“Màu đỏ là nghiệp hỏa của địa ngục, phượng hoàng tắm lửa
sống lại, lông vàng chấm xanh, là vua của loài chim“. Không phải lần đầu tiên đứng trước ống kính nữa, Tiêu Tiêu đã bình tĩnh hơn trước kia rất
nhiều: “Bộ lễ phục này phải mặc trong những tình huống đặc thù. Tôi nghe nói một thời gian nữa Lam tiểu thư sẽ sang châu Âu tham gia liên hoan
phim, cho nên đây là chiếc váy tôi thiết kế dành riêng cho chị ấy để đi
trên thảm đỏ ở liên hoan phim. Chiếc váy này có phượng hoàng trong văn
hóa truyền thống nước ta, niết bàn có nghĩa bất khuất và tiến lên, giống như ngành điện ảnh nước ta dù gặp bao nhiêu gian nan trắc trở cũng
tuyệt đối không sợ, vẫn quyết chí tiến lên“.
”Nói rất hay“. Dưới bàn giám khảo, một nhà thiết kế thời trang phim không ngờ lại vỗ tay khen ngợi.
Có giám khảo này khởi đầu, toàn bọ khán giả cũng vỗ tay theo.
Adeline nhíu mày cầm lấy micro: “Chiếc váy này rất sáng tạo, nhưng xử lí chi tiết vẫn chưa đạt, nhất là cách dán lông vũ phía dưới...”
”Adeline, nếu tôi nhớ không lầm thì nhà thiết kế này là người của công ty chị mà“. Giám khảo bên cạnh không nhịn được nhắc nhở.
”Đây là cuộc thi, bất luận xuất thân. Bây giờ tôi là giám khảo, không
phải nhà thiết kế thủ tịch của côgn ty thí sinh này“. Adeline nói vô
cùng chính trực.
Khán giả cười ồ, Tiêu Tiêu hơi ngán ngẩm trước sự cương trực công chính
của Adeline: “Vâng, đúng như bà nói, thực ra lông phượng hoàng là phương án thứ hai của tôi. Bởi vì trong quá trình thi xảy ra chuyện ngoại ý
muốn, phụ kiện của phương án thứ nhất bị phá hoại, đây là phụ kiến được
chế tạo gấp gáp trong hai ngày cuối cùng“.
Cả hội trường yên lặng, Adeline cau mày: “Tại sao lại có chuyện ngoài ý muốn? Ban tổ chức có bồi thường cho cô không?”
”Cho tôi thêm một mảnh vải...” Tiêu Tiêu cười khổ.
”Ha ha ha ha ha...” Khán giả không nhịn được cười ồ, người phụ trách
chương trình đành phải đến bàn giám khảo giải thích chuyện sen đỏ bị phá hoại. Nếu như làm gấp trong hai ngày thì làm được như vậy là giỏi lắm
rồi.
Trong quá trình chế tạo xảy ra tai nạn ngoài ý muốn cũng không hề có cơ
chế thêm điểm gì, bởi vì một khi có tiền lệ, mọi người sẽ tìm mọi cách
tạo thành tai nạn. May là ở đây ngoài Adeline, các giám khảo khác đều
không ngặt nghèo đối với việc xử lí chi tiết của trang phục như vậy, dù
sao chất liệu cũng có hạn bọn họ chỉ coi trọng hiệu quả thiết kế.
Điểm của Tiêu Tiêu không được đều như của Diêu Tinh Châu, cho thấy yêu
ghét khác biệt rất rõ. Có một giám khảo cho cô 100 điểm, một giám khảo
lại chỉ cho 30 điểm. Tuy nhiên điểm số của hai giám khảo này đều bị loại bỏ, tám điểm còn lại coi như tương đối đều, cuối cùng cô nhận được 774
điểm, kém Diêu Tinh Châu 6 điểm.
”Cuối cùng còn có điểm thưởng của minh tinh“. Người dẫn chương trình dẫn Diêu Tinh Châu đi ra, đưa micro cho Lam Mạc Như: “Mạc Như sẽ thưởng 5
điểm cho ai? Ngân Hà của Diêu Tinh Châu hay là Niết Bàn của Tiêu Tiêu?”
Nếu 5 điểm này cho Diêu Tinh Châu, Diêu Tinh Châu chắc chắn sẽ giành
quán quân. Nếu cho Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cũng không thể giành quán quân.
Ba cặp vừa rồi, minh tinh đều thưởng thêm điểm cho thí sinh được giám
khảo chấm điểm cao hơn.
”Tôi sẽ thưởng cho Niết Bàn“. Lam Mạc Như trả lời không hề do dự, khán
giả hơi ngạc nhiên, ống kính nhanh chóng quay đến gương mặt Diêu Tinh
Châu và Tiêu Tiêu: “Nói thật, chiếc váy này lúc treo trong hậu trường
nhìn rất xấu, như một chiếc váy cưới giá rẻ, nhưng sau khi mặc lên người lại cực kì đặc sắc. Nếu có thể sử dụng chát liệu tốt hơn, tôi hi vọng
có thể mặc nó đi dự liên hoan phim“.
Tiêu Tiêu nghe nói như thế liền vui mừng nhìn về phía nữ thần của mình, máy quay ghi lại rõ vẻ mặt kinh ngạc của cô.
Kết quả đã có, Diêu Tinh Châu vẫn là 780 điểm, Tiêu Tiêu 779 điểm, chỉ kém Diêu Tinh Châu một điểm.
Điểm của hai người cao như vậy làm những thí sinh tiếp theo có áp lực
rất lớn. Mi Hinh vẫn ung dung tự tại như trước, cô thiết kế cho Triệu
Phi Phi một bộ lễ phục theo phong cách phục cổ, tay áo dài kéo xuống tận đất, hòa làm một với vạt áo màu xanh lục nhạt, đẹp đến khó tả.
Nhưng có những giám khảo không hề tán thưởng phong cách phục cổ, cuối cùng Mi Hinh được 775 điểm, tạm xếp thứ ba.
Cặp cuối cùng là Tần Á Nam và số 4 Trịnh Xuyến. Hôm đó Trịnh Xuyến theo
cảnh sát về đồn thật, rạng sáng mới đưa ra tác phẩm của mình, Tiêu Tiêu
rất tò mò, không biết cuối cùng số 4 đưa ra tác phẩm thế nào.
Diễn viên nỏi tiếng Trác Nhã đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ có ba mươi tuổi. Thiết kế của Tần Á Nam là một chiếc váy ôm sát người
theo sở trường của cô ta, gần giống như chiếc váy thuỷ sam lúc trước.
Vải vóc mềm mại ôm sát cơ thể, che gần kín cổ, trước ngực khoét một
khoảng hình giọt nước, có thể nhìn thấy khe ngực gợi cảm. Phía trước rất kín, sau lưng lại có một khoảng trống lớn để lộ phần lưng đường nét đẹp đẽ, sự tương phản mạnh mẽ dễ dàng làm gnf xem có cảm giác choáng ngợp.
Tuy nhiên Trác Nhã mặc chiếc váy này vào liền cảm thấy có gì đó không
ổn, vạt váy phía trước quá dài, bước đi rất dễ giẫm lên, bên hông cũng
hơi rộng quá.
”Sao... sao lại như vậy chứ?” Tần Á Nam há hốc mồm nhìn tác phẩm của
mình, những gì tính toán khi thiết kế đều không được thể hiện ra, ngược
lại biến thành một chiếc váy liền thân rất bình thường.
”Phía sau như vậy không được, sẽ lộ mông“. Trác Nhã nhìn khoảng trống
lớn sau lưng, nhíu mày bất mãn. Cô ta trước giờ vẫn xây dựng hình tượng
đoan trang nhã nhặn, nếu mặc thế này ra ngoài chắc chắn sẽ rất ảnh hưởng đến hình tượng.
Tần Á Nam không còn cách nào khác, đành phải tìm một chiêc skim cài ngực cài vào bên hông để cứu vãn tình hình.
Trác Nhã mặc chiếc váy này đi ra ngoài, khán giả không nhịn được phát ra tiếng rì rầm. Trác Nhã luống cuống giẫm phải vạt váy, lảo đảo suýt nữa
ngã xuống.
”Ôi chúa ơi!” Adeline lắc đầu không nỡ nhìn.
”Khống chế kích thước thật sự quá kém“. Các giám khảo trao đổi ý kiến với nhau.
”Không thể thế được, tôi luôn bám sát kích cỡ do ban tổ chức cung cấp“. Trong mắt Tần Á Nam đã có nước mắt.
”Cô phải biết may đo và may sẵn không giống nhau, trang phục may sẵn
thường có dư địa từ 2 đến 3 cm, nhưng lễ phục định chế thì không thể“.
Một trọng tài đứng lên đánh giá, người xem nhìn thấy thông tin trên màn
hình lớn, Tần Á Nam là nhà thiết kế may sẵn của LY, lập tức hiểu ra.
Tần Á Nam có trăm miệng cũng không biện bạch được, bị cho một số điểm rất thấp, gần như đội sổ.
Tiêu Tiêu nhìn chiếc váy của Tần Á Nam, lông tơ sau lưng dựng đứng. Cô
không cho rằng Tần Á Nam theo Lâm Tư Viễn học tập lại không biết sự khác nhau giữa trang phục định chế và trang phục may sẵn, chỉ có một cách
giải thích là số đo Tần Á Nam nhận được cũng bị tăng thêm một cỡ giống
như của cô.
Xem ra đối phương không phải nhằm vào cô mà là nhằm vào LY.
Lúc này tác phẩm cuối cùng được đưa ra, chính là chiếc váy của số 4 Trịnh Xuyến.
”Cái gì?” Khán giả không nhịn được há to miệng, nhìn nữ diễn viên mặc
một chiếc váy ngắn màu vàng không hề có gì đặc sắc từng bước một đi tới.
Mặc dù chiếc váy này rất vừa vặn, chi tiết cũng rất không tồi, nhưng đề
bài lần này là lễ phục, hơn nữa là lễ phục mặc trong trường hợp chính
thức, đưa ra một chiếc váy ngắn như vậy thật sự là không có sức cạnh
tranh.
”Thí sinh số 4, cô có thể giảng giải một chút về tác phẩm của mình
không?” Giám khảo hỏi Trịnh Xuyến tỏ vẻ khó chịu rõ rệt đứng bên cạnh.
Trịnh Xuyến cầm micro, cười lạnh một tiếng: “Không có gì giảng giải, cuộc thi này có vấn đề“.
”Oa!” Lời này vừa dứt, cả hội trường xôn xao, kĩ thuật viên kinh ngạc hỏi đạo diễn: “Có chuyển quảng cáo không?”
”Chờ một chút!” Đạo diễn nhìn tình hình trên sân khấu, không cho phát quảng cáo mà quyết định tiếp tục truyền hình trực tiếp.
”Tác phẩm của tôi bị người không rõ lai lịch phá hoại trong ngày thi đấu thứ năm, vạt váy bị cắt đôi. Trọng tài và ban tổ chức mặc kệ, thậm chí
ngay cả người phá hoại cũng không bắt được, cuối cùng chỉ cho tôi thêm 4 tiếng, ha ha, thật là nực cười!” Trịnh Xuyến hừ một tiếng: “Các người
không bắt, tự tôi bỏ tiền ra bắt, gã trông nồi hơi đó đã bị tôi tìm
được. Hắn thừa nhận là người của công ty Paula cho tiền để hắn làm như
vậy!”
”Hả...” Người xem kinh ngạc rớt cằm, tình huống chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết này lại xảy ra trong hiện thực, còn được tường thuật trực tiếp
cho cả nước nữa!
”Đạo... Đạo diễn, có cắt không?” Kĩ thuật viên đã sắp sụp đổ, chuện này làm sao có thể phát trực tiếp được?
”Không cắt, bây giờ tỉ lệ xem nhất định đã tăng vọt!” Đạo diễn nắm chặt bộ đàm, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện một người đàn ông da ngăm đen
tướng mạo thô tục run rẩy nói: “Là một phụ nữ ở phòng may cho tôi tiền
để tôi cắt váy của thí sinh số 4 và số 7, như vậy người ta sẽ hoài nghi
số 1...”
Nếu số 1 Tần Á Nam bị định tội thì Tiêu Tiêu bị cắt váy và Tần Á Nam làm việc này đều sẽ bị loại, thương hiệu của LY sẽ tổn hại nghiêm trọng.
Diêu Tinh Châu kinh ngạc đứng lên, sắc mặt hết xanh lại trắng, tức giận nhìn về phía người của công ty Paula bên dưới.
Đại diện của nhà tài trợ Paula lập tức chạy lên sân khấu: “Đây chắc chắn là một sự hiểu lầm, Trịnh tiểu thư, cô cần chịu trách nhiệm về hành vi
của mình, đây là hiện trường giải đấu được truyền hình trực tiếp trên
toàn quốc“.
”Tôi đương nhiên chịu trách nhiệm về hành vi của tôi“. Trịnh Xuyến cười
lạnh: “Nếu ông có ý kiến khác, chúng ta cứ gặp nhau ở toà án“.
Nói xong liền xoay người đi, không tham gia thi đấu nữa.
Cả hội trường lập tức nổ tung.
”Có vấn đề thì phải thi lại!”
”Phải làm rõ chuyện này!”
”Paula tài trợ hàng chục triệu, chắc chắn là để mua chức quán quân!”
”Giám khảo không biết chừng cũng bị mua chuộc...”
Trác Nhã đứng trên sân khấu vô cùng khó xử, nhưng một diễn viên kì cựu
từng trải qua rất nhiều sự kiện lớn vẫn dễ dàng khống chế được sắc mặt
của mình.
Lam Mạc Như không nhịn được nhỏ giọng thì thầm với Triệu Phi Phi: “Chị
Trác thật là lợi hại, là tôi thì chắc chắn không thẻ bình tĩnh như vậy“.
”Tôi thì càng không được“. Triệu Phi Phi dịu dàng nói.
Liễu Lâm bên cạnh cười nhạo: “Đương nhiên, các cô còn kém người tá xa lắm“.
Liễu Lâm và Lam Mạc Như cùng thời với nhau, sau khi hợp tác trong một bộ phim liền chuyển sang đối đầu, nhiều năm như vậy nên thù oán chất
chồng, đến nỗi mỗi khi cô ta nhìn thấy Lam Mạc Như liền không nhịn được
châm chọc.
Do chuyện ngoài ý muốn này mà tỉ lệ xem chương trình tăng lên vùn vụt,
trong hội trường cũng như trên mạng đều có vô số người chỉ trích Paula,
đồng thời cũng đưa ra nghi vấn trước thành tích của Diêu Tinh Châu.
Trong lúc tình hình sắp mất khống chế này, Diêu Tinh Châu đi lên sân
khấu, sắc mặt tái xanh, cúi gập người trước giám khảo và khán giả: “Rất
xin lỗi đã mang đến phiền phức cho mọi người, Paula đã có hiềm nghi, để
bảo đảm trật tự, tôi xin được rút lui khỏi cuộc thi“.
Tiếng ồn ào bên dưới như bị một bàn tay vô hình đột nhiên bóp chặt cổ họng, dừng lại một chút rồi lại bùng nổ mạnh hơn.
”Oa a a!”
”Hắn đã nắm chắc quán quân rồi!”
”Chẳng lẽ có hiểu lầm gì...”
Diêu Tinh Châu vừa tuyên bố rút khỏi cuộc thi, người xem vốn lòng đầy
căm phẫn lại bắt đầu thông cảm với hắn. Bất kể có phải Paula tác động
phía sau hay không, vị trí quán quân đã tới tay lại chủ động từ bỏ đủ để chứng minh nhà thiết kế vô tội. Khán giả đang xem truyền hình trực tiếp cũng nghĩ như vậy, cực kì thông cảm với nhà thiết kế Diêu Tinh Châu tài hoa.
Lúc này đạo diễn mới cho phát quảng cáo, nhân viên đi ra duy trì trật
tự, mười phút sau mới làm cho người xem yên tĩnh lại. Ban tổ chức triệu
tập hội nghị khẩn cấp, sau mười phút đưa ra phương án giải quyết.
Hình ảnh lại được phát trực tiếp, trưởng ban giám khải lên sân khấu phát biểu: “Chuyện này ban tổ chức sẽ điều tra cụ thể“.
Bây giờ tất cả mới chỉ có lời nói từ một bên của Trịnh Xuyến, họ cũng
không thể cẩu thả hủy bỏ giải đấu được: “Diêu tiên sinh và Trịnh tiểu
thư đều rút khỏi cuộc thi, chúng tôi tôn trọng nguyện vọng của họ“.
Tính điểm tám thí sinh còn lại, Tiêu Tiêu bỗng dưng giành được quán
quân, nhìn chiếc cúp pha lê hình thước mây, cô vẫn cảm thấy có gì đó
không đúng lắm, giống như là lính mới cầm đao ra chiến trường, vừa đánh
được một nửa trận đã bị đề bạt thành tướng quân.
Lương Tĩnh Dao đang đi công tác tỉnh khác, nhìn Tiêu Tiêu vẻ mặt ngơ
ngác đứng trên bục nhận giải quán quân, không nhịn được phun hết cà phê
trong miệng ra tung tóe.
#######
Tiêu Tiêu: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?
Quân Quân: Em là vợ anh, chờ anh đến đón em nhé!
Tiêu Tiêu: Em chỉ choáng váng thôi chứ có mất trí nhớ đâu.
Quân Quân: Ơ, thế coi như anh chưa nói.
Tiêu Tiêu: Ôi đợi đã, em là ai? Ai da, em bị mất trí nhớ rồi! _(:з” ∠)_
Quân Quân: = =