Ngày 27 tháng 5, trời trong.
Sáng sớm Thẩm Thạch mở cửa đá ra khỏi động phủ. Tức thì một làn gió biển trong lành liền phả vào người hắn. Trên cao, bầu trời trong xanh thăm thẳm như vừa được gột rửa. Xem ra hôm nay là một ngày trời trong nắng ráo a. Thẩm Thạch vừa đi về phía trước vừa vươn chân vươn tay. Đúng lúc này hắn phát hiện một bóng người quen thuộc đang đứng ở ven đường. Thì ra là Tôn Hữu đang vừa cười vừa vẫy tay với hắn.
"A" Thẩm Thạch không khỏi ngạc nhiên. Hắn liền cười đáp nhanh chân bước đến: "Thật lạ à! sao hôm nay ngươi dậy sớm vậy?".
Tôn Hữu nói: "Nghe nói ngươi đã đi Yêu đảo, ta làm sao không thể không gấp đây. Nếu không ta thật sự sẽ bị ngươi bỏ phía sau!". Vừa nói dứt lời Tôn Hữu liền bật cười ha ha, đưa tay khoát lên bả vai Thẩm Thạch: "Thật sự nhìn không ra ngươi có thiên phú về ngũ hành thuật pháp. Mới nửa tháng ngươi đã có thể đi đến Yêu đảo săn bắt, rốt cuộc tại sao ngươi có thể làm được như vậy?".
Thẩm Thạch có hơi do dự nhưng liền lắc đầu nói: "Cũng không có làm gì đặc biệt cả!. Tốc độ tu luyện Thủy Tiễn Thuật của ta tiến triển rất nhanh. Có lẽ vì chúng ta ở cạnh bờ biển nên hơi nước rất nhiều ta tu luyện cũng nhanh a!".
Tôn Hữu trầm tư một lúc mới gật đầu nói: "Ngươi không cần giải thích. Đúng là có khả năng này, sớm biết như vậy ta cũng chọn Thủy Tiễn Thuật, đúng thật là.....!".
Thẩm Thạch cười nói với hắn: "Vậy ngươi đi Ngũ Hành điện mua một bộ a".
Tôn Hữu nhe răng cười khổ, lắc đầu. Đang lúc hắn muốn nói gì đó, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thoáng qua con đường sau lưng Thẩm Thạch. Sau đó hắn khẽ nhíuy, kéo Thẩm Thạch đứng sang một bên nhường lối đi.
Thẩm Thạch quay đầu nhìn. dưới ánh ban mai, đa phần đệ tử bên trong dòng người đều đi về phía Thanh Ngư Tập. Tuy nhiên sau đó hắn thấy xuất hiện ba thiếu nữ quen thuộc bước khoan thai ra khỏi dòng người, thì ra là Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc, người còn chính là Hạ Tiểu Mai. Ba người bọn họ sánh vai nhau đi tới, ba người dường như đang thì thầm chuyện gì đó, làm xuất hiện trên khuôn mặt các cô nét vui vẻ. cách không xa sau lưng các cô, Tưởng Hồng Quang đang lặng lẽ đi theo.
Trong lòng Thẩm Thạch liền xuất hiện một ý nghĩ, hắn cảm thấy những ngày này Tưởng Hồng Quang dường như luôn đi theo bên cạnh Hạ Tiểu Mai.
Bên kia, ba cô nương thanh xuân phơi phới đã đi tới, đi chính giữa tất nhiên là Chung Thanh Lộ, trong ba người cô người có khí chất của một vị đại tỷ nhất. Tôn Hữu đối với vị nữ tử thường ngày vênh váo hung hăng, thường xuyên trào phúng khinh bỉ chính mình cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn. Sau đó, hắn nói nhỏ vào tai Thẩm Thạch: "Ngươi xem tính tình của Chung Thanh Lộ, ta thật không hiểu cô ta kiêu ngạo cái gì. Tôn gia bọn ta so với Chung gia họ mạnh hơn không biết bao nhiêu, ta cũng không có loại tâm tính đó đấy!.
Thẩm Thạch cười cười, thấp giọng nói: "Được, cô ấy cũng không có chọc giận ngươi nha, ngươi so đo với cô ấy làm gì?".
Tôn Hữu bĩu môi, bày ra bộ dạng không cho là đúng. Tuy nhiên, hắn cũng không nói thêm điều gì. Bên kia, ba thiếu nữ đi phía trước cònTưởng Hồng Quang đi theo phía sau. Đoàn người này nhanh chóng đã đi tới. Đương nhiên, họ cũng đã thấy được hai người Thẩm Thach và Tôn Hữu đang đứng bên đường. Hạ Tiểu Mai cùng Chung Thanh Trúc đều nhìn về phía bọn họ gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi. Không những thế, dường như ánh mắt Chung Thanh Trúc còn dừng trên người Thẩm Thạch một hồi.
Về phần Chung Thanh Lộ, cô vẫn tự cao như ngày thường, một bộ dạng không thèm nhìn hai người bọn họ. Ngược không biết tại sao, Tưởng Hồng Quang đứng sau lưng ba thiếu nữ đột nhiên hơi ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ của hắn vô cùng tự tin đắc ý.
Tôn Hữu cùng Thẩm Thạch đều nhìn về phía Tưởng Hồng Quang bởi vì tên tiểu tử này đột nhiên khiếng cho người ta cảm thấy có chút chướng mắt. Nhìn sắc mặt có thể hiểu được lòng người, nhìn khuôn mặt hắn dường như vừa làm điều gì khiếng cho người khác phải khinh thường.
Tôn Hữu nhìn vào đôi mắt hắn, nhịn không được nói nhỏ với Thẩm Thạch, dùng thanh âm chỉ đủ để cho Thẩm Thạch nghe được: "Không biết tên tiểu tử Tưởng Hồng Quang ở bên kia đang đắc ý cái gì?".
Thẩm Thạch cũng không hiểu được, hắn liền lắc đầu mờ mịt nói: "Ta không biết a". Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn quay sang Tôn Hữu nói nhỏ: "Hai ngày nay ta vội vàng đi Yêu đảo nên cũng không có lưu ý tình huống nơi này. Chẳng lẽ ngươi ở chỗ này sinh ra chuyện hồ đồ gì, để thua hắn hả?".
Tôn Hữu ngơ ngác một hồi, có vẻ như hắn cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Không biết a, ngươi cũng biết ta sớm nhìn hắn không vừa mắt. Ngày thường ta lười cùng hắn nói chuyện, không hiểu sao sinh ra loại chuyện như thế này".
Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó cùng lúc nhìn về phía Tưởng Hồng Quang. vẻ mặt đắc ý thần bí của hắn vẫn chưa mất đi. Hắn thản nhiên nhìn về phía hai người họ liếc mắt một cái. Sau đó bất động thanh sắc bước nhanh về phía trước, nhanh chóng đã thu hẹp đi khoảng cách với Hạ Tiểu Mai phía trước.
Ngay lúc ba vị thiếu nữ sắp đi qua chỗ hai người bọn họ, Tôn Hữu cùng Thẩm Thạch còn đang bận tân về tên Tưởng Hồng Quang không thể hiểu nổi kia. Bỗng nhiên trong ba người bọn họ, Chung Thanh Lộ , người trước nay luôn đặt mắt cao hơn đầu dừng bước. Ngay sau đó liền xoay người bước về phía Thẩm Thạch. Sắc mặt cô vô cùng thản nhiên, nhìn Thẩm Thạch nói: "Thẩm Thạch, ngươi sang đây một chút được không, ta có điều muốn nói với ngươi".
"A?".
Thẩm Thạch ngẩng ngơ một lúc. Sau đó phát hiện xung quanh mình, cho dù là Tôn Hữu ở bên này hay là Chung Thanh Trúc, Hạ Tiểu Mai ở bên kia, kể cả Tưởng Hồng Quang trên mặt dường như đều có cùng biểu lộ một loại cảm xúc trên khuôn mặt, bọn họ đồng thời cùng nhìn về phía hắn.
Thẩm Thạch không khỏi đau đầu vuốt vuốt trán. Hắn cười khan một tiếng với mọi người, sau đó vẫn là bước đến chỗ Chung Thanh Lộ.
-----
Sáng sớm trên đường lớn ven biển, có mấy vị thiếu niên đồng môn đang đứng cùng một chỗ. Bọn họ đang nhìn về phía một gốc cây đại thụ đứng lặng yên ven bờ biển, nơi Chung Thanh Lộ cùng Thẩm Thạch đang nói chuyện, trên mặt bọn họ không khỏi lộ ra những cảm xúc kỳ quái.
Hạ Tiểu Mai là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc. Trên mặt vị thiếu nữ này ẩn chứa cảm xúc không thể tưởng tương nổi, cô kinh ngạc nói: "Ai da, Ta không có nhìn lầm đó chứ! Thanh Lộ tỷ tỷ, cô ấy.....cô ấy chủ động gọi Thẩm sư huynh sang một bên nói chuyện".
Đứng bên cạnh cô, Tưởng Hồng Quang nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh dưới gốc cây cổ thụ xa xa. Trên khuôn mặt hắn cũng ẩn chứa vẻ kinh ngạc không thôi, biểu lộ đắc ý ban đầu của hắn cũng đã tiêu tán rất nhiều, chỉ nghe hắn nói: "Chẳng lẽ hai người họ đã có giao tình từ trước sao?".
Tôn Hữu ngay lập tức lắc đầu nói: "Không thể nào, dường như ta chưa bao giờ thấy hai người bọn họ ở cùng với nhau nói nhiều chuyện như vậy. Ngươi nói có đúng không Chung sư muội?".
Hắn nói xong liền thuận miệng hỏi Chung Thanh Trúc một câu, nhưng hắn không khỏi giật mình khi quay đầu nhìn. Chung Thanh Lộ đứng bên cạnh không nói một lời. Dường như cô cũng không nghe thấy câu hỏi của hắn. Ánh mắt kinh ngạc của cô đang nhìn về phía Thẩm Thạch đứng bên kia, trên khuôn mặt cô lộ rõ một chút hoang mang bối rối.
Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ đứng dưới bóng cây to trên bờ biển, dường như ánh mắt của mọi người đều đã bị thân cây to khỏe, thẳng tắp kia che mất. Đứng từ xa nhìn cũng chỉ có thể thấy bóng lưng hai người họ. lúc này dưới tán cây, Thẩm Thạch cười khổ nói với vị thiếu nữ bên cạnh: "Ngươi kéo ta ra đây là có chuyện muốn nói sao?".
Chung Thanh Lộ nói : "Đương nhiên là có, nhưng thái độ của ngươi như vậy là sao? Tại sao trưng ra trước mắt ta cái bộ dạng không cam tâm tình nguyện đó?".
Thẩm Thạch gãi gãi đầu, hắn nhìn thoáng ra xa một hồi mới nói: "Ta thì không có gì, nhưng ngươi không sợ bọn họ phát hiện ra giao dịch của hai chúng ta sao?".
Chung Thanh Lộ khoát tay chặn lời hắn. Cô tỏ rõ thái độ không thèm để ý, tỏa ra khí thế áp bách nói: "Sợ cái gì sợ, ngươi không nói, ta không nói thì ai biết được. Chẳng lẽ ta muốn ở đây nói chuyện với ngươi không được sao?".
Thẩm Thạch cười như mếu, hắn cũng đành gật gật đầu nói: "Được..Được, chẳng phải là ngươi có chuyện muốn nói với ta hay sao?".
Chung Thanh Lộ nhìn Thẩm Thạch, trên khuôn mặt cô lộ ra vẻ do dự hiếm thấy. Nhưng chỉ một lúc sau, cô vẫn đưa tay vào trong ngực lấy ra một bình ngọc nhỏ. Cô trao bình ngọc cho Thẩm Thạch nói: "Cho ngươi cái này!".
Thẩm Thạch đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu lên nhìn Chung Thanh Lộ. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu hắn liền mở nắp bình. Ngay lập tức một mùi hương thanh đạm liền nhẹ nhàng tỏa ra. Sắc mặt Thẩm Thạch không khỏi biến đổi. Hắn cẩn thận ngửi ngửi tại nắm bình, sau đó dốc miệng bình xuống một chút. Nhìn một viên đan dược vàng nhạt lớn bằng đầu ngón tay lăn ra khỏi bình.
"Dưỡng Khí Đan" Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi nói: "Hôm qua ta mới đưa Linh Tinh cho ngươi, không lẽ sáng nay ngươi đã luyện thành một lò sao?".
Chung Thanh Lộ bật cười khúc khích, nhưng ngay sau đó cô dường như nghĩ đến điều gì, liền vội vàng nghiêm mặt. Cô bày ra bộ dáng khinh thường với hắn, sau đó cười nhạo nói: "Làm sao có thể chứ! Trong bình này có hai viên Dưỡng Khí Đan là trước đó ta luyện đan còn dư. Trong ba tháng qua ta luyện đan mười lần, thành công hai lần. Nhưng do bản thân ta sử dụng ngoài ra còn bán một ít đổi lấy Linh Tinh. Trước mắt cũng chỉ còn thừa hai viên này thôi". Nói xong cô liền nhìn thoáng qua Thẩm Thạch một hồi, sau đó trầm mặt thêm một lúc mới nói:
"Nếu đã là giao dịch, còn có ý định hợp tác lâu dài với nhau, hai viên đan dược này ta giữ bên người cũng không có nhiều tác dụng. Vậy thì trước tiên cứ giao cho ngươi dùng đi!".
Thẩm Thạch gật gật đầu, sau đó đem Dưỡng Khí Đan bỏ vào trong bình ngọc. Hắn cẩn thận đem bình ngọc bỏ vào ngực áo, đúng lúc này hắn dường như nghĩ đến điều gì, ngay sau đó nói: "Nói như vậy thì ngươi luyện đan đại khái năm lần thì được một A....!".
Chung Thanh Lộ nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Thẩm Thạch, không hiểu sau cô có chút căm tức. Cô trừng cặp mắt phượng lên nhìn hắn, cả giận nói: "Năm lần thành một đã là rất hiếm thấy! Ta nói thế có được hay không? Ngươi đây có ý gì? Hơn nữa trước kia không phải ta đã cảnh báo ngươi sao, việc luyện đan hoàn toàn không thể nắm chắc được. Nếu làm không tốt sau này tiếp tục thất bại cũng không chừng! Đến lúc đó ngươi muốn khóc cũng khóc không nổi đâu!".
Thẩm Thạch cười hắc hắc với cô, chỉ nghe hắn nói: "Ngươi nói cũng đúng, cứ xem như ngươi nhắc nhở ta đi! Nếu không thì thế này vậy...Một lò luyện đan trị giá hai trăm Linh Tinh, Linh Tài cần thiết để luyện một lô Dưỡng Khí Đan là mười khối Linh Tinh. Nếu như ngươi liên tục thất bại hai mươi lần, ta liền bỏ chạy nha...!".
"Ngươi!" Chung Thanh Lộ xem chuyện này không phải là chuyện đùa. Cô ngay tức thì đá cho hắn một cước, tức giận nói: "Liên tục thất bại hai mươi lần là ý gì? Ngươi cho ta là đồ con heo sao?".
Thẩm Thạch chỉ cười không nói, hắn đứng yên nhận một cước này của Chung Thanh Lộ. Cảm giác được một cước này của cô cũng không có đau đớn gì. Hắn đương nhiên hiểu rõ, tiểu nữ nhi kia chỉ là tức giận tùy ý đá hắn một cước, cô cũng không có sử dụng sức mạnh. Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Chung Thanh Lộ nói khẽ: "Tuy ta chưa từng học qua luyện đan nhưng cũng hiểu được luyện đan gặp sơ xuất là chuyện thường tình. Nếu ngươi thật sự thất bại điều đó đối với ta cũng không có gì đáng ngại cả!".
Chung Thanh Lộ chỉ hừ một tiếng, đôi môi xinh của cô có hơi mấp máy. Nhưng sau đó cô chỉ nhìn hắn không nói gì.
-----
Sau khi mọi người từ biệt trên Thanh Ngư Tập, mỗi người liền đi một hướng khác nhau. Thẩm Thạch một mạch đi đến bến tàu phía nam. Hắn thấy mọi việc vẫn như ngày thường, từ sớm tại nơi này đã có hơn hai mươi vị sư huynh sư tỷ đứng chờ, hiển nhiên tất cả đều làm nhiệm vụ bắt yêu trên Yêu đảo.
Trong đám người, có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc mấy hôm trước hắn đã từng thấy qua, trong đó kể cả nhóm bốn người Trần Đường có chút danh tiếng. Hiển nhiên những người này đều là Luyện Khí Cảnh cao giai đệ tử, họ đều đã từng đi Yêu đảo bắt yêu. Nhưng ngẫm cũng đúng, chỉ cần bản thân có đủ thực lực, không ngại một chút nguy hiểm kèm theo thì bắt yêu quả thật là một nhiệm vụ có hiệu suất cao thu hoạch vô cùng ổn định.
Hôm trước khi đến Yêu đảo, trong mười người cũng chỉ có Thẩm Thạch là Luyện Khí Cảnh trung giai đệ tử, cũng là người duy nhất trong số đệ tử mới nhập môn làm nhiệm vụ này, cho nên có không ít người biết hắn. Chẳng qua ngay lúc này, hắn rất nhanh đã phát hiện ra trong đám người có một vị thiếu niên “thoạt nhìn tuổi tác của người này cũng không hơn kém hắn bao nhiêu. Đồng thời, khi hắn đứng bên trong đám người dường như trở thành nhân vật trung tâm của họ. Hầu hết các vị sư huynh sư tỷ đều túm tụm xung quanh hắn.
Thiếu niên kia Thẩm Thạch cũng biết. Trên thực tế trên Thanh Ngư đảo hầu như không có ai là không biết đến hắn.
Hắn chính là Cam Trạch.