Người đầu bạc tiễn người đầu xanh là chuyện thương cảm nhất.
LY chỉ có một lối vào, bây giờ toàn bộ phía trước tòa nhà bị vây chật như nêm cối, Tiêu Tiêu đứng trên đường nhất thời không dám đi qua. Cô lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi điện cho văn phòng chủ tịch, ai ngờ vừa mới bấm nút gọi, trong đám người đột nhiên có người nhận ra cô.
"Đây chẳng phải là nhà thiết kế đã giành giải quán quân hay sao?" Một thanh niên đang gào khóc nhận ra Tiêu Tiêu, chạy tới tóm lấy cổ tay cô: "Mọi người mau tới đây, cô ta chính là người dẫn anh Dương nhà tôi đi công tác!"
Đám người nhanh chóng quây lại.
"Buông ra!" Tiêu Tiêu lạnh mặt quát gã nam thanh niên đó.
"Ái dà, lại còn muốn chạy?" Thanh niên đó càng giữ chặt hơn.
Tiêu Tiêu dùng sức giật ra nhưng không giật được, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, nhưng điện thoại lập tức bị giật mất ném xuống đất.
"Mày còn có mặt mũi quay về à? Mày dẫn đoàn như vậy đấy hả?"
"Biết rõ bên kia loạn lạc mà vẫn nhất quyết đòi đến đó chụp ảnh, mày đây là cố ý giết người!"
Mấy phụ nữ trung niên dí ngón tay vào trán Tiêu Tiêu. Sau khi trải qua chuyện bắt cóc rồi lại bắn nhau, Tiêu Tiêu không còn dễ dàng bị dọa nữa, cao giọng cãi lại: "Tôi cũng bị bắt cóc! Tôi cũng suýt nữa chết ở đó! Không cứu được Trương Dương tôi cũng rất đau lòng! Nhưng bây giờ các người kéo tôi thì có ích lợi gì? Nếu giết tôi có thể cứu sống được Trương Dương thì các người cứ việc giết đi, giết đi!"
Khí thế rèn luyện ra từ nơi chiến loạn lập tức làm cả đám người bị át vía.
"Dừng tay, dừng tay, tất cả dừng tay!" La Dự dẫn theo bảo vệ chạy xuống tách đám người ra.
Tiêu Tiêu nhân cơ hội dùng gót giầy giẫm mạnh vào mu bàn chân nam thanh niên, người đó kêu lên một tiếng buông tay ra. Cử động cổ tay bị siết tím tái, Tiêu Tiêu nhặt chiếc điện thoại di động màn hình vỡ tan lên, bước nhanh vào toaf nhà LY.
"Các vị, các vị, nghe tôi nói". La Dự tỏ ra cực kì tích cực, hiển nhiên sự tình đột xuất lần này là cơ hội tốt để hắn thể hiện năng lực của mình: "Các vị cứ làm thế này cũng không đến đâu, chọn một người đại diện ra nói chuyện với tôi! Tôi là giám đốc nhân sự và tài vụ của LY, các vị có yêu cầu gì chúng ta cứ thẳng thắn trao đổi.
Tiêu Tiêu bước nhanh vào thang máy, đến phòng may sẵn vẫn còn thở gấp.
"Tiêu Tiêu, chị không sao chứ?" Vừa vào đến cửa thì bắt gặp Dương Tiếu. Dương Tiếu thấy sắc mặt cô rất kém, vội hỏi một câu.
"Không sao". Tiêu Tiêu lắc đầu, ngẩng đầu lên phát hiện là Dương Tiếu mới ý thức được mình lại theo thói quen đi tới phòng may sẵn phổ thông.
"Tiêu Tiêu, cuối cùng em cũng về rồi. Mọi người ở nhà đều lo cho em lắm". Triệu Hòa Bình nhìn thấy người vừa đi tới cửa vội chạy ra, những người khác ở phòng may sẵn cũng ùa ra theo.
Mọi người chung sống lâu ngày, dù gì cũng có chút tình cảm. Sau khi tin tức từ Nada Sawyer truyền về, bọn họ đều rất lo lắng.
"Chỉ đạo Lâm làm gì cứ bắt phải đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi Nada Sawyer đó chứ! Nguy hiểm quá!"
"Đúng thế, muốn chụp cảnh nhiệt đới thì đến đảo Hải Nam là được chứ gì".
Tiêu Tiêu nhìn một vòng không thấy Tần Á Nam liền hỏi một câu.
"Ơ, em không biết à?" Triệu Hòa Bình nhìn quanh: "Cô ấy bị sa thải rồi".
Lúc trước tiết lộ bản vẽ, cuối cùng điều tra ra là chính bản thân Tần Á Nam bán cho cả hai bên, không biết đối phương cho cô ta bảo đảm gì mà cô ta lại cho rằng việc này có thể vu oan cho người khác được. Chu Thái Nhiên lập tức kí quyết định sa thải, tiện thể đưa cả Tần Á Nam và công ty làm hàng nhái đó ra tòa luôn.
Dạo này LY giống như bị nguyền rủa, chuyện phiền toái không ngừng kéo tới. Đầu tiên là thiết kế bị lộ, tiếp đó đám Tiêu Tiêu bị bắt cóc ở nước ngoài, rồi vị nhiếp ảnh gia được thuê lại bất ngờ qua đời...
"Xin ông trời phù hộ Adeline đừng xảy ra chuyện gì ở diễn đàn thời trang nữa, nếu không chủ tịch Chu của chúng ta chắc phải lên chùa thắp hương mất". Tiểu Vương mặt như đưa đám.
"Này, im ngay cái miệng quạ đen đi!" Triệu Hòa Bình vỗ đầu Tiểu Vương một cái, không cho cậu ta nói lung tung nữa.
Adeline đại diện cho LY đi tham gia diễn đàn thời trang năm nay, tối nay sẽ có tiếp sóng truyền hình trực tiếp, mọi người đều đang trông mong.