- Các ngươi hãy tạm thời về nhà, năm hôm nữa tới đây nghe phán xử.
Bọn họ về nhà, chuyện không cần nhắc tới nữa.
Lại nói chuyện đại nhân lúc này mới hạ lệnh bãi đường, về tới thư phòng, ngồi xuống. Trương Lộc dâng trà lên. Trà nước xong xuôi, đại nhân nhìn Trương Lộc, nói:
- Ngươi hãy đi truyền gọi thư lại Hòa Anh tới đây, bản phủ có chuyện muốn hỏi hắn.
Tên người ở ứng tiếng, xoay mình đi ra. Không lâu sau, thư lại Hòa Anh tiến vào thư phòng. Gặp đại nhân, ông ta chắp tay vái, đứng sang một bên. Lưu đại nhân nhìn viên thư lại nói:
- Bên ngoài cửa bắc phủ Giang Ninh này, cách đây mười dặm có một kẻ tên là Vạn Nhân Sầu Từ Ngũ sống trong Thập Lý Bảo, người biết kẻ này không?
Hòa Anh nói:
- Đại nhân, nhắc tới người này, không ai không biết hắn. Cha hắn là Từ Côn, từng làm tuần phủ vùng Vân Quý một nhiệm kỳ, đã qua đời từ lâu, chỉ có một mình hắn là con trai. Ba năm trước, Từ Ngũ cũng từng đi thi nhưng không đỗ.
Lưu đại nhân nghe Hòa Anh nói vậy, bèn nói:
- Ngươi đã biết về lai lịch hắn rõ như vậy, hãy mau kể cho ta nghe về con người hắn từ trước tới nay.
Hòa Anh nghe Lưu đại nhân hỏi vậy, nói:
- Xin đại nhân hãy nghe tệ chức kể. Nếu nói tới hành vi của gã Từ Ngữ này, hắn không có chuyện vô pháp vô thiên nào là không làm. Dưới tay hắn có một lũ hào nô đông vô kể, tên nào cũng có ngoại hiệu rõ ràng. Một đứa tên là Quỷ Đầu Thái Tuế Vu Văn Lập, một kẻ tên là Bạch Hoa Sà Trịnh Thanh, Trương Tam có ngoại hiệu là Hoàng Phong Vĩ, Tôn Bát có ngoại hiệu là Quỷ Xây Đăng, còn có gã quản gia tên Vu Văn Lương, là một tên trọc đầu, ngoại hiệu là Kim Đầu Ngô Công rất nổi tiếng. Đám người này hoành hành bá đạo, không ai dám dây vào chúng quen hết người trong các nha môn lớn nhỏ. Tri phủ tiền nhiệm Vương thái thú cũng bởi hắn mới mất chức này.
Đại nhân nghe viên thư lại nói vậy, bất giác trong lòng khẽ rúng động, nói:
- Nơi này cách kinh thành không xa lắm, lẽ nào lại có kẻ lớn gan là vậy! Uổng cho nơi đây văn võ đủ đầy, vậy mà kẻ nào kẻ nấy làm bộ như câm, như điếc. Lưu Dung ta hôm nay đã thụ lý vụ này, quyết một lòng tận trung với Hoàng thượng. Chức quan tri phủ hàm tứ phẩm này dù phải mất đi, cũng phải trị bằng được gã Vạn Nhân Sầu này.
Lưu đại nhân lại gọi Hòa Anh, nói:
- Ngươi mau đi gọi Đại Dũng tới đây, ta có việc muốn nói.
Hòa Anh nghe vậy không dám trễ nải, vội sải bước, xoay mình đi ra ngoài. Không lâu sau đã gọi viên thừa sai vào thư phòng. Trần Đại Dũng chắp tay vái, đứng sang một bên, nói:
- Không biết đại nhân truyền gọi tiểu nhân tới có việc gì?
Lưu đại nhân nghe anh ta hỏi vậy, nở nụ cười, nói:
- Trần Đại Dũng, bản phủ thấy ngươi cũng là một trang hảo hán, hơn nữa, ngươi lại xuất thân từ hàng khôi giáp, từng làm một nhiệm kỳ chức Thiên tổng vận lương. Bản phủ thấy ngươi là người thẳng thắn, cương trục, lại nghĩa khí, theo ngươi, bản phủ đối đãi với ngươi như thế nào?
Trần Đại Dũng nghe Lưu đại nhân nói vậy, lại chắp tay vái dài, nói:
- Ân điển của đại nhân, tiểu nhân luôn ghi tạc đáy lòng. Chỉ cần có việc sai bảo, dù phải nhảy vào dầu sôi, lửa bỏng, có chết vạn lần tiểu nhân cũng không nề.
Lưu đại nhân nghe vậy, bật cười ha hả, nói:
- Đã vậy ngươi hãy nghe ta dặn đây.
Lưu đại nhân nhìn thẳng mặt viên thừa sai, nói:
- Đại Dũng hãy chú ý nghe ta nói đây. Hôm nay bản phủ muốn đi vi hành, tìm hiểu vụ ác nhân bắt gái nhà lành. Ác đồ chính là Từ Ngũ "Vạn Nhân Sầu”, hắn sống tại Thập Lý Bảo phía bắc thành. Tên ác đồ này quen biết với các nha môn lớn nhỏ tri phủ tiền nhiệm cũng bởi hắn nên mới mất chức. Không biết ngươi có dám đi theo bảo vệ bản phủ thăm dò tình hình Giang Ninh không? Nếu có thể trừ ác, xử xong vụ án oan này cho dân lành, bản phủ sẽ giúp ngươi có được tiền đồ thênh thang.
Trần Đại Dũng nghe Lưu đại nhân nói vậy, đứng ở một bên, nói:
- Đừng nói là một tên giặc Từ Ngũ, cho dù có hai, ba tên như hắn, tệ chức cũng không ngại. Không phải là tiểu nhân dám lớn lối, bảo đảm hộ vệ đại nhân đi chuyến này bình an.
Lưu đại nhân nghe vậy, trong lòng vô cùng hoan hỷ, nhìn sang phía Trương Lộc, nói:
- Mau đi lấy đồ cho ta thay, hôm nay ta phải đi nắm bắt dân tình.
Trương Lộc không dám chậm trễ, mở hòm da ra, lấy gói quần áo, đặt lên giường, mở ra thì ra quần áo, giầy tất đều có đủ trong đó cả. Thấy có một cái ruột tượng bằng vải điều dùng đã lâu, nếu đem bán chắc không được quá hai trăm đồng. Trên quần áo cũng đầy các lỗ thủng nhưng rất sạch sẽ. Đại nhân đi đôi giầy trắng, mặc chiếc áo chèn trắng, trong áo có chiếc túi hình ống, trong túi có đôi phách tre nằm ngang. Ngoài ra còn có một cuốn “Bách Trung Kinh". Thừa sai nhìn một hồi, trong lòng đã hiểu. Biết chắc ông muốn cải dạng thành một ông thầy bói. Trong lòng Trần Đại Dũng hơi buồn, chợt lại nghe đại nhân mở lời, nói:
- Trần Đại Dũng.
- Có tiểu nhân.
Lưu đại nhân nói:
- Hôm nay ta đi thăm dò tin tức của tên ác đồ Từ Ngũ, bản phủ cải trang thành một ông thầy bói, ngươi phải thay bộ đồ này vào, đi lại mới tiện. Chớ để ác nhân nhận ra mà làm hỏng việc. Người theo sau một khoảng xa, ngấm ngầm bảo vệ cho bản phủ, chớ để lộ hình tích.
- Dạ! Tiểu nhân biết rồi.
Đại nhân nói:
- Người cũng cải trang đi. Chuyến này đi sớm là hơn, khi về ta sẽ vào theo lối cửa sau, chớ để người ngoài biết.
Trần Đại Dũng xoay mình đi ra.
Lại nói chuyện đại nhân không chút chậm trễ, đứng lên, cởi bộ quần áo đang mặc trên người xuống, bỏ sang một bên.
Trương Lộc thu lấy. Đại nhân đi tất trắng vào chân, mặc quần áo lên mình. Đội lên đầu chiếc mũ đạo sĩ vá trên chóp, tua rua đã bạc màu. Dùng chiếc túi vải màu xanh gói đôi phách tre cùng cuốn "Bách Trung Kinh" vào. Chuẩn bị xong xuôi, vừa ngồi xuống ghế, đã thấy Trần Đại Dũng bước vào. Lưu đại nhân đưa mắt nhìn xem anh ta cải trang ra sao.
Lưu đại nhân hướng mắt nhìn lên, thấy quan thừa sai cải trang: Quan miện lột bỏ, thay vào đó là chiếc mũ vải, trông mất cả uy phong. Trên mình mặc tấm áo chèn, ruột tượng quấn ngang lung. Dưới chân là đôi giày màu xanh bám đầy bụi vàng, trông hệt như một người dân quê chất phác. Còn nữa, đôi hốt hót phân cầm trên tay. Lưu đại nhân thấy vậy, không hiểu, hỏi:
- Ngươi cầm theo vật ấy làm gì?
Thừa sai nghe hỏi, vuốt râu cười, nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân đi tay không sợ bị người ta nhận ra, nên giả trang thành người hót phân.
Lưu đại nhân nghe vậy, trong lòng thấy vui vui, nói:
- Vậy ta cứ thế này mà đi!
Đại nhân nói xong đi ra ngoài. Trương Lộc nói:
- Để thuộc hạ cầm giúp tay nải.
Ba thầy trò đi ra phía ngoài, vòng theo lối cửa sau nhanh như gió. Qua một khúc ngoặt, đã thấy cửa sau hiện ra trước mặt. Tên người hầu vội mở hai cánh cổng ra. Lưu đại nhân nhận lấy tay nải, bước ra ngoài. Viên thừa sai bước vội theo sau. Hai người họ một quan phủ một nha dịch muốn đi dò xét dân tình, Lưu đại nhân quay đầu lại dặn dò thuộc hạ:
- Trương Lộc, hãy chú ý làm tốt mọi việc.
Tên người hầu trả lời:
- Biết rồi, đại nhân không cần phải chỉ bảo.
Người hầu đóng cửa đi vào. Chuyện không cần kể nữa. Lại nói chuyện Lưu đại nhân sải bước tiến lên phía trước, thừa sai trong lốt người hót phân theo phía sau. Hai người vượt đường lớn ngõ nhỏ, đi nhanh như tên bắn, chỉ trong chớp mắt đã rời khỏi thành Giang Ninh. Họ cùng nhau hướng về phía Thập Lý Bảo thẳng tiến. Đại nhân vừa đi vừa nghĩ: Chuyến đi này khó lòng định trước cát hay hung. Nếu để ác nhân nhận ra, điều không hay chắc chắn sẽ đến với mình. Nay chỉ biết nhờ vào hồng phúc và số mệnh của mình. Lưu Dung ta đi chuyến này phó thác cho mệnh trời, dù phải vào long đàm, hổ huyệt, Lưu mỗ cũng chẳng từ nan. Nếu chuyến này đi không thăm dò được tin tức, làm sao giải được oan cho đám lê dân? Lưu đại nhân vừa đi vừa nghĩ, ngẩng đầu lên, Thập Lý Bảo đã ở ngay trước mắt.