng sợ, khẩn trương nói nhỏ. Nàng sợ hắn sẽ làm thật mà kêu bọn người ở bên ngoài đến cưỡng gian mình.
"Ha ha ha….phải chăng ta vừa nghe câu nói đùa? Ác ma chuyên nghiệp của Ma tộc là hỗn huyết nhân mà lại kêu ta là ác ma?" Diệp Phong không kiềm được mà buông tiếng cười lớn. Đối với sự hung tàn bạo ngược của Ma tộc mà nói, hắn chỉ là vì cao hứng nhất thời mà lấy điều đó ra để đùa giỡn với mỹ nhân mà thôi. Chứ thật ra, hắn căn bản chẳng hề để tâm.
U Nguyệt Nhi nghe vậy thì quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa, cũng không thèm tranh cãi tiếp. Trong mắt U Nguyệt Nhi, Ma tộc là chính nghĩa nhất, Hắc Ám Giáo Đình là thần thánh nhất. Mặc dù việc nhiều người luân phiên cưỡng gian một người vốn chẳng đáng vào đâu đối với Ma tộc, nhưng nếu điều đó lại xảy ra chính ngay ở trên người nàng thì thật là khó chấp nhận được.
Diệp Phong qua hết lần này đến lần khác đều dùng lời lẽ khinh bạc để nói với U Nguyệt Nhi, tuyệt không nhường nhịn một chút, nhưng nay thấy nàng ta không tranh cãi với mình nữa thì cũng cụt hứng. Hắn liền đưa tay điểm vào huyệt của nàng ta, sau đó lại lấy ra Cực Lạc Tiêu Hồn thủy từ trong Không Gian Giới Chỉ, ép cho nàng ta uống một ít, khiến cho nàng ta lại tiếp tục tiêu hồn.
Ha, xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu. Ta không tin là không thể chế phục được ngươi. Diệp Phong độc địa nghĩ trong đầu như thế, rồi lại quay sang tiếp tục hưởng thụ bảo bối Lộ Lộ. Trong lòng thầm cảm khái đây mới là nhân sinh, có được Lộ Lộ nhất mực ôn nhu và phục tùng, lại hết lòng yêu hắn. Đây quả thật là phúc khí lớn nhất của hắn.
Tại thư phòng của quốc vương trong Mạt La hoàng cung, Lao Nhĩ đang nhàn rỗi cùng Tả La chơi cờ, nghĩ tới sự việc thám tử vừa báo lại các việc của Lô Ân, mở miệng cười hỏi: "Tả La, ngươi cho rằng Lôi Ân phải mất bao lâu mới có thể kiến lập được Hoàng Gia Tư Lược đoàn?"
"À, việc này thì…..mặc dù hắn có võ công rất cao, nhưng trong người hắn cũng có tố chất của hạng cường đạo. Bây giờ nhìn lại những việc hắn đã làm trước đây, cho thấy tài chỉ huy và sự nhận xét của hắn không có gì là xuất chúng lắm. Có lẽ là phải mất ba hoặc bốn năm gì đó thì hắn may ra mới có thể thành lập được một nhóm cường đạo binh đoàn thôi." Ta La nhạt nhẽo trả lời.
"Mặc dù là không dám nói chắc điều gì, bất quá ta chỉ mong tài đánh cướp của hắn có thể so với võ công kinh nhân của hắn. Nếu không chứng thực được tài chỉ huy và tầm nhận xét của hắn là bết bát, thì nhân tuyển dùng để cân bằng thế lực phải thay đổi!" Lao Nhĩ bệ hạ nhẹ nhàng mỉm cười, trong mắt lộ ra nét tính toán riêng.