Giây tiếp theo Vu Thanh đột nhiên chú ý tới đồng hồ treo trên tường, mở to hai mắt nhìn, luống cuống tay chân từ trên sô pha bò lên, hướng phòng phóng đi, "A a a a a đều cái điểm này!"
Ôn Tử Tân bị hoảng sợ, nhịn không được xoa xoa lỗ tai chính mình, có chút khó chịu hộc ra hai chữ.
"Ồn ào quá."
Nói xong anh liền cầm lấy điều khiển từ xa, cân nhắc rồi tùy tiện ấn cái nút số, vừa lúc ấn vào một cái kênh phim truyền hình đang truyền bá, nam chính là cái tên công tử bột ăn chơi trác táng, lúc này trên mặt nở nụ cười xấu xa, không chút để ý đùa giỡn nữ chính.
Ôn Tử Tân hứng thú, đem lực chú ý đều tập trung mặt trên kia.
Thời điểm anh nhìn đến nam nữ chính cùng nhau dùng cơm, Vu Thanh vừa vặn từ trong phòng đi ra, vội vã chạy đến huyền quan đổi giày, lớn tiếng gọi anh: "Tôi ra ngoài!"
Nghe được cô nói, Ôn Tử Tân đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh cô ngăn lại hành vi cô, chỉ vào màn hình trên TV với cô: "Tôi phải ăn cái gì."
Nếu đi vào thế giới này, đương nhiên muốn nếm thử một chút các loại sự tình.
Vu Thanh cũng vội vàng đi thành điện ảnh, có chút không kiên nhẫn:
"Tự làm đi! Trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh, tự nấu."
"Tôi sẽ không."
"Nấu cái sủi cảo có cái gì sẽ không chứ! Anh cho ít nước vào nồi, sau đó muốn ăn mấy cái thì thả vào mấy cái, chờ nước sôi, sủi cảo nổi lên là có thể ăn rồi!"
"Tôi sẽ không.".
ngôn tình tổng tài
Vu Thanh quả thực sắp tức giận đến nổ tung: "Vậy cho anh đói luôn, dù sao tôi cũng phải ra ngoài."
Ôn Tử Tân biểu tình trầm xuống dưới, vươn một bàn tay chống cửa, làm Vu Thanh không mở cửa được, chỉ có thể cắn răng căm tức nhìn anh: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Cô không phải nói muốn làm bạn sao?"
"Đúng vậy, kia lại thế nào? Hiện tại anh không cho tôi ra cửa có liên quan sao?"
Trong lời nói Ôn Tử Tân tràn đầy chỉ trích làm Vu Thanh nhất thời cho rằng mình đã làm chuyện tội ác tày trời:
"Cô cư nhiên để bạn bè ở nhà mình bị đói à."
"......"
Vu Thanh kiềm chế lửa giận, lại lần nữa nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, cam chịu đem cái giày mới vừa xỏ vào tháo ra, đi về phía phòng bếp:
"Hờ hờ, một đại nam nhân đói bụng như sắp chết rồi."
Ôn Tử Tân theo cô đi vào, thời điểm nghe được lời cô nói, nhướng mày, không nói chuyện.
Vu Thanh tùy tay cầm cái nồi, đổ nước hơn phân nửa, đặt lên bếp từ, sau đó từ tủ lạnh lấy ra một gói sủi cảo đông lạnh còn có một nửa, toàn bộ đổ vào.
"Haha, tôi cũng không được ăn sao? Tôi vì cái gì phải hầu hạ anh?"
Tuy rằng cô vẫn luôn oán giận, nhưng động tác trên tay cô vẫn không dừng lại, vẫn luôn dùng đũa khuấy sủi cảo, rất sợ da sủi cảo dính sẽ vỡ ra, nhân từ bên trong rơi ra, ảnh hưởng đến hương vị.
Ôn Tử Tân nhìn trong chốc lát liền cảm thấy có chút nhàm chán, quay đầu đi về phía phòng khách, sau khi ra khỏi cửa phòng bếp lại lộn trở lại tới nói cô một câu nói:
"Đừng ăn sủi cảo của tôi."
Vu Thanh: "......"
Gia hỏa này cũng quá khôi hài đi? Ngay cả khi cô không có cái gì để ăn cũng không muốn đến cướp thức ăn của người khác để ăn đâu?
Hơn nữa, cái quái gì đây nè! Này mẹ nó là nhà cô! Cô mua sủi cảo đấy! Cô nấu sủi cảo! Như thế nào liền thành sủi cảo của anh ta nhể?
Vu Thanh cười lạnh, nhịn không được thấp giọng mắng câu: "Có tật xấu."
Ôn Tử Tân ngồi sô pha trong phòng khách, khi nghe được những lời này của cô, sắc mặt trầm xuống, tức khắc không có tâm tình tiếp tục xem TV.
Thời điểm Vu Thanh bưng một cái chén từ trong phòng bếp ra, anh đồng thời đi đến bàn ăn ngồi xuống, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.
Vu Thanh đem chén đặt lên bàn, tuy rằng tâm tình khó chịu, nhưng vẫn nhịn không được dặn dò nói: "Cẩn thận một chút."
Nói xong liền đi tới chỗ huyền quan chuẩn bị đổi giày chạy lấy người, vào giờ phút này, Ôn Tử Tân đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, ngữ khí mịt mờ không rõ:
"Tôi vừa mới nghe được cô mắng tôi."
Vu Thanh ngẩn người, kinh ngạc nghĩ thầm: Nhỏ như vậy mà anh ta còn nghe thấy sao?
Mặt không lộ ra nửa phần, một bên mặc giày một bên trả lời: "Anh nghe lầm rồi."
Quanh thân đột nhiên trầm mặc xuống, Vu Thanh có chút do dự quay đầu nhìn về phía Ôn Tử Tân, ánh mắt hai người đối nhau.
Lúc này phía sau anh là cửa sổ rộng mở, ánh mặt trời rải vào, khiến cho cả người anh đưa lưng về phía ánh sáng, biểu tình xem không rõ.
Vu Thanh mạc danh có chút bực bội, cả giận nói: "Tôi chính là mắng lại đấy sao nào! Lại không phải nói nhiều quá mức! Keo kiệt muốn chết! Cùng lắm thì lần sau tôi không mắng ra tiếng!"
Nói xong liền tức giận đi ra ngoài, đống cửa sầm cửa thật mạnh.
Trong phòng Ôn Tử Tân ngơ ngẩn đem đầu quay lại trên bàn cơm, nhìn chằm chằm cái chén sủi cảo nóng hầm hập trên bàn, khóe miệng nhịn không được hàm cười, sau đó động tác rất không thành thạo dùng cái muỗng, múc cái sủi cảo nho nhỏ cắn một ngụm.
Lần đầu tiên ăn gì đó.
Chưa nói tới nhiều mỹ vị, lại làm cả đời anh đều sẽ không quên hương vị này.
*
Buổi tối, Vu Thanh mang theo một thân mỏi mệt về đến nhà, bên trong tối đen như mực khiến cô trong lúc nhất thời đã quên trong nhà còn có một người khác tồn tại.
Cô trực tiếp bật đèn lên, vừa định nhảy lên sô pha nằm trong chốc lát, liền phát hiện trên mặt đất có một người đang nằm.
Vu Thanh bị anh làm hoảng sợ, con sâu ngủ nháy mắt lập tức bỏ chủ đi chơi, có chút khẩn trương ngồi xổm bên cạnh anh nhẹ giọng hỏi:
"Anh làm sao vậy? Làm gì nằm trên mặt đất?"
Ôn Tử Tân giương mắt xem cô, sau đó chậm rãi khép lại hai mắt, rầu rĩ nói: "Không có việc gì, cô đừng động vào tôi."
"Kêu tôi đừng động? Vậy anh chết trong nhà của tôi thì làm sao bây giờ?"
Phản ứng anh làm lửa giận Vu Thanh lập tức tỉnh dậy, thực mau cô liền phát hiện Ôn Tử Tân đặt tay che bụng, thanh âm mềm nhẹ hỏi: "Bụng không thoải mái?"
Cái này Ôn Tử Tân rốt cuộc có phản ứng, ngồi dậy, kỳ quái nhìn cô:
"Sao cô biết?"
"Đi WC chưa?"
"......!Đi như thế nào?"
Nghe câu nói đó, biểu tình Vu Thanh có chút cứng đờ, nhưng nhìn thấy anh có bộ dáng ngây thơ mờ mịt, không giống nói giỡn.
Thái dương cô giật giật, quăng anh đẩy vào WC, mắt trợn trắng:
"Vào đi, cởi quần, ngồi lên bồn cầu."
Ôn Tử Tân như suy tư nhìn cô, nghiêm túc gật gật đầu.
Trước khi đóng cửa, Vu Thanh lại bổ sung câu:
"Thư giãn toàn thân, anh sẽ tự nghiệm thấy một thế giới khác."
"......"
Vu Thanh trở về phòng khách, khi nhìn thấy đồng hồ trên tường, thở dài, chùy chùy cổ chính mình liền bước vào bếp.
Ngày thường cô vì bảo trì dáng người, cũng bởi vì mình lười như heo, nên cô thường bỏ bữa tối.
Nhưng bây giờ có thêm một người, cô cũng không có lập trường gì cùng quyền lợi gì khiến anh phải đói bụng.
Quá tốn tâm tư khi cô xác thật khó làm được, liền nấu hai gói mì ăn liền.
Lúc cô bưng nồi từ trong phòng bếp đi ra, Ôn Tử Tân cũng từ WC ra, vẻ mặt của anh không quá đẹp, đi về hướng Vu Thanh.
Vu Thanh ngó anh một cái, thuận miệng hỏi: "Tốt hơn chưa?"
Ôn Tử Tân nhấp môi, trong mắt hiện lên một tia thống khổ:
"Tình trạng của tôi có bình thường không?"
"......!Cái gì?"
Ôn Tử Tân không nói chuyện, tựa hồ cảm thấy khó có thể mở miệng.
Vu Thanh cũng không để ý, chỉ ghét bỏ nhìn anh một cái, nói câu:
"Nếu anh đang nói chuyện vừa làm trong WC, hẳn là rất bình thường, nhưng anh tránh xa tôi ra, thơm muốn chết."
Nói xong liền xoay người đi vào phòng bếp cầm hai cái chén cùng hai đôi đũa.
Đi lại bàn ăn, nhìn thấy Ôn Tử Tân còn đứng bất động tại chỗ, Vu Thanh vẫy vẫy tay với anh, ngữ khí nhàn nhạt:
"Lại đây đi, không ăn trong chốc lát mặt như một đống."
Ôn Tử Tân trầm mặc đi qua, nhìn chằm chằm cô dùng chiếc đũa đem mì sợi kẹp vào trong chén, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao tôi lại như vậy?"
Chẳng lẽ là di chứng toàn thân đều hư thối?
Vu Thanh đem chén đặt ở trước mặt anh, nghe câu hỏi của anh thì cô lập tức không phản ứng lại, nhưng sau khi tiếp xúc với những lời trước đó, cô vô ngữ đáp:
"Cái gì tại sao? Ăn xong sẽ tiêu hóa hết, tiêu hóa xong sẽ đào thải ra ngoài.
Bằng không anh chỉ ăn không kéo, chờ anh béo chết."
Ôn Tử Tân giữa mày vừa động: " Ăn xong liền sẽ như vậy?"
Vu Thanh giải thích có chút không kiên nhẫn, nháy mắt có loại cảm giác có một thằng nhóc:
"Đúng, đúng, tôi nói cho anh nghe, anh không có việc gì thì có thể đọc thêm sách cho tôi, giá sách trong phòng có rất nhiều sách."
Ôn Tử Tân nghe không ra lời châm chọc của cô, gật gật đầu, ngay sau đó liền đem mì sợi trước mặt đẩy ra:
"Tôi đây không ăn."
Nghe vậy,gân xanh nơi thái dương của Vu Thanh bạo khởi, đặt đôi đũa khác trong tay lên chén anh, cười lạnh nói:
"Nói không ăn liền thu dọn đồ đạc cút đi."
Bà đây cũng không dậy nổi tôn đại Phật của anh nữa.
Ôn Tử Tân ngơ ngác nhìn cô, có chút bị thương nói: "Tôi không muốn như vậy, hơn nữa cô sẽ ghét bỏ tôi."
Vu Thanh hô khẩu khí, gãi gãi tóc, "Không cần cáu kỉnh, tôi hiện tại không theo kịp mạch não của anh, mệt chết tôi rồi, chỉ muốn nhanh chóng ăn xong chạy nhanh tắm rửa một cái sau đó đi ngủ."
"......!Ò."
Ôn Tử Tân không tình nguyện cầm lấy chiếc đũa, nhưng tư thế rất kỳ quái, kẹp mì sợi gắp nửa ngày không đứng dậy.
Vu Thanh thở dài, đem tay anh hướng về phía trước, bãi chính tư thế anh, sau đó sau đó kiên nhẫn làm mẫu cho anh một lần.
"Xem hiểu không?"
Ôn Tử Tân gật gật đầu, tuy rằng kẹp lên vẫn rất khó khăn, nhưng so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Vu Thanh đột nhiên bật cười, sự mệt mỏi cả ngày cũng bị anh một nháo như vậy cũng tiêu tán không ít:
"Tôi còn có cái tên cho anh là thiểu năng trí tuệ, anh người này càng thiểu năng trí tuệ."
Ôn Tử Tân thanh âm ám trầm xuống dưới: "Cô lại mắng tôi."
"Ok, không mắng, liền tính tình anh lớn."
Vu Thanh ăn xong, trong chén Ôn Tử Tân còn thừa hơn phân nửa, cô ngáp một cái, đứng lên đi về phòng, đi được một nửa như là nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn về phía anh:
"Đúng rồi, anh một lát liền đem thư phòng......"
Nghe được thanh âm, Ôn Tử Tân quay đầu xem cô, không nói chuyện.
Phản ứng của anh khiến Vu Thanh có chút bất đắc dĩ, thở dài thanh:
"Quên đi, không có gì."
Nói xong liền đi vào thư phòng, bắt đầu phân loại các loại đồ lặt vặt, nhìn thấy cái nệm một bên dựa vào trên tường còn nhịn không được may mắn vài phần.
Chờ Ôn Tử Tân ăn xong, đi vào trong thư phòng nhìn liền nhìn thấy một cái hình ảnh.
Mặt mày người phụ nữ tràn đầy mỏi mệt, lại cắn răng dùng sức toàn thân đem cái nệm dịch đến trên mặt đất, thấy anh tiến vào, cũng không mở miệng kêu anh giúp mà nói:
"Chuẩn bị xong rồi, đêm nay anh ngủ ở đây nhé."
Khi đó, có lẽ ý thức đối với anh mà nói không có hoàn trả về phương diện tình yêu.
Nhưng anh đại khái có thể biết được, Vu Thanh xác thật thiệt tình tiếp nhận anh.
Chú ý tới một ít phương diện không bình thường của anh, nói ra tuy rằng không dễ nghe, nhưng đối với anh cũng không tạo thành thương tổn lớn.
Khi anh cô đơn nhất, Vu Thanh xuất hiện.
Từ nay về sau, mọi phòng tuyến của anh đều sụp đổ chỉ vì cô.
=========================
CN
T.