Vu Thanh vừa định tắt đèn đi ngủ, liền nhận được câu trả lời của anh.
Cô kích động ở trên giường "Ngao ngao" hai tiếng, nhưng rất mau lại bắt đầu buồn rầu phải trả lời anh như thế nào.
Nếu nói thẳng mình là Vu Thanh, ngôi sao nhỏ có thể trực tiếp liền không để ý tới cô hay không......
Nhưng dường như không còn gì để nói nữa, Vu Thanh rối rắm trong chốc lát, vẫn chầm chậm đánh câu: Tôi là Vu Thanh.
Lần này bên kia trả lời rất nhanh, cho Vu Thanh một loại cảm giác anh đang canh giữ di động bên cạnh chờ đợi tin nhắn của cô.
—— Ừ, ngủ sớm một chút đi.
Vu Thanh buồn bực nhăn lại cái mũi, ấn nút nguồn rồi nhét điện thoại xuống dưới gối, nhưng lăn lộn trên giường hồi lâu, vẫn là ngồi dậy, lấy điện thoại ra trả lời Ôn Trạc: Anh cũng ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.
Ôn Trạc chau mày nhìn thấy tin nhắn này rốt cuộc cũng giãn đỉnh mày, anh hàm chứa bàn chải đánh răng, hai tay đằng ra muốn gửi lại cho cô, nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.
Sau khi rửa mặt xong, anh trở về phòng cầm điều khiển từ xa mở TV lên, mặt trên tự động truyền phát tin phim truyền hình quay chụp của Vu Thanh, tất cả đều cắt nối biên tập qua, đoạn ngắn trên cơ bản chỉ có Vu Thanh.
Nghe thanh âm Vu Thanh, anh lần thứ hai mở ra di động, nhìn mấy cái tin nhắn Vu Thanh gửi đến, đáy mắt tràn đầy si mê, ngay sau đó lẩm bẩm hộc ra hai chữ, thanh âm sàn sạt, mang theo vô số cảm giác nhớ nhung.
"Bảo bối."
Đại khái là, không sợ anh đi.
*
Sau khi Vu Thanh gửi tin nhắn xong, thế nhưng một nhắm mắt liền đã ngủ, vừa cảm giác đến bình minh, không mượn dùng công hiệu của thuốc ngủ, cũng không gặp ác mộng.
Cô nhấp môi nghĩ nghĩ về hành trình trong ngày, sau đó gửi cho Ôn Trạc, một cái, xác nhận gửi thành công, mới vui sướng hài lòng bò dậy đi rửa mặt.
Thay quần áo xong, Vu Thanh liếc mắt điện thoại bất động, cũng không thất vọng, lăn lộn một chút liền đi ra ngoài.
Đặng Chi Tư mới vừa mở cửa xe liền nhìn thấy Vu Thanh bước ra khỏi thang máy, nhướng mày, "Hôm nay thật là hiếm lạ, cô cư nhiên dậy sớm như vậy? Mang theo cô hai năm, không gặp qua loại tình huống này."
Vu Thanh tâm tình rất tốt tung ra một câu: "Tôi phải kiếm tiền nha."
Kiếm tiền bao dưỡng ngôi sao nhỏ.
Đặng Chi Tư bên cạnh còn đang nói gì đó, nhưng Vu Thanh cũng không nghe vào, cô ngồi vào vị trí liền lấy di động mân mê, biểu tình tuy rằng có chút rối rắm, nhưng càng có rất nhiều tiểu nữ nhân kiều tiếu.
Cô biên tập một cái tin nhắn qua đi: Sao anh không trả lời tôi?
Lần này ngôi sao nhỏ phản ứng nhanh chóng.
—— thấy được.
Vu Thanh ngây ngô cười ra tiếng, chọc đến khi Đặng Chi Tư xem cô như kẻ điên, cô cũng không ngại, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: Anh muốn đem hành trình của anh cũng chia tôi không? Có tới có lui ~
Đang lúc cô muốn thu hồi gửi tin nhắn, thì điện thoại rung lên.
Một tin nhắn mới.
Người đại diện Trương Lương Cát của Ôn Trạc phát tới.
Vu Thanh chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nhấp vào.
Sau khi nhìn thấy nội dung, cảm xúc hoảng loạng lúc trước biến mất ngay lập tức, cô cắn môi nhịn cười ý, cuối cùng vẫn là nhịn không được nhếch miệng bật cười.
Sau đó kích động ôm lấy Đặng Chi Tư, hô to: "Chi Tư cô hôm nay thế nào rồi! Sao xinh đẹp thật! A a a a a!"
Đặng Chi Tư hoảng sợ, đột nhiên đem cô đẩy ra, cả người súc ở trong góc, cảnh giác nhìn cô: "Cô sao thế, bị cự tuyệt? Sau đó tính hướng thay đổi?"
Vu Thanh lắc lắc cái đuôi, kiêu ngạo giơ lên đầu, "Cô tưởng bở à."
Nói xong liền cao hứng chọc cái tin nhắn, che lại trái tim đang đập "Thịch thịch thịch".
—— Danh sách lịch trình của Ôn Trạc 07/17/2019:
6:00 đến 6:15 rời giường rửa mặt thay quần áo;
6:15 đến 7:00 ăn cơm sáng;
7:00 ra cửa;
8:00 đến 12:00 đoàn phim phỏng vấn《 theo đuôi 》;
......
Khi xuống xe, Vu Thanh còn choáng váng nghĩ, lịch trình này thực sự rất chi tiết, thậm chí còn quy định thời gian rời giường ăn cơm...... Bất quá tốc độ ăn cơm của ngôi sao nhỏ ăn cơm vẫn rất chậm nha!
Mặt khác ở bên kia, Ôn Trạc đưa điện thoại di động ném về cho Trương Lương Cát, tiếp nhận trang phục đi vào phòng thay đồ, khóe miệng ngậm cười, ánh mắt lượng như là mang theo ánh sáng, hoặc nhân tâm trí.
Bên ngoài Trương Lương Cát khó chịu lẩm bẩm: "Anh làm gì phải dùng di động của tôi phản hồi? Hơn nữa đừng có mà ném điện thoại chứ! Nếu tôi không nhận được, quăng ngã hỏng rồi có phải anh bồi thường cho tôi không!"
Ôn Trạc cao hứng bắt đầu ngâm nga ngôi sao nhỏ.
Trương Lương Cát cúi đầu nhìn nhìn dòng tin nhắn anh soạn thảo, thái dương vừa kéo: "Anh này...... Sao anh không thêm lịch trình WC biên tập luôn đi! Có độc a!"
Vừa dứt lời, Ôn Trạc liền mở cửa đi ra, trang phục lần này phối hợp điện ảnh hình tượng Lâm Tùy, áo đen quần đen, xứng với bộ dáng mặt vô biểu tình của anh, dị thường sợ người.
Trương Lương Cát sợ tới mức co rụt lại, nhanh chóng khoác lên bộ dáng nịnh nọt, gập ghềnh nói:
"Tôi chỉ nói mà thôi, chỉ đùa một chút, không cần kích động!"
Ôn Trạc như suy tư gì đó nhìn cậu một cái, tay đặt ở trước mặt Trương Lương Cát, ý bảo cậu giao điện thoại.
Trương Lương Cát thuận thế đưa cho anh, ngay sau đó ngón tay anh bay nhanh vận tác, gõ thêm một câu, gửi cho Vu Thanh.
Trương Lương Cát tò mò nhìn thoáng qua.
—— :00 đến 6:15 cũng bao gồm cả việc đi WC.
Trương Lương Cát: "......"
Bệnh! Thần! Kinh! hả!
Oh shit! Nữ thần! Này không phải tôi gửi nha a a a a a!
*
mà Vu Thanh quay chụp lần này là một thức uống giải khát mùa hè, để đáp ứng chủ đề, người cô mặc một bộ quần áo mát mẻ, áo hai dây, quần đùi bó sát tôn lên làn da trắng, eo thon chân dài.
Quay xong clip đầu tiên, đạo diễn hô "cut", cũng tuyên bố nghỉ ngơi nửa giờ. Vu Thanh lấy nước từ tay trợ lý, uống một ngụm, đi đến máy quay phim bên cạnh nhìn nhìn hiệu quả.
Cô suy nghĩ một chút rồi nhờ trợ lý giúp lấy điện thoại, sau đó cắn cắn môi, chụp một tấm hình trên đó gửi vào điện thoại của Ôn Trạc.
Sau khi gửi đi thành công, tâm tình thẹn thùng bỗng dưng dâng lên, ngay sau đó cô ảo não sờ lên khuôn mặt đỏ bừng, bổ sung câu: Mới vừa chụp xong một clip ngắn, hiện tại nghỉ ngơi.
Rối rắm một chút, cô đổi dấu chấm ở cuối thành * ^ _ ^ *.
Vu Thanh sờ sờ mặt thậm chí bắt đầu nóng lên, lần thứ hai mở nắp chai uống, đúng lúc vào lúc này, điện thoại di động cô để sang một bên vang lên, cô nghi hoặc đem tầm mắt qua đi, nước trong miệng thiếu chút nữa phun ra.
Năm từ lóe lên trên màn hình.
Ngôi sao nhỏ của tôi.
Vu Thanh khẩn trương vội vàng nuốt nước trong miệng xuống, thanh thanh giọng nói, cả người đứng ngồi không yên, cuối cùng dứt khoát đứng lên, đi đến góc tiếp điện thoại, thanh âm mềm mại, có điểm phát run.
"Alo?"
Vu Thanh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói cho anh: "Đại ngôn đồ uống xx."
Cô có chút buồn bực trước câu hỏi đột ngột của anh, còn ở trong lòng cân nhắc hỉ nộ vô thường của anh, càng thêm lo lắng đề phòng.
Vừa định mở miệng tiếp tục nói cái gì đó, đầu bên kia lại lên tiếng, mang theo điểm chỉ trích, "Không mặc quần áo?"
Vu Thanh: "......"
Mặt cô nháy mắt đỏ lên, làm ngữ khí nói chuyện của cô đều trở nên có chút tức muốn hộc máu, "Cái gì không mặc quần áo hả! Chỗ nào không mặc chứ! Anh đừng nói hươu nói vượn!"
Ôn Trạc hừ lạnh một tiếng.
Vu Thanh khí thế lập tức tiêu một nửa, nhược nhược phản bác nói: "Anh ở 《 theo đuôi 》 có cái cảnh tượng chỉ mặc một cái quần đùi, mới kêu không mặc quần áo là sao!"
Ôn Trạc giữa mày giật giật, nháy mắt đuối lý, mím môi lúc sau, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe tiếng "bíp" trên điện thoại, Vu Thanh buồn bực gãi gãi tóc, vừa muốn gửi cho anh một cái gì đó, trợ lý liền đi tới lôi kéo cô đến phòng hóa trang đi bổ trang.
Thấy trợ lý không nhận điện thoại di động, tâm tình Vu Thanh mạc danh trở nên bực bội.
Khi Vu Thanh nhận điện thoại, mới phát hiện Trương Lương Cát thêm một tin nhắn mới, cô mặt nháy mắt trầm xuống, không vui phản hồi cho anh: Loại chuyện này không cần nói cho tôi biết.
Tựa hồ còn chưa hết giận, giữa mày cô nhíu chặt, lần thứ hai gửi đến một tin nhắn khác: Hơn nữa anh có phải quá chú ý Ôn Trạc hay không? Tôi gặp anh ấy 4 năm trước, anh ấy thích nữ nhân.
Trương Lương Cát nhìn thấy tin nhắn thiếu chút nữa tan vỡ.
Quan! Anh ta! Thí! Sự!
Nhân loại có hai loại độc, trách không được có thể hấp dẫn cho nhau!
*
Hai ngày sau, dù Vu Thanh có gửi bao nhiêu tin nhắn cho Ôn Trạc, đều không nhận được hồi đáp từ anh.
Sau lại cô phóng đại lá gan, trực tiếp gọi điện thoại cho anh, đầu kia không tiếp nghe, cũng không cắt đứt.
Vu Thanh tâm tình càng thêm suy sút, cũng trở nên thấp thỏm lo âu. Phảng phất trở lại những ngày tháng chờ đợi trong mù mịt.
Hôm nay, cô ở trên giường lăn qua lộn lại nửa ngày, chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ, cuối cùng cô bò lên, lấy thuốc ngủ từ tủ đầu giường, còn chưa vặn ra nắp liền ném thật mạnh trở về.
Ủy khuất tâm tình ào ào xông lên.
Vu Thanh chạy chậm trở lại thư phòng, cầm lấy di động, bởi vì trong lòng khó hiểu mà tâm tình có chút phẫn nộ, khiến cô gõ màn hình di động lực đạo đều phát ngoan.
Cô không có tâm tình nhắn tin cho anh, mà là trực tiếp mở danh bạ nhấn vào một trong những số liên lạc gần đây nhất.
Ngoài ý muốn chính là, lần này, người bên kia lại lập tức nghe máy.
Thanh âm khàn khàn, đê đê trầm trầm, có chút buồn ngủ khi bị đánh thức, còn kèm theo giọng mũi, nồng đậm sủng nịch cảm ập vào trước mặt.
"Ừ?"