Gậy chống của Bành Cửu sắp sửa đánh trúng thiên linh cái Đường Bằng, nụ cười của Bành Cửu cũng càng thêm hung ác.
Đúng lúc đó, hai luồng kim quang Đường Bằng bắn ra đột nhiên tăng tốc, mười lần, hai mươi lần, thậm chí cả một trăm lần!
Đến khi Bành Cửu nhận ra có vấn đề thì hai luồng kim quang đã một cắm vào đầu, một lao vào miệng lão. Tiếng cười của Bành Cửu vụt tắt, Đường Bằng gắng sức lăn người, “bình” một tiếng, Bành Cửu cả người lẫn gậy đổ nhào xuống đất, cát bụi bắn tung. Bành Cửu lưng hướng lên trời, gậy cắm xuống đất, không còn đứng lên được nữa.
Đường Bằng gắng gượng quỳ dậy, ngẩng mặt lên trời lẩm bẩm:
- Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy, tôi đã giúp cậu giết một hung thủ, giết một kẻ thù rồi.
Đường Bằng đã giết Bành Cửu.
Bành Cửu không biết Đường Bằng đã dần dần khôi phục lại thể lực vừa tiêu hao.
Cũng như đám Khuất Hàn Sơn không biết, mấy người Tiêu Dịch Nhân có thể tới kịp, chính là vì trông thấy vạt áo của Tiêu Thu Thủy bị Ma tăng xé rách, thuận theo dòng nước tìm đến.
Cũng như ngay cả Đường Bằng cũng không biết, một nhát trượng của Bành Cửu lúc trước có ảnh hưởng lớn đến thế nào tới việc sinh tử tồn vong của Tiêu Thu Thủy?
Mà cũng chẳng ai biết, sinh tử an nguy của Tiêu Thu Thủy có ảnh hưởng và tác động lớn thế nào đến võ lâm giang hồ sau này?
Đường Bằng giết Bành Cửu, Khuất Hàn Sơn đột nhiên thu kiếm.
Lão vừa thu kiếm, kiếm liền biến mất, giống như là chưa từng cầm kiếm vậy, lại khôi phục dáng vẻ ung dung, hòa nhã, cười ha ha nói:
- Kiếm pháp Tiêu thiếu hiệp quả là cao, Đường lão đệ lại càng trí dũng song toàn, hiểu lầm hôm nay cứ dừng lại ở đây thôi, chúng ta sẽ còn dịp gặp lại.
Nói đoạn liền huýt dài một tiếng, người của Quyền Lực bang đều lần lượt dừng tay.
Tình thế biến đổi đột ngột khiến cho Tiêu Dịch Nhân cũng phải ngẩn ra, nhưng hắn là người tâm cơ thâm trầm đến bực nào, lập tức nói:
- May được Khuất lão tiền bối nương tình, bọn vãn bối không bao giờ dám quên.
Câu này bên ngoài thì là khách sáo, bên trong ẩn ý quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Hóa ra Khuất Hàn Sơn thấy Bành Cửu muốn giết Đường Bằng, nhưng lại vì kinh địch, bị Đường Bằng giết ngược, các cao thủ bên phe mình, ngoài bản thân ra thì còn lại Đỗ Tuyệt, Huyết Ảnh đại sư, Sư công Hổ bà, Trường Thiên ngũ kiếm, nhưng đối phương ngoài Đường Phương, Mã Cảnh Chung, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Âu Dương San Nhi ra, còn có Tiêu Dịch Nhân, Tiêu Khai Nhạn và Đường Mãnh. Nếu chiến đấu lâu, nơi này cách phân cục Hoán Hoa Quế Lâm không xa, đám Mạnh Tương Phùng, Đặng Ngọc Bình, Đường Cương có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Vừa rồi, giao thủ với Tiêu Dịch Nhân năm chiêu, lão đã biết đối phương thực lực khá cao, cộng thêm Đường Mãnh ám khí lăng lệ, bản thân lại đã bị thương, Đường Bằng dần dần khôi phục sức chiến đấu, thực là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, vì thế lão lập tức quyết đoán, bây giờ không thể tuyệt đối nắm chắc, cứ rút lui trước là hơn.
Do đó lão lập tức rút lui, nói đi là đi, mà Tiêu Dịch Nhân cũng tự biết mình không phải đối thủ của Khuất Hàn Sơn, đối phương người đông thế mạnh, bên mình tuyệt không có được năm phần thắng, lại thêm vừa rồi vội vàng tới đây, không kịp thông báo với phân cục Hoán Hoa, mấy người sư thúc sợ là không thể tớp chi viện kịp, nếu thật sự giao chiến thì chắc chắn không có kết quả tốt.
Thế nên Khuất Hàn Sơn muốn lui, Tiêu Dịch Nhân cũng không ngăn cản. Hai người đều là bậc kiêu hùng trong võ lâm đương thời, một người là Kiếm vương, đứng đầu võ lâm đất Quảng Tây, kiêu hùng trong đám người, một người là lãnh tụ thanh niên, tâm cơ thâm trầm, anh kiệt nhân gian.
Khuất Hàn Sơn phất tay, người của Quyền Lực bang rút đi nước cuốn, chỉ trong chớp mắt đã không thấy một ai nữa.
Mấy người Đường Phương, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố dợm truy đuổi, Tiêu Dịch Nhân đã chặn lại, ngăn không cho ba người đi. Thiết Tinh Nguyệt tức giận quát:
- Sao huynh muốn cản chúng tôi?!
Tiêu Dịch Nhân trầm giọng đáp:
- Đuổi theo cũng vô dụng, chúng ta không phải đối thủ của Khuất Hàn Sơn!
Khâu Nam Cố căm thù nói:
- Đánh không lại cũng phải đánh, lão ta giết lão đại của chúng tôi, Tiêu lão đại!
Mặt Tiêu Dịch Nhân tháng giật giật, cố kiềm chế nói:
- Non xanh còn đó, lo gì không kiếm được củi đun. Muốn báo thù, vậy phải đợi!
Thiết Tinh Nguyệt gào lên:
- Nhưng người lão ta giết cũng là em trai huynh!
Tiêu Dịch Nhân quay phắt lại, tay vung ra như chớp, túm lấy ngực áo Thiết Tinh Nguyệt, nhấc bổng cả thân hình cao lớn của hắn lên, mặt nổi đầy gân xanh, gằn từng tiếng một:
- Nếu cậu đuổi theo, để cho lão ấy giết, cậu muốn Thu Thủy phải ôm hận dưới cửu tuyền sao?! Tôi là anh ruột nó, tôi còn có thể nhịn được, sao cậu không thể?!
Khâu Nam Cố lệ rơi đầy mặt, thở dài than:
- Bỏ đi, lão Thiết, lão đại từng nói, nếu cậu ấy không có mặt thì nghe theo Tiêu đại hiệp, dù là cậu ấy cũng phải nghe lời Tiêu đại hiệp. Chúng ta không thể để lão đại chết không nhắm mắt, chúng ta không thể không nghe lời lão đại.
Tiêu Dịch Nhân từ từ buông tay, Thiết Tinh Nguyệt ủ rũ ngồi phịch xuống đất, nhưng bỗng nghe “vù” một tiếng, Đường Phương đã phóng đi.
Tiêu Dịch Nhân đưa tay cản lại, nhưng lại không cản được. Không phải vì Đường Phương khinh công nhanh, mà là vì Đường Phương lao theo hướng khác, nàng lao về phía vách đá dựng đứng.
Tiêu Dịch Nhân bình tĩnh lão luyện, rất ít khi sai lầm, lần này hắn cản nhầm, sắc mặt không hỏi thoáng hồng, thất thời không khôi phục lại được, đây là lần đầu tiên hắn thất thủ trước mặt phụ nữ. Đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp Đường Phương, thiếu nữ này khiến cho hắn có cảm giác không thể coi thường.
Đường Phương chạy tới bên vách đá, đứng lại, tóc dài bay loạn, tóc đen như nước, phấp phới như làn mưa giữa đêm đen. Nàng cúi đầu xuống, nhìn nước sông cuồn cuộn, khuôn mặt xinnh đẹp đầy lạnh lùng, sát khí.
Lần này, mọi người đều không ai dám tùy tiện hành động, chỉ cần khẽ động, Đường Phương bước tới một bước thì thực là như tìm kim đáy bể. Chẳng ai có thể nhìn rõ vẻ mặt Đường Phương, cũng không ai biết được nàng đang nghĩ gì.
Tiêu Khai Nhạn lên tiếng:
- Đường cô nương, cô không thể chết, cô chết rồi thì không thể báo thù cho Thu Thủy nữa.
Tiêu Dịch nhân cũng nhanh chóng khôi phục sự điềm tĩnh:
- Nếu Thu Thủy rơi xuống dưới, nước sông chảy xiết, liên tiếp không ngừng, dù cô có xuống cũng vô dụng, không cứu được nó đâu.
Mã Cảnh Chung cũng không nhịn được phải lên tiếng. Tuy hắn không cách nào cứu trợ Tiêu Thu Thủy, nhưng khoảnh khắc Tiêu Thu Thủy trúng kiếm chịu trượng, rơi xuống vách đá, hắn đã tận mắt chứng kiến:
- Đường cô nương, Tiêu tam hiệp trước trúng một kiếm của Khuất Hàn Sơn, sau lại chịu một gậy của Bành Cửu rồi mới rơi xuống dưới sông, cô dù có tìm thấy cậu ấy cũng vô dụng thôi.
... Vô dụng thôi. Cũng có nghĩa là chết rồi.
... Thử hỏi có ai có thể trúng một kiếm của Khuất Hàn Sơn, chịu một gậy của Độc cước trấn Thiên Sơn Bành Cửu mà vẫn có thể nguyên vẹn chứ?
Lúc bình thường Mà Cảnh Chung chắc chắn sẽ không nói như vậy, nhưng vì để làm Đường Phương tuyệt vọng, không đến mức tùy tiện coi thường tính mạng, hắn chỉ có thể nói cho hết lời.
Đường Mãnh tức giận quát:
- Phương muội, không được chết...!
Nói đoạn bước lên một bước, nhưng Tiêu Dịch Nhân đã đưa tay đặt lên vai hắn, hạ giọng nói:
- Cậu đi lên đó sẽ lại sinh chuyện, để cô ấy yên tĩnh một mình thì an toàn hơn.
Khi nói vậy, trong lòng Tiêu Dịch Nhân cũng thấy cảm khái.
... Hắn có thể nhìn ra, cho dù không nhìn tận mặt Đường Phương, chỉ trông thấy bóng lưng và nửa bên mặt, nhưng cũng có thể cảm nhận được một trái tim bùng cháy vì Tiêu Thu Thủy của Đường Phương.
... Hắn cũng có thể nhìn ra, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố có thể vì một câu nói của Tiêu Thu Thủy mà sống, có thể vì nột câu nói của Tiêu Thu Thủy mà chết, có thể sống để báo thù cho Tiêu Thu Thủy, lại càng vì Tiêu Thu Thủy mà tuân lệnh hắn, tới bảo vệ Hoán Hoa kiếm phái, duy trì chính nghĩa giang hồ.
... Bản thân hắn thì sao?
... Hắn xông pha giang hồ mười mấy năm, kĩnh tụ quần luân, một thân võ nghệ cao hơn Tiêu Thu Thủy không biết bao nhiêu lần, nhưng hình như hắn không hề có anh em, bằng hữu nào như của Tiêu Thu Thủy.
... Bằng hữu có thể vì bạn bè mà sống, vì bạn bè mà chết, sống không phản bội, chết không ngoái đầu.
... Hắn biết làm thế nào khống chế nhân tâm, làm thế nào tích uy phục người, làm thế nào bình tĩnh trấn định, làm thế nào khiến người sợ hãi, làm thế nào gây dựng uy danh. Hắn cũng biết làm thế nào giả say giả cuồng, đổi lấy sự đồng tình; làm thế nào giả bộ cô độc tịch mạch, đổi lấy sự ủng hộ; càng biết cách thi ơn bạn huệ, làm người ta cảm kích không thôi, thế nên tiếng tăm, uy danh hắn cũng lan truyền khắp nơi. Nhưng hắn không có những anh em, bằng hữu cùng sống cùng chết mà chẳng cần chút lợi ích gì như của Tiêu Thu Thủy.
.... Thật chẳng biết đứa con thứ ba nhà họ Tiêu này, đứa con mà cha chẳng bao giờ đánh giá cao này, làm thế nào kết bạn, làm thế nào phục người nữa? Nếu như đứa em trai này vẫn sống, có hay không một ngày, thành tích của Thu Thủy sẽ còn vượt hơn cả hắn?
... Nghĩ tới đây, Tiêu Dịch Nhân như vô thức thở phào nhẹ nhõm.
.... Bây giờ hắn chung quy cũng có được mấy người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố. Chỉ nhìn qua hắn đã biết, bọn họ đều là loại hắn tử thô kệch, muốn thành đại sự, cần cố hảo hán!
.... Chẳng biết cậu thiếu niên đang ngồi ôm đầu kia thì thế nào? Hắn biết người thiếu niên đó chính là hảo thủ trong cầm nã, Tả Khâu Siêu Nhiên.
Nhưng Tiêu Dịch Nhân không biết, Tả Khâu Siêu Nhiên đang hối hận, đau đớn, nước mắt chảy tràn. Hắn hận mình không ra tay, khiến cho Tiêu Thu Thủy không được ai trợ giúp. Nếu hắn ra tay, không biết chừng có thể giằng co đến lúc nhóm Tiêu Dịch Nhân kịp tới, khi ấy lão đại cũng sẽ không...
... Hắn hận mình trong lúc mấu chốt đó lại là một kẻ hèn nhát.
Dưới ánh trăng, trong gió đêm, còn có một người khác cũng đang nghĩ về Tiêu Thu Thủy.
Đó chính là Đường Bằng.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Đường Bằng và Tiêu Thu Thủy gặp nhau, nhưng Tiêu Thu Thủy lại dùng võ công có hạn của mình, dũng cảm cứu hắn một mạng, cũng vì thế mà hy sinh chính mình.
.... Tiêu Thu Thủy, nếu như cậu có thể sống thêm lần nữa, Đường Bằng tôi, cũng phục cậu!
Đường Phương đứng một mình lặng lẽ bên vách đá, gió đêm thôi bay mái tóc nàng. Trong gió lạnh, thân thể mảnh mai của nàng càng thêm nhỏ bé, đáng thương.
Chẳng ai biết, nàng đang nghĩ gì.
Sống? Chết?
Đường Phương không cử động.
.... Đường Phương, cô đang nghĩ gì vậy?
Đường Phương không hề nghĩ đến cái chết.
Đường Phương không hề muốn chết một chút nào. Nàng tin tưởng, Tiêu Thu Thủy vẫn còn sống.
Tiêu Thu Thủy vĩnh viễn sống trong lòng nàng, còn nàng cũng mãi mãi không bao giờ phản bội hắn. Nàng nhất định phải sống, báo thù cho hắn, hoàn thành đại chí của hắn.
.... Không phải hắn muốn tiêu diệt Quyền Lực bang, muốn thỏa chí Thần Châu kết nghĩa, muốn đi khắp Trung Quốc sao?
... Chỉ là vì sao lại tráng chí chưa thành!
Tâm Đường Phương đã chìm xuống, chìm đến biến mất rồi, chỉ là nàng vẫn còn một chút ý chí mơ hồ, kiên quyết không tin Tiêu Thu Thủy đã chết.
... Tiêu Thu Thủy sẽ không vứt bỏ tôi.
... Tiêu Thu Thủy không thể chết trước tôi được.
Tình cảm đó vượt trên cả hoài niệm, cao cả hơn tuẫn tình; sự bi thương đó là khắc cốt mình tâm, là đau đớn không thể diễn tả bằng lời.
... Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy, anh đang ở đâu?
.... Tôi nhớ anh.
... Tôi nhớ anh.
Đường Phương cắt chặt môi, đôi môi trắng bệch. Gió đêm lồng lộng, ưu tư ngập tràn, nhưng vì tại sao mà đến nay vẫn trầm mặc? Bây giờ đêm đã gần tàn, nhưng vì tại sao? Nhưng vì tại sao?
Đường Phương chậm chạp lấy ra hai quả cây nhỏ bé, quả cây đã khô héo. Đường Phương chợt nhớ tới khung cảnh phong hòa nhật lệ ở Bàn Giang.
Loạn thạch lô nhô, phong cảnh như vẽ.
Bàn Giang như một khối quái thạch cheo leo, mang đầy mị lực rắn rỏi, hùng vĩ.
Gió thổi qua, Tiêu Thu Thủy tâm trạng vui vẻ, bỗng thấy bên bờ có một khoảng trời đất bao la, giữa bãi đá ngổn ngang mọc lên mấy gốc cây nhỏ.
Lá cây xanh mơn mởn, có chỗ đậm, có chỗ nhạt, từng chiếc lá nhỏ bé giống như những ngón tay thon thon, giống như những ngón tay nhỏ, quý giá của Đường Phương.
Những ngón tay thật thanh tú.
Khi gió thổi qua, tất cả những ngón tay xanh xanh đậm nhạt đều xao động, tất cả cành cây, bàn tay đều đang vẫy chào.
Tiêu Thu Thủy bước tới, gốc cây nhỏ chỉ cao đến eo hắn.
Tiêu Thu Thủy trân trọng ngắm nhìn gốc cây vô danh đó, giữa đám lá xanh mượt lại bất ngờ phát hiện gốc cây đã kết một chùm quả, trái chín có màu đỏ tươi như quýt, trái xanh giống như lá non.
Quả cây thật là mỹ lệ, nhân sinh ngoài chí hướng cao xa, còn có những mầm sống nhỏ bé, xinh đẹp như vậy nữa.
Tiêu Thu Thủy trước nay không thích ngắt bẻ, ngắt bẻ tuy là tùy tâm vui thích, nhưng cũng chẳng khác nào bóp nghẹt sinh cơ.
Nhưng khi gió thổi tới, tâm tư hắn càng thêm trong sáng, giống như một dòng suối nhỏ nhìn thấu tận đáy nước, không phải như mây như gió, rối loạn mịt mùng, khó phân rạch ròi.
Lần này hắn không nhịn được phải hái lấy quả cây nhỏ bé ấy. “Giang Nam hái sen thơm”, thứ hắn hái tuy không phải sen nhưng tràn ngập trong tâm trí đều là Giang Nam.
Hắn đặt quả cây căng mọng, có sắc đỏ tươi của quất chín, có màu xanh bóng của tuổi xuân ấy vào bàn tay thon thon, trắng nõn như ngọc của Đường Phương. Hắn nói:
- Cô xem.
Đường Phương liền cúi đầu xuống nhìn, cái mũi nho nhỏ xinh xinh đó khẽ động, thật quyến rũ.
Tiêu Thu Thủy lại nói:
- Tặng cô.
Đường Phương liền nhận lấy, Đường Phương không nói gì.
Gió tự nhiên thổi đến, lông mi Đường Phương thật là dài, khe khẽ chớp động, thật là đẹp.
Tiêu Thu Thủy cũng không nói gì.
Kỳ lạ là đám anh em ồn ào kia, ở nơi này, vào lúc này, lại đều trốn tít ở đằng xa, hạ giọng nói, lớn tiếng cười, chẳng biết là đang làm gì nữa.
.... Nhưng mà Tiêu Thu Thủy, anh đang ở đâu?
Đường Phương dùng bàn tay trắng nõn, ôm lấy hai quả cây đã không còn tươi mới. Sinh mệnh Tiêu Thu Thủy phải chăng cũng giống như quả cây này, tồn tại, nhưng đã mất đi sự sống?
Thế nhưng phần tình cảm còn rộng lớn hơn cả mặt đất bao la đó đã vượt lên trên sự sống, vượt lên trên cái chết, Đường Phương ôm lấy nó mà tiếp tục sống.
Đó là một phần tình cảm Tiêu Thu Thủy để lại.... Không phải vì hắn mà sinh, không phải vì hắn mà chết, phần tình cảm cao quý ấy có thể khiến người ta chẳng quản ngại hy sinh.
Cũng chỉ có Đường Phương hiểu được tình cảm đó.
Nước sông cuồn cuộn, bóng trăng nổi chìm, Tiêu Thu Thủy, anh ở nơi nào?
.... Tiêu Thu Thủy, cho dù là còn hay mất, Thần Châu kết nghĩa, chống trả Quyền Lực, hào quang đó sẽ không bao giờ tàn lụi.
.... Tiêu Thu Thủy, anh ở đâu?
Đường Phương tóc dài rủ xuống như màn đêm, ở đằng xa đã thấy thấp thoáng ánh bình minh, vách đá, nước sông, mặt trăng dần lặn, mặt trời đang lên.
... Tôi nhớ anh.
... Tôi, đợi, anh.
HẾT