Trên đường đi Tiêu Tiêu không nói nữa, Triển Lệnh Quân
dường như cũng không muốn nói chuyện. Tiêu Tiêu lén nhìn nửa bên mặt anh ta, dường như mỗi lần nhắc đến chuyện gì liên quan đến Mộ Giang Thiên,
anh ta đều có chút không vui.
Nhớ tới bóng lưng nhìn thấy trên tầng ba lần trước, bây giờ Tiêu Tiêu có thể khẳng định người phụ nữ nghe tiếng đàn khóc đó chính là Lam Mạc
Như. Mộ Giang Thiên bị tai nạn từ mười năm trước, khi đó ông ta đã là
danh gia dương cầm nổi tiếng thế giới, còn Lam Mạc Như mười tám tuổi vừa mới vào nghề, hai người này làm sao lại là người yêu được?
Tò mò thì tò mò, Tiêu Tiêu lại không có ý định tìm hiểu thêm. Bây giờ
hai người một mù một chỉ có thể lén nhờ bạn ghi lại tiếng đàn của người
kia, tất nhiên không phải kết cục tốt đẹp gì. Triển Lệnh Quân nói với cô chuyện này cũng là nhắc nhở cô đừng lỡ miệng trước mặt Mộ Giang Thiên.
Về đến nhà, Tiêu Tiêu ghi lại từng yêu cầu của Lam Mạc Như trên giấy.
Nổi bật, đẹp, có chủ đề.
Thông thường có chủ đề để lên mặt báo thì hoặc là có nội tình văn hóa,
hoặc là phải tương đối lập dị. Lập dị có thể thu hút ánh mắt nhất thời,
nhưng cũng làm người ta chê cười, điều này hiển nhiên không phù hợp với ý nguyện của Lam Mạc Như, càng không phù hợp với yêu cầu của cuộc thi.
Vừa phải có chuyện để viết, lại phải đẹp đẽ không mất phong độ, vậy thì phải tiếp cận từ phương diện khác.
Đang suy nghĩ chợt điện thoại di động rung lên, thiếu niên Hạ Viêm hai tháng không có tin tức đột nhiên xuất hiện.
Hỏa Viêm Diễm: Chị mặt to, em có một món quà tặng chị.
Nhằng nhóc này vẫn không đáng yêu chút nào. Tiêu Tiêu gửi lại một icon trợn mắt, hỏi cậu ta quà gì.
Hỏa Viêm Diễm: Em tìm được người thuê seeder lần trước rồi.
Ơ? Tiêu Tiêu không nhịn được ngồi thẳng lên, mặc dù chuyện đã giải quyết nhưng có một kẻ nấp trong bóng tối ném đá giấu tay vẫn luôn làm mọi
người bất an.
Tiểu Tiểu Bố: Ai? Nói mau nói mau!
Hỏa Viêm Diễm: Cái này là em hack vào hệ thống của công ty seeder mới
nhận được thông tin cơ mật, không thể miễn phí cho chị được.
Nghe có vẻ thật là lợi hại, Tiêu Tiêu lập tức gửi cho Hạ Viêm một bao lì xì đỏ, bên trên viết chữ “Lớn“.
Hạ Viêm mở ra, nhận được 88,88 tệ.
Không đến một trăm đồng cũng dám gọi là lớn? Hacker Hạ Viêm lại có nhận
thức mới về mức độ nghèo khó của đám thiết kế trang phục, gửi một đoạn
tin nhắn thoại qua, biểu đạt sự thông cảm thắm thiết được trăm họ nghèo
khổ.
Sau khi nghe hết những lời châm chọc của lão địa chủ họ Hạ, tá điền Tiêu Tiêu nhận được một tài khoản thanh toán.
Hạ Viêm chưa nói đây là cái gì, nhưng Tiêu Tiêu đã đoán được đây chính
là tài khoản người kia dùng khi tiến hành giao dịch bẩn thỉu với công ty seeder.
Đây là một tài khoản sử dụng hộp thư điện tử, Tiêu Tiêu nhất thời không
nhận ra, liền tìm kiếm trong điện thoại của mình một lát. Giao diện bắt
đầu quay quay, tim đập tăng tốc theo, chân tướng sắp trồi lên mặt nước,
Tiêu Tiêu vừa hưng phấn vì cuối cùng tìm được kẻ đứng sau màn lại vừa sợ người tìm ra sẽ khiến cô khó mà thừa nhận được.
Tài khoản nhanh chóng khớp với một người, đã kết bạn với cô, Tần Á Nam!
Căng thẳng lập tức tan biến, chỉ còn lại một sự thư thái “quả nhiên như
thế“. Nhớ lại khi đó xảy ra chuyện, Tần Á Nam còn lộ vẻ lo lắng đưa ra
lời khuyên cho mình, cô không khỏi cảm thấy lạnh buốt. Bạn học cùng
trường ra, cần đuổi tận giết tuyệt như vậy sao? Rốt cuộc cô đắc tội Tần Á Nam bao giờ?
Hỏa Viêm Diễm: Biết là ai chưa?
Tiểu Tiểu Bố: Biết rồi, cảm ơn em, chị sẽ không nói với người khác.
Hỏa Viêm Diễm: Nói cũng không sao, cứ bảo chị thuê hacker tra thôi.
Tiêu Tiêu không nhịn được cười lên, có thể tưởng tượng ra vẻ kiêu ngạo
của bạn học Hạ Viêm lúc này, thế là gọi điện thoại cho cậu bé. Sau khi
bấm nút gọi, bên kia yên lặng một lúc lâu, đại khái khoảng chừng năm
giây mới thấy có chuông báo.
”Chị đang gọi điện thoại quốc tế, nên chú ý tiết kiệm cước phí một
chút“. Giọng nói trẻ trung vang lên, mang một chút lười nhác của buổi
chiều ngày hè.
”Em đang đi đâu vậy?” Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc, dạo này không nhìn thấy
Hạ Viêm ở hội sở Tang Du, không ngờ lại ra nước ngoài rồi.
”Em sang châu Âu chọn chân“. Hạ Viêm nói hơi đắc ý: “Theo chị thì em nên chọn chân kiểu lưỡi đao của Pistorius hay là chọn chân máy kiểu
transformer cho oách xà lách?”
”Ơ...” Tiêu Tiêu không biết Pistorius là ai, để theo kịp tư duy của
hacker đại nhân, cô vội tìm kiếm một chút, tra được đó là quán quân nước rút Paralympic với một đôi chân giả như lưỡi đao hình chữ J: “Chị cho
rằng em vẫn nên chọn một đôi chân bình thường thì tốt hơn“.
Hạ Viêm không đi tham gia Paralympic, lắp chân giả chuyên để chạy nước rút làm gì? Còn chân cơ giới Transformers...
”Lắp chân cơ giới có sợ rò điện không?” Tiêu Tiêu không nhịn được đưa ra nghi vấn của mình.
”Ha ha ha ha ha ha...” Hạ Viêm cười ngặt nghẽo, suýt nữa ngã từ trên xe
lăn xuống: “Chị đã xem chân Transformers chưa? Ha ha ha ha, híc, buồn
cười quá“.
Một lần nữa bị khinh bỉ không thương tiếc, Tiêu Tiêu cảm thấy mình và Hạ Viêm thật sự là không nói chuyện tiếp được nữa, nhưng Hạ Viêm lại vẫn
nói rất vui vẻ. Cậu ta đã an toàn vượt qua thời kì trầm cảm, lại tràn
ngập hi vọng với cuộc sống và tương lai. Ông Hạ đã đồng ý sau khi lắp
chân giả sẽ mua xe scooter cho cậu ta.
”Scooter?” Tiêu Tiêu ngờ rằng Hạ Viêm đang sốt nên mới nói huyên thuyên
thế này, làm gì có người dùng chân giả lại còn đi scooter? Nhưng Hạ Viêm vẫn tin chắc mình sẽ có một chiếc xe scooter phong cách, Tiêu Tiêu cũng không muốn làm cậu ta thất vọng, chỉ nói bao giờ hắn mua nhớ gọi cô đi
xem.
”Đương nhiên rồi, em thế này cũng coi như là phượng hoàng niết bàn, tắm lửa sống lại rồi đúng không chị?” Hạ Viêm đắc ý nói.
Phượng hoàng niết bàn... Tiêu Tiêu nghe thấy cụm từ này, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu.
Hồng liên nghiệp hỏa, phượng hoàng niết bàn, đây là ngôn ngữ của Phật
giáo, cũng là một bộ phận trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc.
Trước mắt cô xuất hiện cảnh tượng lửa cháy lan khắp núi đồi, toàn bộ mặt đất bị đốt cháy sạch, một con phượng hoàng màu vàng kim từ tro tàn bay
lên trời, cất tiếng kêu dài vang vọng trời đất. Cảnh tượng hoành tráng
này nếu được đưa lên váy dài quết đất chắn chắn sẽ rực rỡ chói mắt.
”Chị biết rồi!” Tiêu Tiêu đột nhiên kêu một tiếng kinh ngạc, không để ý
tới thắc mắc của Hạ Viêm, vội vã cúp điện thoại, cầm lấy bút nhanh chóng phác họa trên giấy.
Vạt váy dài quét đất đỏ rực như lửa cháy, hoa sen từ trên lưng lan rộng
ra ngoài, càng ngày càng lớn lên, cuối cùng nở rộ ở đuôi váy. Đuôi váy
trải rộng trên mặt đất, cánh hoa tạo thành một hình tròn hoàn mỹ.
Tiêu Tiêu giơ bản thảo lên, không nhịn được hai mắt cong cong. Đúng là
không có gì làm người ta vui vẻ hơn cảm hứng tràn đến. Giải quyết được
tảng đá lớn đè nặng trong lòng, Tiêu Tiêu hết sức phấn khởi gọi Lương
Tĩnh Dao đi ăn cơm.
”Chưa đến tết làm gì đã có thưởng, tự dưng mời tao đi ăn cơ à?” Lương
Tĩnh Dao nhìn Tiêu Tiêu nét mặt toả sáng, hồ nghi hỏi: “Gặp được chuyện
tốt gì đúng không?”
”Xem như thế đi“. Tiêu Tiêu vui sướng gặm một cái cánh gà.
”Tao đoán xem nào, Triển Lệnh Quân tỏ tình với mày rồi?” Lương Tĩnh Dao
nói xong, chính mình lại rùng mình một cái: “Không có khả năng, cái loại tính tình lãnh đạm như thế không thể tỏ tình với ai được“.
”Này!” Tiêu Tiêu đá cô một cái dưới gầm bàn: “Không cho mày nói Triển tiên sinh nhà tao như vậy“.
”Oa, đã thành Triển tiên sinh nhà mày rồi cơ đấy?” Lương Tĩnh Dao tỏ vẻ bực bội: “Tặc tặc, đúng là gái lớn theo chồng“.
”Vớ vẩn“. Tiêu Tiêu cười một lát, lại nghiêm mặt nói: “Chuyện tốt đúng là có, tao biết người thuê seeder bôi nhọ tao là ai rồi“.