Người dịch: Vạn Hàn Nguyên
Thẩm Thạch thấy gã Quỷ Vu kia trong lúc chiến đấu sử dụng qua Vu phù, công dụng có vẻ tương đương với Phù lục, đều làm cho tốc độ thi pháp nhanh hơn rất nhiều. Lúc này sau khi đã xem qua chữ viết trên tấm da thú, hắn liên tục xác nhận mấy lần rồi cuối và mới khẳng định rằng Vu phù trong Vu pháp có lẽ và loại với Phù lục, đều là dùng bí thuật đem thuật pháp quán chú vào trong Vu phù đặc thù, sử dụng trong lúc thi pháp sẽ rút ngắn thời gian tương ứng mà uy lực thuật pháp vẫn không có gì thay đổi.
Xem đến đây, từ đáy lòng hắn đối với môn Vu pháp nhìn như đạo thuật thần thông hắc ám quỷ dị này sinh ra hết sức hiếu kỳ và suy đoán. Ai có thể ngờ rằng, bên trong Yêu giới thần bí lạ lẫm cách xa Hồng Mông chư giới vạn năm lại có một loại môn đạo tương đồng với Thuật pháp Ngũ Hành như thế?
Nếu nói là Vu pháp và Thuật pháp Ngũ Hành hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào thì chính Thẩm Thạch cũng không quá tin tưởng. Có lẽ hai môn thuật pháp thần thông này đã bị trống đánh xuôi, kèn thổi ngược thành ra trái ngược nhau hoàn toàn, chứ từ vạn năm xa xôi về trước đều từ cùng một nguồn gốc mà ra đời? Thậm chí ngay cả hình thức của Vu phù và Phù lục cũng có vẻ tương tự với nhau?
Nghĩ đến Phù lục, Thẩm Thạch lại tiếp tục nhìn xuống, quả nhiên ở cuối tấm da thú có ghi lại phương pháp chế tạo Vu phù. Bằng vào trình độ của Thẩm Thạch đã nhiều năm chìm đắm trong đạo Phù lục, đám chữ viết có vẻ tối nghĩa khó hiểu đối với đại đa số người thường này lại bị hắn nhanh chóng nắm rõ trong lòng. Nguyên tắc căn bản của hai cái này gần như là giống nhau hoàn toàn, chỉ khác nhau ở chỗ có lẽ do bên trong Yêu giới điều kiện có hạn nên Quỷ Vu sử dụng tài liệu là da của linh thú có ẩn chứa linh lực để chế ra Vu phù có thể thừa nhận linh lực Vu pháp.
Theo trình tự, Vu phù vẽ trên da thú cũng giống với Phù lục là có tám phương vị, dùng phù văn phù trận cùng loại với Phù lục để lấp đầy những chỗ trống này. Nhưng Thẩm Thạch cũng phát hiện ra một điểm kì dị đến kinh ngạc: bọn họ không dùng những phù văn vặn vẹo phức tạp mà căn cứ theo tấm da thú ghi lại, trong lúc chế tạo Vu phù chỉ dùng năm loại đồ án độc trùng: cóc, rắn độc, rết, bọ cạp và nhện. Mỗi loại lại phân ra đen trắng như phù văn âm dương, tổng cộng có mười loại đồ án hợp thành phù văn Vu phù.
Thẩm Thạch nhờ ánh nến mờ nhạt cẩn thận nhìn qua mười loại phù văn đồ án độc trùng đen trắng theo như tấm da thú ghi chép, thì thấy những loại phù văn độc trùng này tương đối đơn giản hơn so với phù văn Thuật pháp Ngũ Hành. Chúng nhìn rất sống động, như muốn sống lại vậy, lại còn mơ hồ kèm theo một ý âm sát, thật tương xứng với phong cách Quỷ Vu.
Xem xong đoạn cuối cùng, Thẩm Thạch nhẹ nhàng đặt tấm da thú xuống, hắn không có chút vẻ buồn ngủ nào mà ngược lại trong đầu như gió thổi mây bay, cảm xúc dâng trào.
Quỷ Vu - chủng tộc thần bí, loại Vu thuật thần thông Vu pháp này dường như bẩm sinh đã mang theo khí tức hắc ám quỷ dị, thậm chí chỉ thông qua tấm da thú trước mặt này cũng đã mở ra một vẻ huyền bí.
Hắn cúi đầu xuống, yên lặng nhìn chăm chú tấm da thú không nói một lời, đầy suy nghĩ.
Một lát sau, hắn nhíu mày lật lại mặt trước tấm da thú, lẩm bẩm: " Vu pháp ở mặt trước kia gọi là gì nhỉ..."
※※※
Nếu đã muốn giả mạo Quỷ Vu, dĩ nhiên là phải ra vẻ cho giống.
Thẩm Thạch tự nhủ như vậy, xem như để lấy cớ cho mình. Kỳ thật chính hắn cũng hiểu rõ, Vu pháp thần bí và Vu phù trên tấm da thú mặc dù nhìn có vẻ quỷ dị lại mang theo khí tức hắc ám nhưng cũng giống với Thuật pháp Ngũ Hành. Loại hình thức thần thông đạo thuật thế này dường như có sức hấp dẫn tự nhiên với Thẩm Thạch, làm tâm trí hắn tràn ngập sự tò mò, đặc biệt là muốn đi tu tập.
Có điều thực lực đạo hành tên Quỷ Vu kia cũng bình thường, mặc dù phần mở đầu truyền thừa Vu pháp ghi lại trên tấm da thú này tự thuật lai lịch có khẩu khí lớn đến doạ người nhưng nội dung thực tế vẫn tương đối yếu kém, dựa theo lí giải của Thẩm Thạch thì bốn cái Vu pháp cấp thấp ghi trên tấm da thú cũng chỉ ngang bằng với bốn cái Thuật pháp Ngũ Hành cấp một, đồng thời phương pháp chế tạo Vu phù này cũng chỉ là cách thức bố trí những phù văn độc trùng lên da thú.
Bốn loại Vu pháp theo thứ tự là "Hư Linh thuật", "Thực Phu thuật", "Huyết Độc thuật" và "Hủ Lạn thuật", trong đó Thực Phu thuật chính loại Vu pháp quỷ dị đã làm Thạch Trư bị thiệt thòi nặng trên chiến trường hôm đó. Một khi thi triển, loại Vu pháp này ra sẽ khiến công pháp hộ thể hoặc là thần thông hộ thể của đối thủ giảm xuống rất nhiều, thậm chí còn làm tiêu tán đi một phần, tạo ra sơ hở và nguy hiểm rất lớn.
"Hư Linh thuật" cũng là một loại Vu pháp quỷ dị nhưng ngược lại với Thực Phu thuật. Khi thi triển thuật này sẽ xâm nhập vào cơ thể kẻ địch làm ảnh hưởng đến sự lưu thông của khí huyết, khiến hành động của kẻ đó sẽ bị trì độn, thần thông đạo pháp công kích đều sẽ giảm mạnh. Còn Huyết Độc thuật và Hủ Lạn thuật đều là loại Vu pháp chứa độc tính. Một khi thi triển trúng mục tiêu sẽ khiến cho kẻ địch hoặc là khắp nơi chảy máu, hoặc là da thịt bắt đầu hư thối, chính là một loại thuật pháp tà ác quỷ dị làm người khác chán ghét.
Thẩm Thạch chỉ là xem qua mà da đầu cũng đã run lên, trong lòng vô thức nghĩ rằng nếu đem Vu pháp này thi triển trên địa bàn nhân tộc, nếu gặp phải tu sĩ cảnh giới cao đương nhiên có thể áp chế tuyệt đối sẽ không có hiệu quả lớn nhưng nếu dùng cho đối thủ có trình độ tương đương thì hiệu quả... nhất định có thể ói đến chết người!
Nhưng nếu dùng phối hợp với những thuật pháp Ngũ Hành đã học được... Thẩm Thạch yên lặng thầm phác hoạ trong đầu cảnh tượng có một ngày phù lục tung toé phóng ra thuật pháp bay đầy trời, chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ làm hắn trở nên hưng phấn.
Vu pháp hữu dụng ghi lại cơ bản chỉ có bốn cái này, còn theo truyền thừa Quỷ Vu thì bên trong Vu pháp kỳ thật chia làm ba phái lớn gồm Hắc Vu thuật, Độc Vu thuật và Cổ Vu thuật. Trên tấm da thú ghi lại thì Hư Linh thuật và Thực Phu thuật thuộc về Hắc Vu thuật, Huyết Độc thuật và Hủ Lạn thuật thì là Độc Vu thuật. Còn có một loại sử dụng các độc trùng kịch độc đúng là Cổ Vu thuật, có điều không được liệt kê trong truyền thừa Quỷ Vu này.
Bên cạnh đó, ngoại trừ bốn loại Vu pháp này, Thẩm Thạch lại phát hiện một loại khác hoàn toàn với tất cả các Vu thuật trước đây, đó cũng là nguyên nhân mà chủng tộc quỷ vật này bị tất cả các Yêu tộc trở nên ghét cay ghét đắng, một loại dị thuật liên quan tới vong hồn tử linh.
"Triệu Quỷ thuật ".
Thẩm Thạch yên lặng nhìn tên cái dị thuật quỷ dị kia. Nghĩ lại lúc trước khi quyết chiến, tên Quỷ Vu kia hẳn lúc cuối cùng chính là thi triển loại dị thuật vong linh này. Chỉ là loại dị thuật này rõ ràng quá khó khăn và hung hiểm, sau khi tên Quỷ Vu kia thi triển ra, địch nhân chưa bị tiêu diệt thì chính hắn đã trở thành quỷ vật.
Tuy rằng trong Yêu giới thường xem nó là một loại bí thuật quỷ dị của Quỷ Vu nhưng Thẩm Thạch sau khi xem kỹ thuật pháp Triệu Quỷ thuật thì lại cảm thấy môn dị thuật thần thông này liên quan đến vong hồn Quỷ Linh, có vẻ như không liên quan nhiều đến ba phái hệ lớn trong Vu pháp, ngược lại lại có vẻ giống một môn dị thuật thần bí bên ngoài độc lập với hệ Vu pháp.
Tuy nhiên, những loại thuật pháp thần thông chỉ cần liên quan dến vong hồn tử linh thì xưa nay tiếng tăm đều không tốt lắm, rất dễ khiến cho người ta chán ghét. Thẩm Thạch từ trước tới nay đối với những loại tương tự thế này cũng chỉ là kính trọng nhưng không gần gũi. Hôm nay đột nhiên lại có một phần thuật pháp như vậy bày trước mặt mình, rốt cuộc nên học hay không học, chính bản thân Thẩm Thạch cũng có vài phần do dự.
Do dự một lúc, Thẩm Thạch vẫn quyết định loại dị thuật quỷ dị này trước mắt cứ để sang một bên, dù sao cũng còn bốn cái pháp thuật Vu pháp có thể tu hành.
Tại một góc yên lặng trong quân doanh, lúc này đã là đêm khuya không một bóng người vào ra, xuyên qua một khe hẹp bên ngoài lều mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng bên trong lều vải đang bắt đầu chậm rãi huy động cánh tay lên, có vẻ như đang luyện tập cái gì đó.
※※※
Đã hai ngày trôi qua, Thanh Xà yêu quân đã tới bên ngoài khu quần cư của bộ tộc Dã Cẩu. Thật ra đoạn đường này có thể đến sớm hơn một ngày nhưng lão Bạch Hầu lại hãm tốc độ tiến quân xuống. Việc trễ mất một ngày làm người bên ngoài không tài nào hiểu được dụng ý của lão, nhưng Thẩm Thạch trong lúc vô tình lén hỏi, lúc ấy đôi mắt lão Bạch Hầu khẽ đảo, mang theo vài phần bất đắc dĩ nói:
"Ngươi không thấy đám dưới kia là lũ ngu xuẩn sao, mỗi một tên đầu óc đều như gỗ đá, lại thêm trận vừa rồi tàn sát Linh Miêu làm cho hăng hái. Chỉ cần tới nơi thì cũng sẽ mặc kệ bản thân mỏi mệt, chắc chắn sẽ kêu gào đòi xông lên đại sát một hồi." Lão Bạch Hầu lắc đầu, buông tay nói tiếp: "Đến lúc đó ta lại thành lão già hoa mắt, sức lực bị giảm sút nhiều. Không bằng trước hết trên đường cứ dứt khoát hãm bọn hắn lại là được rồi."
Thẩm Thạch nghe xong chỉ im lặng, dù sao theo xu thế trước mắt, Thanh Xà yêu quân ngày nay tại bờ nam sông Hắc Thuỷ đã trở thành một bộ tộc có thế lực cường đại, những bộ tộc nhỏ tuyệt đối khó có thể ngăn cản, nếu là không đầu nhập vào liền lập tức bị diệt tộc. Trước tình hình này, không biết bộ tộc Dã Cẩu đã có lựa chọn như thế nào.
Theo lý thuyết, đối mặt trước tuyệt cảnh thế này, bộ tộc Dã Cẩu hơn nửa là sẽ đầu hàng. Có điều với lịch duyệt của Thẩm Thạch trong những ngày tháng sống tại Yêu giới, hắn hiểu rằng không thể sử dụng lẽ thường mà áp dụng với Yêu tộc. Không nói đâu xa, cái bộ tộc Linh Miêu kia cũng đã gặp phải tình huống hoàn toàn giống với Dã Cẩu hiện nay, nhưng bộ tộc Linh Miêu sống chết vẫn không chịu đầu hàng Thiên Thanh Xà Yêu. Đạo lý trong đó Thẩm Thạch vẫn không cách nào có thể hoàn toàn hiểu được, có lẽ thiên tính Yêu tộc đặc biệt cương liệt bất khuất thế chăng?
Nhưng đám thuộc hạ trong Thiên Thanh Xà Yêu rõ ràng cũng có mặt một đống những thế lực Yêu tộc phụ thuộc vậy, cái này là đạo lý gì đây?
Dù sao Thẩm Thạch cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu được chủng tộc Yêu tộc kỳ lạ này.
Sau khi đến bộ tộc Dã Cẩu, lão Bạch Hầu vẫn hoàn toàn theo kế sách mà làm, không để tâm đến những lời kêu gào của đám dã thú chỉ biết giết chóc dưới trướng kia, thật sự ép toàn quân nghỉ ngơi một ngày. Đồng thời có lẽ trong đáy lòng lão vẫn mộng tưởng đến vài phần "Cổ danh tướng" còn sót lại, lại lần nữa phái một tên Yêu binh thử đi chiêu hàng bộ tộc Dã Cẩu.
Bởi vì khu quần cư của bộ tộc Dã Cẩu nằm trên một bình nguyên, không ở trên núi như bộ tộc Linh Miêu nên trong lúc chiêu hàng, Thẩm Thạch ở trong quân trận vẫn có thể thấy được. Có điều trong nháy mắt, hắn đã cảm giác hiểu được vì sao bộ tộc Linh Miêu lúc trước khăng khăng thề sống chết mà không chịu đầu hàng.
Bởi vì tên Yêu binh do lão Bạch Hầu phái đi ngay tại cổng chính, trước mặt bộ tộc Dã Cẩu đang lâm đại địch này lại vênh váo, tự đắc huyên náo như là lão tổ tông của cả bộ tộc vậy. Những lời lẽ bẩn thỉu văng ra khắp nơi, nghênh ngang to tiếng ra lệnh bộ tộc Dã Cẩu lập tức đầu hàng, không thì liền giết cả nhà, cướp tài vật, chiếm vợ ngươi, bán con ngươi vân vân...
Lời còn chưa dứt, tên Yêu binh kia đã bị một gã Cẩu yêu cường hãn bên bộ tộc Dã Cẩu xông ra chém một đao thành hai khúc.
Thanh Xà yêu quân lập tức trở nên ồn ào, lão Bạch Hầu nhân đấy liền hét lớn một tiếng nói: "Sĩ khí quân ta đâu!"
Sau một tiếng lệnh, toàn quân ồ ạt xông lên.
Ầm ầm, lại là một hồi rầm rộ của đám Yêu tộc trong đại chiến bộ tộc. Thẩm Thạch và lão già cổ hủ Bạch Hầu sánh vai đứng ở phía sau chiến trận, một lát sau Thẩm Thạch mang theo vẻ hoài nghi, lén lút hỏi lão Bạch Hầu:
"Sĩ khí quân ta? Cái câu đó do lão nghĩ ra à?
Lão Bạch Hầu mặt không đổi sắc đáp: "Tuỳ cơ ứng biến, chính là thủ đoạn của cổ danh tướng."
Thẩm Thạch trừng mắt nhìn lão, lắc đầu mấy cái, xoay người sang chỗ khác.
Đến lúc chạng vạng, Thiên Thanh Xà Yêu lại một trận toàn thắng, tiêu diệt bộ tộc Dã Cẩu, thu được vô số chiến lợi phẩm.