- Này, chớ vào trong vội! Nói rõ xem người của lộ nào rồi bọn ta mới cho vào.
Hai người thấy vậy, Từ Khắc Triển liền tranh trả lời, nói:
- Bọn ta là tính truyền tin của tả doanh, phụng mệnh lão gia rời thành đi công tác, giờ mới trở về. Hay thực, Ngay cả bọn ta các vị cũng không nhận ra! Thôi thôi, các ngươi vừa được sai ra canh cổng thành, ngay cả bạn bè cũ cũng quên hết cả.
Tên lính vừa hỏi khi nãy tưởng thật. Với lại, hắn cũng tham uống vài chén rượu. Hơn nữa, số trời xếp đặt vậy. Nghe Từ Khắc Triển nói thế, cũng chẳng thèm kiểm tra nữa, nói:
- Thì ra các vị đã trở về đấy à? Mau mau vào đi! Chúng tôi đây sao nhớ ra nổi các vị. Thực khổ quá. Hơn nữa, tôi cũng đâu muốn kiểm tra các vị làm gì. Chúng ta đều làm việc nhà quan, không thể không cẩn thận. Đã vậy, mời hai ông mau đi vào cho!
Từ Khắc Triển nói:
- Chẳng phải sao? Thế, nếu bọn ta là gian tế?
Tên lính kia nghe vậy, nói:
- Mời vào cho mau, bố già! Càng nói càng chẳng ra gì cả. Tại sao lại nói vậy chứ?
Đoạn, Từ hai người nghe vậy, lúc này mới sải bước tiến vào trong.
Từ Khắc Triển đi trước tiến vào thành. Theo sau là nha dịch Đoạn Văn Kinh. Hai người lẩn vào phủ Đại Danh chuẩn bị gây rối. Lại nói chuyện đám kia cũng đã trà trộn vào được trong thành. Chúng kéo thẳng tới miếu Thành Hoàng, tụ tập nhau lại chuẩn bị giết quan, chiếm thành Đại Danh. Xem ra, thánh chúa lão phật gia hồng phúc thục lớn, khí số của đám nghịch đồ cũng đã đến lúc tận tuyệt. Tuy bọn chúng đã trà trộn được vào phủ Đại Danh nhưng chẳng khác nào một đàn chim đâm đầu vào lưới bẫy. Do không cẩn thận nên Lưu Phụng bị bắt vào nha môn, tri phủ Đại Danh Tân Vinh Phiên thẩm vấn, đánh cho một trận. Lưu Phụng cũng là kẻ non gan, chỉ sau một trận hiệp côn đã khai ra tất cả. Hắn nói:
- Đoạn Văn Kinh và Từ Khắc Triển, lại thêm gã Quân Đức, họ Trương đang tụ tập lũ giặc cướp tại miếu Thành Hoàng, chỉ đợi tới canh ba đêm nay là ra tay giết quan, chiếm thành Đại Danh.
Lưu Phụng còn chưa nói hết câu, Tân Vinh Phiên đã giật thót mình, nghĩ thầm: "May mà ta bắt được Lưu Phụng. Hắn khai ra đồng đảng đã vào cả trong thành. Nếu không mau sai quân đi dẹp loạn, chỉ e rằng đất thành Đại Danh sẽ biến cả thành màu hồng! Việc này cần mau chóng báo lên đại nhân biết, rồi mau chóng bắt lấy đám Đoạn Văn Kinh". Tri phủ nghĩ xong vội đứng dậy, đưa mắt nhìn xuống, nói.
Tri phủ phủ Đại Danh Tân Vinh Phiên đúng dậy, đưa mắt nhìn đám thủ hạ dặn dò, nói:
- Mau đóng gông vào tên nghịch tặc Lưu Phụng. Các người phải canh giữ cẩn thận. Ta phải tới dịch quán Kim Đình gặp tổng đốc đại nhân bẩm lại chuyện này, xin chỉ thị của ngài, rồi sẽ đi tróc nã bọn tặc đồ.
Nói xong, sải bước chạy ra ngoài, tới thẳng dịch quán. Một lúc sau từ trong dịch quán, có người chạy ra, nói:
- Đại nhân cho gọi Tân tri phủ vào hỏi chuyện.
Tân Vinh Phiên ứng tiếng.
Quan tuần bổ từ bên trong nói vọng ra, còn chưa dứt lời, tri phủ đã ứng tiếng, vội chạy lên, cùng viên tuần bổ hướng vào trong gặp Lưu đại nhân tại đại sảnh. Tri phủ hành lễ, tham kiến, khom lưng, cúi mình đứng sang bên đông. Lưu đại nhân ngồi trên án đường, miệng nói:
- Phủ đài, hãy mau kể lại cho ta nghe chuyện bắt giặc như thế nào? Bản bộ còn phải tấu lên thánh chúa. Chỉ vì chuyện này, thánh chúa lão phật gia đang nổi trận lôi đình kia kìa.
Tri phủ nghe đại nhân nói vậy vội chắp tay, khom mình thuật lại một lượt những lời Lưu Phụng vào khai, nói:
- Còn có Khắc Triển, Đoạn Văn Kinh, lại thêm một đám mấy chục tên cướp, tối nay đã vào cả trong thành Đại Danh. Bọn chúng một lòng muốn cướp phủ khố, ngu muội vọng tưởng muốn chiếm Đại Danh.
Tri phủ còn chưa dứt lời, tổng đốc Lưu đại nhân đã giật mình kinh.hãi, nói:
- Nghe báo lũ cướp đã vào cả trong phủ, dám đánh chiếm cướp thành Đại Danh. Nếu ta không nhanh chóng điều binh khiển tướng, chỉ e quân dân khó lòng được yên.
Rồi quay đầu xuống, đưa mắt nhìn mọi người, nói:
- Các ngươi mau chóng mời đề đài bàn chuyện phái quân đi bắt Đoạn Văn Kinh.
Đám thủ hạ nghe lệnh, nhất tề ứng tiếng, vội vã chạy cả ra ngoài. Lưu công lại truyền lệnh, nói:
- Lập tức đi đóng hết các cổng thành lại. Tại mỗi cổng thành sai thật nhiều binh sĩ canh gác. Cẩn thận đề phòng, không được để lũ giặc xông vào.
Tri phủ nghe vậy vội ứng tiếng, lập tức xoay mình chạy ra ngoài.
Lại nói chuyện tổng đốc Lưu đại nhân sau khi căn dặn Tân tri phủ xong tiếp tục hạ lệnh:
- Đóng gông lớn lên cổ Lưu Phụng, canh giữ cho cẩn thận?
Đám nha dịch nhất tề dạ ran. Chợt thấy từ bên ngoài, một viên quan tuần bổ chạy vào, tới trước bàn của Lưu đại nhân, quỳ một gối, nói:
- Bẩm đại nhân! Cổ Bắc Khẩu đề đốc Diêm đại nhân xin được vào gặp.
Tổng đốc Lưu đại nhân nói:
- Mời vào.
Quan tuần bổ ứng tiếng, chạy ra ngoài. Không lâu sau, đã cùng đề đốc Diêm đại nhân bước vào. Lưu đại nhân rời khỏi bàn, bước ra ngoài đón vào đại sảnh, phân ngôi chủ khách cùng ngồi xuống. Ngươi hầu dâng trà lên. Trà nước xong xuôi, Lưu đại nhân đưa mắt nhìn Diêm đại nhân, nói:
- Đại nhân! Khi nãy có tri phủ Tân Vinh Phiên tới báo tin, nói ông ta bắt được một người họ Lưu, tên Phụng. Người này trước kia vốn làm nha dịch trong nha môn của Hùng đạo đài. Do không chịu nổi đòn roi đã phải khai ra toàn bộ sự việc, nói bọn chúng có hơn hai mươi người, đêm nay trà trộn vào phủ Đại Danh, canh hai tụ tập, canh ba kéo vào giết quan, cướp kho.
Nghe Lưu lão gia nói vậy, đề đốc Diêm đại nhân cũng sợ hãi rụng rời, nói:
- Lũ tội đồ to gan thực đáng ghét, dám ráp tâm chiếm đoạt Đại Danh! Cũng là khí số của lũ chúng đã tận, tội ác quá nhiều, lần này khó thoát khỏi kiếp nạn.
Đề đốc nói xong, quay đầu, đưa mắt nhìn tên tùy tùng, nói:
- Truyền lệnh của ta: lệnh cho quan binh truy lùng khắp thành, tróc nã Đoạn Văn Kinh, thêm một kẻ nữa là Từ Khắc Triển. Bọn chúng đã vào cả trong thành. Nếu ai bắt được Đoạn Văn Kinh sẽ được thưởng ba ngàn lạng bạc, bắt được Từ Khắc Triển sẽ được thưởng một ngàn hai trăm lạng. Nếu thả cho chúng chạy thoát sẽ bị nghiêm trị, quyết không tha.
Lại nói chuyện tri phủ Tân Vinh Phiên vội vàng lệnh cho thư lại viết cáo thị dán khắp các đường ngang, ngõ tắt, hiểu dụ quân dân tróc nã tặc đồ.
Lại nói chuyện nghịch đồ Từ Khắc Triển, Đoạn Văn Kinh, Trương Quân Đức ba đứa cùng đám cướp bị đuổi đánh chạy táo tát. Giờ ta không nói tới hai tên Trương, Đoạn. Chỉ nói tới một mình Khắc Triển. Hắn dựa vào một thân võ nghệ, cùng tà thuật, chạy ra khỏi phủ Đại Danh, nhằm phía Đông bỏ trốn. Chạy tới thành Đức Châu, đói ăn, khát uống, ngày nghỉ đêm đi. Hôm ấy, hắn đã tới thành Đức Châu. Thực đúng là "lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt". Tên giặc này đã đâm đầu vào Uông Tử thành. Vào tới trong thành, đưa mắt nhìn lên, gặp ngay một quán trà, Khắc Triển tiến vào, chẳng ngờ gặp ngay oan gia tại đó. Người ấy ngồi trong xe, đưa mắt nhìn, nghĩ thầm: “Người này chẳng phải là nghịch tặc giết quan ở phủ Đại Danh đó sao?"