- Hẵng khoan. Bọn chúng người đông, võ nghệ cao cường. Hơn nữa bọn ta ba người tới dây, không gọi bọn họ, làm thế sao đành? Để mặc bọn chúng đùa nghịch thêm chút nữa. Ta ra ngoài gọi hai người kia vào. Nếu không lát nữa họ lại trách ta không gọi họ.
Hảo hán nghĩ xong, quay mình trở ra.
Lại nói chuyện hai người bọn Chu Văn, Vương Minh, từ khi cùng làm sai nha trong phủ Giang Ninh cho tới nay, hai người này luôn đùa bỡn nhau. Vương Minh đưa mắt nhìn Chu Văn, nói:
- Chu nhị ca, Trần đầu mục vào trong đã nửa ngày trời vẫn chưa thấy trở ra. Có lẽ nào ông ta làm một mình không?
Chu Văn nói:
- Không đâu, không đâu. Trần gia đâu phải người như vậy.
Vương Minh nói:
- Chu nhị ca, nay ta đã tới đây, lẽ nào chịu đứng ngoài này. Tôi cũng phải vào xem xem mới được.
Chu Văn nói:
- Ngươi cáo già lắm!
Vương Minh nói:
- Chu nhị ca, anh đã nghe Tích Hạ Nghênh Xuân lén dò Chiêu Đương Chính Viện chưa? Tề Tuyên Vương đã ngồi xuống để Hạ Nghênh Xuân dẫm lên vai.
Chu Văn nói:
- Ta có biết. Nay người lại muốn học Hạ Nghênh Xuân thì phải đứng cho vững, chớ để ngã xuống mà mông lại sưng lên hai cục đấy!
Vương Minh nói:
- Tại sao lại là hai cục?
Chu Văn nói:
- Người muốn học theo Hạ Nghênh Xuân, chẳng phải đầu Hạ Nghênh Xuân u một cục sao? Nay nếu người ngã xuống, trên đầu cũng sẽ u một cục!
Vương Minh nghe vậy, nói:
- Đành phải làm khó Chu đại ca rồi! Thôi thôi, anh hãy cố chịu đựng một chút, để tôi học theo Hạ Nghênh Xuân. Ngồi xuống để tôi dẫm lên vai. Anh hãy thành cái cột chống cho tôi. Cẩn thận kéo cột chống gãy, mái nhà cũng sẽ đổ xuống, vỡ hết.
Chu Văn nói:
- Được thôi cột chống lên này.
Vương Minh nói:
- Cẩn thận, tôi mà ngã chết anh sẽ trở thành một tiểu thúc thúc của hai đứa nhỏ đấy. Ngồi xuống nào!
Chu Văn vừa ngồi xuống, Vương Minh đã nhảy lên vai, bám vào bờ tường. Chợt nghe trên đầu tường có tiếng "soạt “. Vương Minh vội vàng đứng lại.
Vương Minh vội vàng đứng lại, chăm chú nhìn qua, chợt thấy trên đầu tường có một người hạ thấp giọng, nói:
- Không cần phải vào trong làm gì. Hai người mau theo ta vào trong bắt cướp.
Hai người nghe vậy, gật đầu. Vương Minh đưa mắt nhìn Chu Văn, nói:
- Tôi và anh mau vào theo lối cửa miếu, giúp Trần gia bắt cướp.
Chu Văn sải bước tiến về hướng cửa miếu, Vương Minh theo sau. Thiên Tổng Vương Bưu đứng cạnh bên ngoài, tay cầm đao trấn giữ sơn môn. Ba chục viên quan binh chia ra mai phục chung quanh miếu, tay cầm câu liêm, dây trói đề phòng.
Lại nói chuyện khi nãy Trần Đại Dũng vượt tường, đưa mắt nhìn Chu Văn, nói chuyện bằng tiếng lóng. Chu Văn, Vương Minh hiểu ý, gật đầu, sải bước tiến vào sơn môn. Như quý vị độc giả đã biết, cửa miếu chỉ được Phùng Cát khép hờ. Ba người đẩy cửa, bước vào. Đại Dũng đi trước dẫn đường, không lâu sau đã tối hậu viện. Lúc này vào khoảng canh ba. Tăng, tục đều đã say rượu, nam, nữ đều đang nổi lửa dâm tà, cùng cởi hết quần áo, lôi nhau đi ngủ. Tắt hết đèn đóm, vui vầy với nhau. Trong miếu chỉ còn một mình Dương Tứ Bả mới khỏi bệnh. Sau canh hai, hắn liền cáo từ, tay chống gậy trúc, trở lại sau bộ thờ Ngọc Hoàng đi ngủ. Phùng Cát thấy chưa tới canh hai bèn chui vào bếp uống rượu, đợi tin.
Lại nói chuyện ba vị hảo hán chặn cửa phòng, rút binh khí ra cầm trên tay, đồng thanh quát:
- Hung thủ, lừa trọc, hai người mau ra đây chịu tội!
Bán Biên Tiêu Tiêu lão Nhi và Tứ hòa thượng vẫn chưa ngủ, chợt nghe bên ngoài có tiếng quát vang.
- Hung tăng, tội đồ, mau ra chịu tội.
Bán Biên Tiêu ngồi nhổm dậy, nói:
- Không ổn! Mau ra ngoài.
Tứ hòa thượng cũng cuống lên. Hắn vốn không biết võ công, chỉ giỏi chơi gái, đánh bạc. Lúc này hắn đang cuống quýt, tay chân luýnh quýnh. Đèn đóm lại tắt hết, trong phòng tối đen như mực. Hòa thượng càng cuống quýt.
Tứ hòa thượng sợ mất hồn, vội vàng khua khoắng tìm quần áo Đưa tay ra mò mẩm khắp giương, mò mãi chẳng biết cái nào là quần, cái nào là áo, cái nào là khăn. Tay vớ được bộ váy của ả Chín, vội mặc bừa lên mình, sợ hãi, run cầm cập, vội lăn luôn xuống đất, chui tọt vào gầm giường, miệng lẩm bẩm niệm kinh Phật:
- Cứu khổ cứa nạn Quan Thế âm Bồ Tát.
Lại đọc thần chú:
- Án ma ni bát di hồng.
Thực đáng buồn cười!
- Cầu thần phật phù hộ đệ tử, từ nay trở đi, hòa thượng ngày ngày thắp hương, niệm phật. Nếu có nửa lời sai quấy, thần Phật sẽ biến hòa thượng thành lừa, không cho làm người?
Nói xong nằm bẹp xuống đất, trong lòng nghĩ thầm:
- Không ổn!
Hắn tưởng rằng có hai người tiến vào bắt mình. Chỉ thấy hắn lập cà lập cập, không bò dậy nổi. Một lúc sau, hòa thượng tĩnh tâm lui lại, thì ra Cửu cô nương cũng đã bò tới bên cạnh hắn. Bởi chung quanh tối đen như mực, không nhìn rõ. Hắn hạ thấp giọng, nói:
- Làm người ta sợ hết hồn!
Lúc này tăng nhân mới yên tâm.
Hòa thượng tưởng có người vào bắt hắn, còn đang hoảng hốt, lại thấy người ấy cũng bò lồm cồm. Bò tới trước mặt, thì ra là Nhất Xứng Kim. Hòa thượng thấy vậy, nới:
- Làm ta sợ chết khiếp! Mẹ của ta à! Chui vào đây làm gì?
Nhất Xứng Kim nói:
- Có kẻ tới đây đòi bắt người, lại không thấy bóng dáng lão gia đâu. Tôi cũng sợ hết hồn? Cô bảy ngất nằm lăn trên nền. Tiêu lão thúc nhảy vọt qua cửa sổ, chạy mất dạng, chỉ còn lại một mình nô gia! Nếu nô gia không trốn đi mới là chuyện lạ. Sợ chết khiếp đi được! Cụ à, lách mình ra một chút cho nô gia chui vào với.
Hòa thượng nghe vậy, nghênh mặt lên, nói:
- Nàng chui vào đi!
Cửu cô nương ứng tiếng, vội vã chui vào. Gầm giường chật hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người nằm. Cửu thư nhi chỉ chui vào được nửa người là chật cứng, không thể nào chui lọt. Miệng vội nói:
- Lách qua. Nô gia không chui vào đuọct
Tứ hòa thượng vội co chân lại, Nhất Xứng Kim bò qua người hòa thượng. Mới bò lên được hai bước, trên thường có một vật nhọn đâm trúng vào eo Nhất Xứng Kim. Ả rên lên đau đớn. Tứ hòa thượng nói:
- Chớ có kêu lên, người ta nghe thấy mất! Cục cưng của ta!
Nhất Xứng Kim nói:
- Cục cưng ư? Ngày mai sẽ thành cục thịt đó! Ta thực xấu hổ cho con lừa trọc không biết nhục ngươi!
Rồi nằm đè lên mình hòa thượng.
Tạm gác chuyện tăng và kỹ nữ nằm đè nhau dưới gầm giường lại. Giờ ta lại nói tới chuyện của Bán Biên Tiêu. Chợt nghe thấy ngoài cửa có người hò hét, gọi hắn ra chịu tội. Phi tặc biết ngay chuyện vỡ lở, có người tới bắt hắn vào nha môn. Hắn vội vàng bò dậy, mặc quần, đi giày, với tay lấy áo, mặc lên mình, thắt đai lưng thực chặt, với cây đao cầm trên tay, xoay mình, đứng cạnh cửa sổ, vung đao, chém đứt cây gậy chống làm hai đoạn, tung mình, nhảy ra. Tiêu lão Nhi tung mình phi thân ra ngoài, vừa đứng vững xuống đất đã đưa mắt nhìn quanh. Chợt thấy có ba người đã đứng ở đó tự khi nào. Lại nghe thấy một người cao giọng, nói:
- Giặc cướp, mau ra chịu tội! Ngươi không chịu ra, muốn sống thực khó hơn lên trời.
Người ấy nói:
- Hung đồ, mau chui ra đây! Chớ giả làm con rùa rụt đầu rụt cổ, chẳng ra thể thống gì. Đừng để ta châm một mồi lửa. Nhà cháy, ngươi phải chui ra, tới lúc ấy còn ra thể thống gì nữa!
Lại nói:
- Hung đồ! Ngươi không ra, ta sẽ nổi lửa đốt nhà! Hung đồ ra đây mau! Nếu ngươi không ra, tức là con của kỹ nữ. Là con rùa rụt đầu rụt cổ!
Lại thấy hai người đứng bên cũng nói:
- Hai ả vợ hờ không tính đến làm gì. Ba tên tặc nhân và hòa thượng đều phải ra cả đây!
Bán Biên Tiêu đứng dưới mái nhà nhìn sang, nghe thấy rất rõ lời họ chửi. Phi tặc nghĩ:
- Hai tên kia chỉ là loại giá áo túi cơm. Chỉ đáng ngại mỗi tên đang giữ trước cửa kia. Nếu ta chém hắn một đao, ngộ nhỡ hắn là hảo hán, chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Nay ta phải cho hắn biết mùi lợi hại của ta mới được.
Nghĩ xong, hắn gỡ mấy viên ngói cầm trên tay, ngồi xổm xuống, vung tay, ném ngói đi. Chỉ thấy mảnh ngói bay vù bốp một tiếng, trúng ngay lưng hảo hán Trần Đại Dũng. Đại Dũng không kịp đề phòng, chúi người về phía trước, suýt chút ngã sấp, trong lòng kinh hãi, nghĩ thầm:
- Không ổn!
Rồi quay đầu lại nhìn.
Đại Dũng vội quay đầu lại nhìn, ánh trăng lờ mờ, nhìn không rõ.
Vương Minh, Chu Văn đồng thanh hỏi:
- Sao thế! Sao trên mình Trần gia lại vang lên như vậy?
Trần Đại Dũng nói:
- Không biết mảnh ngói ném từ đâu tới. Chắc có kẻ trốn trong phòng?
Ba người còn dang nói chuyện, chợt nghe trên mái nhà có tiếng nói vọng xuống:
- Ba tên kia chớ phá miếu! Bản lĩnh như vậy mà dám cầm đao ư? Miếng ngói khi nãy là do lão gia ném, chẳng qua chỉ muốn cho ngươi giật mình mà thôi. Nếu ta muốn lấy mạng ngươi từ phía sau thực đề như trở bàn tay vậy. Nhưng lại sợ mi là một anh hùng, mà lão gia, quý nhất là bậc anh hùng hảo hán, do đó mới hạ thủ lưu tình. Nếu ta ra tay hạ độc thủ, chỉ e mạng các ngươi khó giữ.