Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 13

Điều hòa trong văn phòng đang bật, thậm chí còn hơi lạnh. Lê Tranh nghe xong điện thoại của Tưởng Thành Duật thì trán nóng bừng, cô vội vàng quay chiếc quạt nhỏ lên chính giữa trán của mình, cảm giác như mồ hôi đang toát ra.


Đầu ngón tay Phó Thành Lẫm đột nhiên không còn luồng gió mát, anh ngẩng đầu nhìn Lê Tranh, “Tưởng Thành Duật gọi tới à?”
“…Vâng.” Lê Tranh hơi chột dạ, cảm thấy với khoảng cách lúc này giữa cô và Phó Thành Lâm, anh sẽ không thể nghe được giọng trên điện thoại của cô.


“Sao anh biết là chú em gọi tới?”
Cô làm như không để ý lắc chiếc quạt nhỏ quanh bàn tay anh vài lần.


Phó Thành Lẫm: “Từ đầu đến cuối em chỉ nói có một câu, còn trực tiếp ngắt điện thoại, nếu không phải cậu ấy thì còn ai nữa?” Cô chỉ có thể cư xử tùy hứng trước mặt Tưởng Thành Duật.


“Chú của em nhàn rỗi đến mức không có việc gì để làm.” Lê Tranh mỉm cười chuyển đề tài, “Điểm này thì em cũng giống chú của em, anh xem em cũng đang rất rảnh này.”
Nói xong, cô nằm tựa trên bàn, tay chống cằm, bắt đầu nghiêm túc quạt cho bàn tay của anh.


Làn gió hiu hiu, mát lạnh ngược lên theo đầu các ngón tay.
Phó Thành Lẫm nhìn Lê Tranh, cô dường như đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của mình.


Từ góc độ anh nhìn Lê Tranh, đôi mắt đẹp đằng sau cặp kính gọng vàng hơi rủ xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay anh, lông mi thỉnh thoảng khẽ lay động, lông mi vừa dài và dày, gần như muốn quét đến tròng kính.
Cô cầm chiếc quạt nhỏ trong chốc lát dựa gần vào tay anh, một lúc sau thì lùi lại.
Qua qua lại lại.


Ham chơi, như trẻ con vậy.
Nhưng con người cô lại toát lên khí chất của một người trưởng thành.
Phó Thành Lẫm lấy lại bình tĩnh, chuyển sự chú ý của mình vào màn hình máy tính.  Khi anh đang lăn con chuột, Lê Tranh liền đem chiếc quạt nhỏ lại gần ngón tay trỏ của anh.


Trong một khoảnh khắc, dường như có một dòng điện chạm vào đầu ngón tay của anh, tê tê dại dại.
“Lấy giúp tôi ly nước.” Anh đưa ly nước của mình qua, tìm lý do để nhờ cô.
Lê Tranh lắc đầu: “Em không khát.”
Phó Thành Lâm: “Lấy cho tôi uống.”


Lê Tranh giọng vẫn không đổi: “Ai khát người đó tự lấy.”
Phó Thành Lâm: “…”
Lê Tranh ngước lên, nhìn anh mỉm cười.
Nụ cười đó, cực kỳ “sát thương”, nhưng cũng rất sinh động.
Phó Thành Lẫm dời ánh mắt đi, đành phải tự mình đứng dậy.


Lê Tranh tắt chiếc quạt nhỏ, để dành một chút điện lát cho mình dùng trên đường về.
Cô nhìn điện thoại di động, không khỏi buồn phiền.
Chú của cô nhất định đòi phải tới lấy cà vạt, cô lại không thể mua một cái cà vạt khác với màu sắc và hoa văn giống như vậy.


Điện thoại lại rung lên.
Lê Tranh bị dọa giật mình, tưởng rằng vẫn là chú mình gọi, khi nhìn thấy tên Từ Sướng mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ Sướng đang tụ tập với mấy đồng nghiệp, một số phóng viên của kênh khác, có cả nam và nữ.
“Tiểu Lê bé nhỏ, ở đâu vậy?”


Lê Tranh: “Ở bên ngoài ạ. Cô giáo Từ, có chuyện gì vậy ạ?”
Từ Sướng cũng là bất đắc dĩ, vừa rồi bọn họ nhắc tới Lê Tranh, mọi người muốn cô gọi điện thoại cho Lê Tranh, cô biết rằng, mấy đồng nghiệp kia mời cô đi ăn tối không phải chỉ vì muốn uống rượu. 


Bây giờ Lê Tranh không chỉ nổi tiếng ở kênh của họ, mà còn cả đài.
“Chị đang ăn tối với mấy đồng nghiệp, em có muốn qua đây không?”


Lê Tranh nghe thấy, Từ Sướng khi nói đến mấy đồng nghiệp thì đặc biệt nhấn mạnh giọng của mình, còn cố ý dừng lại, cô lập tức hiểu ra. “Thật ngại quá, cô giáo Từ,  em đang ở cùng bạn trai, nên em không tới được, lần sau em sẽ mời mọi người.”


Phó Thành Lẫm rót nước ra, hai tiếng ‘bạn trai’ như nổi lên khỏi câu nói, trôi phiêu dạt quanh văn phòng, rồi lắng đọng lại.


Lê Tranh đã cúp điện thoại, cô giải thích: “Ở đài truyền hình có mấy đồng nghiệp muốn theo đuổi em, lần trước em nói đã có bạn trai, hình như mọi người vẫn không tin, đành phải từ chối một lần nữa.”


Cô đứng dựa vào góc bàn, trên bàn có cuốn tạp chí Tài chính hôm nay.  Cô lấy nó lên rồi gấp lại một cách cẩn thận, xem đó là chiếc quạt tự quạt một hai lần vào mình, cũng khá mát mẻ.
Lê Tranh đổi đề tài khác, “Anh vẫn còn rất nhiều việc sao?”


“Sắp xong rồi.” Phó Thành Lẫm ngồi xuống trước máy tính.
Lê Tranh tiến vài bước về phía anh, đôi chân tự nhiên đan vào nhau, dựa vào bàn, có chút lười biếng. Cô nhìn Phó Thành Lẫm từ trên cao, dùng tạp chí trong tay để quạt cho anh.
“Thế này mạnh hơn quạt, mát mẻ hơn nhiều.”


Một làn gió mát thổi qua yết hầu của anh.
Phó Thành Lẫm hơi ngước lên để uống nước, yết hầu của anh nhấp nhô vài lần.
Anh nhìn Lê Tranh: “Chờ một chút rồi ồn ào, tôi còn trả lời mấy cái email.”
Lê Tranh nghe lời, cất tờ tạp chí, cách xa anh vài bước.
Phó nhị nhắn cho anh: [Bao giờ đến?]


Phó Thành Lâm: [Đang trên đường.]
Phó nhị: [Sao mà vẫn còn ở trên đường? Anh định đợi đến ngày của Cha sang năm mới về tới nhà phải không?]
Phó Thành Lâm: “…”
Anh liếc nhìn góc phía dưới bên phải máy tính, đã sáu giờ bốn mươi.


“Tối nay tôi sẽ đến nhà ông nội ăn tối. Em định về bằng cách nào?”
Anh hỏi Lê Tranh.
Lê Tranh trả lời: “Tàu điện ngầm ạ.”
Phó Thành Lẫm tắt máy tính, anh định tiếp tục xử lý email trên đường đi.
Anh khoác áo vest lên khuỷu tay mình, tắt đèn cùng Lê Tranh rời đi.


Lê Tranh đi phía sau Phó Thành Lâm, không mang giày cao gót nên đầu cô chỉ vừa đến vai anh. Cô không khỏi kiễng chân lúc đi, để nhìn qua vai anh.
Phó Thành Lẫm quay mặt lại, “Buổi tối muốn ăn gì thì nói dì giúp việc làm cho em.”
Lê Tranh lặng lẽ buông bàn chân, “Không muốn ăn gì cả.”


Phó Thành Lẫm nhìn vào mắt cô: “Lại bắt đầu không tự giác. Đợi tôi quay về nhìn em ăn.”
Woa.
Đợi anh quay về.
Ngoài miệng Lê Tranh vẫn nói: “Khi anh về thì em đã ngủ rồi.”
Phó Thành Lâm: “Sẽ cố về sớm.”
- -


Bước lên tàu điện ngầm, Lê Tranh không ngừng suy nghĩ làm thế nào đối phó với chú của mình. Khi đến ga, chú của cô nhắn tin: [Chú đang ở căn hộ. Bao giờ thì cháu quay về?]
Lê Tranh khóc không ra nước mắt, chú ấy thật sự vượt ngàn dặm xa xôi để đến tìm kiếm sự bất ngờ.


Tưởng Thành Duật ở căn hộ nhàn rỗi một mình, anh tìm kiếm quanh nhà một vòng, không có rượu vang đỏ, tủ lạnh trống rỗng, thậm chí không có một chai nước uống.
Anh sang nhà Phó Thành Lẫm ở sát vách mượn một chai.
Dì giúp việc không rành về rượu, để Tưởng Thành Duật tùy ý chọn.


Tưởng Thành Duật lợi dụng lúc Phó Thành Lẫm không có nhà, thản nhiên lấy luôn chai rượu vang đỏ đắt nhất.
Uống cạn nửa ly rượu vang đỏ, Lê Tranh vẫn chưa về nhà.
Tưởng Thành Duật đặt ly rượu sang một bên, bấm điện thoại di động rồi nhắn hai chữ: [Đường Đường.]


Ngay sau đó, Lê Tranh trả lời lại: [Chú nhắn nhầm rồi.]
Tưởng Thành Duật: [Nếu không nhắn nhầm thì cháu có trả lời chú không. Cháu đi đến đâu rồi?]
Từ cửa truyền đến một tiếng ‘ding ding’, khóa vân tay được mở ra.


Tưởng Thành Duật nghiêng người nhìn qua, Lê Tranh đang đóng cửa, mang dép lê đi vào.
“Tăng ca cho tới giờ này à?”
“Không tăng ca ạ.”
“Thế cháu đã làm gì?
“Trốn chú.”


Tưởng Thành Duật bị sặc, rót thêm nửa ly rượu vang đỏ rồi ngồi xuống sô pha, “Cà vạt của chú, đưa cho chú xem.”
Lê Tranh đi vào phòng bếp rót nước lọc thay cho rượu vang đỏ cho Tưởng Thành Duật, “Chú uống ít thôi.”
“Đừng ngắt lời.”
“Không còn nữa rồi.”


“Cái gì mà không còn?” Tưởng Thành Duật rối rắm trong chốc lát, vẫn là bỏ ly rượu vang đỏ mà bưng ly nước lọc lên.
Lê Tranh nhìn anh, “Cà vạt không còn.” Cô tháo kính xuống, “Cháu mang tặng rồi.”


Tưởng Thành Duật gật đầu, “Chú rất đau lòng, thực sự đau lòng.” Ngừng lại hai giây, anh cảm thấy thời gian cũng không khác gì nhau, “Bây giờ cháu có thể khiến chú bất ngờ được rồi?”
Lê Tranh: “…”


Cô nói với vẻ nghiêm túc, “Chú à, cháu không có nói đùa với chú. Vốn dĩ cháu muốn mua một chiếc tương tự để lừa chú, nhưng nghĩ lại cháu cảm thấy làm thế rất nhàm chán, dù sao thì chú cũng không thiếu cà vạt. Chỉ là, cháu không muốn nói dối chú.”


Tưởng Thành Duật nhìn cháu gái không chớp mắt, “Nói cho chú biết, tình huống thế nào.”
Lê Tranh chuẩn bị tâm lý trước cho chú của mình, “Trước tiên cháu sẽ nói đêm nay cháu đã làm gì ở bên ngoài, không phải là cháu trốn chú.”


Anh hỏi: “Có phải cà vạt bị rơi trên taxi và không lấy lại được không?”


“Không rơi. Cháu sẽ nói cho chú biết cà vạt ở đâu.” Lê Tranh nhìn Tưởng Thành Duật, “Chú ơi, cháu muốn tâm sự với chú chuyện tình cảm, cháu rất bối rối, không biết tiếp theo phải làm gì. Nhân cơ hội này hôm nay cháu sẽ nói với chú, cháu muốn tìm một chỗ dựa tinh thần nào đó từ chú.”


Động tác trên tay Tưởng Thành Duật bỗng dừng lại, sau đó liền vui vẻ nói: “Chú rất vinh hạnh.” Ngay cả chị dâu cũng không nhận được sự đãi ngộ này. Lúc tối ăn cơm ở nhà cũ, chị dâu nói Lê Tranh không còn nhỏ, cũng không nghe nhắc gì đến chuyện yêu đương, mặc kệ chị ấy có hỏi Lê Tranh thế nào, Lê Tranh vẫn luôn im lặng.


Thế nên hẳn anh là người mà Lê Tranh tin tưởng nhất, không phải là ai trong số họ.
Lê Tranh nói thật: “Nếu không phải bây giờ chú vẫn tin vào tình yêu, biết được cảm giác yêu một ai đó, thì có lẽ cháu đã không nói cho chú biết.”


Tưởng Thành Duật quan tâm hỏi: “Chuyện tình yêu?” Bỗng dưng anh có một cảm giác mất mát không thể nào giải thích được. Vì anh không phải là phụ nữ, có lẽ đó là tâm trạng hiện tại của anh.
Lê Tranh khẽ lắc đầu, “Yêu thầm một người. Anh ấy…không thích cháu.”


Tưởng Thành Duật bênh vực cháu mình: “Một người đàn ông không có mắt nhìn, cháu còn yêu thầm cậu ta làm cái gì?”
Anh sợ cháu gái buồn nên nói vòng vo: “Cháu trở nên rụt rè như thế từ khi nào? Còn chưa tỏ tình, sao cháu chắc chắn là cậu ta không thích cháu? Bạn học à?”


“Không phải bạn học.”
Người duy nhất Tưởng Thành Duật có thể nghĩ đến là: “Giáo viên hướng dẫn của cháu, Hà Dập.”


Anh hơi nhíu mày, “Hà Dập hình như lớn hơn cháu bảy tám tuổi, trước hết cháu nên tìm hiểu xem mình thích cậu ấy có phải là tình cảm nam nữ, hay chỉ là loại biết ơn đối với ‘bạn vong niên’.”
Ba từ ‘bạn vong niên’ khiến Lê Tranh không nói nên lời một lúc lâu.


“Chú à, cháu vẫn có thể phân biệt được đâu là thích đâu là biết ơn.” Cô nói rõ: “Không phải Hà Dập, cháu chỉ biết ơn Hà Dập, không có ý gì khác.”
Nếu không phải Hà Dập, Tưởng Thành Duật không thể đoán được đó là ai.


Đây là lần đầu tiên cháu gái gặp bối rối trong chuyện tình cảm, cũng không có nhiều lời khuyên mà anh có thể đưa ra, dù sao thì bản thân anh cũng được xem là một kẻ thất bại trong chuyện tình cảm.


Anh tha thiết nói: “Chú tin tưởng vào ánh mắt của cháu, nếu cháu thấy nhân phẩm cậu ta không tệ, cực kỳ thích, thế thì cháu cứ mạnh dạn tỏ tình. Cho dù tỏ tình không thành công, đối phương có từ chối thì cháu cũng không có gì phải xấu hổ. Chú thấy cháu rất xinh đẹp, không có nghĩa là ai cũng thấy cháu đẹp. Tương tự, không phải cậu ta từ chối cháu thì có nghĩa là cháu không đủ tốt. Có thể khiến cháu yêu thầm, hẳn là không tệ, cháu mà do dự có khi lại thành của người khác.”


Anh khẳng định: “Chú ủng hộ cháu tỏ tình.”
“Cảm ơn chú.” Lê Tranh trong lòng vẫn rất cảm động, chỉ có điều chú không biết rằng người cô thích chính là bạn thân của chú ấy.
Thấy cháu gái cúi đầu im lặng, Tưởng Thành Duật lẳng lặng ngồi lại với cô.


Lê Tranh dành hơn nửa phút để sắp xếp lại từ ngữ, “Chú ơi, tiếp theo là nói về chiếc cà vạt.” Cô giải thích rõ ràng chiếc cà vạt đang ở đâu.


Tưởng Thành Duật sửng sốt một lúc, “Cháu đưa cho Phó Thành Lẫm để làm gì?” Kỳ thực anh đã đoán được, nhưng trong lòng lại không muốn thừa nhận sự thật này.
“Cháu thích anh ấy.”
“Cháu nói lại một lần nữa.”
“Cháu yêu thầm anh ấy.”


Tưởng Thành Duật vô cùng đau lòng, “Tranh Tranh, sao chú lại cưng chiều để cháu lớn lên ngốc nghếch như vậy? Cháu ở với cậu ta ăn có vài bữa cơm, sao cháu lại bị dụ dỗ đi rồi?”
Lê Tranh sửa lại: “Là cháu yêu thầm anh ấy.”
Tưởng Thành Duật xoa huyệt thái dương: “Chú biết.”


Sớm biết thế này anh đã không tới để tìm sự ngạc nhiên.
“Tranh Tranh, đầu tiên cháu cần phải làm rõ, cháu không phải ăn cơm của cậu ta mà không trả tiền, sức ăn của cháu chỉ như con gà mổ thóc, đồ ăn ở nhà cậu ta cộng lại cũng không tới một trăm tệ, cháu còn mang trái cây tới.”


Lê Tranh: “…”
Tưởng Thành Duật càng nói càng thêm đau lòng, không nói nên lời: “Bây giờ trái cây đắt như thế nào cháu không biết sao?”
Lê Tranh: “…”