Người khám nghiệm tử thi cười khan một tiếng, chầm chậm nói: "Nghe nói luyện chế đan dược cần dùng đến thủy ngân. Nhưng chắc do nôn nóng mong cầu thành tiên, một lần dùng quá nhiều, cho nên...... "
Sử dụng lượng thủy ngân quá nhiều, rất có thể bị trúng độc cấp tính, da nổi lên mụn đỏ, khoang miệng thối rữa, ngực bụng sưng các loại đều rõ ràng là dấu hiệu trúng độc thủy ngân.
Nhưng nếu như do ông ta dùng đan được luyện chế tại nhà mình mà đắc đạo thăng thiên, cũng không có gì là không thể.
Ông ta chết được nhắm mắt, cũng miễn cho người nhà quá thương tâm.
A Nguyên vỗ vỗ tay đứng lên, "Lúc phát hiện thi thể của Chu lão gia, là ai báo án?"
Chu phu nhân sau lưng chỉ vào một gã quản sự đứng lên, kêu lớn: "Là ngươi! Là ngươi báo án! Lão gia hôm trước còn khoẻ mạnh, hôm qua bỗng nhiên la hét nói đau đầu, tay chân phát run, ban đêm không ngủ được!
Ông ấy dùng linh hạc tủy đã một hai năm, mỗi ngày tinh thần đều tốt lên, tại sao lại đột nhiên về trời?"
(linh hạc tủy: đan dược làm từ máu của linh hạc)
Một lão bộ khoái tên là Tỉnh Ất nói: "Việc này, Vương quản sự một mực nói có người hạ độc, vừa rồi chúng ta đã kiểm tra thức ăn hàng ngày của Chu lão gia, cũng không thấy có gì kỳ quặc.
Số thuốc này được tìm thấy trong quần áo của Chu lão gia, chính là Linh hạc tủy, nghe nói lúc luyện chế thực sự có dùng thủy ngân."
Hắn nâng một cái hộp ngọc, mở nắp ra, liền thấy bên trong có hai mươi, ba mươi viên dược hoàn, mùi thơm xông vào mũi, làm tinh thần con người sung sướng.
Tiểu Lộc nhìn thấy thi thể, vốn rụt đầu trốn ở một bên, ngửi thấy mùi thơm vẫn không nhịn được đi lên trước hai bước, hít vào thật sâu hai cái, nói: "Chu lão gia thật biết thưởng thức, dược hoàn cũng thơm như vậy!"
A Nguyên tiếp nhận lấy hộp ngọc, đập mạnh vào vỏ ngoài cẩn thận ngửi, nói: "Mùi thơm này, chẳng qua là vỏ bọc bên ngoài của đan dược, tuy là dễ ngửi, nhưng có chút mê ảo tâm trí.
Tức là khi dùng đan dược đều có thể cảm thấy toàn thân nhẹ như bay."
Nàng lấy hai viên trong hộp ra đưa cho Tỉnh Ất, "Tìm đại phu cẩn thận nghiên cứu thành phần của hai viên này, để xem rốt cuộc có chỗ nào không giống nhau."
Lý Phỉ vốn đã có ý định kết án là Chu Thực tự uống thuốc "Đắc đạo thăng thiên", nghe vậy vội hỏi: "Có gì khác thường à?"
A Nguyên xoa xoa mũi, "Nhìn xem đây đều là những viên thuốc giống nhau, nhưng khi bóc vỏ ngoài ra, mùi của chúng không giống nhau."
Tỉnh Ất nghe vậy cũng đưa hai viên dược hoàn lê mũi ngửi, thầm nói: "A Nguyên, ngươi mọc ra mũi chó ư? Sao ta ngửi thấy không thấy có gì khác biệt?"
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng vẫn đi làm. Lúc đang định đi thực hiện, đột nhiên, nghe thấy tiếng của Vương quản sự, hắn quỳ gối rồi kêu to: "Quả nhiên là thuốc bị đánh tráo? Ta biết ngay mà! Ta biết ngay mà! Buổi sáng hôm đó Nhị công tử tới phòng của lão gia, khi đó đúng là lúc lão gia uống thuốc!
Nhị công tử Chu Kế Phi vẫn luôn cúi đầu, đột nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, "Điều này...... không có, ta không có...... Sao ta có thể hại phụ thân mình?"
Bên ngoài đã truyền đến tiếng nam tử gào thét: Ai? Ai hại cha ta!"
Sau đó liền thấy thân thể cồng kềnh của Chu Hội Phi chạy về, sững sờ nhìn thi thể phụ thân ở trên giường, hai đầu gối quỳ xuống, vừa đi qua vừa gào khóc lớn, giường gỗ chấn động, cửa sổ đều kêu ong ong, làm cho người ta nhịn không được cảm thấy lo lắng. Sau đó dường như cả phòng đều lún xuống. Hai người to béo của phủ này, một sống một chết thuận đường kéo tất cả mọi người trong phòng chôn cùng.
Lý Phỉ, A Nguyên lui về phía sau vài bước. Mà Chu Kế Phi lại quỳ gối tiến lên, cùng Chu Hội Phi quỳ cạnh nhau khóc rống, cũng không thấy quá nhiều chân tướng vì hoảng sợ mà bị phơi bày.
- - - lời nói với người xa lạ - - - (của tác giả)
Bánh bao lười mở hố không hề dễ dàng, các muội muội nhớ sưu tập nha!
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
°°°°°°°°°°°°°°°°°
Chương 10:
Tính ra Chu Hội Phi và Chu Kế Phi cùng là con trai của Chu lão gia, mặt mày đúng là có chút giống nhau, nhưng Chu Kế Phi gầy gò, cao cao, trông nhã nhặn thanh tú.
Lúc hai huynh đệ ôm nhau khóc rống, so sánh với nhau càng rõ ràng hơn, Chu Hội Phi quả thực so với con lợn cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cùng cha, lại một béo, một gầy, đúng là chân lí ở đời không dễ thay đổi.
A Nguyên chậc chậc hít một tiếng, mới phát hiện đi theo Chu Hội Phi trở về phủ, ngoại trừ nô bộc, tùy tùng, rõ ràng còn có nam tử trẻ tuổi tên gọi Cảnh Tri Vãn kia.
Mặc dù không ở trên lưng ngựa, hắn vẫn mặt mày lạnh nhạt như cũ, mặc dù khóe môi hơi có ý cười nhạt ôn nhuận, cũng không thể che giấu được tính cách trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo của hắn.
Hắn lẳng lặng đảo mắt qua mọi người trong phòng, lúc xẹt qua A Nguyên, lại như thoáng ngừng lại.
A Nguyên đang chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu viên dược hoàn kia, lại bị ánh mắt kia thản nhiên liếc qua, đột nhiên liền cảm thấy hô hấp không thoải mái, suy nghĩ đâu vào đó lúc trước cũng không biết bay đi đâu mất.
Mà Cảnh Tri Vãn điềm nhiên như không có việc gì, hắn tiến lên, thi lễ với Lý Phỉ một cái, "Đại nhân!"
Lý Phỉ nhìn thấy hắn, cười không ngớt, nói: "Cảnh điển sử, ngươi tới thật đúng lúc, vụ án lớn như thế, đang cần mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau giải quyết. A Nguyên, Tỉnh Ất, tới bái kiến Cảnh điển sử đi! Cảnh điển sử là người từ trong kinh, sáng nay mới tới huyện nha. Về sau trong huyện bản án như thế này, ngươi cùng Tỉnh Ất phải nghe Cảnh điển sử an bài!"
(*Điển sử: một chức quan thời cổ đại ở Trung Quốc, có vai trò trợ giúp cho huyện lệnh. Thời Nguyên, vai trò của điển sử là quan lo thu ngân, sổ sách. Thời Minh - Thanh, điển sử làm công việc tra án, bắt phạm nhân. Chức quan này có cấp bậc dưới cửu phẩm, nhưng ở châu huyện, do cắt giảm nhiều chức vụ, những chức vụ này sẽ do điển sử đảm nhiệm. Do đó, điển sử do Lễ bộ chọn ra, Hoàng đế phê chuẩn, được coi là "mệnh quan triều đình")
Cảnh Tri Vãn liền tiến lên chào A Nguyên, Tỉnh Ất, tự giới thiệu ngắn gọn: "Cảnh Tri Vãn."
A Nguyên, Tỉnh Ất vẫn chưa tỉnh mộng.
Lúc đó chiến loạn khắp nơi, phía dưới châu huyện quan lại thường không được bố trí đầy đủ, nhưng Huyện Thẩm Hà từ Huyện lệnh, bộ khoái, nha dịch đều đã sắp xếp ngay ngắn, đầy đủ, cũng không tệ, không hiểu tại sao lại có một điển sử chạy tới.
Nghe khẩu khí của Lý Phỉ, điển sử rõ ràng sẽ chấp chưởng việc truy bắt hung thủ, tra án, xử lý sự vụ trong ngục,... tức là đột nhiên nhóm bộ khoái như A Nguyên, Tỉnh Ất lại có một người lãnh đạo trực tiếp.
Lý Phỉ chẳng qua chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ, mắt thấy trong kinh đột nhiên an bài một điển sử đến đây, hắn chưa hiểu được nguyên nhân, thực sự không thể đắc tội, dù biết rõ đó là cấp dưới của mình, đường đường lại dùng lễ đối đãi, không dám sơ sẩy.
Tỉnh Ất trước tiên phục hồi tinh thần, chưa vội đi tìm đại phu kiểm tra thuốc, cười đến hành lễ nói: "Tiểu nhân Tỉnh Ất, bái kiến Điển sử đại nhân!"
A Nguyên sớm đã định thần, đem viên dược hoàn trong tay cho vào một cái bình nhỏ, lúc này mới tiến lên phía trước nói: "A Nguyên bái kiến Cảnh điển sử!"
Cảnh Tri Vãn nhìn Tỉnh Ất ý bảo miễn lễ, thần sắc ôn nhã lại xa cách, chuyển hướng A Nguyên thì thần sắc lại xa cách, lạnh lùng hơn một chút, như sương sớm mùa thu.
Ánh mắt hắn phóng tới cái bình nhỏ trên tay Tiểu Lộc, thanh âm ngược lại thật dịu dàng êm tai, "Viên dược hoàn kia làm sao vậy?"
A Nguyên thật sự không hiểu rằng rốt cuộc mình đã từng gặp người này chưa, nhìn kỹ thần sắc Cảnh Tri Vãn, lại nhìn không ra có gì khác thường, thích thú nói: "Không có gì, vật chứng mà thôi."
Cảnh Tri Vãn đi qua, nhìn thoáng qua viên dược kia, sau đó ánh mắt quét về phía Chu phu nhân cùng thị nữ ở phía sau.
Bởi vì sự tình đột nhiên xảy ra, mặc dù thay đổi áo tơ trắng, cài trâm, nhưng trên mặt vẫn còn thoa son phấn trước đó chưa kịp rửa sạch, Chu phu nhân trên tay còn đeo một cái vòng ngọc, móng tay dùng Phụng Tiên hoa tô màu hồng nhạt.
(Phụng Tiên hoa: còn gọi là Chỉ giáp thảo, Kim phụng hoa, Tiểu đào hồng, Cấp tính tử, Thấu cốt thảo, thuộc họ hoa Phụng tiên, chi hoa Phụng tiên.... Trước kia nhiều phụ nữ đều có thói quen truyền thống trồng loại hoa này để bôi vào móng tay làm đẹp.)
Vẻ mặt bi thương, nhìn Chu Hội Phi, Chu Kế Phi, nhìn không rõ là lo sợ, nghi hoặc hay là oán hận.
°°°°°°°°°°°°°°°°°
( Edit + Beta: Hàn - Mai)