Nămswrka mớixbsgv vừanwtpx đến,kaund Phórmhuz Thànhhgdzg Lẫmdmyeg vừauqjvy lạnhtzfbk vừafyxzj đói.
Ởcmler nhàoexne Cậnwmndx Phongjcghh chỉjfobm ănyhqeg nogbdxy bốngsewp nămmqhxt phần,emitu sớmjhwae đã tiêu hóa sạch.
Chờ xe đạt đủ độ ấm, anh khởi động xe rồi hỏi Lê Tranh có đói hay không, “Em không buồn ngủ thì dẫn anh đi ăn lẩu cay.”
Lúc nãy ở nhà Cận Phong anh có xem qua, tiệm này hai giờ mới đóng cửa, hôm nay là tết có lẽ sẽ đóng cửa muộn một chút.
Lê Tranh vẫn đang nhìn về phía tòa nhà GR đối diện, quay đầu lại nhìn anh, “Là anh đói bụng hay muốn đến ăn lẩu cay nhà Hà Dập?”
Trước là bù đắp cho dạ dày, sau là bù đắp cho tâm tình.
Phó Thành Lẫm hào phóng thừa nhận: "Đều có."
Anh lại hỏi lần nữa: "Em có đi không?”
Lê Tranh cuối cùng quyết định đi, “Nể mặt anh ở lại nhà Cận Phong ăn bữa cơm.”
Chủ tịch Cận tổ chức bữa tiệc tư nhân, anh không mời mà tới thì cũng xem như thôi đi, nói xong chuyện còn không chịu tìm cớ để nhanh chóng rời đi, vậy mà anh còn bình thản tự nhiên ngồi xuống cầm đũa ăn vài miếng.
Trong lúc lấy trà thay rượu kính người lớn còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô.
Khiến cho nguyên cả bàn ngồi cùng anh thấy ngượng ngùng.
Nếu đổi sang người khác, không có trái tim mạnh mẽ chắc chắn không thể ngồi lại.
Xe rời quảng trường, lái ra đường chính, Lê Tranh không còn nhìn thấy tòa nhà GR, cô xoay người ngồi ổn định lại.
"Ông chủ Phó."
"Ừm, em nói đi."
Lê Tranh nghịch dây an toàn, ngón tay khẩy qua khẩy lại, “Lúc ở nhà Cận Phong ăn cơm, anh đang nghĩ gì vậy?”
Phó Thành Lẫm liếc nhìn cô một cái, “Chẳng nghĩ gì đặc biệt cả.” Mãi đến tận lúc này anh mới thả lỏng người, lúc này bàn tay đặt trên vô lăng mới từ từ ấm lại.
Anh nói: "Vai vế cũng đã rối loạn cả rồi, chuyện ngượng ngùng cũng chỉ là sớm muộn, cho nên cứ thích ứng trước”
Điện thoại Phó Thành Lẫm không ngừng báo tin nhắn tới, rung mãi không ngừng.
Năm mới,bất kể có phải là chân thành thật lòng hay không nhưng không thể thiếu những lời thăm hỏi và chúc phúc.
Anh lái xe nên không có cách nào mở ra xem.
“Em giúp anh xem xem, ngoài mấy tin nhắn chúc mừng năm mới còn có tin nhắn quan trọng nào khác cần phải trả lời ngay hay không.” Phó Thành Lẫm mở khóa điện thoại rồi đưa cho Lê Tranh.
Lê Tranh không cầm, “Không thích hợp, lỡ em nhìn thấy thứ không nên nhìn.”
Phó Thành Lẫm: "Em hiện tại là cổ đông của GR, chú của em chuẩn bị ủy thác cho em quyền sở hữu cổ phiếu và cổ phiếu của cậu ấy, chẳng có bí mật kinh doanh gì mà không thể nói cho em cả.”
Lê Tranh không biết chuyệnaoklv này,qkorv "Chúoyfgw củaasavj emrjham nóieuadf vớisegzx anhqbfmt à?”
“Ừm”
Vẫnjodmo làromee chútnyfe thươngikrvs yêuvqnyd côyycio chopqubr côwqtea quyềnnsbfr sởsxxmh hữupgetc cổ phiếu, sau này cô có thể thuận tiện sử dụng các quy tắc ngầm với Phó Thành Lẫm.
Điện thoại tiếp tục kêu ‘rừm- rừm”
Lê Tranh giúp anh mở WeChat ra.
Trang chủ là ô trò chuyện mà anh ấy đặt ưu tiên, ảnh avatar của cô thình lình xuất hiện, ngay hàng đầu tiên.
Lần trước cô nói chuyện video call với anh là đêm tuyết rơi dày đặc, lần đó anh ở trong xe vẽ dương cầm, cũng đã mấy tuần trôi qua, mà những ô trò chuyện của những người khác thời gian đều hiển thị ngày hôm qua, ngày hôm kia, nhưng tất cả đều nằm dưới ô của cô.
Thì ra anh đặt ưu tiên cho mỗi mình cô.
Lê Tranh vuốt màn hình, trong nhóm có rất nhiều tin tức.
Cô không bấm vào.
Có rất nhiều những lời chúc mừng năm mới cá nhân, Hướng Thư cũng có gửi, chỉ có một câu:
【Nguyên Đán vui vẻ!!!!!】
Phía sau phỏng chừng đều là dấu cảm thán, tin nhắn quá dài nên bị gấp gọn lại.
Cô chả thèm mở ô trò chuyện ra xem.
“Chẳng có tin tức gì quan trọng, trừ khi có trong nhóm, tới lúc đó anh tự đi mà xem.” Lê Tranh tắt màn hình, bỏ điện thoại vào hộp kê tay.
“Anh đặt ô trò chuyện của em lên ưu tiên từ khi nào vậy?”
Cô không khỏi tò mò, cô hỏi.
Phó Thành Lẫm dừng lại một chút, nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, “Cũng lâu quá rồi, anh không nhớ nổi.” Nếu không phải cô nhắc, anh sớm đã quên béng gốc rễ việc đặt ưu tiên cho ô trò chuyện này rồi.
“Có lẽ là khoảng thời gian em đi thực tập ở đài truyền hình, em hay tìm anh trò chuyện.”
Tin nhắn hằng ngày của anh rất nhiều, sợ quên mất không kịp trả lời lại, nên em đặt ô trò chuyện thành ưu tiên, thế này thì chỉ cần nhìn một cái là thấy ngay.
“Em không giống những người khác, gửi tin nhắn cho anh đều vì công việc, anh mà không thấy thì bọn họ sẽ trực tiếp gọi điện thoại đến. Em gửi tin nhắn thì từ trước giờ chưa từng gọi điện thoại, anh sợ tin nhắn em bị đè xuống phía dưới. Nếu quên không trả lời, phỏng chừng em sẽ không vui không chịu ăn cơm đàng hoàng.”
Lê Tranh hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét qua sườn mặt anh, khuôn cằm và hầu kết của anh cho dù đã nhìn bao nhiêu lần vẫn khiến người khác không nhịn được mà lại nhìn lần nữa.
Cô hỏi: "Vậy tin nhắn của em thuộc dạng nào?”
“Nói chuyện phiếm.”
“...không ai kiếm anh nói chuyện phiếm à?”
“Không có, anh không thêm người nói chuyện phiếm vào, anh đâu có rảnh mà nói chuyện phiếm với người khác.”
Phó Thành Lẫm tới bây giờ vẫn còn nhớ, “Lúcaaczi đóqqlvh emsztky hayaohtu gửiqbibs choehsng anhbbaxv mộtowlpg câu,xdfdz ôngdqnlu chủrezon Phóyhbra đangbfbkk làmvhnlw gìzrgnz thế?”
Lêljuax Tranhvlsrq cũngtmeob cònwaoqs nhớ những tin nhắn đó, gửi chỉ mỗi một câu cũng không phải vì nhớ anh, mà là muốn nói chuyện với anh.
Những ngày tháng đơn phương có đủ loại cảm giác chua xót, còn có chút ngốc nghếch.
Lúc đó bản thân cứ nghĩ đã giấu diếm rất kỹ.
-
Đêm nay giao thừa, tiệm lẩu cay tương đối vắng vẻ.
Bước vào cửa, Hà Dập đang làm việc.
Kể từ khi quen biết Cận Phong và Lê Tranh, bất kỳ ai đến cửa tiệm cũng chưa làm anh ta phải bất ngờ như vậy, mà cũng tập dần mãi cũng thành thói quen, cũng có thể bình thản mà chào hỏi.
Để giống như trước kia là chuyện chắc chắn không thể.
Mặt bàn vừa mới lau chùi còn chưa kịp khô nước, Hà Dập lấy khăn khô lau sạch vết nước.
Lê Tranh để Hà Dập làm việc, “Không cần chào đón bọn em làm gì, muốn uống muốn ăn gì bọn em tự lấy, sẽ không khách sáo với thầy đâu ạ.”
Phó Thành Lẫm nhìn quanh cửa tiệm, cách trang trí có sự độc đáo lại còn tràn ngập mùi khói nóng.
Lê Tranh đi lấy đồ ăn, anh đi theo sau.
Trong mùa tết, cửa tiệm sẽ cung cấp thêm một số trái cây và đồ ăn nhẹ.
Phó Thành Lẫm lấy một khúc dưa chuột, đưa nó đến bên miệng Lê Tranh.
Lê Tranh đang lặt rau, cắn lấy một miếng, Phó Thành Lẫm ăn hết nửa còn lại.
Đợi tới khi cô ngoảnh đầu còn muốn ăn nữa, tay anh đã trống không.
Lại có khách quý hạ cố đến thăm.
Cận Phong đẩy Giang Đông Đình tiến vào, tối nay anh ta thắng bài rất nhiều ở chỗ Giang Đông Đình, Giang Đông Đình phải đãi một bữa cơm, để tiết kiệm tiền nên mới dẫn anh ta đi ăn lẩu cay hoàng gia.
Không ngờ lại chạm mặt Phó Thành Lẫm.
“Công chúa, lấy hai phần món mà anh hay ăn.” Anh ta sai bảo Lê Tranh không chút khách sáo.
Giang Đông Đình nhìn Phó Thành Lẫm, khóe miệng nở nụ cười, ngày cuối cùng của năm cũ, rốt cuộc anh ta cũng biết được ai là người đã hắt rượu vào Phó Thành Lẫm, “Cháu rể, chúc mừng năm mới.”
Phó Thành Lẫm híp mắt, phóng ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn về anh ta.
Giang Đông Đình không quan tâm, dù gì trên người anh ta cũng có một lớp thạch cao, người kia cũng không thể phóng xuyên qua được.
Bốn người ngồi một bàn, Giang Đông Đình ngồi ở đầu bàn, Cận Phong chiếm cứ một bên.
Giang Đông Đình nói đến vấn đề vai vế, anh ta nhìn có vẻ đang an ủi nhưng thật ra là đả kích, “Cháu rể để chú nói cháu nghe, cháu đừng chán nản buồn lòng, tuy là bây giờ vai vế của Lê Tranh nhỏ, nhưng mà cháu cũng có tương lai, đợi Tưởng Thành Duật sinh con, thế là sẽ có người cháu là anh rể rồi.”
Cận Phong đang gặm dưa chuột, cười phụt, bị sặc đến nỗi xém chút rơi nước mắt.
Phó Thành Lẫm không thèm chấp nhất với cái tên nửa người tàn tật Giang Đông Đình, “Chờ anh xuất viện, tôi sẽ từ từ tính sổ với anh.” Anh kéo Lê Tranh sang ngồi bàn kế bên.
Cận Phong lấy giấy lau nước mắt, bị một đứa bé miệng còn hôi sữa gọi anh rể, tan nát biết bao nhiêu.
Phó Thành Lẫm uống nửa chai nước có gas để hạ bớt cơn giận, bây giờ trong nhóm ai cũng biết anh đang theo đuổi Lê Tranh, từng người từng người một không cần thể diện mà cứ một mực muốn xưng huynh gọi đệ với Tưởng Thành Duật.
Anh nói với Lê Tranh: “Sau này đừng dễ dàng gọi người khác là chú.”
Hai tay Lê Tranh chống má, nhắc nhở cho anh một hiện tại tàn khốc, “Vậy mấy chú họ, cậu họ, anh họ nội anh họ ngoại, cho dù không gọi thì cũng không thay đổi được sự thật về huyết thống đâu.”
Phó Thành Lẫm uống hết nửa chai nước còn lại, không hé lời nào nữa.
Đại đa số những người mà cô vừa nói khi nãy, đều có hết trong nhóm.
Bọn họ là nhóm khách cuối cùng, Hà Dập kéo cửa cửa cuốn xuống.
Chú Hà tháo tạp dề ra, rửa tay xong thì bước ra chào hỏi với bạn bè của con trai.
Ông ngày ngày ở trong tiệm, không xem tivi không xem báo chí, không biết Phó Thành Lẫm là ai, lại càng không biết thân phận của Giang Đông Đình.
Chú Hà nhìn Giang Đông Đình đang ngồi trên xe lăn, “Con à, con thế này là bị sao vậy?”
Giang Đông Đình ăn miếng bò viên mà Cận Phong tiến cử, trước tiên khen ngợi tay nghề của chú Hà, sau đó mới trả lời, “Cháu bị xe đụng, bây giờ đã không sao, chú ngồi đi chú.”
Chú Hà kéo ghế từ bên bàn sang, “Vậy cháu phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng, đừng sơ ý nữa.”
Ông vỗ vỗ đầu gối của mình, “Lúc đó chú không chăm sóc kĩ lưỡng, bây giờ đến mùa đông là chịu không nổi, lúc tuổi còn trẻ sẽ không nhận ra đâu.”
Phó Thành Lẫm không biết ba của Hà Dập đã trải qua chuyện gì, ánh mắt liếc nhìn sang, “Chú ơi, chân chú từng bị thương sao?”
Ông Hà nói: “Đã mười năm rồi.”
Tai nạn xe cộ luôn luôn đẫm máu, mấy năm nay ông không dám ra ngoài.
Trong lúc trò chuyện, Phó Thành Lẫm không quên gắp những viên bò viên gần như nguội cho Lê Tranh.
Ngay sau đó, anh lại xoay người đối diện với ba Hà Dập.
Thấy chú Hà im lặng, sợ chạm đến chuyện đau lòng, anh kịp thời dừng ngay đề tài nói chuyện.
Chú Hà thấy bọn họ ăn uống rất hào hứng: “Nếu các cháu thích ăn bò viên, chú sẽ đặc biệt làm cho các cháu mang về nhà cất vào tủ lạnh ăn dần.”
Cận Phong xua xua tay, “Cứ trụng trong nồi lẩu ở đây rồi chấm với tương ớt ngọt trong tiệm mới có đầy đủ hương vị, mang về nhà thì chẳng còn hương vị kia.”
Hà Dập muốn nói chuyện với ba, định nói đầu bếp nhà mấy người này có món gì mà nấu không được, lại ngại nói ra sau đó ba sẽ câu nệ thận trọng ông sẽ không nói chuyện nhiều.
Chú Hà: “Thế sau này rảnh rang thì cứ đến đây.”
Chỉ một chén lẩu cay hôi hổi, mấy người bọn họ đã cảm thấy vừa lòng thỏa mãn.
Giang Đông Đình ngáp một cái, điên cuồng cả một đêm, mệt mỏi là điều không tránh khỏi, “Tôi phải về đây, sáng mai có hẹn với luật sư đi đến phòng khám nên không thể ngủ nướng.”
Chú Hà thuận miệng hỏi thăm, “Có phải bên kia không chịu bồi thường, còn muốn kiện cáo không?”
Giang Đông Đình: "Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi, người gây tai nạn lái xe say rượu, đợi tới khi cháu tỉnh lại thì bọn họ thế mà lại tìm người chịu tội thay, cháu cũng đâu có thiếu chút tiền này, sao có thể tha cho bọn họ được.”
Chú Hà sững sờ, sau đó lặng lẽ thở dài.
Trước kia ông cũng gặp phải tình huống này, rõ ràng người đụng ông là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, lúc đó còn có người nhìn thấy, sau đó lại trở thành người hơn ba mươi tuổi đụng phải ông ấy.
Một chút phương án giải quyết cũng không có.
Người kia lại còn rất mạnh miệng, uy hϊế͙p͙ bọn họ, nói là nếu còn nhiều chuyện thì sẽ không lấy được tiền.
Hôm nay nguyên đán, ông cũng không muốn nói nhiều lại khiến con trai thêm ngột ngạt.
- ---
Bước ra khỏi tiệm lẩu cay, mỗi người tự lên xe của mình.
Trong năm mới, trên hot search chủ yếu là các chủ đề vui vẻ, trong đó chỉ có một dòng đang tăng dần độ quan tâm, vô cùng chói mắt.
#Động cơ mẫu xe mới Nam Phong vừa va chạm đã tắt#
Có một cư dân mạng tính tình nóng nảy, để lại phản hồi ngay dưới bài đăng: Anh đúng là đồ lừa gạt, không phải dốt nát thì cũng là người xấu, động cơ xe để thấp xuống dưới là để bảo vệ an toàn cho người lái xe!
Ngay lập tức có hàng trăm phản hồi nói rằng anh ta là thủy quân ( )do Nam Phong mời.
Nhưng trên thực tế, hàng trăm tin nhắn trả lời đó là của thủy quân.
Không lâu sau, ngay cả câu trâu lời này cũng bị xóa.
Lê Tranh hiện tại cảm thấy mệt mỏi, không còn sức lực lướt Weibo nữa, không biết được chuyện tập đoàn Nam Phong dưới tư thế này mà gia tăng tốc độ thăng hạng hot search.
Trên đường về nhà, Phó Thành Lẫm kể vụ án của Giang Đông Đình, tuần sau Lê Tranh sẽ bước vào kỳ thi cuối kỳ, có thể không còn sức lực để theo dõi báo cáo.
Anh lo lắng: “Qua kỳ nghỉ tết Nguyên đán là thi cuối học kỳ, em có thể lo liệu được không?”
Lê Tranh nghiêng đầu nhìn anh, “Sẽ không ảnh hưởng, em tranh thủ giờ ngủ là được.”
Phó Thành Lẫm hiện tại đã hết thấy lạnh, liền mở một nút áo ra. Nếu đổi lại là lúc trước có thể anh sẽ khuyên nhủ cô hai câu, “Vậy anh làm công tác hỗ trợ hậu cần cho em.”
Lê Tranh nghe lời anh nói thì hỏi: “Hỗ trợ hậu cần kiểu gì ạ?”
Phó Thành Lẫm: “Đảm bảo tâm trạng tốt cho em. “
Thế này cũng không tệ.
Về các tình tiết của vụ án, có thể hiểu ngầm rằng tài xế đưa người khác chịu tội thay, người gây tai nạn là một người khác.
Chỉ là chuyện này sẽ liên lụy đến em trai của Hướng Thư, Lê Tranh không bàn tới nhiều.
Nghe nói Hướng Tuấn đã ra nước ngoài, việc theo dõi rất phức tạp và khó khăn.
Lê Tranh ngẫm nghĩ tới một số manh mối, lấy giấy bút ghi chú lại một số khả năng.
Rạng sáng hai giờ ba mươi phút, thành phố náo nhiệt cả đêm yên tĩnh trở lại.
Lê Tranh cất giấy bút trở lại vào túi, bắt đầu ngáp dài.
Phó Thành Lẫm chỉnh lại chỗ ngồi cho cô, “Ngủ một lát đi.”
Lê Tranh nghiêng mặt về hướng Phó Thành Lẫm, an tâm nhắm mắt lại.
Khi đến khu nhà cho thuê, Lê Tranh đã mơ màng ngủ.
Phó Thành Lẫm tắt máy xe, nhẹ nhàng mở cửa, đi vòng sang ghế phụ, “Tranh Tranh, về tới nhà rồi.” Anh cầm quần áo cho cô.
Lê Tranh mở mắt ra, nhìn nóc xe thì biết chuyện gì đang diễn ra.
“Em đưa chìa khóa nhà cho anh.” Phó Thành Lẫm đưa tay ra.
“Để làm gì?”
“Mở cửa, em ngủ tiếp đi, anh cõng em lên lầu.”
Lê Tranh tháo dây an toàn, “Không cần đâu, tự em đi được rồi.”
Phó Thành Lẫm đã xoay người cúi lưng đối diện cô, ý bảo cô nằm lên lưng anh, “Trong thời gian kiểm tra, em cho anh một cơ hội được biểu hiện chứ.”
Lê Tranh mặc xong áo khoác, “Thế đã qua thời gian kiểm tra, có phải anh trực tiếp bảo em cứ thế mà về không?”
Phó Thành Lẫm: "Nếu như qua thời gian kiểm tra, anh với em sớm đã có độ ăn ý với nhau, Đến lúc đó không cần gọi em dậy, cứ thế ôm em chạy về nhà.”
Lê Tranh ngẫm nghĩ, đúng thật là như vậy.
Hiện tại anh tiếp xúc với cô không tự nhiên lắm, thậm chí ôm cô cũng có chút căng thẳng, có lẽ anh cũng thấy vậy.
Phó Thành Lẫm thúc giục cô một lần nữa, Lê Tranh xuống xe rồi leo lên lưng anh.
Đây là lần thứ hai anh cõng cô, cảnh tượng lần trước anh cõng cô về nhà vẫn còn mồn một ngay trước mắt.
Cô ngồi ở quảng trường tầng dưới chung cư một đêm, khi về đến nhà anh vẫn không yên lòng xuống lầu tìm cô.
Đêm đã khuya, hai tên nhóc ở dưới bồn hoa đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Lác đác vài ngọn đèn từ cửa sổ của những tòa nhà đối diện.
Lê Tranh không còn buồn ngủ nữa, hai cánh ta vòng tay qua cổ Phó Thành Lẫm, áp mặt anh vào bờ vai anh.
Nơi này không so được với tòa nhà chung cư, có thể đi thang máy tới trước cửa nhà, tòa nhà cũ không có thang máy.
Nương theo tiếng bước chân đi tới gần, đèn cảm âm bật sáng.
Lê Tranh muốn bước xuống, “Anh cõng em lên lầu sẽ mệt lắm.”
“Đừng nhúc nhích.” Phó Thành Lẫm không cho cô bước xuống, “Anh cõng em được mà.” Anh bước đi rất chậm, cho dù sải chân có dài anh cũng chỉ bước từng bậc một.
Bóng hai người dán sát vào nhau, hắt lên bờ tường bên cạnh.
- --