Triển Lệnh Nghệ dần dần nhíu mày, tiếng súng, đạn bay đầy trời, máu...
"Á..." Cơn đau đầu đột nhiên tăng lên khiến anh ta phải ôm đầu.
"Anh làm sao vậy?" Tiêu Tiêu giật mình, vội ngồi xuống trước mặt anh ta xem xét.
Cơn đau tới nhanh đi cũng nhanh, Triển Lệnh Nghệ chậm rãi buông tay ra, cúi đầu thất vọng nói: "Anh không thích súng, không thích pằng oằng".
"Được, không thích thì chúng ta không nói nữa". Tiêu Tiêu kiên nhẫn dỗ dành: "Sẽ không có chiến tranh, quốc gia chúng ta bây giờ là thái bình thịnh thế".
Nói đến thái bình thịnh thế, Tiêu Tiêu không khỏi dừng lại một chút. Đúng vậy, Nada Sawyer đang loạn lạc, nhưng quốc gia chúng ta đâu đâu cũng có cảnh ca múa mừng thái bình. Sau khi trải qua sống chết mới có thể cảm nhận được sự quý giá của hòa bình. Làm quần áo cho hội nghị thượng đỉnh 18 nước, chủ đề cô nên làm không phải lên án chiến tranh mà là ca ngợi thịnh thế!
Triển Lệnh Nghệ đã đỡ đau đầu, quay lại nhìn quanh, muốn tiếp tục nghiên cứu chiếc ma nơ canh kia lại liếc qua cửa sổ thấy em trai đang đi về: "Chúng ta mau xuống thôi, Quân Quân về rồi!"
"Vâng!" Tiêu Tiêu vội khôi phục nguyên trạng đồ đạc trong phòng, đẩy ca ca xuống lầu.
Lúc Triển Lệnh Nghệ nhìn thấy em trai thì Triển Lệnh Quân đã về đến cách nhà mình ọột căn nhà. Lúc Triển Lệnh Quân mở cửa đi vào phòng khách thì nhìn thấy Tiêu Tiêu và ca ca đang chụm đầu nghịch máy tính bảng.
Một món đồ chơi nhung mịn màng rơi xuống nằm trên mặt đất, gói rong biển đã ăn một nửa cũng rơi từ trên bàn xuống. Trong phòng thoạt nhìn hơi bừa bộn nhưng tràn ngập hơi thở của cuộc sống.
Lần đầu tiên Triển Lệnh Quân không ghét bỏ cảnh lộn xộn trước mắt, lần lượt nhặt đồ chơi và gói rong biển dưới đất lên: "Ca ca, anh không ăn nữa à?"
Triển Lệnh Nghệ ngẩng đầu lưu luyến nhìn gói rong biển. Vừa rồi vội đi xem phòng vẽ, gói rong biển mới ăn một nửa liền vứt luôn, bây giờ nhớ ra em trai nói hôm nay chỉ được ăn một gói lại thấy tiếc: "Anh mới ăn một nửa, có thể ăn một nửa gói khác hay không?"
Triển Lệnh Quân nhíu mày.
Triển Lệnh Nghệ phụng phịu, đáng thương hết sức nhìn em trai.
Hai bên giằng co một hồi lâu, Triển Lệnh Quân chịu thua, lại lấy một gói khác bóc ra cho ca ca.
"Ha ha". Ca ca bật cười thắng lợi, nháy mắt với Tiêu Tiêu.
"..." Còn tưởng rằng một người có nguyên tắc như Triển Lệnh Quân sẽ không đồng ý, Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn Triển Lệnh Quân một cái nữa, hết sức nghi ngờ sau này nếu có con, gã này sẽ trở thành một ông bố thoạt nhìn nghiêm khắc kì thực lại cực kì chiều con.
Bà Triển và Lương Tĩnh Dao đi dạo phố, Tết dương lịch, siêu thị có chương trình khuyến mãi, người đông hơn bình thường nhiều. Nhưng bởi vì là siêu thị đắt tiền, đông hơn bình thường cũng không phải quá đông. Hai bác cháu chậm rãi đi dạo trong siêu thị rộng rãi, Lương Tĩnh Dao nhớ Triển Lệnh Quân đã đồng ý cho tiền mua giầy liền kéo bác gái đi về phía quầy hàng cô thích nhất.
Đưa cốc kem vừa mua cho bác gái cầm giúp, Lương Tĩnh Dao cầm một đôi giầy đọ vào chân.
"Dao Dao, dạo này có phải anh Lệnh Quân của cháu có bạn gái rồi không?" Bà Triển dò hỏi.
"Ơ, sao bác lại biết?" Lương Tĩnh Dao nghe vậy hơi ngạc nhiên. Cô nhớ bác gái mình chỉ kết bạn với tài khoản công việc khô khan của Triển Lệnh Quân chứ không hề kết bạn với tài khoản cá nhân mà.
"Dạo này tâm tình nó có vẻ tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng còn cười trộm nữa". Bà Triển nói, chính mình cũng không nhịn được cười lên. Bởi vì con trưởng xảy ra chuyện, người chồng vốn sức khỏe không tốt không chịu được kích thích qua đời, trọng trách trong nhà đều dồn lên vai thằng con út. Nhìn Triển Lệnh Quân càng ngày càng trầm lặng, trong lòng bà rất là sốt ruột, vẫn hi vọng Triển Lệnh Quân có thể thoát ra khỏi bóng tối này, tìm một cô gái để sống cuộc sống của người bình thường.
"Tặc tặc, lại còn cười trộm nữa cơ à?" Lương Tĩnh Dao nhe răng, quyết định phải trêu chọc Triển Lệnh Quân một trận mới được, xem rốt cuộc anh ta cười trộm thế nào.
"Cô gái đó là ai?" Bà Triển tò mò hỏi.
"Nó tên là Tiêu Tiêu, là bạn học đại học của cháu". Lương Tĩnh Dao kiêu ngạo ưỡn ngực, quyết định khoe khoang một phen, biết đâu bác gái vui vẻ sẽ mua quần áo cho bà mối này.
Đang nói, đột nhiên có người đi tới chào Lương Tĩnh Dao.
"Ơ, đây chẳng phải Lương đại tiểu thư sao?" Chu Sảnh nói chuyện mang một chút giọng mũi, rất dễ nhận ra.
Lương Tĩnh Dao vừa nghe thấy giọng nói này đã muốn trợn mắt: "Chu Sảnh, mày còn dám xuất hiện trước mặt tao à? Một cái tát còn chưa đủ đúng không?"
Ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Chu Sảnh đang khoác tay Liêu Nhất Phàm.
Hai người này làm sao biết nhau? Lương Tĩnh Dao nhìn Liêu Nhất Phàm từ trên xuống dưới, hiển nhiên Liêu Nhất Phàm cũng có chút ngạc nhiên, nhìn thấy bà Triển bên cạnh cô liền vội vàng chào hỏi: "Cháu chào cô".
Bà Triển cũng biết Liêu Nhất Phàm, cười gật đầu.
"Hừ, lần trước là tao không đề phòng, mày có giỏi tát một cái nữa thử xem!" Chu Sảnh cười lạnh, lại bất giác lùi về phía sau nửa bước: "Mày nhắn cho con đĩ Tiêu Tiêu đó, bạn trai hiện nay của nó đã biết những chuyện xấu xa của nó rồi, bảo nó tự lo liệu đi".
Liêu Nhất Phàm hơi lúng túng, không ngờ Lương Tĩnh Dao cũng biết Chu Sảnh, đột nhiên có cảm giác mình bị lợi dụng, bỗng dưng cảm thấy chột dạ.
"Mẹ nó chứ!" Lương Tĩnh Dao đi chân đất, cầm lấy cốc kem trong tay bác gái úp thẳng lên đầu Chu Sảnh.
"Dao Dao, sao lại động tay động chân chứ?" Bà Triển vội giữ cháu gái lại.
"A!" Chu Sảnh hét lên một tiếng, lao tới định đánh Lương Tĩnh Dao. Các nhân viên siêu thị vội chạy tới giữ cô ta lại, bảo vệ siêu thị đứng trên xe tự thăng bằng nhanh chóng đi tới. Việc bảo vệ an ninh ở siêu thị đắt tiền rất tốt, căn bản không thể đánh nhau được. Lương Tĩnh Dao biết rất rõ điều này nên mới ra tay bất ngờ khiến Chu Sảnh không phòng bị kịp.
"Liêu Nhất Phàm, tôi không cần biết tại sao cô biết nó, nhưng tôi khuyên cô tránh xa nó một chút. Còn nữa, đừng quên thân phận của cô!" Lương Tĩnh Dao chỉ Liêu Nhất Phàm cảnh cáo.
Hai người vốn không liên quan gì đi tự dưng cùng nhau, còn có thể vì cái gì nữa? Chắc chắn là Chu Sảnh cố tình tiếp cận để moi tin về Tiêu Tiêu, tất nhiên có nói xáu gì cũng không sợ, chỉ sợ Liêu Nhất Phàm kích động để lộ ra bệnh tình của Tiêu Tiêu thì sẽ rất không xong.
Đừng quên thân phận của cô...
Liêu Nhất Phàm giật mình bừng tỉnh. Vừa rồi Chu Sảnh vẫn cố gắng hỏi hội sở Tang Du làm cái gì, còn hỏi thăm chuyện của Tiêu Tiêu, thiếu chút nữa cô ta đã nói ra. Không được nói, cô ta không chỉ là một người phụ nữ thích Triển Lệnh Quân mà còn là một bác sĩ, phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp.
Bà Triển kéo Lương Tĩnh Dao vẫn giương nanh múa vuốt đòi đánh nhau đi, mua cho cô một cốc kem nữa: "Cái con bé này, đã hai mươi mấy rồi mà sao vẫn không chững chạc được thế?"
Lương Tĩnh Dao xụ mặt không nói.
"Dao Dao, Tiêu Tiêu mà con bé vừa rồi nói có phải chính là bạn gái của Lệnh Quân không?" Bà Triển quan sát vẻ mặt của cháu gái, hỏi.
"Ôi, bác đừng ngeh con gà rừng đó kêu". Lương Tĩnh Dao vội giải thích tiền căn hậu quả cho bác gái nghe: "Chu Sảnh là đứa không muốn thấy người khác được tốt đẹp, chỉ muốn cướp bạn trai của người khác. Tiêu Tiêu nó tốt lắm, bác gặp là sẽ biết".
***
Buổi tối về nhà, Tiêu Tiêu hồi tưởng lại linh cảm nhận được từ chỗ Triển Lệnh Nghệ hôm nay, mở máy tính nhanh chóng vẽ.
Nhắc tới thịnh thế, cô liền nghĩ đến Thịnh Đường. Trang phục thời Thịnh Đường là kiểu gì? To lớn rộng rãi, ung dung sang trọng, lại đủ mát mẻ.
Hội nghị thượng đỉnh được tổ chức vào đầu thu, trời đã hơi lạnh, bộ đồng phục này phải có tác dụng giữ ấm nhất định. Đường trang có một loại váy mềm tay lỡ, bên trong là tay dài, bên ngoài là tay lỡ, vừa có sự tháo vát của người lắm công nhiều việc lại không mất sự thanh nhã, quý tộc, đúng là quá thích hợp.
Kết hợp Đường trang tay lỡ với âu phục hiện đại, thiết kế lễ phục kiểu mới. Nam lãnh đạo mặc sơ mi màu trắng, áo ngoài tay lỡ màu xanh ngọc đậm, nữ lãnh đạo mặc sơ mi màu xanh ngọc đậm, áo ngoài tay lỡ màu trắng. Quần áo của nguyên thủ thống nhất dùng họa tiết mây, đường nét to, cực kì hoa lệ.
Tham gia hội nghị thượng đỉnh không chỉ là lãnh đạo các nước mà còn có phu nhân đi theo, đồng phục của các phu nhân cũng phải thống nhất. Quần áo của phu nhân thì là váy ôm mông màu lam nhạt dài quá gối, bên trên vẽ cẩm tú mẫu đơn, bên ngoài khoác khăn lụa. Phu quân thì áo dài tay màu lam nhạt, quần màu lam đậm, cũng vẽ hoa mẫu đơn, chỉ là số lượng hoa tương đối ít, màu sắc cũng nhạt hơn một chút.
Quần áo của lãnh đạo đều làm bằng lụa, quần áo của phu nhân phu quân thì khoác một tấm voan bên ngoài, rất dễ phân biệt.
Một mạch vẽ xong bốn bản thảo, Tiêu Tiêu vươn vai một cái mới phát hiện Lương Tĩnh Dao đã gọi lỡ bốn cuộc. Bởi vì điện thoại di động để chế độ im lặng nên không hề có chuông.
Cô vội vàng gọi lại.
"Mở video, tao phải nói chuyện với mày vài tiếng". Lương Tĩnh Dao vừa ngeh máy đã nói.
"Quá 10 giờ rồi, app Tang Du khóa hết phần mềm giải trí, video chat cũng bị khóa luôn". Tiêu Tiêu chán nản.
"Quá tàn nhẫn!" Lương Tĩnh Dao lần đầu tiên phát hiện sự mạnh mẽ của ứng dụng này, cực kì vui mừng là năm đó mình đã từ chối đề nghị cài đặt của Triển Lệnh Quân: "Thế tao nói ngắn gọn vậy, cụ thể ngày mai gặp mặt nói chuyện".
Kể lại đại khái chuyện hôm nay đi dạo phố với bác gái gặp Chu Sảnh và Liêu Nhất Phàm, Lương Tĩnh Dao nhắc nhở Tiêu Tiêu phải bảo Triển Lệnh Quân cảnh cáo Liêu Nhất Phàm, ngàn vạn lần không được tiết lộ bệnh tình của Tiêu Tiêu cho Chu Sảnh.
"Ồi xời, nói thì cứ nói thôi, bây giờ tao không sợ nữa rồi". Tiêu Tiêu cười đắc ý.
"Sao?"
"Dù sao thì bạn trai tao cũng biết tao bị bệnh gì, người khác nói có gì mà sợ?"
"Mày không nghe thì thôi vậy, thế nhé".
"..."
Tiêu Tiêu cảm thấy mình và Chu Sảnh không phải người cùng một cấp bậc nên không hề coi trọng cô ta, ngày nghỉ vừa kết thúc liền nộp bản thiết kế của mình.
Lâm Tư Viễn nhìn thiết kế của Tiêu Tiêu, trước mắt sáng ngời, lần đầu tiên khen ngợi cô: "Sáng tạo này rất thú vị, không chừng có thể được chọn đấy".
Thiết kế quần áo của hội nghị thượng đỉnh đã nộp lên, cuối cùng cũng làm xong một đại sự, bận rộn vài ngày nữa là có thể yên tâm ăn tết.
Bởi vì nhà không ở thủ đô, những năm trước Tiêu Tiêu đều mong đến tết để sớm thoát khỏi thành phố cô độc này trở về với cha mẹ, bây giờ cô lại có chút không nỡ rời.
"Nếu em nhớ anh thì làm thế nào?" Tiêu Tiêu đứng trước cửa kiểm tra an ninh sân bay, nắm tay Triển Lệnh Quân không muốn buông ra.
"Bảy ngày thôi mà". Triển Lệnh Quân lạnh lùng đưa hành lí cho cô.
Tiêu Tiêu không tình nguyện cầm lấy, cúi đầu như một bạn nhỏ không muốn đến nhà trẻ. Đã sắp xa nhau mà người này cũng không có nhắn nhủ gì, lúc này Tiêu Tiêu không thể không cảm thấy một chút oán trách trước sự lí trí tuyệt tình của Triển tiên sinh.
Triển Lệnh Quân nhìn ngón tay cô không ngừng mó máy, trong mắt lộ ra nét cười, đưa tay ôm cô vào trong lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn: "Anh cũng sẽ nhớ em".
Bất ngờ được Triển Lệnh Quân ôm lấy, lại còn được hôn trán, Tiêu Tiêu vui vẻ, lập tức ném sự ai oán vừa rồi lên chín tầng mây.
Sau khi buông ra vẫn còn lưu luyến, Tiêu Tiêu phụng phịu, học vẻ mặt đáng thương của ca ca, tỏ ý còn muốn hôn nữa.
Triển Lệnh Quân nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay khẽ cốc lên đầu cô một cái: "Đi thôi, máy bay sắp cất cánh rồi".
"Hừ!" Tiêu Tiêu le lưỡi, hầm hừ xoay người đi. Ca ca làm bộ đáng thương là có thể nhận được một gói rong biển, cô lại không được, phân biệt đối xử, tuyệt đối là phân biệt đối xử.
#############
Ca ca: Anh muốn ăn bim bim.
Quân Quân: Ăn đi!
Ca ca: Quân Quân, anh muốn ăn một gói nữa.
Quân Quân: Anh đã ăn rồi mà.
Ca ca: T^T
Quân Quân: Được rồi được rồi, ăn một gói nữa.
Tiêu Tiêu: Em càn một nụ hôn.
Quân Quân: Chụt!
Tiêu Tiêu: Quân Quân, em muốn một cái nữa.
Quân Quân: Đã hôn rồi mà.
Tiêu Tiêu: T^T
Quân Quân: Anh là người có nguyên tắc.
Dao Dao: Anh họ, em muốn...
Quân Quân: Muốn cái gì mà muốn, hai mươi mấy rồi, tự đi mà mua!
Dao Dao:...