Ngày trước, đoàn trưởng Hoàng gia kỵ sĩ đoàn, Mạt La đệ nhất mỹ nam, Phỉ Long - Chiêm Mỗ Tư tại Tiêu Hồn lâu lên tiếng khiêu chiến với cầm thú ma tước. Việc đại sự này liền được những người ưa hảo sự truyền đi, chỉ sau một ngày đã lan cả khắp đế đô!
Người náo nhiệt chuẩn bị đến xem trận đấu không thể đếm được là bao nhiêu. Tây Tư biết được tin tức này, trong lòng rất hi vong Phỉ Long tại trận quyết đấu giết chết cháu trai của y. Có một số phú thương nhân coi lần quyết đấu này, như một thời cơ thật tốt để phát tài, góp phần tạo nên sự thích thú khi tham dự canh bạc này.
Khi Diệp Phong tỷ lệ cá cược hắn thắng cao hơn Phỉ Long đến năm lần, nên nhất thời tức giận đến nóng cả mũi rồi trừng mắt. Hắn xin lão đầu tử Lạc Khắc tiếp tế cho thêm mười vạn kim tệ, để hắn cho Ba Nhĩ đặt vào cửa hắn thắng!
U Nguyệt nhi bị dục hỏa hành hạ một đêm, dược tính cuối cùng biến mất. Diệp Phong cùng Lộ Lộ tiến vào mật thất để xem xét nàng ta. Lúc đó toàn thân mỹ nhân đã bị thấm đẫm mồ hôi, nhìn thấy Diệp Phong đi vào lập mở miệng mắng chửi, không để ý tới hình tượng của nàng!
Diệp Phong bị sỉ nhục như chó, liền tức giận. Hắn để Lộ Lộ cho nàng ta ăn chút lót dạ xong, rồi tiếp tục cho nàng ta uống Cực Nhạc Tiêu Hồn Thủy, để nàng ta tiếp tục bị dày vò!
Vì biết thiếu gia thượng lôi đài rất cần uy phong, Lộ Lộ đã ra phố mua một chiếc áo choàng màu đen cùng với phối hợp chỉnh tề với quần áo tòan đen của thiếu gia. Khi khoát lên rất có phong độ a!
Diệp Phong khoác chiếc áo choàng lên cảm thấy rất thích thú, liền khen ngợi Lộ Lộ rất ân cần, và cũng có nhãn quang.
Tới ngày quyết đấu, mọi người đến xem trận đấu tấp nập ngay cả một chỗ trống cũng không còn. Lao Nhĩ bệ hạ cũng đại giá quang lâm, ngồi tại nơi dành cho quý khách.
Tể tướng Lạc Khắc cũng với nguyên soái Uy Nhĩ và các quan viên thì dĩ nhiên ngồi cùng hàng!
Sâu đấu rộng chừng ba trăm thước vuông. Trong không khí sôi nổi của vạn người, Diệp Phong và Phỉ Long đồng thời bước ra sân đấu!
Phỉ Long hôm nay mặc một bộ trang phục màu trắng bó sát người, cầm trong tay Thần Tốc Chi Thương, cưỡi trên chiến mã toàn thân màu trắng, trên đầu có một cái sừng mười thốn, đó là thất giai ma sủng, Quang Minh độc giác thú!
Vậy nha, thằng này thật là đáng ghét, cưỡi ngựa trắng còn mặc đồ trắng, làm ra vẻ bạch mã vương tử. Diệp Phong và Phỉ Long nhìn nhau, thấy Phỉ Long như vậy Diệp Phong vô cùng khó chịu
Diệp Phong khi ra sân đấu đã đưa áo choàng cho Lộ Lộ. Lúc này hắn mặc một bộ quần áo màu đen, phía sau lưng là Quang Minh chi kiếm!
"Oa, các ngươi nhìn xem, thì ra cầm thú nam tước là kiếm sĩ!?"
"Nghe nói hắn lần trước cùng với đoàn trưởng đánh nhau chính là dùng Quang Minh đấu khí, xem ra hắn là Quang Minh kiếm sĩ rồi!"
"Nhân phẩm của hắn cũng xứng là Quang Minh kiếm sĩ sao? Thật không biết Quang Minh nữ thần như thế nào lại có thể cho người như thế luyện thành Quang Minh đấu khí. Phỉ Long đoàn trưởng tất thắng, đánh ngã tên cầm thú vô sỉ đi!"
Đám người ngồi xem đều liên tục bàn luận, ngoài ra có một nhóm người thì thừa dịp lăng mạ nam tước đại nhân.
Việc Lôi Ân bị thóa mạ thì có gì mới lạ gì, cho nên Diệp Phong xem như không nghe thấy tất cả những tiếng mắng chửi, chỉ là có tên nói hắn là cái gì Quang Minh kiếm sĩ cảm giác rất không thoải mái. Bởi vì từ nhỏ hắn được ông nội của hắn kể rất nhiều về "kiếm khác, và từ đấy hắn cảm thấy rất thích được gọi là kiếm khách, Trung Hoa kiếm khách!
Rồi cũng sẽ đến ngày, lão tử ta sẽ trở thành cường giả uy danh nhất, là người khai sáng Trung Hoa kiếm khách. Và tới lúc đó sẽ bắt mọi kiếm sĩ phải trở thành Trung Hoa kiếm khách. Thật là kiêu hãnh a. Diệp Phong khó có quyết định rõ ràng. Hắn biết rất rõ thực lực cũng như danh tiếng của hắn hiện tại. Thật không có khả năng khiến cả mọi người đều công nhận ngay lập tức cái tên Trung Hoa kiếm khách, việc này chỉ có thể làm từ từ mà thôi!
Quốc vương Lao Nhĩ nhìn thấy không khí ầm ĩ xung quanh, đứng dậy cao giọng tuyên bố trận đấu bắt đầu!
Phỉ Long nghe vậy giơ cây thương lên chỉ Diệp Phong, nghiêm giọng nói: "Lôi Ân, hôm nay ta Phỉ Long nhất định sẽ cho ngươi biết, cái gì mới gọi thực lực chân chính!"
"Chờ ngươi đánh bại ta rồi hãy kiêu ngạo đi, ngụy quân tử!" Diệp Phong tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ, hiên ngang đứng đó, trong miệng khinh thường cười khẽ.
Chỗ ngồi của khách quý, cửu giai tật phong kiếm sĩ Tả La, nhìn Diệp Phong cầm kiếm hiên ngang tư thái mà đứng, cũng không thấy sơ hở, không nhịn được nhíu mày kinh ngạc.
"Hừ, nói chuyện với loại tự cho mình là hào hoa phong nhã, thật sự là lãng phí nước bọt, tiếp chiêu đi!" Phỉ Long khinh bỉ quát nhẹ, cưỡi trên Quang Minh độc giác thú, nhất thời túng vó chạy như điên nhằm phía Diệp Phong.
Hai người cách xa nhau không quá hai mươi thước, với tốc độ của Quang Minh độc giác thú, ngay lập tức liền vọt tới phía trước Diệp Phong, Phỉ Long cầm Thần Tốc Chi Thương xuất ra sáu đạo thương ảnh, toàn bộ đều tập trung vào Diệp Phong. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Với thực lực của Phỉ Long, hơn nữa với sự phụ trợ của Thần Tốc Chi Thương tốc độ được tăng lên gấp đôi, y ra chiêu tự nhiên mạnh mẽ như sóng cả!
"Hoa..." một trận kinh hô, nhiều người xem thấy Phỉ Long đột nhiên xuất hiện phía trước và đâm cầm thú nam tước, mọi người đều chấn động.
Bất quá tiếng kinh hô của bọn họ lập tức dừng lại, bởi vì Phỉ Long căn bản đâm vào tàn ảnh của cầm thú nam tước lưu lại.
Cầm thú nam tước bản thân đã xuất hiện ở phía sau độc giác thú, huy kiếm chém ngang vào đùi sau của độc giác thú.
"Đang!" Một tiếng chạm nhau của kim thiết vang lên. Phỉ Long nhanh chóng giơ thương lên chặn trường kiếm của Diệp Phong công kích, độc giác thú chân sau đá lên, cùng bức lui Diệp Phong.
Trời, con súc sanh này phối hợp rất là ăn ý. Diệp Phong tập kích không thành, trong lòng thầm mắng, đã nhảy ra giữ cự lý với Phỉ Long, tay trái nhanh chóng xuất Toàn Long Chỉ chân khí!
Đáng tiếc, Phỉ Long đã nếm thử qua Toàn Long Chỉ chân khí, nên hôm nay không có chật vật như lần trước. Độc giác thú tự nhiên thần tốc phóng ra Quang Minh quang hệ ma pháp cấp ba, nháy mắt nhanh chóng đã gia tăng gấp đôi, bốn vó cất lên, cơ hồ vượt qua tốc độ của Tiêu Diêu Kiền Khôn Bộ của Diệp Phong.
Đang cởi trên lưng ngựa đuổi theo mục tiêu, Phỉ Long không ngừng huy vũ Thần Tốc Chi thương trong tay, cùng với Diệp Phong trên sân đánh với tôc độ kinh người. Trong lúc nhất thời khiến cho trên sân đấu nơi nơi đều là tàn ảnh của kiếm sĩ và kỵ sĩ. Có thể miêu tả kiếm khí mật bố, thương kính loạn vũ!
Trong một khoảng thời gian rất ngắn, Quang Minh chi kiếm trong tay Diệp Phong, múa tiêu sái như nước chảy mây trôi, luôn tấn công vào sơ hở từ phía sau của Phỉ Long, bức Phỉ Long thu chiêu về để phòng thủ, nhân cơ hội đó dùng chân khí Toàn Long Chỉ mà phóng ra. Quang minh chi kiếm làm tăng thêm hai tầng chánh khí, múa thanh kiếm trong tay, làm hắn thật hài lòng!
Cũng may lôi đài được các ma pháp sư phóng ra kết giới xung quanh, nếu không để cho kình khí của chân khí toàn long chỉ bắn ra ngoài, thì lúc này sợ rằng người xem đã bị lĩnh thảm họa!
" Tốc độ Lôi Ân thật nhanh, Quang Minh độc giác thú nếu muốn gia tăng tốc độ để bắt kịp hắn e rằng không có biện pháp!" Lao Nhĩ bệ hạ nhìn trận quyết đấu phía dưới, lộ ra thần sắc hâm mộ.
"Kỹ thuật sử dụng kiếm của hắn cũng rất tốt!" Tả La cũng tán thưởng theo. Lao Nhĩ nghe vậy liền liếc y lộ vẻ kinh ngạc, tiếp tục chú ý trận đấu.
Quốc vương bệ hạ cùng với cửu giai kiếm sĩ Tả La tiên sinh đồng thời tán thưởng chính cháu mình. Lạc Khắc ngồi ở bên trái bệ hạ, trong lòng thật sự đang hạnh phúc như nở hoa.
Uy Nhĩ nhìn thấy Lạc Khắc trong lòng đang cao hứng, âm thầm hừ lạnh khinh thường.
"Quang Minh trùng kích đạn!"
Phỉ Long hét lớn một tiếng, lần trước khi đánh nhau đã sử dụng quang cầu công kích một lần giờ đây lại sử dụng một lần nữa. Nhưng lần này so với lần trước dĩ nhiên mạnh mẽ hơn nhiều lần, thêm nữa lại phối hợp với tốc độ của độc giác thú. Trên lôi đài chỉ nhìn thấy là một mảng quang minh trùng kích, lưu lại từng mảng tàn ảnh
"Thiên địa phách hoàng quyền!"
Diệp Phong thân hình di động tránh nhé đòn tấn công mãnh liệt của Phỉ Long, vận hành chánh khí ở tay trái giơ quyền thi triển tuyệt học. Chánh khí phát ra hình thành nên một con thần long phương Đông đang giương nanh múa vuốt bay lượn, và há mồm gầm lên những tiếng hung hãn như cự hổ, đồng thời đánh về phía Phỉ Long.
Một tiếng nổ ầm ầm, trên lôi đài đá vụn bắn tứ tung, bụi đất bay lên mịt mù, Phỉ Long đang tấn công mãnh liệt thì bắt buộc phải dừng lại, trên người dính không ít bụi đất, đang đứng trên lôi đài nhìn rất bất nhã. Diệp Phong cũng bị kình khí thối lui về phía sau bốn bước mới đứng vững!
"Hoa!" người ngồi xem sôi trào kinh hô, bắt đầu thảo luận về chiêu thức mới của cầm thú nam tước, thật sự quá mức thần kỳ.
"Thiên địa phách hoàng quyền? Cũng giống như Quang Minh đấu khí hình thành một phi thú và một cự hổ, thật là lợi hại, rất là bá đạo. Đáng tiếc đấu khí Lôi Ân quá yếu!" Tả La nhìn lôi đài trầm tư thở dài. Y cho tới bây giờ không có nghe nói qua loại võ công này.
Lao Nhĩ nhìn Lạc Khắc, vốn định hỏi hắn Lôi Ân là theo ai mà học được võ công như vậy, nghĩ lại ở đây có quá nhiều người, cuối cùng không có mở miệng.
"Không nghĩ tới ngươi có rất nhiều tuyệt chiêu vậy!" Phỉ Long vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn Diệp Phong cười khẽ:" Đáng tiếc uy lực quá tầm thường!"
Y nói đúng là sự thật, Diệp Phong cũng không có mở miệng phản bác, chỉ bất quá tay trái dùng chân khí Toàn Long Chỉ bắn về phía cái miệng của Phỉ Long.
"Hàn tinh biến bố!"
Độc giác thú né tránh đòn công kích của Diệp Phong, nhanh chóng phóng về phía hắn. Phỉ Long khẽ quát một tiếng, trong tay thần tốc chi thương vây quanh Diệp Phong đâm ra vô số thương ảnh. Thương tiêm do Quang Minh đấu khí hiển diệu ra, giống như vô số hàn tinh công kích Diệp Phong, trông rất lôi cuốn!
Phía trên cùng với tả hữu hai bên đều bị phong sát, Diệp Phong chỉ còn cách múa kiếm ngăn cản thế thương, dưới chân thi triển Tiêu Diêu Kiền Khôn Bộ lui về phía sau tránh né công kích. Nhưng mà còn có độc giác thú phi theo hắn đuổi sát không tha, Phỉ Long không có do dự, thi triển toàn lực khiến cho Diệp Phong lâm vào hiểm cảnh!
Người xem ngồi xem thống hận cầm thú nam tước thấy vậy lập tức ra sức hoan hô, cao hứng vì Phỉ Long cổ vũ.
Lộ Lộ nghe thấy những tiếng reo hò của người xem, cảm thấy rất không thoải mái, nhìn thiếu gia quyết đấu. Trong lòng nàng lo lắng không nguôi, không ngừng hướng tới Quang Minh nữ thần khấn cầu, phù hộ cho thiếu gia bình an!
Tả La quan sát tình thế trên lôi đài bất diệu, nhưng thế kiếm của Diệp Phong vạn không loạn, thật hâm mộ bản lãnh sử dụng kiếm của hắn. Đáng tiếc chính là đấu khí quá kém, nếu không chính y có thể theo hắn học võ công!
Tể tướng đại nhân cũng đồng dạng lo lắng cho cháu, nghe thấy lửa giận trong sự hò hét của người xem. Nếu không phải quốc vương ở đây, lão giờ phút này khẳng định sẽ tìm tên xui xẻo nào đó thị uy, để cho đám hổn đản này ngừng la!
"Phốc...phốc...phốc..."
Nếu cứ thủ hoài như vậy thế nào cũng thua. Diệp Phong cuối cùng cũng đã tới cực hạn, bị đâm trúng ba thương ở tay trái, sườn trái và đùi phải. Rồi bị Phỉ Long dụng cán thương đánh vào eo và lưng bên phải, đẩy hắn đến bên cạnh kết giới của lôi đài.
Lạc Khắc thấy thế lập tức kinh hãi từ chỗ ngồi đừng lên, quốc vương Lão Nhĩ cũng nhíu mày muốn ngăn cản trận đấu.
"Lôi Ân, ngươi không phải đối thủ của ta, nhận thua đi!" Phỉ Long uy phong vô hạn cưỡi trên độc giác thú, tay phải cầm thương chỉ về phía Diệp Phong đang nằm trên mặt đất. Nếu không phải là bệ hạ đích thân tới, y bây giờ thật muốn giết tên đối đầu này.
"Phốc!" Phun ra một ngụm máu ra, Diệp Phong nhịn đau đứng lên, không để ý đến vết thương đang chảy máu trên người. Nghe Phỉ Long nói vậy cùng với chung quanh liên tục phát lên tiếng hoan hô, trong lòng hắn phẫn nộ cực độ, cắn răng chịu đựng, toàn lực vận hành chánh khí, mở miệng quát lên một tiếng. Chánh khí đột nhiên bắn ngoài cơ thể, nhanh chóng xoay tròn quanh thân hắn, sau đó bay vọt lên cao, thẳng phía chân trời!
Phỉ Long cùng với khách quý, mọi người ngồi xem, đều bị giật mình bởi hành động vừa rồi của Diệp Phong. Bọn họ càng thêm nghi hoặc, hắn vì sao tự nhiên phát đấu khí hướng lên trời?
Chánh khí vọt lên trời. Trong nháy mắt bầu trời tối sầm lại, mây đen mù mịt cuồn cuộn kéo tới, sấm sét liên hồi, thiểm điệm như đao. Diệp Phong đưa chánh khí vào trong thân kiếm, tung người nhảy lên, cách xa bốn trượng, về phía trước mặt Phỉ Long, trên không giơ kiếm bổ xuống!
Chí tôn cửu thức, thức thứ nhất, kiếm định thiên hạ - ngự phong lôi!
Trong chớp mắt, kình phong gào thét, hơn mười đạo thiểm điện từ trên trời cao đánh xuống, xé rách kết giới tràn vào thân kiếm, thuận theo thế kiếm đi vào, hình thành kiếm hình điện võng, chụp xuống Phỉ Long với cái khí thế nghiêng trời lệch đất
Diện tích kiếm điện bao cả lôi đài. Phỉ Long trước khinh thường hành động của Diệp Phong, đột nhiên thấy mãnh chiêu này, vội vàng vận hành đấu khí hộ thể. Độc giác thú cũng phóng thích ra quang hệ ma pháp cấp bảy, hình thành kết giới hình tròn, quang minh tí hộ.
Điện võng cùng kình phong liên tục đánh vào kết giới, lớp lớp liên tiếp đánh vào một cách hỗn loạn khi phá vỡ tạo nên âm thanh ầm ầm. Cả lôi đài giờ phút này sinh ra các vết nứt, bụi đất bay lên, dòng điện tản mác. Thấy việc đang diễn ra trên sân đấu mọi người trợn mắt há hốc mồm, lộ ra vẻ mặt không có thể tin?
Bụi đất lắng xuống, áo trắng của Phỉ Long cùng với độc giác thú lông trắng đều bị dính điện khiến cho toàn bộ đen xì, rồi ngã xuống đất, thân hình co giật. Nhất là mỹ nam Phỉ Long anh tuấn, cả thân hình đều bị đốt cháy, hoàn toàn bị điện tiêu hủy mất hình tượng!
Trong ánh mắt Diệp Phong hiện lên một tia thống khổ, cầm kiếm phiêu nhiên rơi xuống đất, nhìn Phỉ Long ngã xuống đất rồi đang co giật, yên lặng không nói, tư thái tiêu sái!
"Điều này sao có thể? Dẫn phát tự nhiên thiểm điện để phối hợp ra chiêu? Chẳng lẽ hắn là cực điện ma kiếm sĩ? Không đúng, không có ma kiếm sĩ nào lợi hại như vậy, hơn nữa hắn rõ ràng là Quang Minh kiếm sĩ, không ai có thể cùng lúc tu luyện hai loại đấu khí không thể dung hòa này. Xem ra đây đều là năng lực chiêu thức cổ quái của hắn..." Tả La khó có thể tin được nói thầm, đã rõ ràng là chính y đã quá coi thường Lôi Ân.
Tại Quang Minh đại lục, vô luận chiến sĩ hay là pháp sư, đều rất ít người đồng thời tu luyện đấu khí cùng với ma pháp. Bởi vì việc tu luyện này thường khó khăn, phải luyện tập ma pháp và đấu khi ở cấp ngang nhau. Cho nên ma kiếm sĩ rất hiếm, và số người lợi hại càng thêm hiếm, thâm chí chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
Nhìn chính cháu mình có thể đánh bại Phỉ Long, Lạc Khắc trong lòng vô cùng kích động. Dòng họ nhà Pháp Lôi Nhĩ cuối cùng cũng xuất hiện một cường giả chân chính, rốt cục có thể không còn bị kẻ thù cười chê là "thế tập nhược giả" ("dòng họ yếu đuối") nữa!
So với Lạc Khắc, nguyên soái Uy Nhĩ đứng dậy nhìn trên lôi đài thấy Phỉ Long đang co giật không dậy nổi, sắc mặt cực vi khó coi. Lần này danh dự của đứa cháu xem như hoàn toàn bị mất trong tay của Lôi Ân!
Lao Nhĩ nhìn sang Lạc Khắc cùng với Uy Nhĩ, rồi đứng dậy cao giọng tuyên bố:" Trận quyết đấu này, người chiến thắng là Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ nam tước!"
"Quang Minh nữ thần ơi, ngài như thế nào lại chiếu cố tên cầm thú nam tước này. Hắn trở nên cường hãn như thế, cư dân đế đô sau này con có đường sống sao?"
"Ô ô, hắn có thể dẫn phát ra thiểm điện tự nhiên công kích, Nếu hắn đối với người thường chúng ta hung tàn như thế, chúng ta nên làm như thế nào thì tốt đây?"
Người xem bình thường oán giận cầm thú nam tước, nghe xong tuyên bố đều thở dài.
"Ta phi, Phỉ Long, con mẹ hắn, vậy mà khoe là đoàn trưởng Hoàng gia kỵ sĩ đoàn. Hắn ngay cả Lôi Ân cũng không đánh lại, làm hại lão tử thua tiền!"
" Thì ra tiểu tử này thường chỉ cậy chính hắn là cháu của nguyên soái. Đoàn trưởng hoàng gia kỵ sĩ đoàn, luôn đều là những tên không ra gì. Bây giờ hại chúng ta thua tiền, thiểm điệm đó sao không bổ hắn chết luôn đi!"
So với tiếng thở dài của cư dân, thì tiếng mắng chửi của những tín đồ cờ bạc lại càng thêm điên cuồng, cơ hồ Phỉ Long trong mắt bọn họ không đáng một xu!
Nhìn quang cảnh hồn loạn của người ngồi xem, Lao Nhĩ lắc đầu, bãi giá hồi cung. Lặc Khắc, Uy Nhĩ thi lễ tiễn bệ hạ về cung. Hai bên đều nhìn nhau thù hận, cùng chạy lên lôi đài.
Phỉ Long cùng độc giác thú được hạ nhân của phủ nguyên soái nhanh chóng đưa đi.
Lạc Khắc lên đài vốn định ôm cháu mình hoan hô, Diệp Phong lại cầm lấy Quang Minh chi kiếm thu hồi vào không gian giới chỉ, và nhanh chóng nhắc nhở:" Lão nhân, đi mau, cháu không thể trụ được nữa!"