Anhs mặt trời từ một điểm tỏa ra xung quanh, hình vẽ này vốn cơ bản giống nhau hết. Mặt trời của tôi là màu vàng xanh, quân kì Nhật Bản là màu đỏ, nói như vậy không khỏi có chút gượng ép.
Tuy nhiên một kh có luận điệu này lập tức sẽ có rất nhiều người chú ý. Có người chỉnh lại màu chiếc váy thành nền trắng mặt trời đỏ của quân kì Nhật Bản, bây giờ thì nhìn thật sự rất giống. (người dịch: quân kì Nhật Bản nền trắng, mặt trời đỏ ở giữa như quốc kì, nhưng có khoảng 20 tia sáng đỏ từ mặt trời tỏa ra xung quanh)
"Đây rõ ràng chính là quân kì Nhật Bản, đừng tưởng rằng đổi màu mà tao không nhận ra".
"Loại quần áo này mà cũng dám mang ra bán, quả thực là làm nhục người Trung Quốc".
"Biết ngay là loại công ty nước ngoài như LY không có hảo tâm mà, bây giờ thì lòi đuôi cáo rồi nhé".
"Bên trên: LY là công ty nội mà".
Dân mạng rất dễ bị dắt mũi*, trong vòng mấy tiếng, bức ảnh chiếc váy đã đổi màu so sánh với quân kì Nhật Bản đã lan truyền điên cuồng trên mạng, rất nhiều người dân không rõ chân tướng cho rằng váy đã chỉnh màu chính là ảnh gốc, tới tấp đứng ra lên án LY, chống lại thiết kế của Tiêu Tiêu.
Cuộc hẹn hò bị lỡ, Tiêu Tiêu vội vã về công ty, tuy nhiên lúc này người của bộ phận quan hệ xã hội đã về rồi.
"Tôi lập tức gọi họ tới làm thêm. Nguồn gốc thiết kế cái này của cô là cái gì?" Chu Thái Nhiên nhíu mày nhìn chiếc váy treo ở sảnh triển lãm tầng một.
"Là một bức ảnh!" Trước mắt Tiêu Tiêu sáng ngời, cô bước nhanh về phòng thiết kế lấy tài liệu ra, từ bản thảo ban đầu, quá trình sửa đổi, cùng với bức ảnh đó.
Ánh nắng chiếu qua thủy tinh màu sắc rực rỡ trên nóc nhà xuống người nhạc công dương cầm mặc áo đuôi tôm, rất thê lương.
Tiêu Tiêu nhìn bức ảnh này, tâm tình vốn hưng phấn đột nhiên lạnh đi. Mộ Giang Thiên vì kiếp nạn đó mà mù hai mắt, phế mất đôi tay của thần, biến mất trọn mười năm. Anh ta trốn trong phòng đàn yên lặng, cô độc chơi đàn chính là muốn tránh đám đông, tránh khỏi tầm nhìn của công chúng. Mặc dù bức ảnh này chỉ có một bóng lưng nhưng biết đâu có fan tinh mắt có thể nhận ra, đến lúc đó Mộ Giang Thiên phải làm thế nào?
Người của bộ phận quan hệ xã hội đã chạy tới, có người nhà xa thì làm việc ở nhà.
Bộ phận quan hệ xã hội của LY dù sao cũng chỉ là quan hệ xã hội của một công ty thiết kế chứ không phải quan hệ xã hội của công ty giải trí, không có quan hệ rộng lớn như vậy, gần như là không thể lập tức làm được.
"Việc này diễn biến quá nhanh, có người đứng sau lưng thúc đẩy, nhìn cả tấm hình". Giám đốc Nghiêm chỉ chiếc váy đã chỉnh màu sắc trên máy tính, sai nhân viên kĩ thuật phóng đại: "Những nét này đã được điều chỉnh lại để nó thẳng ra, nhìn càng giống như quân kì".
Chu Thái Nhiên nhìn bức ảnh đó, cau mày: "Là người của Paula à?"
"Bây giờ còn không xác định được". Giám đốc Nghiên lắc đầu. Với kinh nghiệm của ông ta nhiều năm nay, việc này có lẽ không chỉ có một công ty giở trò.
"Tiêu Tiêu, bức ảnh đó đâu? Giao cho bộ phận quan hệ xã hội đăng lên". Chu Thái Nhiên nhìn thấy Tiêu Tiêu đi tới, trong tay cầm một chiếc USB liền ra hiệu cho cô đưa cho bộ phận quan hệ xã hội.
"Ở đây là thiết kế ban đầu của tôi". Tiêu Tiêu cúi đầu, nói giọng khàn khàn: "Bức ảnh đó tạm thời không thể công khai".
"Vì sao?" Giám đốc Nghiêm thắc mắc.
"Tôi phải đi hỏi nhân vật chính trong bức ảnh". Tiêu Tiêu cắn môi, đã quyết định không đăng bức ảnh này. Vốn chính là chụp trộm, sau đó vẽ tặng Mộ Giang Thiên, dùng làm quần áo lại không xin phép Mộ Giang Thiên. Bây giờ nếu vì chuyện này mà kéo Mộ Giang Thiên còn chưa đi ra khỏi bóng tối vào thì cô đúng là muôn lần chết cũng không chuộc được tội.
Nhân viên kĩ thuật nhìn bản thảo thiết kế, thiết kế ban đầu không phải hình này, sau đó từng bước một điều chỉnh, mỗi một bản thảo thiết kế đều được Tiêu Tiêu lưu lại.
"Những thứu này chắc cũng được rồi". Người của bộ phận quan hệ xã hội nói, thu xếp lại bản thảo rồi bắt đầu viết bài.
"Cô về nhà trước đi". Chu Thái Nhiên xua tay ra hiệu cho Tiêu Tiêu có thể về, chuyện còn lại bộ phận quan hệ xã hội sẽ xử lí.
Những tin đồn giả dối hư ảo này chỉ cần đưa ra bằng chứng thiết thực sẽ hóa thành rác hết, không đáng nhắc tới. Thấy người của bộ phận quan hệ xã hội có vẻ tự tin, Tiêu Tiêu cũng yên tâm.
Nửa đêm tỉnh dậy, Tiêu Tiêu sinh ra một dự cảm chẳng lành, lấy điện thoại ra muốn xem tin tức nhưng app Tang Du đã tắt mạng đi, chỉ có thể bỏ cuộc.
Mở to hai mắt không ngủ được, Tiêu Tiêu cầm điện thoại di động trở mình, nhắn tin cho Triển Lệnh Quân.
"Em mất ngủ, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện".
Xem thời gian, chính là hai giờ sáng, Triển Lệnh Quân chắc chắn đang ngủ say không đọc được. Không ngờ hai phút sau bên kia lại gọi điện tới.
"Làm sao thế?" Triển Lệnh Quân rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, nói chuyện vẫn mang giọng mũi rất nặng.
"Ơ, làm anh tỉnh ngủ à?" Tiêu Tiêu hơi áy náy.
"Em gọi anh thì không sao". Triển Lệnh Quân nằm nghiêng đầu trên gối, lời nói nghe hơi dính dính, rất đáng yêu.
"Hì hì..." Tiêu Tiêu không nhịn được cười lên, lăn một vòng trên giường: "Anh nói với em một câu không có việc gì là em sẽ có thể ngủ được".
"Anh nói cũng vô dụng, chuyện nên đến rồi sẽ đến". Triển Lệnh Quân vạch trần sự thật rất tàn nhẫn: "Binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, không có gì là không giải quyết được".
Lo lắng cũng không có tác dụng, ngóng trông không có việc gì xảy ra còn không bằng làm tốt chuẩn bị để ứng phó tất cả.
Cách nói này lại trấn an Tiêu Tiêu, cô thật sự không sợ nữa, chúc Triển tiên sinh ngủ ngon rồi gác điện thoại tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau dậy, trước tiên mở điện thoại xem tin tức.
Trang mạng chính thức của LY đã giải thích, nói rõ chiếc váy này và quốc kì Nhật Bản không có bất cứ quan hệ nào, đồng thời đưa ra bàn thiết kế ban đầu và những lần sửa đổi của chiếc váy.
Đêm hôm qua vốn đã rất nhiều người bác bỏ tin đồn, sự kiện từ từ nguội đi, không ngờ buổi sáng lại có rất nhiều seeder xông ra. Những người đó hiển nhiên không có ý định dừng lại ở đây, che mắt làm bộ không nhìn thấy, vẫn kiên quyết nói Tiêu Tiêu là giặc bán nước.
"Trang web chính thức của LY chắc chắn không thể nhận, nhận thì bọn chúng chẳng phải sẽ trở thành ổ giặc bán nước à?"
"Tin tức nội bộ, tác phẩm của cô ta đã lọt vào vòng bán kết chọn lựa đồng phục hội nghị thượng đỉnh 18 nước, lãnh đạo đất nước sẽ phải mặc quân kì Nhật Bản!"
"Trời ạ, thiết kế của loại người này mà lại được chọn cho hội nghị, nếu để các lãnh đạo mặc vào thì đúng là mất hết mặt mũi".
"Vừa rồi nhìn thấy lí lịch của thiết kế Tiêu này trên diễn đàn, đúng là không xem không biết, tặc tặc..."
Đủ loại phỏng đoán ác ý như đã chuẩn bị từ trước được tung lên như ong vỡ tổ. Có người đưa ra một bản lí lịch của Tiêu Tiêu, nói cô tốt nghiệp một trường nghề, sau đó sang Nhật Bản làm thuê, cơ duyên xảo hợp được nhận vào công ty thiết kế Inoue, lên đến nhà thiết kế cao cấp sau đó mới về nước.
Tiêu Tiêu nhìn rất bất lực, thậm chí có chút buồn cười. Cô rõ ràng tốt nghiệp đại học điểm trong nước, vừa tốt nghiệp đã vào LY, cùng Nhật Bản có quan hệ gì?