Hiện nay, phần lớn những đệ tử đi lên Yêu đảo đều có thực lực Luyện Khí Cảnh cao giai, trong đó duy nhất chỉ có Thẩm Thạch là Luyện Khí Cảnh trung giai. Thẩm Thạch là người trở về thuyền sớm nhất. Nếu so với các vị sư huynh sư tỷ còn lại, đương nhiên ai cũng ở trên đảo lâu hơn hắn nhiều, nên hắn ngồi một mình đợi trên thuyền rất lâu, đến khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, hắn mới nhìn thấy có người từ trong khu rừng rậm âm u trên Yêu đảo đi ra.
Giống như đã có giao ước từ trước, sau khi nhóm người đầu tiên trở thuyền thì liên tiếp có người từ Yêu đảo trở về. Thẩm Thạch yên lặng ngồi quan sát những người xung quanh. Hắn ngạc nhiên phát hiện ra có rất ít người đi đơn độc một mình, thậm chí ngay cả hai người cũng ít thấy, đa phần đều là nhiều người cùng đi với nhau thành một đội.
Lúc này, trên khuôn mặt của đa số các đệ tử Luyện Khí Cảnh vừa từ trên Yêu đảo trở về khó có thể che giấu được vẻ mệt mỏi. Tuy nhiên, chiến lợi phẩm họ mang về cũng không ít. Thẩm Thạch nhìn thoáng qua một cái, hắn phát hiện đa số vật phẩm đều nằm trong năm mươi loại linh tài được yêu cầu tìm kiếm. Chẳng qua là giá trị của chúng cũng chỉ có thể đổi được từ mười đến mười ba khối linh tài thôi. Còn về Linh tài cao cấp có thể đổi được hơn năm mươi khối Linh Tinh thì một loại cũng không nhìn thấy.
Dù là như thế, ngoại trừ những người không may mắn hôm nay thu hoạch không tốt, đa phần trên khuôn mặt của các đệ tử Luyện Khí Cảnh đều nở nụ cười hài lòng. Bọn họ vô cùng cao hứng đứng cạnh nhau trò chuyện không ngừng. Một số khác giúp nhau xem xét Linh Tài thu được, cười nói vô cùng vui vẻ, râm ran nghị luận không thôi.
Hoàng hôn dần buông xuống khắp nơi, ánh tà dương nhẹ nhàng phủ lên boong thuyền từng tia sáng lóng lánh. Ánh sáng hiu hắt chiếu lên khuôn mặt của các thành viên trên thuyền, làm nổi bật lên những khuôn mặt rạng rỡ đang tươi cười, làm dịu đi nét uể oải phong trần sau một ngày làm nhiệm vụ vất vả. Thẩm Thạch khẽ mỉm cười. Mặc cho hôm nay phải liều mạng đối mặt với Yêu thú hung tàn, hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế này thật là tốt biết bao.
Đám đệ tử Luyện Khí Cảnh cuối cùng cũng đã kịp trở về trước khi trời tối. Đó là một nhóm bốn người, trong đó có cả Trần Đường, vị mỹ nữ bị Lâm Hổ chiếm tiện nghi ban sáng. Dường như trong đám đệ tử có không ít người chú ý đến cô, họ đều chụm xung quanh hỏi han ân cần.
Mà đám người Trần Đường cũng vui vẻ trò chuyện với họ, đồng thời cũng không ngần ngại bày ra những Linh Tài mình vừa thu được. Vật phẩm bọn họ thu được thật ra cũng không nhiều lắm, Thẩm Thạch đứng từ xa nhìn chỉ nhìn thấy vẻn vẹn có một vật thôi. Nhưng không lâu sau, từ trong đám đệ tử bắt đầu dâng lên tiếng trầm trồ thán phục không ngừng, bên cạnh có tiếng người khẽ hô hoáng:
"Vật này.......chẳng lẽ là sừng của tê giác Địa Linh....?"
"Ngay cả sừng của Địa Linh tê vô cùng thông minh giảo hoạt cũng săn được......Trần sư tỷ....các ngươi thật lợi hại!"
--------------------------------------------
Khi nghe được những lời này, Thẩm Thạch đang ngồi ở một góc vắng bên cạnh cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi. Hắn nhịn không được phải đứng thẳng người lên đi về phía trước hai bước. Hắn cẩn thận nhìn qua khe hở giữa đám người, quả nhiên trên bàn tay trắng nõn của Trần Đường sư tỷ đang đứng ở đằng xa là một cái sừng tê giácu nâu thật lớn. Ước chừng sừng tê này dài hơn một thước, nhìn sơ qua thì có vẻ nặng nề. Bên trên sừng tê mờ mờ tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, nhìn bề ngoài liền có thể cảm nhận được đây là một loại Linh Tài không tầm thường.
Hai mắt Thẩm Thạch không khỏi chăm chú nhìn vào chiếc sừng tê cong cong sắc sảo vô cùng tinh tế kia. Đó chính là giác của một loài Yêu thú tên là Địa Linh Tê, Yêu thú này là loài vô cùng hiếm thấy. Đây cũng là loại Linh Tài đứng gần đầu bảng trong năm mươi loại Linh Tài trên danh sách bắt Yêu. Chỉ cần một cái sừng tê như thế thôi liền có thể đổi được một trăm bốn mươi khối Linh Tinh.
Tuy sừng tê vô cùng quý giá, nhưng Địa Linh Tê là một loài Yêu thú cấp hai vô cùng hung mãnh. Tuy nó chưa đạt đến cảnh giới của Yêu thú cấp ba có thể ngưng kết ra Yêu Đan, nhưng cũng đã có thực lực không thể xem thường. Không những thế, loài Yêu thú này có tính cách vô cùng hung hãn. Từ trước đến nay, nó cũng là một trong những loài khó đối phó nhất trên Yêu đảo. Thật là không thể tưởng tượng được, bốn người Trần Đường có thể giết được một con Yêu thú hung mãnh như thế.
Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh đều phát ra thanh âm thán phục không thôi. Nhìn Trần Đường cùng ba vị nam đệ tử khác đều đang mỉm cười, hiển nhiên họ rất hài lòng đối với thu hoạch của ngày hôm nay.
Đấy là một trăm bốn mươi khối Linh Tinh a, Thẩm Thạch im lặng đứng một bên nhìn chiếc sừng tê tinh xảo, hai mắt hắn là đang lấp lánh tỏa sáng a, hâm mộ cực kỳ a!!
Trong lúc mọi người còn đang chìm đắm trong cái không khí cảm thán ôn hòa, thuyền lớn một lần nữa lặng lẽ tiến vào trong lòng đại dương bao la thăm thẳm.
&0o0&
Lúc trở Thanh Ngư Đảo thì trời đã tối đen, mọi người vội vã rời thuyền tản đi khắp mọi nơi. Thẫm Thạch cũng lặng lẽ ôm hai cái Thiết Giáp Quy Dư đi thẳng về phía Bạch Ngư vịnh.
Ẩn trongn đêm, vịnh biển thật an bình tĩnh mịnh. Không xa bên cạnh, sóng biển lớp lớp không ngừng nhẹ nhàng lăn tăn vỗ vào bờ biển, sau đó vô thanh vô tức thối lui, mơ hồ chỉ để trên bờ cát từng vệt bọt biển trắng xóa. Ánh sao lấp lánh âm thầm xuyên qua từng áng mây lác đác trên cao, soi sáng con đường dưới chân Thẩm Thạch, lặng lẽ giúp hắn một đường đi thẳng về động phủ của mình.
Ban sáng phải hai lần chiến đấu với Thiết Giáp Quy Dư đã khiến Thẩm Thạch hao hết Linh Lực ở mi tâm của mình. Nhưng sau khi trải qua một ngày nghỉ ngơi trên thuyền lớn, Linh Lực bây giờ đã hoàn toàn khôi phục, cảm giác được tinh thần đã khá hơn không ít. Lúc mở ra cửa đá, Thẩm Thạch liền ném hai mảnh Thiết Giáp Quy Dư lên trên bệ đá. Sau đó, hắn ngồi trầm ngâm suy tư một lát, cuối cùng xoay người đi ra khỏi động phủ. Hắn đi con đường hướng về phía sau, đi thẳng đến thạch thất thứ bốn mươi tám cách hắn bảy căn động phủ.
Tỷ muội Chung gia Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc sống trong hai căn thạch thất cuối cùng này. Nhắc đến mới nhớ, tuy rằng ba năm trên Thanh Ngư đảo cũng xem như có giao thiệp với các cô nhưng Thẩm Thạch chưa bao giờ đến thăm động phủ của họ. Hơn nữa trong hai vị thiếu nữ kia, Thẩm Thạch đương nhiên trò chuyện với Chung Thanh Trúc ôn hòa, dịu dàng nhiều hơn. Còn người còn, Chung Thanh Lộ í, tính tình táo bạo, miệng lưỡi sắc bén, lúc nào gặp hắn cũng châm chọc mấy câu. Đối với cô, Thẩm Thạch từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn cách xa một chút a.
Thực không dám nghĩ, hắn hôm nay phải đứng trước cửa nhà Chung Thanh Lộ.
Đành chịu thôi , ai bảo cô ấy có vài phần bổn sự luyện đan kia chớ!
Trong lòng nghĩ như vậy, Thẩm Thạch liền đưa tay gõ vài cái lên cửa nhà Chung Thanh Lộ.
"Phanh!!!...Phanh!!!...Phanh!!!" Thanh âm lơ đãng, trầm thấp rất rõ ràng quanh quẩn một hồi trongn đêm yên tĩnh, dường như vô tình truyền đi thật xa, bất giác làm cho Thẩm Thạch giật nảy mình.
Một hồi lâu sau, cửa đá trước mặt Thẩm Thạch vẫn một mực yên tĩnh không một chút phản ứng nào.
Thẩm Thạch không khỏi ngẩn người một hồi, nhíuy ngẩng đầu nhìn sắc trời. Lúc này tuy rằng chưa phải là khuya nhưng trời cũng đã không còn sớm, theo lẽ thường đa số mọi người vào lúc này đều đã trở về động phủ của mình a. Lúc này hắn bỗng nhiên nghĩ đến vài ngày trước đó, giữa đêm khuya hắn ngẫu nhiên gặp được Chung Thanh Lộ ngoài bờ biển...Đêm khuya đi bộ ngoài bờ biển!!!...........Chẳng lẽ, cô nương này có cái sở thích cổ quái như thế sao!!!
Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, bề ngoài dường như cũng có chút chần chừ, nhưng sau đó Thẩm Thạch ngẩng đầu đưa tay gõ lên cửa đá thêm vài cái. Hắn nghĩ thầm: Nếu bây giờ còn không có phản ứng thì cũng chỉ có thể đi về trước a, chờ sáng sớm ngày mai tới tìm cô một phen.
"Đông!!!...Đông!!!...Đông!!!...Đông!!!" Tiếng đập cửa của hắn lúc này so với trước lớn hơn không ít.
"PHANH!!!.............!".............."PHĂNG!!!.............!"
Trongn đêm yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một thanh âm đinh tai nhức óc. Ngay sau đó, một tiếng động trầm thấp vang lên, dường như có một cái gì đó nặng nề vừa bị vỡ nát.
Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn thoáng bốn phía xung quanh. Hắn thấy mọi thứ xung quanh hết thảy vẫn bình thường, hình như không có điều gì bất thường xảy ra cả. Giữa lúc hắn vẫn còn đang ngơ ngác kinh ngạc, một âm thanh ầm ầm vang lên, ngay sau đó cửa đá trước mặt liền mở ra.
Thẩm Thạch bất giác lùi về phía sau một bước, trong lòng hắn không hiểu vì sao có chút khẩn trương. Hắn nhìn cửa đá đã được mở ra, liền thấy phía sau cửa có một bóng người đang đứng nhìn hắn.
Thẩm Thạch gượng cười một tiếng: "Chào Chung sư muội, hôm nay mạo muội đến quấy rầy, ta tới đây là muốn................Ách!!!".
Lời còn chưa nói xong hắn bỗng nhiên .....im bặt. Hắn không khỏi trợn to hai mắt nhìn cô gái trước mắt, trong lúc nhất thời đúng là không thể nói nên lời a.
Đứng sau cửa đá hiển nhiên là Chung Thanh Lộ “chủ nhân của động phủ này. Dáng người cô yểu điệu xinh tươi, đúng là bộ dáng thường ngày hắn vẫn gặp. Nhưng lúc này trên gương mặt hơi béo trắng nõn như ngọc được phủ một lớp gì đóu đen xám kín gần cả nửa khuôn mặt của cô. Khuôn mặt nửa trắng nửa đen nhìn kỳ khôi vô cùng, làm cho người ta không khỏi phì cười.
Chung Thanh Lộ lạnh lùng đứng ở cửa ra vào. Đôi mắt sáng quắc của cô nhìn Thẩm Thạch trừng trừng, lạnh lùng đến mức làm hắn có chút sợ hãi. Sau một hồi lâu hắn mới nghe Chung Thanh Lộ nghiến răng hỏi:"Ngươi tới chỗ này làm cái gì?".
Thẩm Thạch gượng cười nhìn cô, hắn thực sự muốn dời ánh mắt mình đi nơi khác nhưng vẫn không nhịn được vụng trộm liếc nhìn khuôn mặt quái dị của Chung Thanh Lộ: "Ta nghe nói ngươi gần đây luyện được một lò Dưỡng Khí Đan, nên ta muốn....".
Chung Thanh Lộ nhìn Thẩm Thạch chằm chằm, ánh mắt cô như sắp bốc hỏa. Nhìn vào đôi mắt cô Thẩm Thạch chỉ cảm thấy chúng sắc lạnh hơn ngày thường rất nhiều, dường như không khác mấy so với một con dao găm sắc bén đang chực chờ đâm cho hắn một nhát. Trong lúc nhất thời, quả thật hắn không thể tiếp tục nói nên lời.
Sau một hồi, Chung Thanh Lộ khẽ cắn môi, cô trừng mắt nhìn hắn hỏi: "Ta luyện ra Dưỡng Khí Đan thì mắc mớ gì đến ngươi?".
"Ách..." Thẩm Thạch không biết phải trả lời như thế nào. Bình thường hắn vẫn biết tính khí Chung Thanh Lộ nóng nảy, nhưng tối hôm nay hình như cô còn nóng giận hơn mức bình thường a, có vẻ quái dị hơn so với ngày thường. Từng lời, từng lời như đâm, như đánh người ta, làm cho hắn có loại cảm giác chỉ muốn ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
Chỉ là đến thì cũng đã đến, cũng đã vác mặt mo tới trước cửa nhà người ta, chủ nhà đứng ngay trước mặt, trong lòng Thẩm Thạch cũng chỉ có thể thở dài thôi. Hắn nghĩ: ‘Hay là vẫn nên nói rõ mọi việc với cô. Cho dù Chung Thanh Lộ tính tình cổ quái khác người nhưng cũng không thể làm gì được hắn. Nói xong bỏ đi cũng không muộn, dù sao Dưỡng Khí Đan đối với hắn vẫn hết sức cần thiết a.’
Thẩm Thạch kho khan một tiếng, kiên trì nói với Chung Thanh Lộ: "Chung sư muội, ta là muốn mua một ít Dưỡng Khí Đan của ngươi!".
Chung Thanh Lộ nhìn hắn hồi lâu không nói một lời. Nhưng ánh mắt cùng với biểu lộ trên khuôn mặt đã khó coi đến cực điểm. Chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được, một khắc tiếp theo cô có thể sẽ trực tiếp lao đến đá cho Thẩm Thạch một phát vào đùi. Không khí rét lạnh xung quanh làm cho Thẩm Thạch bất giác cảm thấy run sợ. Nhưng cuối cùng Chung Thanh Lộ không có làm như vậy. Trái, cô bỗng nhiên đứng sang một bên, sắc mặt cô lạnh như sương, đưa tay chỉ vào bên trong thạch thất: "Ngươi muốn Dưỡng Khí Đan?.....Ở đằng kia kìa!".
Thẩm Thạch khẽ giật mình, trong nhất thời hắn cũng không hiểu được Chung Thanh Lộ muốn ám chỉ điều gì. Ánh mắt hắn nhìn theo hướng tay cô chỉ. Ngay lập tức hắn lại lắp bắp kinh hãi. Trên mặt đất ở giữa động phủ có bày một cái lò đan không lớn lắm, hẳn là loại lò đan nhỏ nhất trong quy chế của Đan Đường. Lò đan này ngày thường vẫn chuyên dùng cho đệ tử mới nhập môn sử dụng luyện tập luyện đan.
Chỉ là lúc này bộ dáng lò đan trông vô cùng thảm hại. Lò đan ngã nằm trên đất không nói, trên thân lò rõ ràng có mấy vết nứt to tướng. Trên mặt đất vương vãi khắp nơi bã vụn màu đen xám. Từ miệng lò đan đang nằm nghiêng trên đất, có thể thấy rõ nhiều hạt tròn tròn đen sì như mực, lăn vương vãi khắp nơi xung quanh, phảng phất có thể ngửi thấy mùi khét bay khắp nơi trong phòng.
"Cái này........." trong lòng Thẩm Thạch cảm thấy việc lớn không xong a. Trán hắn đã đẫm mồ hôi.