Salazar và Godric đi đâu không ai biết, cho dù có người muốn tìm nhưng vì họ cố ý giấu diếm hành tung của mình mà không tìm được, chỉ cần Godric và Salazar muốn thì người khác vĩnh viễn không có khả năng tìm được bọn họ.
Dyers nói không sai, Salazar bình thường làm việc rất trầm ổn, nhưng gặp phải Godric anh chỉ có thể vứt trầm ổn đi.
Bọn họ đi rất đột nhiên, cũng có thể nói là vội vàng, trước khi đi họ hoàn toàn không sắp xếp tốt chuyện gia tộc. Đương nhiên, vì hai người đa số thời gian đều ở Hogwarts cho nên bình thường chuyện trong gia tộc đều có người giúp đỡ xử lý, hiện tại vấn đề nằm ở chỗ vì hai người họ không có ở đây cho nên dẫn đến rất nhiều người trong tộc dao động lớn, làm người ta lo lắng.
Dyers thường xuyên nhận được thư trong tộc gửi tới, không phải vì Salazar không ở đó sự vụ trong gia tộc do anh xử lý, mà là vì Salazar không có ở đó chỉ có anh có thể liên lạc được với người. Tất nhiên, anh cũng chỉ có phương pháp liên hệ nhưng cũng không có nghĩa là anh biết người đang ở đâu.
Nhưng chỉ cần điểm này đã làm người trong tộc ghen tị rồi.
Snape thường xuyên nhìn thấy khi Dyers nhận được thư khóe miệng lộ ra cười khổ, nhưng sau khi cất thư cầm trong tay lại khôi phục bình tĩnh, cho nên anh hiểu. Dyers không muốn người khác biết mình buồn bực, theo ‘mỹ đức’ Slytherin không thích hỏi tận gốc rễ như Gryffindor, Snape cũng không theo đuổi tới cùng, chỉ là thỉnh thoảng nói chuyện phiếm nhắc nhở Dyers đừng có chuyện gì cũng lén gạt đi, chính mình dù không giống ba cũng có thể giúp thằng bé giải quyết, nhưng anh vẫn sẽ giúp thằng bé nghĩ biện pháp.
Harry mở miệng nói chuyện khiến Snape rất yên tâm, tâm trạng căng thẳng hồi lâu mới giảm bớt vài ngày gần đây.
Sau khi Harry có thể mở miệng nói chuyện, cả người hoạt bát lên hẳn, không hoảng sợ như trước kia, nhưng cậu như nuôi được một thói quen, chỉ cần Snape không ở mình vượt qua thời gian nhất định, cậu sẽ đứng ngồi không yên, nhìn khắp nơi.
Biết Harry đã bất tri bất giác hình thành ỷ lại, Snape kinh ngạc mình lại không nghĩ cách bỏ hành vi của Harry, mà cố gắng để Harry ở cạnh mình.
Ha, Snape, mi điên rồi.
Anh không chỉ một lần nói với mình như vậy.
Dính với một Potter, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng dù anh ngạc nhiên cỡ nào thì anh vẫn không muốn thay đổi tình trạng này.
Không chỉ Harry đã quen ở cạnh anh, bản thân anh dường như cũng quen cảm giác Harry ở cạnh mình, dù hiện tại phần lớn thời gian Harry đều không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn ở cạnh Snape, nhưng chỉ vậy thôi đã khiến anh cảm thấy an tâm.
Thừa nhận đi Snape, mi bắt đầu quan tâm tên nhóc con này rồi.
Snape nói với mình.
Haizz, nếu tên nhóc này khôi phục ký ức còn không biết sẽ phản ứng như thế nào, mi chắc chắn mình không cần cách xa cậu một chút? Trong đầu Snape một thanh âm khác hỏi anh.
Haizz, đừng như thế, nếu tên nhóc con này vì mi làm bất hòa mà khổ sở thì sao? Mi bỏ được? Thanh âm trước phản bác.
Haizzz, anh bỏ được sao? Snape suy xét.
“Sev…” Cái tên nhóc con kia sôi nổi đi tới trước mặt anh, cả khuôn mặt vì hưng phấn mà đỏ ửng, “Anh trai nói chúng ta sẽ đi ra ngoài?” Trong mắt cậu mang theo khát vọng với thế giới bên ngoài, dù cậu đi ra ngoài một lần nhưng ký ức lần đó không phải vui vẻ gì.
Snape trừng tên đáng ghét mắt xanh trước mặt.
Đôi mắt kia tràn ngập khát vọng và tin tưởng nhìn anh, anh hoàn toàn không có cách nào phản bác.
“Nếu trò chuẩn bị tốt rồi,” Anh khẽ nói, “Vậy chúng ta rất nhanh có thể xuất phát.”
Đồng thời, anh dường như nghe thấy thanh âm vừa mới hỏi anh có bỏ được nếu Harry khổ sở trong đầu anh đang cười không ngừng.
Tốt rồi, anh thừa nhận, anh chính là không có sức chống cự nào với tên nhóc đáng ghét này cả.
“Thật tốt quá.” Tên nhóc đáng ghét hoan hô một tiếng, ôm cổ anh hôn một cái lên gò má anh, sau đó lại rất nhanh rời khỏi, “Con phải đi nói với anh trai.”
“Người kia…” Snape không kịp bắt lấy cậu, cuối cùng chỉ có thể dùng tay vỗ về gò má được Harry hôn qua, chìm vào suy nghĩ.
Ăn xong cơm trưa, Snape dẫn Dyers và Harry đi tới Hogsmeade.
Harry cần mua một ít quần áo và một ít sách giáo khoa – người này sau khi mất trí nhớ lại rất thích sách vở, không có việc gì thì thích tìm sách để đọc, việc cậu thích nhất chính là cầm một quyển sách chạy đến bên cạnh Snape ngoan ngoãn nhìn – ngài Slytherin cố ý để Harry tiếp xúc với cổ ngữ và luyện kim, cho nên Snape nghĩ có phải mua một ít sách căn bản cho cậu nhìn hay không, dù sao thì thời kỳ này thư viện Hogwarts cũng không được coi là phong phú, Snape tìm được phần lớn là các loại sách trung cấp trong thư viện.
Harry thật sự rất thích các sách này, khi Snape giúp cậu lấy lòng mà còn thu nhỏ cậu thật cẩn thận để trong túi áo mình.
Snape như suy nghĩ điều gì mà nhìn động tác người kia,
Anh nhớ rõ Dumbledore đã từng nói qua Harry là một đứa nhỏ rất hiếu học, Snape không thể phủ nhận, thời gian Harry vừa mới tiếp xúc với giới pháp thuật, trong lúc mình quan sát, anh phát hiện quả thật Harry rất thích học tập, có lẽ là vì cậu vừa mới đi vào giới pháp thuật nên đều cảm thấy mới mẻ với mọi thứ, nên cũng không thể chờ đợi được hấp thu tri thức mới chăng?
Khác với trò Granger, Harry học tập chủ yếu là hứng thú, sở thích cá nhân có ảnh hưởng rất lớn với Harry.
Tựa như Harry trước khi mất trí nhớ, vì mình ghét nên độc dược cho tới bây giờ đều rất ít thành công – đương nhiên, trong đó có một phần nguyên nhân là giáo sư đại nhân đang ở bên cạnh trào phúng – nhưng sau khi mất trí nhớ, thành tích độc dược lại tăng lên một cách đáng kể.
Mà khi ở Hogwarts, dù giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đổi rồi lại đổi, người bình thường rất ít khi học được cái gì nhưng Harry về Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám lại đạt được thành tích giỏi.
Không chỉ vì Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là vũ khí có ích với việc đối phó chuyện xảy ra hàng năm, càng vì bản thân Harry hứng thú với ngành học này.
Vậy Harry rất dễ dàng bị cảm xúc ảnh hưởng.
Nghĩ đến năm trước, trước khi khai giảng năm thứ năm Dumbledore nói hy vọng anh dạy Harry Bế quan Bí thuật, mắt Snape không khỏi tối lại.
Ngài Slytherin đã nói cái trán Harry đã từng có một mảnh linh hồn bên ngoài, anh rất nhanh liền nghĩ được chủ nhân của mảnh linh hồn này là ai, vậy thì, Dumbledore muốn Harry chống cự Chiết tâm Trí thuật của ai thì không cần nói cũng biết.
Harry như vậy, nếu trở lại ngàn năm sau, căn bản là bị người ta ra tay.
Xem ra, chờ thân thể Harry tốt một chút, anh vẫn phải tiếp tục sắp xếp trước đó.
Ngay khi Snape suy nghĩ, Dyers đang giúp Harry chọn đồ thấy được bóng người quen thuộc.
Anh nhíu nhíu mày, sau đó bảo Harry theo sát Snape, liền một mình lặng lẽ rời khỏi.
Bên cạnh làng Hogsmeade.
“Không biết tộc trưởng đi đâu, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không trở về.” Truy tung bóng dáng quen thuộc kia đến làng bên cạnh, Dyers thật cẩn thận cho mình một thần chú ảo ảnh, sau trốn đến một góc, anh tới vừa lúc nghe được trưởng lão gia tộc Gryffindor nói.
“Hừ, tộc trưởng Gryffindor thích mạo hiểm, hàng năm không ở trong tộc là chuyện mọi người đều biết,” Người gặp ông ta hừ lạnh nói, Dyers cảm thấy ngạc nhiên khi mình nghe được giọng của gia chủ Black, “Tôi chỉ muốn biết kế hoạch của chúng ta khi nào thì bắt đầu.”
“Trước hết phải cứu con tôi ra.” Trưởng lão lo lắng nói, “Thằng bé còn ở trong Hogwarts, Salazar chết tiệt không chịu giao người.”
“Là con ông đầu óc bị t*ng trùng chiếm đầy mới có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu Salazar Slytherin không coi trọng đứa con nuôi của anh ta kia thì anh ta sẽ không ở trong hội nghị gia tộc chính thức công bố sự hiện hữu của nó. Nghe nói tên đứa bé kia đã ở trên gia phả Slytherin, nó hưởng thụ bảo hộ của gia tộc Slytherin, nếu con ông thật sự làm chuyện ngu xuẩn, vậy thì lúc đó nếu gia tộc Slytherin muốn khơi mào chuyện gì, chỉ sợ đây là lý do tốt nhất.”
“Tôi làm sao biết Kes lại chạy tới địa lao tìm tên nhóc con kia chứ, tôi liền ra ngoài một lúc.”
“Giờ chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa trong lúc nghỉ hè Hogwarts hoàn toàn đóng lại, tuy Salazar Slytherin đã theo tộc trưởng các ông không biết đi đâu, nhưng nếu ông mạnh mẽ xông vào Hogwarts thì chỉ sợ hai vị khác sẽ không bỏ qua cho ông.”
“Vậy ông nói tôi phải làm gì bây giờ?” Trưởng lão nóng nảy, giọng nói cũng cao lên, “Đó là con trai tôi, dù thằng bé làm sai thế nào tôi cũng không thể không để ý tới thằng bé được.”
“Tôi không phải bảo ông không để ý tới thằng bé, tôi chỉ là muốn nói cho ông biết, ông muốn tiến vào Hogwarts là chuyện không thể, giờ chỉ còn một kế, cũng chỉ có thể đưa Slytherin và tộc trưởng của ông…”
Giọng họ càng ngày càng thấp, Dyers cau mày, muốn nghe rõ lại không dám động.
“Đến lúc đó một khi Slytherin suy sụp, Black các ông chính là thủ lĩnh phù thủy hắc ám, Black, ông muốn chuyện này chẳng phải rất lâu rồi sao?”
“Hừ, ông muốn con ông trở thành tộc trưởng chẳng phải cũng rất lâu sao?”
“Cho nên chúng ta mới có thể kết thành đồng minh không phải sao?”
“Không hơn… Ai…”
Bởi vì không cẩn thận nghe được tin tức mà dướn người lên dẫm phải cành cây phát ra tiếng vang, Dyers rất nhanh bị phát hiện.
Muốn chạy cũng không còn kịp nữa, một thần chú hôn mê đánh tới, Dyers còn chưa kịp phản ứng đã hôn mê.
“Là cậu ta?” Gạt cây cối thấy Dyers, hai người đều lắp bắp.
Trưởng lão Gryffindor trong mắt lóe tia lạnh, giơ đũa phép mình lên.
“Khoan đã.” Cygnus ngăn cản ông ta, “Nếu hiện tại ông giết chết nó, con ông sẽ chết thảm hơn nó gấp trăm lần, đừng quên năm đó Salazar Slytherin đã làm gì vì nó.”
Vụ giết chóc năm đó, dù là phù thủy hắc ám cũng phải run rẩy.
“Chọc giận Salazar slytherin, anh ta cũng sẽ không quan tâm ông có phải trưởng lão gia tộc Gryffindor không đâu.”
“Vậy làm sao giờ? Nó nghe được chúng ta nói chuyện!”
“Ngu ngốc, bình tĩnh chút.” Cygnus tiến lên tìm tòi một chút quanh người Dyers, cầm mấy thứ, “Không hổ là Salazar Slytherin, bảo hộ con mình thật sự chu đáo.” Mấy thứ này đều là sản phẩm luyện kim cao cấp đấy, ngăn cản ít nhiều thần chú.
Cygnus cười lạnh nhìn mấy thứ này, sau đó đũa phép chỉ vào Dyers, “Obliviate!”
Thần chú dừng trên người Dyers, không vào thân thể anh, không bắn ngược lại.
Cygnus thả lại sản phẩm luyện kim lên người Dyers, “Đi thôi.”
Sau đó không lâu, người hôn mê tỉnh lại, Dyers nhìn mặt cỏ không một bóng người, tay phải nhẹ nhàng xoa lỗ tai mình.
Nơi đó, một viên hoa tai nho nhỏ lóe ra tia sáng lạnh nhạt.