Một chiếc xe con màu đen chậm rãi dừng lại ngoài cửa nhà họ Triển, Triển Lệnh Nghệ ngồi sát bên cửa sổ nhìn ra ngoài không chớp mắt.
Cửa xe chậm rãi mở ra, một chiếc gậy màu đồng chống khẽ xuống đất, sau đó xuất hiện một đôi giầy đóng tay bằng da hươu. Chủ nhân của đôi giầy mặc áo đuôi tôm, thắt nơ xinh xắn, toàn bộ tóc chải ngược ra phía sau, sau khi đứng vững liền khẽ giương cằm, kiêu ngạo không ai bì được.
Triển Lệnh Nghệ nhìn chiếc áo đuôi tôm, rất nhiều hình ảnh vỡ vụn bắt đầu nhanh chóng hiện lên trong đầu, đến tận lúc Mộ Giang Thiên được Tiêu Tiêu dìu vào cửa mới lấy lại tinh thần.
"Thiên Thiên..." Lúc trước vẫn không nhớ ra tên của Mộ Giang Thiên, Triển Lệnh Nghệ đột nhiên lên tiếng.
Bước chân của Mộ Giang Thiên khựng lại, bàn tay chống gậy run nhè nhẹ, không cho Tiêu Tiêu dìu nữa, dựa theo hướng âm thanh đi tới trước mặt Triển Lệnh Nghệ.
Triển Lệnh Nghệ đưa tay tóm góc áo Mộ Giang Thiên: "Anh ngồi xuống một chút, tôi không nhìn thấy anh".
Tiêu Tiêu nhìn vừa muốn khóc vừa muốn cười, kéo một chiếc ghế đến cho Mộ Giang Thiên.
Cuối cùng Triển Lệnh Nghệ cũng toại nguyện nhìn thấy mặt Mộ Giang Thiên, những hình ảnh mờ nhạt tồn tại trong mơ cuối cùng trở nên rõ ràng.
Sân khấu biểu diễn lấp lánh ánh sao, người nhạc công mười ngón lướt trên phím đàn quay đầu lại, lại biến thành một người không có mặt mũi, đau khổ vùng vẫy. Lúc này ngọn lửa hừng hực bỗng nuốt hết cảnh trong mơ, tất cả hóa thành hư ảo. Giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại, nhưng anh ta vẫn không thấy rõ khuôn mặt đó, cố nghĩ chỉ khiến đầu đau kịch liệt.
Mộ Giang Thiên cởi bao tay chậm rãi đưa tay tới sờ, nhẹ nhàng chạm vào má Triển Lệnh Nghệ, sau đó sờ khắp khuôn mặt. Bị mù mười năm, xúc giác của anh ta linh mẫn hơn người bình thường rất nhiều, sờ một lượt liền có thể mô phỏng thành hình ảnh trong đầu: "Sao cậu không thay đổi gì thế?"
Thời gian dường như dừng lại trên người Triển Lệnh Nghệ, mười năm đã qua, anh ta lại vẫn trẻ trung như mới ngoài hai mươi. Trên mặt đầy collagen, không có bất cứ một nếp nhăn nào, hoàn toàn không giống như là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
"Anh sờ tôi làm gì?" Triển Lệnh Nghệ không hiểu, đưa tay xua xua trước mặt Mộ Giang Thiên, phát hiện anh ta hoàn toàn không có phản ứng, dần dần chun mũi lại: "Tại sao anh không nhìn thấy nữa?"
"Cậu ngốc, còn tôi thì mù". Mộ Giang Thiên lời ít mà ý nhiều.
"Sao?" Triển Lệnh Nghệ hơi ngỡ ngàng, tâm trí suy thoái, anh ta khó mà hiểu được quan hệ logic phức tạp đằng sau câu này, nhìn về phía Tiêu Tiêu xin giúp đỡ.
"Anh Lệnh Nghệ không nhớ chuyện trước kia, anh..." Tiêu Tiêu cũng không biết nói thế nào.
Bàn tay cầm gậy của Mộ Giang Thiên chợt nắm chặt, sau đó lại chậm rãi thả lỏng ra điềm nhiên như không: "Không ngờ tôi lại quên mất".
Về tình hình của Triển Lệnh Nghệ, anh ta đã nghe Triển Lệnh Quân nói. Nhưng mấy năm không gặp, Triển Lệnh Nghệ trong ấn tượng của anh ta vẫn là gã yêu nghiệt đầu óc vận hành siêu tốc trước kia, nhất thời quên mất cả hiện thực.
Từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn đưa cho Triển Lệnh Nghệ. Đây là quà chuẩn bị mười năm trước, khi đi biểu diễn ở châu Âu tình cờ gặp một người thợ thủ công làm đồng hồ bằng gỗ, liền đặt làm một món quà cho Triển Lệnh Nghệ.
"Cậu tới dự buổi biểu diễn ở Nhà hát Bạc chứ?"
"Tôi rất bận, anh biết bây giờ một thiết kế của tôi giá trị bao nhiêu tiền không?"
"Nghe xong có quà cho cậu".
"Thế thì còn được, vạy tôi cố gắng tới xem vậy".
Triển Lệnh Nghệ đến nhạc hội đó, lại không nhận được món quà này. Mộ Giang Thiên thường xuyên nghĩ, nếu khi đó mình không gọi Triển Lệnh Nghệ đến thì thật tốt.
"Oa, quà!" Nhìn thấy quà, Triển Lệnh Nghệ rất vui vẻ, cầm lấy mở chiếc nơ con bướm bên ngoài ra, bên trong hộp là một cái hộp khác như hộp trang sức đắt tiền, mặt nhung màu xanh đen lấp lánh dưới ánh đèn.
Trong chiếc hộp nhung lẳng lặng nằm một chiếc thước mây xinh xắn. Chiếc thước này dùng loại gỗ tếch đắt tiền để chế tác, trơn nhẵn bóng loáng, trên thước khảm sapphire và trục máy móc thường dùng trên đồng hồ đắt tiền, cực kì tinh tế.
Mặc dù là đồ của mười năm trước nhưng bây giờ mang ra vẫn có giá trị cực cao như trước.
"Thước mây..." Triển Lệnh Nghệ mở chiếc khóa cố định thước vào hộp, cầm chiếc thước lên tỉ mỉ vuốt ve, không biết đang nghĩ gì.
Hai người mười năm không gặp, một mù, một đã quên hết, lại trò chuyện bình thường câu được câu chăng như chưa từng có cuộc chia li.
"Anh không nhìn thấy, lúc ăn cơm có cho cơm vào mũi không?"
"Cậu không nhớ chuyện trước kia, Triển Lệnh Quân có lừa cậu gọi nó là anh không?"
"Quân Quân nhà chúng ta sẽ không lừa tôi, có điều chuyện trước kia nó không chịu nói với tôi. Tôi cứ hỏi là nó lại khóc".
Khóe miệng Mộ Giang Thiên giật giật: "Triển Lệnh Quân cũng khóc?"
"Anh không hiểu đâu". Triển Lệnh Nghệ lắc đầu ung dung tự tại: "Mà anh còn chưa nói, ăn cơm có cho nhầm vào mũi không?"
"..."
Mộ Giang Thiên không hề nói với Triển Lệnh Nghệ mười năm trước rốt cuộc Nhà hát Bạc xảy ra chuyện gì, cũng không trả lời ăn cơm có cho nhầm vào mũi không, trò chuyện một lát liền đứng dậy cáo từ. Áng chừng bà Triển đi họp cũng sắp về, nhà họ Triển không hề chào đón anh ta, để bà Triển hoặc Triển Lệnh Quân nhìn thấy thì không tốt lắm.
"Thiên Thiên!" Triển Lệnh Nghệ đẩy xe lăn theo Mộ Giang Thiên đi tới cửa, dùng đôi mắt trong suốt nhìn anh ta chằm chằm: "Tôi còn có một câu hỏi cuối cùng muốn hỏi, mong anh nhất định phải nói thật".
Mặc dù Mộ Giang Thiên không nhìn thấy, nhưng qua ngữ điệu có thể nghe ra Triển Lệnh Nghệ nhất định có chuyện cực kì quan trọng cần hỏi. Câu hỏi cuối cùng này mới là nguyên nhân anh ta không thể không gặp Mộ Giang Thiên.
"Cậu hỏi đi". Mộ Giang Thiên hít sâu một hơi.
Tiêu Tiêu căng thẳng hai tay nắm chặt lấy nhau, sợ ca ca hỏi ra chuyện gì kích thích chính mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì bất trắc, cô không thể nào giải thích với Triển Lệnh Quân được.
Triển Lệnh Nghệ hơi nhíu mày, hỏi cực kì nghiêm túc: "Có phải anh có một chiếc quần lót in hình cậu bé bọt biển không?"
Mộ Giang Thiên: "..."
Tiêu Tiêu: "..."
Mộ Giang Thiên hầm hừ đi, hết sức hối hận hôm nay tới gặp Triển Lệnh Nghệ, mình nên nghe Triển Lệnh Quân mới đúng từ giờ đến già không qua lại với gã này nữa.
Tiêu Tiêu đưa Mộ Giang Thiên ra xe, trên đường vẫn cúi đầu nhịn cười, đợi chiếc xe màu đen cuốn bụi chạy đi mới bật cười: "Ha ha ha ha ha, quần lót cậu bé bọt biển, ha ha ha ha..."
Triển Lệnh Nghệ lại không cười, chỉ là ánh mắt dần dần trở nên bình tĩnh. Anh ta vẫn nhớ mình có một người bạn mặc quần lót in hình cậu bé bọt biển, lại không nhớ là ai, mấy năm nay vẫn vẽ hình cậu bé bọt biển trên giấy là vì thế. Bây giờ Mộ Giang Thiên thừa nhận là mình, những mảnh vỡ đó đột nhiên được ghép lại.
Mùa hè năm ấy, em trai ngủ trong phòng, anh ta, Mộ Giang Thiên và Chu Thái Nhiên chạy tới trước cửa phòng em trai định dọa Triển Lệnh quân một trận.
"Thế này nhé, chúng ta tắt đèn, cùng cởi quần áo, đếm một hai ba gõ cửa". Triển Lệnh Nghệ cười hì hì đề nghị.
"Được!" Chu Thái Nhiên lập tức hùa theo, cùng Triển Lệnh Nghệ trao đổi một ánh mắt gian trá, không đợi Mộ Giang Thiên đồng ý đã tắt đèn phòng khách.
Triển Lệnh Quân bị tiếng gõ cửa đánh thức, dụi mắt ra mở cửa, bên ngoài tối đen như mực, tiện tay bật đèn lên.
"Quân Quân!" Ba người đồng loạt nhảy ra, Triển Lệnh Nghệ và Chu Thái Nhiên vẫn ăn mặc đàng hoàng, chỉ có vị nhac công tính tình thành thật là tụt hết chỉ để lại một chiếc quần lót in hình cậu bé bọt biển màu vàng cam.
Anh ta và Chu Thái Nhiên, Mộ Giang Thiên cùng lớn lên từ nhỏ, chỉ có anh ta có em trai, hai người kia đều hết sức hâm mộ...
Chu Thái Nhiên đi học thương mại, Mộ Giang Thiên sang châu Âu học nhạc.
Mộ Giang Thiên tổ chức biểu diễn ở Nhà hát Bạc, anh ta dẫn em trai sang nghe, đàn được một nửa, một đám khủng bố xông vào cầm súng máy bắn phá. Khi đó anh ta chỉ có một suy nghĩ, bảo vệ em trai, động tác thế nào thì không nhớ rõ, chỉ biết gáy đau nhức, sau dó tất cả đều trở nên mông lung...
"Ha ha ha ha, vì sao bọn anh lại chơi trò cởi quàn áo? Ha ha ha ha..." Tiêu Tiêu nghe anh ta kể lại chuyện này, cười suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
"Trò chơi của con trai, em không hiểu đâu". Triển Lệnh Nghệ ung dung tự tại lắc đầu, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, kêu đau một tiếng: "Á... Đau..."
Cả người đột nhiên ngã sấp về phía trước, chiếc xe lăn cũng đổ theo.
"Ca ca!" Tiêu Tiêu giật nảy, lao tới đỡ được anh ta, không để anh ta đập đầu xuống sàn nhà: "Đau ở đâu?"
Lật Triển Lệnh Nghệ lên xem, Tiêu Tiêu cảm thấy máu trong đầu mình bỗng rút hết, lạnh từ đầu đến lòng bàn chân. Triển Lệnh Nghệ nhắm chặt hai mắt, cả người mềm nhũn, đã mất ý thức.
Triển Lệnh Quân vứt xe ở bãi đỗ xe, chạy như điên vào phòng bệnh, nhìn thấy anh trai úp mặt nạ ô xi nằm trên giường, cơ thể có một nửa giây tê liệt: "Thế nào rồi?"
Tiêu Tiêu đứng bên giường bệnh, môi run lên: "Đột nhiên hôn mê, tình hình không rõ. Bác sĩ bảo chụp CT não trước".
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Triển Lệnh Quân nhìn thiết bị kiểm nghiệm bên cạnh, lại sờ sờ mặt anh trai, giọng nói hơi khàn khàn nhưng còn bình tĩnh.
"Xin lỗi..." Trong mắt Tiêu Tiêu chứa đầy nước mắt, bây giờ tình hình của Triển Lệnh Nghệ không rõ, cô không dám bịa đặt, liền kể lại chuyện hôm nay Mộ Giang Thiên tới nhà.
Triển Lệnh Quân đột nhiên quay lại, trong đôi mắt nhìn cô chằm chằm có một thứ Tiêu Tiêu chưa hề nhìn thấy, như trước lúc ngân hà sụp đổ, rõ ràng đen như mực lại làm mọi người có thể cảm thấy tuyệt vọng và nguy hiểm.