"Những bài viết dìm hàng đó bọn chúng đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, chỉ là đúng lúc nhà thiết kế của chọ lại là em, mà tác phẩm đó của em..."
Ân oán giữa Liễu Lâm và Lam Mạc Như phải ngược dòng đến mười mấy năm trước, hai người gần như đồng thời xuất hiện, khó tránh khỏi sẽ bị người đời đưa ra so sánh. Ban đầu hai người vẫn là bạn, không biết bắt đầu từ khi nào lại mâu thuẫn với nhau, nhiều năm như vậy tích oán càng sâu, fan của hai bên lại càng đối chọi gay gắt.
Mấy năm nay Lam Mạc Như rất được ủng hộ, lần này lại làm náo động ở liên hoan phim châu Âu, thoáng cái đã vươn lên trên Liễu Lâm. Trong lúc nâng Lam Mạc Như lên, các hãng truyền thông cũng giẫm Liễu Lâm xuống dưới bùn, nói Liễu Lâm không có tác phẩm, hoa tàn nhụy rữa, mặt trời sắp lặn, hỏi sao Liễu Lâm lại không hận?
Tình hình này rất giống tình hình giữa Tiêu Tiêu và Tần Á Nam. Hai bạn học đang yên đang lành, bởi vì sự của người khác khiến Tần Á Nam ghen ghét, dần dần biến thành thù địch. nguyên nhân vì sao ban đầu lại kết thù với nhau đã không còn quan trọng, ân oán tích lũy mấy năm nay sớm đã không hóa giải được nữa.
"Nói như vậy thì nguyên nhân gây ra chuyện này là Liễu Lâm?" Tiêu Tiêu đột nhiên hiểu ra.
Như vậy là những phân tích của cô lúc trước đã đảo ngược nhân quả. Khởi nguồn của tất cxar mọi chuyện này có lẽ không phải là Paula phải đối phó LY mà là Liễu Lâm phải đối phó Lam Mạc Như. Trong lúc đang tìm sơ hở của Lam Mạc Như lại tìm được sơ hở của nhà thiết kế. Không là đội của Liễu Lâm tìm được Paula trước hay là Lâm Tư Viễn trước, sau đó ba bên bắt tay đẩy Lam Mạc Như vào tử cục. Còn Tiêu Tiêu thì chính là vật hi sinh cho tử cục này.
Lam Mạc Như gật đầu.
Cảm giác áy náy của Tiêu Tiêu lập tức biến mất, thay thế là ý chí chiến đấu hừng hực bùng cháy, không phải mình liên lụy người khác thì không cần bận tâm có ảnh hưởng đến sự nghiệp của Lam Mạc Như hay không, những người bắt nạt cô phải trả giá.
"Lam tiểu thư, nếu em có biện pháp đối phó Liễu Lâm, chị có muốn hợp tác với em không?" Tiêu Tiêu nghiêm mặt nói.
Lam Mạc Như sửng sốt, thoáng nhìn cửa phòng đàn hé mở, kéo Tiêu Tiêu sang phòng nghỉ ngơi bên cạnh: "Em muốn làm thế nào?"
"Ăn miếng trả miếng!" Mấy ngày nay Tiêu Tiêu đã bị ép quá đáng rồi, đã nghĩ đến vô số thủ đoạn phản kích. Nếu không phải đi vào ngõ cụt "Phải bảo vệ Mộ Giang Thiên và Lam Mạc Như", cô cũng không cần phải làm việc hèn nhát là ra nước ngoài trốn tránh.
Bọn chúng nói nhà thiết kế của Lam Mạc Như có vấn đề, ngược lại cô cũng có thể nói nhà thiết kế của Liễu Lâm có vấn đề. Chuyện chỉ dựa vào sắc màu mà nói là quân kì Nhật Bản thì quả thực vơ một cái được cả nắm.
"Ý kiến hay, có điều việc này phải giấu công ty kinh tế của tôi". Lam Mạc Như nắm chặt nắm đấm, công ty chỉ nói cố phải nhẫn nhịn, nói chờ đến lúc dư luận nguội đi sẽ không có việc gì. Nhưng cứ chịu đựng như vậy cô cũng tức giận, không dễ làm ra chút thành tích, chỉ vì mấy tội danh vô căn cứ này mà lại thất bại trong gang tấc, thật sự là phiền lòng.
"Tốt, em biết người làm cái này trên mạng, có thể làm được việc này". Tiêu Tiêu muốn về bàn bạc với Hạ Viêm một lát, mình không có quá nhiều tài chính, nhờ Hạ Viêm tìm cho mình mấy công ty quan hệ xã hội hàng tốt giá rẻ một chút.
"Chị bỏ tiền, chỉ cần có thể trút được cơn giận này, tiêu bao nhiêu tiền cũng đáng!" Lam Mạc Như rất nhiều năm không nhiệt huyết như vậy, lập tức chuyển cho Tiêu Tiêu hai trăm ngàn.
Tiêu Tiêu say máu như gà chọi say đòn, ra khỏi phòng nghỉ ngơi, chạy xuống tầng một cắn Triển Lệnh Quân một miếng rồi xoay người chạy ra.
"Này, Tiêu Tiêu!" Triển Lệnh Quân sờ sờ cái trán dính nước bọt, vội gọi cô lại.
"Sao anh?" Tiêu Tiêu dừng chân, hai mắt long lanh nhìn về phía Triển Lệnh Quân.
Triển Lệnh Quân buồn cười nhìn cô, đúng là mặt trẻ con như thời tiết tháng sáu, thay đổi bất thường, lúc đến còn mặt mũi nhăn nhó, bây giờ đã tươi như hoa rồi: "Hôm nay em nghỉ phép à?"
"Vâng". Tiêu Tiêu gật đầu, nằm bò xuống bàn làm việc, bày ra vẻ mặt dụ dỗ mỹ nam con nhà lành: "Làm sao, giai đẹp muốn hẹn hò với em à?"
"Đúng, bây giờ em có thể về nhà chăm sóc ca ca cho anh được không?" Sắc mặt Triển Lệnh Quân như thường, nói hết sức tự nhiên, không hề không giống như là dang nhờ người khác làm việc hộ mình.
"Anh bảo em đi là em phải đi hả?" Tiêu Tiêu nhếch miệng, đứng dậy sửa lại quần áo một chút, đúng là mặc đẹp lại gặp ngay người mù.
"Em không muốn đi thì thôi, anh về sớm, có cần đưa em một đoạn không?" Triển Lệnh Quân đứng dậy cầm áo khoác.
Triển Lệnh Nghệ không thể không có người trông, gia đình lúc trước đã mời người giúp việc, không ngờ hộ lí lại cho rằng Triển Lệnh Nghệ là một thằng ngốc, lúc ở nhà không có người lại ngược đãi Triển Lệnh Nghệ. Không còn cách khác, Triển Lệnh Quân chỉ có thể cùng mẹ thay phiên ở nhà chăm sóc ca ca.
Nhà họ Triển không chỉ có công ty Tang Du mà còn có cổ phần ở các công ty khác. Lúc trước ông Triển còn sống thì không sao, sau khi ông qua đời số cổ phần này đều do bà Triển quản lí. May mà bà Triển không có chức vụ gì bận rộn, chỉ là ủy viên hội đồng quản trị một số công ty, mỗi tuần có thời gian họp cố định. Cho nên thời gian đi làm của Triển Lệnh Quân mới là thứ hai thứ ba thứ năm thứ bảy rất dị, đó là phải căn ke theo giờ đi làm của bà Triển.
Hôm nay là thứ tư, vốn là hôm bà Triển ở nhà, nhưng đột nhiên có một công ty phải họp.
"Ai nói em không đi?" Tiêu Tiêu vội ngăn cản Triển Lệnh Quân, vốn mấy hôm nay cô vẫn định qua thăm ca ca.
Triển Lệnh Quân khẽ cười, nhét chìa khóa xe vào trong tay cô: "Thế em mau đi đi, chờ anh đi làm về sẽ mua đồ ăn ngon cho".
***
Lam Mạc Như ngồi một mình trong phòng nghỉ ngơi một lát, đứng dậy đi đến phòng đàn. Vừa đi tới cửa, Mộ Giang Thiên đeo bao tay đã đi ra, hai người lại gặp phải nhau.
"Cẩn thận!" Lam Mạc Như vội đỡ anh ta, bị anh ta nhẹ nhàng né tránh, hai tay bơ vơ giơ giữa không trung, chỉ có thể cười gượng.
Năm đó cô còn chỉ là một diễn viên mười tám tuổi, Mộ Giang Thiên đã là nhạc công dương cầm cấp thế giới, khoảng cách giữa hai người kém quá xa. Vì danh tiếng của Mộ Giang Thiên, cô vẫn cố gắng che giấu tình yêu của hai người, đến tận khi việc này bị đội ngủ của Liễu Lâm biết được, cô mới bị ép phải chia tay Mộ Giang Thiên.
"Chẳng lẽ anh không xứng với em sao?" Mộ Giang Thiên tuổi trẻ hăng hái, nghe thấy vậy rất là không hiểu.
"Là em không xứng với anh, một khi tình yêu của mình bị lộ ra sẽ hạ thấp giá trị của anh rất nhiều". Khi đó Lam Mạc Như cũng rất là đau khổ, nhưng so với tiền đồ của hai người, chia tay là lựa chọn tốt nhất: "Em không thể liên lụy anh được".
Nào ngờ không lâu sau đó, Mộ Giang Thiên lại gặp chuyện. Anh ta mù hai mắt, mất đôi tay của thần, biến thành một phế nhân. Lúc này Lam Mạc Như lại đã rất nổi tiếng nhờ một bộ phim cổ trang. Cô muốn chăm sóc Mộ Giang Thiên, lại bị anh ta từ chối không lưu tình chút nào.
"À, anh không thể liên lụy em được". Mộ Giang Thiên nâng cằm, trả lại toàn bộ những lời cô đã nói năm đó, cao ngạo mà lạnh lùng xoay người đi, từ đó không bao giờ cùng xuất hiện với cô nữa. Cô chỉ có thể trốn trong góc tối, lặng lẽ nhìn anh ta...
"Em định giúp Tiêu Tiêu à?" Mộ Giang Thiên đặt hai tay trên đầu chiếc gậy người mù, như một quý tộc chống gậy.
"Giúp cô ấy cũng là giúp chính em". Giọng Lam Mạc Như khẽ run lên, cô đã không nhớ nổi lần trước nói chuyện với Mộ Giang Thiên là bao giờ.
Mộ Giang Thiên nghiêng nghiêng đầu không nói gì, xoay người rời đi.
Bà Triển đã ra khỏi nhà, trong nhà chỉ có người giúp việc cùng với Triển Lệnh Nghệ. Tiêu Tiêu cũng bị nhiễm sự lo âu của Triển Lệnh Quân, lái xe đi rất nhanh, sợ đến muộn một lát Triển Lệnh Nghệ sẽ bị người bắt nạt.
May mà lúc đến nhà Triển Lệnh Nghệ còn ngồi yên lành xem ti vi trên sofa, người giúp việc vẫn đang quét dọn trong phòng.
Người giúp việc này chính là người hàng ngày đến nấu cơm, biết Tiêu Tiêu, thấy Tiêu Tiêu đến liền cười đôn hậu: "Tiêu tiểu thư đến rồi à, vậy tôi về trước nhé!"
"Ca ca..." Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh Triển Lệnh Nghệ.
"Suỵet!" Triển Lệnh Nghệ ra hiệu im lặng, tiếp tục không chớp mắt xem ti vi.
Tiêu Tiêu nhún vai, ngồi gọi điện thoại cho Hạ Viêm, hỏi một chút xem cậu ta có nhận việc làm hay không.
"Tháng này em đã nhận full việc rồi". Hạ Viêm uể oải nói: "Có điều nếu là chị mặt to thì em có thể chen ngang cũng được".
"Nhóc con, còn gọi chị là chị mặt to nữa là chị trở mặt đấy, bây giờ mặt chị đã bình thường rồi". Tiêu Tiêu đe dọa Hạ Viêm.
"Nói trước chuyện tiền nong đi, nhiệm vụ này của chị tương đối phức tạp, muốn tra nhà thiết kế của Liễu Lâm, còn phải tìm vết nhơ của nhà thiết kế, viết bài các kiểu, một mình em không làm nổi". Hạ Viêm nói rõ việc của Tiêu Tiêu rồi ra giá.
Giá tiền không vượt qua mức Lam Mạc Như đưa ra, Tiêu Tiêu sảng khoái đáp ứng.
"Kế hoạch này của chị còn chưa đủ hoàn mỹ, theo chị thì đã chơi là phải chơi lớn". Hạ Viêm cười hì hì: "Bọn họ nói xấu chị bán nước, để chị bị hội nghị thượng đỉnh sút ra chứ gì? Chúng ta liền đánh từng người vào đến bán kết, dính một chút cũng bôi cho đen sì, áp cho cái danh bán nước, xem hội nghị thượng đỉnh còn tổ chức nữa không".
Không lau được bùn trên người thì dứt khoát quấy đục nước luôn thể.
Ở một nơi khác, Bà Triển ngồi trong phòng hội nghị của LY, lạnh mặt nghe Chu Thái Nhiên thuật lại những chuyện xảy ra gần đây.
"Danh dự của LY là quan trọng nhất, quyết không thể có quan hệ gì với quân kì, phải làm dứt khoát". Bà Triển càng nghe càng bực mình, chuyện này vốn xử lí cũng rất đơn giản, vì sao lại để đến tình trạng này?
"Không sai, tôi tán thành trực tiếp sa thải nhà thiết kế đó, nói rõ đây là hành vi của cá nhân cô ấy, không quan hệ với công ty chúng ta". Một vị ủy viên hội đồng quản trị khác nói.
Bà Triển khẽ gật đầu tỏ ý tán thành.
Chu Thái Nhiên ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh một chút: "Chuyện này không phải một mình nhà thiết kế dẫn đến, là có người ở nhằm vào LY, không phải cô ấy cũng sẽ là người khác. Hơn nữa tôi hoài nghi trong chuyện này có lãnh đạo cấp cao của LY tham dự. Lần này triệu tập họp hội đồng quản trị khẩn cấp là hi vọng có thể khởi động trình tự điều tra, điều tra triệt để". Các ủy viên hội đồng đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì. Trong số họ có người giao hảo tốt với đưa mắt nhìn nhau, cũng có anh họ của La Dự...
Bà Triển nhíu mày, thấp giọng hỏi Chu Thái Nhiên: "Thế cháu không xử lí nhà thiết kế đó à?"
"Bác ạ, cô ấy là bạn gái của Lệnh Quân mà". Chu Thái Nhiên nhỏ giọng thì thầm.
Bà Triển sửng sốt, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu: Con trai cầm chiếc hộp nhung, con trai cầm cốc sữa cười ngây ngô, con trai dẫn anh đi hẹn hò, và cháu gái đã thì thầm vào tai vô số lần.
"Nhà thiết kế đó không xử lí hả?" Có người lại đưa ra vấn đề này.
"Xử lí cô ấy chỉ làm lạnh lòng nhân viên của chúng ta, hội đồng quản trị chúng ta cần giải quyết vấn đề lãnh đạo cấp cao, chuyện nhân viên cứ để cho Thái Nhiên lo". Bà Triển lập tức đổi giọng cười nói.
"Vậy cũng đúng". Mọi người tới tấp gật đầu, không còn truy cứu Tiêu Tiêu nữa.
"Hắt xì..." Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh ca ca, hắt xì một cái, cứ cảm thấy có người đang nói gì về mình.
"Tại sao LY lại bán nước?" Ca ca đột nhiên nói một câu rất tức giận, tiếp tục không chớp mắt xem ti vi.
"Gì cơ?" Tiêu Tiêu lúc này mới chú ý trên ti vi đang chiếu cái gì, không ngờ lại là kênh kinh tế đang nói chuyện LY, nói LY đang sa lầy trong sự kiện quân kì.
"Nếu anh bán nước thì lúc đầu đã không đặt công ty ở Trung Quốc, đặt ở Pháp chắc chắn là làm tốt hơn!" Triển Lệnh Nghệ cau mày, ngữ điệu lạnh như băng.
"Ca ca, anh... tại sao anh lại biết những chuyện này?" Tiêu Tiêu kinh ngạc, tâm trí chỉ có ba tuổi, tại sao Triển Lệnh Nghệ lại nhớ được chuyện thành lập công ty?
Triển Lệnh Nghệ yên lặng một lát, chậm rãi ôm đầu: "Anh không biết... Hu hu..."
"Được rồi được rồi, đừng nghĩ nữa, chúng ta ăn thạch đi!" Tiêu Tiêu vội dỗ dành ca ca, sợ ca ca lại đau đầu.
"Anh muốn ăn đào vàng!" Nghe thấy thạch, Triển Lệnh Nghệ lại vui vẻ. Đến lúc Tiêu Tiêu cắt thạch dừa thành miếng nhỏ đưa cho mình, Triển Lệnh Nghệ đột nhiên dừng lại một chút, hỏi hơi ngập ngừng: "Tiêu Tiêu, em biết người đánh đàn trong Nhà hát Bạc là ai không?"
Keng! Tiêu Tiêu run tay, chiếc thìa nhỏ vừa cầm lấy cũng rơi xuống đất.