Lượng Thân Định Chế

Chương 84: Trở về

cMấy ngày nay Tiêu Tiêu nghỉ phép, chuyện trong công ty không lan đến cô, chỉ tỉnh thoảng xem tình hình trên mạng, nhìn mọi người mắng Paula, mắng Liễu Lâm, tâm tình khoan khoái.

Ngồi trong quán cà phê nhìn Mộ Giang Thiên ngoài cửa sổ chống gậy chậm rãi xuống xe, Tiêu Tiêu vội đứng lên đi ra đón.

"Hai tiếng sau đến đón tôi". Nghe thấy Tiêu Tiêu đi tới, Mộ Giang Thiên liền đưa tay ra hiệu cho trợ lí không cần xuống xe, đi về phía trước một bước, đưa bàn tay đeo bao tay cho Tiêu Tiêu: "Làm phiền cô!"

Tiêu Tiêu mỉm cười, dắt bàn tay của thần chậm rãi đi vào trong quán, tìm một góc yên lặng ngồi xuống: "Em uống cà phê đá, anh uống cái gì? Ở đây có các loại cà phê xay và nước trái cây, món mới là sữa chua thạch".

"Sữa chua thạch, đó là đồ Lệnh Nghệ thích uống". Mộ Giang Thiên cười nhạt: "Cho tôi một cốc latté đá".

Tiêu Tiêu lại gọi vài thứ đồ ăn vặt, đợi đồ ăn đồ uống được mang tới liền chu đáo đưa vào tay Mộ Giang Thiên, nhìn anh ta chậm rãi ăn hoàn toàn không giống một người mù.

"Tôi và Lệnh Nghệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai nhà ở gần nhau, thường đang luyện đàn quay lại đã thấy cậu ấy vẽ tranh sau lưng tôi". Mộ Giang Thiên nói chuyện quá khứ, trên mặt liền lộ ra nét cười dịu dàng.

Trước kia bà Triển thấy nà họ Mộ mời giáo viên piano cũng bắt Triển Lệnh Nghệ học piano, kết quả gã đó hoàn toàn không thấy hứng thú, lấy bản nhạc xuống cắt hình người, nói nốt nhạc vẽ trên váy người giấy rất đẹp. Thế là bà Triển đành phải cho con lớn học vẽ tranh.


Triển Lệnh Nghệ học vẽ rất có thiên phú, trong đầu tràn ngập những ý tưởng như thiên mã hành không, thường vẽ ra những hình vẽ khiến giáo viên cũng phải khiếp sợ. Thiên phú thiết kế được thể hiện sớm, nhà họ Triển cũng không ngăn cản, vì vậy năm mười sáu tuổi anh ta đã dương danh hải ngoại.

Cộng thêm Chu Thái Nhiên, ba người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ mật thiết, tình cảm rất tốt.

"Có điều Chu Thái Nhiên không có tế bào nghệ thuật gì, từ nhỏ đã thích học toán, không cùng một thế giới với tôi và Lệnh Nghệ". Mộ Giang Thiên nói hơi ghét bỏ.

Tiêu Tiêu che miệng cười trộm. Nghe nói gia đình Chu Thái Nhiên cũng giàu có, bố anh ta vẫn hi vọng anh ta sớm kế thừa gia nghiệp, nhưng sau khi Triển Lệnh Nghệ gặp chuyện, Chu Thái Nhiên lại dồn đa số tâm huyết vào LY, vì vậy đến bây giờ bố anh ta vẫn chưa được về hưu.

"Thì ra là vậy". Tiêu Tiêu hơi cảm khái. Còn tưởng năm đó anh em nhà họ Triển xuất hiện ở Nhà hát Bạc chỉ là trùng hợp, thì ra là đến cổ vũ cho bạn thân.

"Là tôi đã liên lụy cậu ấy. Kì thực Lệnh Quân vẫn trách tôi, chỉ là không nói ra thôi". Mộ Giang Thiên uống một ngụm cà phê, hơi nhíu mày. Cà phê đá giá rẻ hơi ngọt quá, không hợp khẩu vị anh ta. Trong đám bạn bè, chỉ có Triển Lệnh Nghệ là thích những thứ ngọt ngấy này.

"Không, chỉ là anh ấy tự trách mình thôi". Tiêu Tiêu khuyên bảo.

Mộ Giang Thiên lắc đầu: "Nó trách tôi, cũng trách chính nó, tự nhốt mình trong lồng giam, cả đời không thoát ra được".

Tiêu Tiêu thở dài. Cô không hiểu cái nhìn của Triển Lệnh Quân đối với Mộ Giang Thiên, nhưng câu phía sau là đúng. Triển Lệnh Quân vẫn trách chính mình, động đến chuyện của ca ca liền trở nên vô cùng cố chấp". Thế mấy năm nay anh đã gặp anh Lệnh Nghệ chưa?"

"Trước kia đã gặp một lần, có điều khi đó tôi đã mù, Lệnh Nghệ còn chưa khôi phục ý thức, chưa biết nói". Mộ Giang Thiên thở dài, lại uống một ngụm latté. Cà phê ngọt ngấy và rượu ngon cay chát đều có chung một công hiệu, vì khó uống nên bớt tập trung vào đau khổ trong lòng.

"Thế anh có muốn gặp anh ấy không?" Tiêu Tiêu dò hỏi.


"Năm nào tôi cũng nhắc tới chuyện này nhưng Lệnh Quân không đồng ý, nó kiên quyết cho rằng Lệnh Nghệ nhìn thấy tôi bệnh tình sẽ chuyển biến xấu". Mộ Giang Thiên nói đến đây lại tức giận. Anh ta không phải virus, vì sao nhìn thấy anh ta lại chuyển biến xấu chứ?

Nghe xong tiền căn hậu quả, Tiêu Tiêu lại càng khó xử. Rõ ràng Triển Lệnh Quân không muốn để hai người này gặp nhau, hơn nữa thật sự có khả năng sẽ làm ca ca gặp nguy hiểm. Thần kinh não là thứ rất huyền ảo, ai cũng không thể khống chế được.

"Anh Lệnh Nghệ dạo này dường như nhớ lại được một chút chuyện quá khứ, vẫn nói muốn gặp anh. Em cũng không biết làm thế nào..." Tiêu Tiêu nhíu mày. Lần trước Tiêu Tiêu không dám nhận lời, hôm qua Triển Lệnh Quân không đi làm, ở nhà với ca ca, cô cũng đến chơi, ca ca thừa dịp Triển Lệnh Quân đi vào bếp lại nhỏ giọng xin cô.

"Em giúp anh đi, để anh gặp hắn một lần, chuyện này rất quan trọng". Triển Lệnh Nghệ nhìn cô, đáng thương hết sức, khuôn mặt trắng muốt thoạt nhìn chỉ có hơn hai mươi, trong đôi mắt to hình như có nước làm mọi người không thể không động lòng.

Anh ta vốn là con cưng của trời, bây giờ thậm chí còn không có quyền gặp một người nữa, thật sự đáng thương. Tiêu Tiêu thậm chí hơi oán trách hành vi bạo chúa của Triển Lệnh Quân, anh ta khư khư cố chấp khoanh tròn ca ca trong một thế giới an toàn sạch sẽ, không cho ca ca tiếp xúc với tất cả những thứ có thể làm tổn thương anh ta, lại cũng cướp đoạt sự tự do của anh ta.

Không đỡ được sự cầu xin của ca ca, Tiêu Tiêu mới hẹn Mộ Giang Thiên gặp nhau bàn bạc.

"Thật không?" Nghe thấy Triển Lệnh Nghệ nhớ tới mình, Mộ Giang Thiên rất vui vẻ, kích động uống một ngụm cà phê, lập tức bị ngọt đến chun mũi: "Vậy thì chúng ta xem hôm nào Lệnh Quân đi làm, tôi đến Lan Chỉ Giang Đinh tìm hai người. Dạo này nó đang nhờ cô chăm sóc anh trai nó đung sko?"

Hai người như xã hội đen bàn bạc hành trình và ám hiệu, sau đó điềm nhiên như không mỗi người một ngả.

Muốn tìm được cơ hội cũng không dễ dàng, Triển Lệnh Quân mấy ngày liền không nhờ cô chăm sóc ca ca, cô cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế.

Kế hoạch của Hạ Viêm vẫn được tiến hành không hề ngừng nghỉ, cộng thêm LY ra tay, Paula và Liễu Lâm đều rơi vào phiền phức. Mà Hạ Viêm hoàn toàn không có ý định dừng tay, ngay sau đó lại lục ra hơn mười nhà thiết kế được chọn vào vòng trong thiết kế đồng phục hội nghị thượng đỉnh 18 nước. Mười mấy người ai cũng có vết nhơ, có người từng đạo thiết kế, có người từng phát biểu những lời không ổn thỏa, có người có tranh cãi về tác phẩm như Tiêu Tiêu.


"Một chiếc váy đã được đổi màu cũng có thể trở thành vết bẩn không được chấp nhận, vậy tác phẩm của những người này càng không thể sử dụng". 

Thu xếp tất cả những thông tin này đưa vào một bức ảnh lớn, Hạ Viêm gửi vào hòm thư tố cáo của ban tổ chức hội nghị thượng đỉnh 18 nước, đồng thời khuyến khích dân mạng lên án những nhà thiết kế này.

Tổng cộng chỉ có hai mươi tám bộ đồng phục được vào vòng này, tự nhiên có mười mấy người có vấn đề, ban tổ chức hội nghị thượng đỉnh 18 nước lập tức gặp phiền phức lớn. Vốn định loại bỏ một bản thiết kế để làm chuyện này êm xuôi, không ngờ lại chọc phải tổ ong vò vẽ, cho người ta cơ hội để lợi dụng chọc phá.

Sau khi Hạ Viêm tố cáo những người này, có người làn theo danh sách công bố trên mạng, lại tìm ra không ít vấn đề. Nhân vô thập toàn, một khi đã bới bèo thì chắc chắn có thể tìm ra bọ.

Ban tổ chức không làm gì khác được, lại phải đăng một công bố.

Hội nghị thượng đỉnh 18 nước: Lúc trước quyết định không sử dụng tác phẩm của nhà thiết kế Tiêu không phải vì tác phẩm của nhà thiết kế Tiêu có vấn đề mà là suy nghĩ đến những ảnh hưởng xã hội, không ngờ lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn. Chúng tôi chính thức xin lỗi nhà thiết kế Tiêu. Tác phẩm của nhà thiết kế Tiêu cực kì xuất sắc, chúng tôi mong được tiếp tục hợp tác.

Ảnh đăng kèm là bản thiết kế "thịnh thế" của Tiêu Tiêu, áo tay lỡ kiểu Đường, hoa lệ mà không lòe loẹt, sáng sủa mà không dung tục, hoa văn mây ba màu lộ rõ phong phạm của nước chủ nhà.

Nhìn thấy bộ thiết kế này, mọi người không khỏi kêu đáng tiếc.

Chuyện phát triển tới hôm nay, mọi người bị tin đồn dắt mũi cuối cùng tỉnh táo lại, ý thức được mình bị một số người lợi dụng. Thẹn quá hóa giận, đám anh hùng bàn phím này không biết hối cải mà còn trách Tiêu Tiêu không kịp thời đưa ra chứng cớ.

Người qua đường ăn dưa: Có bằng chứng đưa ra sớm một chút thì không, lúc đầu không chịu đăng ảnh, lúc đăng lại che che giấu giấu, lại còn che mặt, thoạt nhìn rất không có thành ý!


Người qua đường cắn hạt dưa: Đúng thế, cứ đăng ảnh bình thường thì sao? Có gì không dám công khai à?

Tiêu Tiêu không hề để ý đến những bình luận này, chỉ cần chứng minh cô bị oan uổng là được, còn mọi người cảm thấy cô ngu, cảm thấy cô ngốc cũng không sao. Cô vui vẻ đi làm, chuyện ra nước ngoài có thể tạm thời hoãn lại, không vội đi học, cứ làm tốt nước việc hiện tại cái đã.

"Trời ạ! Trời ạ! A a a!" Vừa vào phòng may đo cao cấp đã nghe thấy Sofi đang kêu to.

"Làm sao thế?" Tiêu Tiêu giật mình.

Nhìn thấy cô, Sofi bước nhanh tới tóm vai cô lắc mạnh: "Em biết Mộ Giang Thiên mà sao không nói sớm? A a a!"

"Cái gì?" Tiêu Tiêu thót tim, chẳng lẽ bức ảnh bị che đó đã bị người ta phục chế lại rồi? Không thể như thế được!

Thấy cô không thừa nhận, Sofi giơ điện thoại lên trước mặt cô: "Em xem đi, đây là cái gì? Lại còn không thừa nhận?"

Tiêu Tiêu nhìn điện thoại, dần dần trợn mắt.

Đó là tài khoản công việc đã rất lâu không có động tĩnh của Mộ Giang Thiên. Tài khoản này bây giờ do trợ lí của Mộ Giang Thiên quản lí, chỉ đến ngày lễ ngày tết mới đăng lời chúc mừng mọi người để chứng minh Mộ Giang Thiên còn sống. Bây giờ lại dùng giọng điệu của bản thân Mộ Giang Thiên đăng một bức ảnh, một đoạn nhạc và một câu.

"Người trong ảnh là tôi, bản nhạc là tôi viết, cảm ơn ánh mặt trời, tôi đã trở về!"


Một dòng chữ ngắn ngủi, thông tin trong đó lại rất nhiều. Bức ảnh là bằng chứng mấu chốt lại bị che mất một phần quả thật là vì bảo vệ người nào đó. Mà người này chính là bậc thầy dương cầm Mộ Giang Thiên đã biến mất mười năm. Còn Mộ Giang Thiên, để cảm ơn người bạn đã sẵn sàng chịu nhục vì bảo vệ mình, quyết định đi ra khỏi phòng đàn cô độc, mang theo bản nhạc mình sáng tác.

Anh ta không thể làm Rubinstein, nhưng anh ta phải làm Tiêu Bang!

Nhìn bức ảnh ánh mặt trời chiếu xuống người nhạc công dương cầm, nghe bản hợp tấu động lòng người phát ra từ điện thoại, tất cả fan của Mộ Giang Thiên đều sôi trào!