Tộc trưởng Hồng Bạng tộc cười cởi mở, mở nắp lồng, thò tay vào lôi ra một con tôm màu xanh, to cỡ cánh tay trẻ con.
Đám thiếu niên buột miệng kinh hô, tôm biển to như thế, nhiều người quả thật đây là lần đầu tiên mới nhìn thấy, nhất là con tôm này nhìn không bình thường, đầu rất lớn, lại còn vô cùng quái dị, mặt như mặt quỷ, mặt xanh nanh vàng hung ác vô cùng, nó vẫn còn đang sống, những cái chân cố sức giãy dụa, miệng phát ra thanh âm chói tai "Chi ... chi", tiếng kêu kì quái, nghe rất hung tàn, làm cho một số thiếu niên nhát gan không dám nhìn nữa.
Trưởng tộc Hồng Bạng nhìn con tôm trong tay: "Thứ này tên là Quỷ Diện Hà, việc các ngươi phải làm là giết nó, bóc vỏ lấy thịt bên trong của nó ra là được." rồi tiện tay cầm lấy con dao sáng loáng đặt bên cạnh, định làm mẫu, nhưng tựa hồ nghĩ tới điều gì, lão dừng lại, nhìn Quỷ Diện Hà đang kêu om sòm trên tay, nét mặt xẹt qua một tia chán ghét.
Tròng mắt chuyển một vòng, hai vỏ sò trên người lão nhè nhẹ vỗ hai cái, lão ném con dao trong tay ra phía sau, một người đàn ông Hồng Bạng tộc đứng sau lưng lão tiếp lấy, đang định hỏi, thì thôn trưởng đã cười ha hả, nhét Quỷ Diện Hà trong tay vào tay hắn:
"Hải Đảm, làm thịt con Quỷ Diện Hà này đi, để cho người của Lăng Tiêu Tông nhìn cách làm như thế nào!"
Hải Đảm nét mặt đau khổ, vừa định mở miệng từ chối, đã bị thôn trưởng trừng mắt: "Ngươi có giết hay không?"
Hải Đảm buồn rười rượi,: "Ta giết, ta giết."
Hải Đảm ủ rũ tiến lên vài bước, lớn tiếng: "Mọi người xem cho rõ nha, ta chỉ làm một lần thôi đấy!"
Hắn ném Quỷ Diện Hà xuống đất, ngồi xổm xuống, dẫm một chân lên, dù Quỷ Diện Hà giãy giụa, nhưng bị Hải Đảm giẫm mạnh, cả thân thể không thể nhúc nhích được nữa, cả phần bụng lộ hết ra. Hải Đảm cau mày, tay cầm dao găm, miệng nói: "Lớp vỏ của Quỷ Diện Hà rất cứng, mở từ trên lưng thì không mở được, nên các ngươi phải làm từ hướng này. . ." Vừa nói, tay vừa chém xuống, con dao lóe lên một tia sáng chói mắt cắt ngang không trung, đâm thẳng vào khớp cổ của Quỷ Diện Hà.
"A!" mấy thiếu niên buột miệng thét lên, âm thanh hoảng sợ, Quỷ Diện Hà cũng gào lên thê lương, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, con này người nhiều máu, làm ướt khắp chung quanh, trên người Hải Đảm cũng bị dính rất nhiều, hơn nữa càng thêm quỷ dị là, máu của Quỷ Diện Hà là màu lam.
Cả nửa người Hải Đảm dính máu lam, làm sắc mặt hắn vô cùng khó coi, cứ như sắp chết, nhưng động tác trên tay vẫn không chút dừng lại, vẻ mặt xúi quẩy rút dao găm ra, tiếp tục:
"Giết nó rồi, nó sẽ không giãy giụa lộn xộn nữa, nhìn kỹ, ở dưới bụng, chỗ vỏ cứng tiếp giáp, có một khe hẹp. . ." Hắn tức giận cắm mạnh con dao vào bụng Quỷ Diện Hà, máu lại vọt ra tung tóe, khe hở bị từ từ đẩy ra, lộ ra lớp thịt màu trắng tươi bên trong.
Tới lúc này, sắc mặt Hải Đảm mới khá hơn một chút, giống như lớp thịt trắng kia có khả năng chữa trị tâm tình cho hắn, hắn bỏ con dao xuống, mạnh tay banh vỏ, tách lấy lớp thịt kia ra, ôm lấy nó, đứng dậy: "Thứ chúng ta muốn, là cái này."
Nói xong, Hải Đảm đau khổ cúi đầu thân hình dính đầy máu lam của mình, thở dài thở ngắn lùi lại sau lưng thôn trưởng, dáng vẻ ủ rũ như chết cha chết mẹ.
Hồng Bạng thôn trưởng làm như không thấy, cười bước tới, thuận tay còn đoạt lấy phần thịt tôm trong tay Hải Đảm, nói với đám thiếu niên: "Chư vị, nhìn rõ chưa, yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, Quỷ Diện Hà đã có sẵn, các ngươi chỉ cần lấy ra một trăm khối thịt tôm thế này, giao cho ‘ Hải Tinh ’," lão quờ tay chỉ thiếu nữ Hồng Bạng xấu hổ đứng sau lưng, "Một trăm thịt tôm, đổi một viên Linh Tinh, cứ thế mà tính!"
※※※
"Ọe!"
Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ trong đám thiếu niên, ai nấy quay đầu sang nhìn, một cô gái sắc mặt tái nhợt, xoay người chạy qua một bên cúi đầu nôn ọe, chính là Hạ Tiểu Mai.
Thẩm Thạch, Tôn Hữu và Tưởng Hồng Quang cũng hoảng, tuy màn làm thịt tôm của tộc nhân Hồng Bạng máu tanh, nhưng Hạ Tiểu Mai phản ứng kịch liệt như thế, thật đã vượt khỏi ý liệu của ba người.
Cả bọn đang định qua an ủi, thì chung quanh giống như bị lây bệnh, mấy cô gái còn lại cũng giống hệt Hạ Tiểu Mai, quay người đi nôn ọe ầm ĩ.
Một người phản ứng quá khích thì không sao, nhưng nhiều người cùng như thế, lập tức làm cho bầu không khí trở nên quỷ dị, đám nam thiếu niên vốn vẫn đang bình thường cũng trở nên khó coi, nhìn nhìn đám máu ướt sũng dưới đất, và lớp xác của Quỷ Diện Hà, cũng thấy sởn gai ốc.
Hạ Tiểu Mai nôn ọe một hồi, nhưng không nhổ ra được gì , sắc mặt tái nhợt dọa người, thở dốc một hồi lâu, mới nhếch miệng nói với bọn Thẩm Thạch: "Không được rồi, ta từ nhỏ đã sợ thứ này, chịu không nổi, hay trở về Bạch Hạc Đường xem lại mấy nhiệm vụ khác đi a."
Không đợi bọn Thẩm Thạch phản ứng, xoay người đi ra hướng ngoài thôn.
Ba người Thẩm Thạch hai mặt nhìn nhau, Tưởng Hồng Quang do dự, nhìn theo bóng lưng Hạ Tiểu Mai, mở miệng: "Ta cũng thấy nhiệm vụ này không ổn, ta đi trước."
Dứt lời, bước nhanh đuổi theo Hạ Tiểu Mai, hai người sát vai nhau đi, nét mặt hắn đầy vẻ quan tâm, như đang an ủi, Hạ Tiểu Mai gật đầu, có vẻ đã hơi hồi phục lại bình thường.
Tôn Hữu nhìn nhìn Thẩm Thạch,: "Thẩm Thạch, ngươi thì sao?"
Thẩm Thạch chần chừ, mắt đảo qua đám máu trên mặt đất, im lặng một lúc, nói khẽ: "Ta muốn lại đó nhìn lại một chút."
Tôn Hữu ngơ ngác, không nghĩ Thẩm Thạch lại lựa chọn như vậy, hơi do dự, nhưng rồi cũng gật đầu,: "Ta đi với ngươi, ngươi tới coi lại đi, dù sao bây giờ trở về Bạch Hạc Đường cũng không còn nhiệm vụ nào hay."
Thẩm Thạch gật đầu, nhìn lại.
Mười thiếu niên tụ lại một chỗ, màn máu tanh lấy thịt tôm kia làm sắc mặt cả bọn đều không được tự nhiên, vẻ hiếu kỳ và tự tin đã vơi đi rất nhiều. Sau một lúc lâu, mấy cô gái quay người rời đi trước, năm sáu người nam tụ đầu lại bàn bạc, rồi cũng kéo nhau rời khỏi thôn.
Thấy đám thiếu niên từng người một im lặng rời đi, đám tộc nhân Hồng Bạng sắc mặt trở nên khó coi, lão thôn trưởng cũng không còn cười nữa.
Những người còn ở lại, kể cả Thẩm Thạch và Tôn Hữu, chỉ còn lại năm người. Thẩm Thạch nhìn quanh, giật mình, vì thấy cách đó không xa có một gương mặt quen thuộc, chính là người đã xung đột với hắn hôm bái nhập tông môn, Hầu Thắng.
Tiểu mập mạp Hầu Thắng cũng đã nhìn thấy Thẩm Thạch, ngây ra, rồi nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, xem ra mối bất mãn với Thẩm Thạch chưa giảm chút nào.
Thẩm Thạch hừ một tiếng, xoay đầu lại, trong cảm thấy vô vị.
Hồng Bạng thôn trưởng thấy còn lại năm người không đi, sắc mặt cũng thả lỏng, thở ra một cái, cười hì hì đi tới,: "Chư vị tiểu hữu, thật là người có mắt nha, việc này thực sự đâu có khó, chuyện kiếm Linh Tinh nhẹ nhàng như vậy, trên Thanh Ngư Đảo không tìm ra được thứ hai đâu, các ngươi hãy tin ta. . ."
Lời còn chưa dứt, đã có một người phóng vọt đi, "Phốc đông" một tiếng nhảy vào trong nước biển, ở trong nước mạnh tay giặt vò, rửa sạch đám máu lam dính trên người, không chút cố kỵlớn tiếng phàn nàn:
"Thối quá, thối chết đi thôi. . ."
Tộc trưởng Hồng Bạng ngớ ra, rồi cười ha ha, vung tay điềm nhiên như không việc gì, nói to: "Một trăm khối thịt tôm, đổi một viên Linh Tinh a!"
"Ba ba ba BA~. . ."
Năm lồng trúc to không biết cất ở đâu được Hồng Bạng tộc nhân chuyển ra, đặt trên bờ biển, trên mỗi lồng trúc đều có treo một con dao sắc chuyên để làm thịt tôm, rồi Hồng Bạng tộc nhân đều tản đi hết, chỉ còn lại thiếu nữ Hải Tinh, nhưng cô cũng có vẻ rất ghét Quỷ Diện Hà, nên tuy không bỏ đi, cô cũng đứng cách năm cái lồng rất xa, chiếc vỏ đỏ rực rỡ trên người vỗ vỗ, làm hai má cô ửng hồng, rất dễ thương.
Năm thiếu niên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đi từ từ tới chỗ mấy lồng, trong lồng những âm thanh "Sách sách" liên tục vọng ra, làm cho ai cũng sợ hãi.
Năm người không ai cúi xuống bắt Quỷ Diện Hà ra khỏi lồng. Một hồi lâu sau, tiểu mập mạp Hầu Thắng gan to nhất, nghiến răng, một tay xốc nắp lồng, tay kia thò vào bắt tôm, ai dè vừa thò vào một tí, đã nghe hắn hét thảm một tiếng:
"Ai nha!"
Mấy thiếu niên càng hoảng, Hầu Thắng giơ chân, nhón người lên, cánh tay vẫy mạnh rụt lại, một con Quỷ Diện Hà đang kẹp chặt ngón tay của hắn đu theo lên, xem ra đau không nhẹ.
Hải Tinh kinh hãi, vội chạy tới,: "Cẩn thận, muốn bắt Quỷ Diện Hà phải tóm lấy lưng nó, nếu không sẽ bị nó kẹp vào tay. . ."
Hầu Thắng vất vả hất Quỷ Diện Hà ra, ôm ngón tay đổ máu nghiến răng nghiến lợi, quát: "Sao ngươi không nói sớm!"
Hải Tinh đỏ mặt, cúi đầu xuống, nói khẽ: "Ta, ta đâu có biết là các ngươi không biết. . ."
Mấy thiếu niên trợn trắng mắt, Hầu Thắng nhìn lại Quỷ Diện Hà, trong lòng thấy bỡ ngỡ, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động, mọi người chuyển mắt nhìn sang, thấy Thẩm Thạch, chẳng biết lúc nào đã tới bên lồng trúc, cầm trên tay một con Quỷ Diện Hà, mấy chân tôm mãnh liệt chòi đạp, gương mặt dữ tợn hung ác, làm người ta sởn hết cả gai ốc, tiếng kêu sắc nhọn, thảm thiết.
Tôn Hữu sợ hãi, đang nghĩ nếu Thẩm Thạch không làm được, sẽ lập tức trở về đổi sang nhiệm vụ khác, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thạch đột nhiên trở nên kỳ quái.
Không ngờ tên bạn mới quen mấy ngày này, lại bình tĩnh vượt hẳn dự đoán của mọi người, hắn rất bình tĩnh nhìn Quỷ Diện Hà trong tay, đột nhiên, Quỷ Diện Hà giãy giụa càng mãnh liệt hơn, tiếng kêu cũng to hơn, sắc nhọn hơn, như muốn xuyên vào trong xương tủy.
Cầm một lúc, Thẩm Thạch ném Quỷ Diện Hà xuống đất, bắt chước Hải Đảm làm, giơ chân giẫm xuống, mặt không biểu tình vung dao, ánh dao lóe qua không trung một tia sáng thê lương, "Phốc" một tiếng, đâm thẳng vào khớp cổ Quỷ Diện Hà.
"Hí...iiiiii. . ."
Một âm thanh sắc nhọn rít lên, máu lam ào ạt phun ra, như hải triều văng tung tóe khắp mặt mũi thân hình Thẩm Thạch, mùi máu tanh lập tức tràn ngập chung quanh.