Ngày hôm sau thời điểm Vu Thanh tỉnh lại, Ôn Trạc đã rời đi.
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên có loại cảm giác đang nằm mơ, mạc danh luống cuống xuống dưới, ngay sau đó cầm lấy di động muốn gọi cho anh, mở màn hình lên thì thấy tin nhắn của anh.
—— đêm nay anh sẽ trở lại, buổi sáng có việc.
Vu Thanh lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhưng tùy theo mà đến đó là một loại tâm tình bị bạch phiêu, cô hừ lạnh một tiếng, ở trong khung tin nhắn "Ồ" một tiếng, nhưng thực mau liền xóa, trực tiếp ấn nút nguồn điện thoại.
Bạch phiêu: có từ "Bá vương cơm" không trả tiền ăn, sau đó trở nên phổ biến trong cộng đồng fan. Ý tứ vì cơm của idol lại không vì hắn tiêu tiền, không mua album, không xem buổi biểu diễn, không mua vé xem phim, rồi lại hưởng dụng tài nguyên của người khác. Về sau, theo cách mở rộng, nó thường đề cập đến hành động đòi lấy tài nguyên miễn phí của người khác.
Không trở về mới là cảnh giới lạnh nhạt cao nhất.
Vu Thanh ra cửa không bao lâu sau, Ôn Trạc liền gọi tới, cô cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động vang không ngừng, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình, không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của người bên cạnh.
Đặng Chi Tư duỗi tay đẩy cô một chút, "Có thể nhanh lên hay không? Ồn muốn chết."
"Ồ." Vu Thanh rất nghe lời tiếp lên.
Ôn Trạc tâm tình tựa hồ không tồi, trong thanh âm mang theo vài phần cười, "Còn chưa tỉnh?"
Vu Thanh cố tình cường điệu, "Tỉnh hơn một giờ."
"Kia sao không trả lời lại?" Thực mau, anh "Chậc" một tiếng, không tán đồng nói, "Ngủ xong liền trở mặt không nhận người? Xác định sao? Anh còn chưa dùng bản lĩnh thật ra nữa là."
Vu Thanh đầu không chịu khống chế bắt đầu bốc khói, cắn răng cả giận nói: "Anh, anh đừng nói bậy! Ai ngủ cùng anh hả!"
Hơn nữa cái nghiêm túc bản lĩnh gì chứ! Thật không biết xấu hổ!
Ôn Trạc muộn thanh cười một chút, sợ bức cô nóng nảy, cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa.
"Ngôi sao nhỏ......"
"Ừ?"
Vu Thanh do dự một chút, ngón tay không tự chủ được cuốn đuôi tóc, nhỏ giọng đối với người ở đầu dây bên kia:
"Nhân phẩm người đại diện của anh có phải không tốt lắm hay không, trước kia anh không như vậy......"
Hạ lưu biến thái lưu manh!
Vu Thanh ở trong lòng gào thét ba cái từ này, nhưng có người quanh mình, cô vẫn là không dám nói ra.
Lần này Ôn Trạc lương tâm quá độ, không để cho người đại diện gánh tội thay, lông mày giơ lên, hảo tâm nhắc nhở cô: "Không nhớ rõ lúc trước anh hôn em thế nào sao?"
Vu Thanh trầm mặc một chút, bình tĩnh trả lời: "Ồ, vậy anh giúp em nói lời xin lỗi với người đại diện Trương đi."
Vì hình tượng cô mà oan uổng cậu.
Nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại, ảo não ôm đầu chính mình hét lên, nhiệt độ gương mặt đốt tới bên tai, trong đầu những cái đoạn ngắn thân mật nháy mắt dũng lên, vứt đi không được.
Vu Thanh thậm chí còn có thể nhớ tới nhiệt độ môi lưỡi gian của ngôi sao nhỏ khi đó, từ môi cô chậm rãi hoạt động xuống phía dưới, những nơi chạm vào đều nóng như bị lửa thiêu đốt, chước chỉnh trái tim cô đều đang run rẩy.
Môi anh đặt trên xương quai xanh của cô, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, nhịn xuống dục niệm chính mình lại tiếp tục xuống phía dưới, hơi thở một chút một chút phun trên da thịt lỏa lồ bên ngoài, khiến cho một trận lại một trận run rẩy.
Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt cô.
Vô thanh vô tức, con ngươi ngăm đen ảm đạm, có cái gì gợn sóng trong đó, rồi anh thở dài hôn lên cái trán của cô.
Xúc cảm so với vừa rồi lạnh băng không ít, lại không mất ôn nhu.
Nghĩ đến này, tâm tình Vu Thanh rất phức tạp.
Trộm hôn cô vì cái gì còn muốn một bộ dáng ủy khuất như vậy!
Hơn nữa mỗi lần đều là sấn đến hôn cô lúc không thanh tỉnh! Quá không biết xấu hổ đi! Trọng điểm là hiện tại cư nhiên còn không biết xấu hổ còn đề cập với cô!
Vu Thanh hít sâu, ở trong lòng báo cho chính mình phải bình tĩnh, không cần quá xúc động, nhưng cuối cùng cô vẫn là nhịn không được gửi một tin nhắn cho Ôn Trạc mắng: Không biết xấu hổ!
Nội dung trả lời thực lãnh đạm, lại phảng phất nhiễm cười.
—— ừ.
*
Sau khi gửi tin nhắn cho cô, Vu Thanh không trả lời.
Ôn Trạc nhàn rỗi nhàm chán liền click mở Weibo, click mở vào người theo dõi duy nhất trong tài khoản đã đăng ký, nhìn thoáng qua Weibo mới nhất của cô.
Vu Thanh: Cảm ơn đoàn phim hậu ái, nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người [ tình yêu ]
Điện ảnh 《 sóng vai đi 》 của phía chính phủ Weibo: nữ diễn viên chính của Tần Quyển Quyển đã quyết định là Vu Thanh [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] [ hình ảnh ]
Phía dưới một tảng lớn bình luận.
【 Thanh Thanh nhà tôi lại mỹ ra đến một tầm cao mới, cảm giác muốn chơi les:)】
【 thật sự tuyệt vời!! Cảm giác mạc danh thích hợp ~~ chờ mong! 】
【 luận như thế nào đem một quyển truyện người lớn chụp thành một bộ tiểu tươi mát điện ảnh [ Husky ] 】
Ôn Trạc tầm mắt chăm chú vào bình luận cuối cùng, thực mau, anh một lần nữa kéo đến tên điện ảnh Vu Thanh quay chụp trên cùng, lẩm bẩm hộc ra ba chữ: "Sóng vai đi......"
Một bên Trương Lương Cát bị anh hấp dẫn chú ý, nhưng cũng chưa nói cái gì.
Ôn Trạc quay đầu xem cậu: "Nam chính《 sóng vai đi 》 là ai?"
"Nam chính còn chưa định, tôi nhớ rõ."
Ôn Trạc nhíu mày, tựa hồ rất không vừa lòng cậu ngu xuẩn, "Tên Kịch, không phải tên diễn viên."
"Không biết, tôi không để ý! Anh làm gì? Anh muốn diễn?"
Không chiếm được đáp án, Ôn Trạc dứt khoát trực tiếp mở ra trang web đi tra, nhìn thấy câu trả lời bày biện trong bách khoa, vẻ mặt của anh tối sầm, cơ hồ muốn đập vỡ điện thoại.
Quyển sách này, anh có xem qua.
Ở chỗ trong thư phòng Vu Thanh có quyển sách này, lúc ấy anh vừa mở ra liền thấy được một cái tên người đàn ông trùng với mình, cùng một nữ nhân Tòng Tâm Linh dây dưa không rõ, diễn biến thành thân thể dây dưa không rõ.
Lúc ấy anh xem toàn thân đều nóng lên, vội vàng đem nó thả trở về, từ đây không dám chạm qua.
Vào lúc ban đêm, thời điểm Vu Thanh trở về, Ôn Trạc vừa định phát giận với cô, muốn chỉ trích cô sao lại lấy tên tùy ý đặt cho anh, mặc dù khó nghe! Nhưng đó là tên người khác!
Nhưng lời oán giận còn chưa xuất, liền thấy được Vu Thanh khom lưng cởi giày, trước ngực lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng, chọc đến anh ngây người, toàn thân lại bắt đầu nóng lên.
Anh còn có thể nhớ rõ khi đó Vu Thanh phản ứng, sau khi thay dép trong nhà, ngẩng đầu nghi hoặc xem anh: "Anh làm sao vậy?"
Lúc ấy phản ứng chính mình lại là cái gì nhỉ?
Tựa hồ là dường như không có việc gì đi qua tiếp nhận đồ vật trong tay cô, oán giận hôm nay cô lại về muộn; cũng hoặc là thẹn quá thành giận phun ra cái "Không có việc gì", sau đó như là có tật giật mình đi trở về phòng đóng sầm cửa thật mạnh.
Ôn Trạc nhớ không rõ.
Tóm lại, ngày buổi tối đó anh làm một giấc mộng.
Cái mộng kia, Vu Thanh nằm ở dưới thân anh, ê ê a a kêu, thừa nhận chính mình ngang ngược đòi lấy.
Sau đó, cô mở to cặp mắt ba quang liễm diễm nhìn anh, ngẩng đầu lên, hôn lấy môi anh, độ cung sau cổ tốt đẹp kỳ cục.
Sáng sớm hôm sau, anh mặt vô biểu tình dùng năng lượng rửa sạch sẽ cái ướt đẫm trên khăn trải giường, vành tai đỏ đến mức rỉ máu.
Đại khái là từ lúc ấy bắt đầu, có yêu, cũng sinh dục.
Nhớ lại cái mộng kia, biểu tình Ôn Trạc nguyên bản không vui trở nên rất không tự nhiên, anh che giấu sờ sờ môi, quay đầu đối với Trương Lương Cát nói: "Giúp tôi an bài thử kính《 sóng vai đi 》."
Nghe vậy, Trương Lương Cát lập tức bùng nổ: "Anh điên rồi hả? Đại ca! Lúc trước anh trực tiếp cự tuyệt ở trước mặt phóng viên đó! Anh nói không có lịch trình! Anh hiện tại lại muốn nhận, không phải vả mặt sao!"
Ôn Trạc liễm khởi mày, bình tĩnh phản bác: "Nhưng tôi có lịch trình."
"Cho nên anh vì cái gì muốn nói như vậy! Lúc ấy đoàn phim《 sóng vai đi 》 đều tới mời! Nhiệt độ, đạo diễn còn có diễn viên đều rất tốt, vừa định giúp anh tiếp anh liền ở trước mặt phóng viên nói như vậy! Hiện tại lại muốn tiếp! Anh có phải phạm tiện hay không!"
Nhìn cậu bởi vì kích động cổ đều đỏ lên, Ôn Trạc vỗ vỗ bờ vai cậu, kiến nghị nói:
"Anh giúp tôi làm sáng tỏ một chút, nói là anh không cẩn thận nói sai hành trình của tôi."
Trương Lương Cát: "......"
Này như là người ta nói nói sao?
Nồi của anh mắc gì phải cho tôi đội?!
Trương Lương Cát cười lạnh, lạnh nhạt dời đi hai mắt, tiếp tục đùa nghịch di động chính mình:
"Anh muốn mỹ, gần đây công ty đã chuẩn bị an bài cho anh một bộ huyền nghi, đừng nghĩ khác."
"Tôi không thể vẫn luôn duy trì một diễn lộ," Ôn Trạc đầu ngón tay nhẹ gõ đùi chính mình, tốc độ chậm chạp, tựa hồ ở trong lòng châm chước dùng từ, "Bằng không ấn tượng duy nhất của công chúng đối với tôi là Lâm Tùy, tôi phải đổi phong cách, chẳng hạn như... "
Trương Lương Cát quay đầu nhìn về phía anh, thuận tiện tiếp nhận anh nói, "Tỷ như, diễn một nam chính truyện người lớn."
Ôn Trạc: "......"
"Tiểu Trạc Trạc à, sao trước kia tôi không thấy ra anh là cái dạng người này."
Trương Lương Cát vô cùng đau đớn che lại trái tim, đầy mặt thất vọng, "Anh cư nhiên muốn mượn công tác chi danh tới khinh bạc nữ thần của tôi."
"Bạn gái của tôi."
Ôn Trạc sửa đúng nói, nhưng nghĩ lại, anh hảo tâm bổ sung một câu, "Đương nhiên cũng có thể là nữ thần của anh."
Loại có thể nhìn từ xa cũng không thể ɖâʍ loạn.
"Anh điên rồi? Hợp đồng viết không thể yêu đương!"
"Hợp đồng không viết."
"Chính là viết, tôi là người đại diện của anh, sao tôi sẽ không biết chứ!"
"Không viết."
"Anh chết không thừa nhận đúng không? Tôi một lát liền quay trở lại với công ty phiên cho anh xem, có chứng cứ xem anh còn thế nào chống chế."
"Ừ."
Thấy anh một bộ dáng định liệu trước, Trương Lương Cát bắt đầu hoài nghi chính mình, nhưng thực mau cậu liền một cái tát loại đi ý tưởng chính mình.
Bởi vì lúc ấy Ôn Trạc chỉ là một người mới bước vào vòng, hợp đồng của những người mới đều giống nhau, toàn bộ trên hợp đồng mặt đều ấn: Cấm tình yêu trong thời gian hiệp ước.
Cho nên, cậu tuyệt đối không có khả năng nhớ lầm.
Hai người đối cầm sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Trương Lương Cát trước thỏa hiệp: "Quên đi, tôi báo công ty một chút, nhưng anh không cần báo kỳ vọng quá lớn, rốt cuộc trước kia anh trước mặt công chúng nói như vậy đó."
"Thù lao đóng phim《 theo đuôi 》toàn bộ cho anh."
Trương Lương Cát: "......"
Đừng tưởng rằng có thể dùng tiền tài tới dụ hoặc tôi, tôi là một thanh niên ba tốt chính trực hơn nữa coi tiền tài là cặn bã!
Cậu còn không kịp đáp ứng, Ôn Trạc sờ sờ cằm, lại hơn nữa một câu: "Quên đi, anh vẫn là báo trước đi."
Lời này vừa nói ra, Trương Lương Cát viên tưởng thăng chức rất nhanh tâm nháy mắt rách nát, cậu che lại cơ hồ ngàn xuyên trăm khổng tâm, hung hăng trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, rồi sau đó hàm chứa nước mắt bắt đầu gọi điện thoại cho công ty.
Một bên Ôn Trạc sung sướng lắc lắc cái đuôi, nhìn chằm chằm Vu Thanh trên màn hình khóa điện thoại.
Không thể tùy tiện tiêu tiền, toàn bộ tiền của anh chính là đều phải dùng để cưới Vu Thanh nha.