Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 125: Cổ khúc ngày xưa

Lão Bạch hầu thống soái đội quân Thanh Xà, từ lúc đóng trại dưới núi của bộ tộc linh miêu đến giờ vẫn án binh bất động, hoàn toàn khác với hồi nhiều năm trước, lúc các bộ tộc Yêu giới giúp nhau đánh trận, lúc nào cũng ào ạt xông lên huyết đấu chém giết, nên tuy đám tiểu yêu vẫn ngoan ngoãn ở trong quân doanh, nhưng vẫn lén lút bàn tán đầy bất mãn.

Có kẻ không hiểu vì sao, lòng hiếu chiến rất khó chịu, nên mỉa mai cười nhạo lão Bạch hầu. Trước kia trong bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu, đám yêu tướng yêu binh trẻ tuổi đều không để lão Bạch hầu vào mắt, nếu không phải Thanh Xà chi chủ Ngọc Lâm nương nương xem trọng lão, thì e rằng lão Bạch hầu đã sớm bị đám nhân tài mới trẻ trung khỏe mạnh cường tráng này đá đến nơi nào.

Còn lần này, trước khi bộ tộc Thanh Xà đại bại, bộ tộc Xích Hổ bị diệt tộc, sĩ khí toàn quân vô và cường thịnh, đám yêu tướng trẻ tuổi ai gào hét, hận không thể lập tức giết qua sông Hắc Thủy, xông tới Phượng Minh thành, hang ổ của bộ tộc Hắc Phượng, tiêu diệt bộ tộc Hắc Phượng, đại địch mạnh nhất của Thanh Xà Nhất Mạch. Ai ngờ không hiểu vì sao Ngọc Lâm nương nương lại đổi ý, không cho quân tiến lên phía bắc nữa, chuyển sang đánh những bộ tộc nhỏ ở bờ nam Hắc Thủy.

Thật là gặp quỷ! Đám tiểu tộc nghèo khó này, bình thường Thanh Xà bộ tộc chẳng bao giờ thèm mắt, đánh chúng có được chút béo bở nào đâu, làm sao kích thích bằng đánh con quái vật khổng lồ Hắc Phượng kia cơ chứ?

Thật quá muốn đánh Phượng Minh Thành, Thanh Xà yêu quân từ trên xuống dưới, không ai chịu nổi. Ngọc Lâm nương nương đã kiên quyết, không ai dám trách bà, nhưng chắc chắn là có một tên ngu xuẩn hồ đồ nào đó gièm pha với bà nên mới như thế, nghĩ tới nghĩ lui, cái tội danh này chắc chắn là do lão khỉ già kia làm ra.

Lão Khỉ này già không chịu yên thân, không cho mọi người đi đánh Hắc Phượng còn chưa tính, lại còn dám mang quân trốn tới dưới núi của linh miêu bộ tộc, rõ ràng là hành vi hèn nhát không dám khai chiến, lão già này đến vàcó phải là Yêu Tộc hay không?

Đủ loại tin đồn lén lút lan ra, Thẩm Thạch nghe được một ít. Thân phận của hắn hiện giờ trong yêu tộc chính là Quỷ Vu nhất tộc. Hồi trước hắn không biết Quỷ Vu là thế nào, sau đó len lén đi hỏi thăm, mới biết, Quỷ Vu nhất tộc là một trong những bộ tộc tương đối kỳ lạ trong yêu giới.

Quỷ Vu khác với đa số bộ tộc khác trong yêu giới. Quỷ Vu không sống đồng cư, thường một mình độc hành, truyền thừa cực kỳ thần bí, nghe nói đều vu pháp vô và quỷ dị, đa số là độc thuật, cổ thuật, Hắc Vu thuật, thậm chí còn có một ít Quỷ Vu biết thao túng vong linh, thực làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, nên mới được người ta đặt cho cái danh hào Quỷ Vu này.

Yêu Tộc là một chủng tộc tàn nhẫn hiếu sát, thế nhưng khi đối mặt với Quỷ Vu thì xưa nay đều xa lánh, thậm chí là chán ghét.

Thẩm Thạch dùng thân phận này đi vào Thanh Xà bộ tộc, đám yêu tướng đạo hạnh cao thấy hắn đạo hạnh thấp kém,thì không buồn để mắt, đám tiểu binh bình thường lại tránh ra xa, nên giảm cho Thẩm Thạch rất nhiều phiền toái, những ngày này, hắn chỉ quan hệ tốt được với hai người, một là lão Bạch hầu, kẻ thứ hai là một con Trư Yêu đầu óc ngu si.

Mấy tin đồn kia đều do Thẩm Thịch vô tình đi ngang qua nghe được, chịu thôi, đám tiểu binh yêu tộc quá là thô thiển, đâu có biết che giấu là cái gì, muốn nói cái gì là cứ thế bô bô ra thôi.

Thẩm Thạch tính toán thời gian, từ lúc tới đây hạ trại đã được ba ngày, đến giờ lão Bạch hầu vẫn không hề có ý nào khai chiến, quả thật có chút không thích hợp, khó trách tiểu yêu bực tức. Thẩm Thạch quyết định đi tìm lão Bạch hầu hỏi thăm, xem ông ta có tính toán gì không.

Thẩm Thạch đến lều của lão Bạch hầu, nhưng lão Bạch hầu đi vắng, hỏi tiểu yêu canh gác, đám tiểu yêu lại đầy vẻ chán ghét, giống như nói chuyện với Thẩm Thạch dù một câu sẽ bị lây độc trùng hay thứ gì dơ bẩn vậy, khó khăn lắm Thẩm Thạch mới biết được lão Bạch hầu đã ôm một vò rượu trốn đi đâu, nhìn theo hướng được chỉ, thì hình như là khu rừng nhỏ mấy hôm trước hắn đã tới.

Hắn vào rừng, nhưng không thấy lão Bạch hầu, đang nhíu nhíu mày, đang nghĩ có nên đi tìm chỗ khác hay không, thì nghe thấy từ bên trong vang ra một tiếng hát trầm thấp khàn khàn:

‘Khai thiên địa. . . Phá Hồng Mông. . . Thánh yêu ra. . . Muôn đời yên tĩnh. . .’

Giọng hát khàn như giọng quạ, rất là khó nghe, nhưng không biết tại sao, Thẩm Thạch lại dừng bước, lắng tai nghe. Giọng hát kia tuy khàn khàn, nhưng lại chứa đựng ý vị cổ xưa mênh mang, hùng hồn phóng khoáng, mơ hồ lộ ra một tia kiệt ngạo bễ nghễ thế gian, giống như đang nhìn thấy một người đã sống cách đây trăm nghìn vạn năm.

‘Cười thế gian. . . Cố gắng hết sức con sâu cái kiến. . . Duy ta yêu. . . Vĩnh viễn bất diệt. . .

Khoác trên vai nhuệ khí kiên định. . . Trảm địch thủ. . . Máu cuồn cuộn. . . Khát đem uống. . .

. . .’

Hắn nhảy qua hai cây đại thụ, nhìn thấy dưới một cành cây, một thân ảnh già nua lưng gù ôm vò rượu, tay vỗ miệng hũ, ngửa đầu nhẹ hát, cái mặt khỉ nghiêm túc nhìn lên trời xanh, trong khóe mắt lấp loáng nước, như đang nhớ lại chuyện cũ xa xưa, đắm chìm không thể thoát ra được.


Thẩm Thạch im lặng đứng chờ một lúc, khẽ ho khan một tiếng.

Lão Bạch hầu giật mình, quay đầu sang nhìn, khẽ cười, vẫy vẫy tay,: "Tiểu Thạch Đầu, tới đây a.", lơ đãng đưa tay dụi dụi mắt, chùi ánh nước trong khóe mắt đi.

Thẩm Thạch đi tới ngồi đối diện với lão, cau mày: "Ngươi mới gọi ta là cái gì, cái tên Thạch Đầu hay vậy không gọi, sao lại gọi ta Tiểu Thạch Đầu gì hả?"

Lão Bạch hầu cười hắc hắc,: "Tên nhóc nhà ngươi, từ Hắc Ngục Sơn ra tới giờ mới được bao lâu? Tốt xấu gì ta đã sống một trăm năm, gọi ngươi một tiếng Tiểu Thạch Đầu thì có gì không đúng?"

Thẩm Thạch mắt, im lặng. Luận về tuổi tác, Yêu Tộc trời sinh thể chất cường hãn, nên sống lâu hơn con người. Đừng nói những yêu tộc có huyết mạch đẳng cấp cao, chỉ cấp thấp bình thường, đã có tuổi thọ từ gấp đôi con người trở lên.

Nhưng hiện giờ Yêu giới đang chiến hỏa hỗn loạn, Yêu Tộc nếu không chết trong chiến tranh, thì bị tổn thương, đa số không thể sống quá năm sáu chục tuổi. Nên già được như lão Bạch hầu thực là hiếm thấy.

Thẩm Thạch bất đắc dĩ: "Tùy ngươi. Ờ, ngươi hình như mới hát hả, không ngờ ngươi có khả năng này nha?"

Thường Yêu Tộc đều còn giữ những bản tính thô tục của xuất thân yêu thú, những chuyện như ca hát hiển nhiên thuộc về thứ cao nhã xa xôi, Thẩm Thạch chưa bao giờ nghe thấy yêu tộc nào hát cả, chỉ toàn nghe chúng mắng mỏ quát tháo nhau: lão tử lột da ngươi, nghiền xương ngươi, cướp vợ ngươi sinh con cho ta. . . đại loại như vậy.

Lão Bạch hầu không trả lời ngay, hỏi ngượi lại hắn: "Ngươi nghe bài hát này cảm giác như thế nào?"

Thẩm Thạch nghiêm mặt: "Khó nghe, rất là khó nghe!"

"BA~!" Lão Bạch hầu cầm vò rượu trong tay đập thẳng tới, Thẩm Thạch cười, dễ dàng chộp lấy, đưa lên miệng định uống một hơi, nhưng mới đưa tới mặt, ngửi thấy mùi chua chua đập vào mặt, lập tức bỏ đi ý nghĩ này, ném vò rượu trả lại cho lão Bạch hầu.

"Giọng hát của ngươi gớm quá, hát bài nào chẳng khó nghe. Ờ trước giờ ta chưa bao giờ nghe thấy ngươi hát, bài này là bài gì vậy?"

Lão Bạch hầu cầm vò rượu uống một ngụm, thản nhiên trả lời: "Đây là một bài hát truyền lại từ thời cổ, hình như từ thời cường thịnh của Thiên yêu Vương Đình, bài hát này từng là ca khúc của quân đội Vương Đình."

Thẩm Thạch ngơ ngác, chậm rãi gật đầu,: "Hèn gì. Tuy giọng ngươi rất khó nghe, nhưng bài hát lại rất có khí thế bất phàm."

Lão Bạch hầu thở dài, nét mặt như đang nhớ lại: "Ta từng xem trong sách, năm đó lúc Vương Đình cường thịnh, đại quân Yêu Tộc tung hoành, bình định thiên hạ, mỗi một lần xuất chinh, các tướng sĩ đều hát vang bài hát này, khí thế như điên, rung động núi sông, bọn đạo chích thua chạy như cỏ lướt theo ngọn gió. . ."

Lão càng nói, giọng càng to, trong cơ thể già nua hình như vẫn còn lưu lại mấy phần nhiệt huyết giờ đang chực sôi trào, mặt khỉ già nua toát ra vài phần kích động. Thẩm Thạch chăm chú nhìn lão, im lặng.

Lão Bạch hầu nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Thẩm Thạch, giọng nói tự nhiên nhỏ dần im bặt, cả nửa ngày sau, mới nói khe khẽ: "Ngươi không hiểu những thứ này, đúng không?"

Thẩm Thạch thành thật trả lời: "Đúng, ta chưa bao giờ nghe ai nói tới chuyện này."

Mép lão Bạch hầu giật giật, thở dài một tiếng: "Không trách ngươi được, người ở trong Yêu Tộc còn nhớ được những chuyện này chẳng còn được mấy người."


Thẩm Thạch nhìn vẻ mặt ảm đạm của lão Bạch hầu, những nếp nhăn hình như càng sâu thêm, cảm thấy có chút không đành lòng, chuyển đề tài: "Ờ, lão Khỉ, đến hôm nay chúng ta đã đóng quân ở đây ba ngày, sao chưa xuất chiến, rút cuộc ngươi có ý gì?"

Lão Bạch hầu kinh ngạc, hình như không nghĩ Thẩm Thạch lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nên nhìn hắn, trầm ngâm một chút: "Sao hả, ngươi giống đám ngu si kia muốn khiêu chiến hả?"

Thẩm Thạch đương nhiên là lập tức lắc đầu,: "Không phải, ta chỉ là không biết chúng ta ở chỗ này chờ cái gì thôi?"

Lão Bạch hầu hừ một tiếng,: "Cách thức chiến đấu giữa các bộ tộc yêu giới hiện giờ ngươi đều thấy đúng không?"

Không đợi Thẩm Thạch trả lời, lão Bạch hầu cười nhạt, tự trả lời luôn: "Hiện nay, Yêu Tộc chúng ta đánh nhau đều dùng lực thủ thắng, chẳng ai dùng tới mưu kế, ai xông lên, dùng đao dùng thương lăn xả vào nhau quyết chiến; nói khó nghe một chút, chính là hai tên to con mạnh khỏe nhưng đầu óc ngu si nhào vào đánh lộn, giết chóc lung tung để phân ra thắng bại, đúng không?"

Thẩm Thạch há hốc miệng ra, ngạc nhiên nhìn lão Bạch hầu, không ngờ lão lại nói một cách lạnh lùng như thế, dù trong lòng hắn có vài phần đồng ý.

Lão Bạch hầu thở dài: "Năm đó lúc thiên yêu Vương Đình còn cường thịnh, yêu quân tung hoành quét ngang thiên hạ, chiến lực mạnh là chuyện đương nhiên, nhưng các thiên yêu danh tướng, đều những người mưu trí cái thế tính toán siêu tuyệt, đâu có cái kiểu. . . Ngươi nhìn đám yêu binh Yêu Tướng hiện nay đi, từ năm đó khi Yêu giới bị vây khốn, sau vạn năm đến ngày hôm nay, chẳng những không vươn lên hùng mạnh, lại còn trở nên thoái hóa không còn ra hình dạng, nhìn đám binh sĩ Yêu Tộc bây giờ, làm gì còn được nửa điểm chiến sĩ của thiên yêu Vương Đình năm xưa, làm gì còn hình dáng yêu quân cường hãn của tám Đại yêu vương tuyệt thế thiên yêu xưng bá Hồng Mông!"

"Mà chỉ là một đám đồ bỏ đi thôi!" lão Bạch hầu nghiến răng kết ra câu cuối và.

Thẩm Thạch cười khan một tiếng, không nói gì, nhưng trong lòng không đồng tình. Nhưng dù sao hắn không phải Yêu Tộc, thực lực Yêu Tộc suy yếu, đối với Nhân tộc của hắn lại là chuyện cực tốt, nếu không phải đang ở trước mặt lão Bạch hầu ăn nói phải cẩn thận, thì hắn đã khoái chí cười ra tiếng.

Thẩm Thạch cố nén niềm vui, vờ ho khan hai tiếng, nghĩ nghĩ: "Ách. . . Lão Khỉ ngươi nói nhiều như vậy, rút cuộc là muốn nói cái gì?"

Lão Bạch hầu đầy thâm ý nhìn Thẩm Thạch: "Ngươi không thấy mấy ngày nay ta liên tục phái người lên núi chiêu hàng linh miêu nhất tộc hay sao?"

Thẩm Thạch ngạc nhiên: "Thấy chứ, nhưng không phải là vô dụng hay sao, người được phái hai hôm trước hôm nào bị người ta đuổi xuống núi, hôm nay lại phái đi nữa sao?"

Lão Bạch hầu cười xùy một tiếng, nghiêm mặt: "Tiểu tử ngươi học tập một chút đi, ta đã xem bao nhiêu quyển sách, biết rất rõ, danh tướng giỏi nhất là ở chỗ không chiến khuất phục được người, ở chỗ không chiến thắng. Hôm nay đại quân ta tiếp cận, tuy chỉ có một chi lực của tộc Thanh Xà, nhưng đối với linh miêu Nhất Mạch đã có thế nghiền ép, ta đã phân tích tình thế kỹ, đã gợi ý cho bọn chúng đường lui, ngươi chờ một chút nữa sẽ thấy, đợt chiêu hàng hôm nay chắc chắn sẽ thành công, ta vì nương nương kéo thêm được một chi quân lực, chứ đâu có giống cái đám ngu xuẩn kia, lúc nào đòi nhào lên giết sạch quân địch, thế thì còn tác dụng gì? Ngu xuẩn, ngu xuẩn, ngu xuẩn!"

Lão Bạch hầu chắp tay nhìn lên trời, vẻ mặt hưng phấn, giống như đột nhiên trẻ ra hơn mười tuổi, nói ba chữ "Ngu xuẩn" trầm bồng du dương, Thẩm Thạch nhất thời bị khí thế của lão áp chế, vô thức gật gật đầu.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên từ bên ngoài khu rừng nhỏ vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếng một yêu binh gấp gáp kêu lên: "Bạch hầu đại nhân, bạch hầu đại nhân. . ."

Lão Bạch hầu cười hặc hặc, nói với Thẩm Thạch: "Là lính liên lạc, đến đó, thấy ta đoán không sai chưa."

Vẻ mặt đầy đắc ý, mang theo Thẩm Thạch đi ra cánh rừng, tiểu yêu binh vừa nhìn lão Bạch hầu đi ra, vội vàng quỳ xuống, thần sắc vội vàng,, hổn hển: "Bạch hầu đại nhân, sứ giả lên núi chiêu hàng. . ."

Lão Bạch hầu cười ha ha: "Hắn đã trở về sao, đang ở đâu?"

Tiểu yêu ngây ra: ". . . Hắn …đã chết."

Lão Bạch hầu ngẩn ngơ: "Cái gì?"

Tiểu yêu mở cái túi, bên trong lăn ra một cái đầu, chính là sứ giả được phái đi hồi sáng, máu tươi nhuộm đỏ cả miệng túi, tiểu yêu binh hình như muốn nói gì đó, nhưng do dự lại thôi.

Lão Bạch hầu rõ ràng không ngờ xảy ra việc này, nhất thời không phục hồi kịp tinh thần, Thẩm Thạch trấn định hơn, thấy vẻ do dự của tiểu yêu binh, hỏi ngay: "Còn chuyện gì nữa, nói mau!"

Tiểu yêu binh vụng trộm lão Bạch hầu: "Cái đầu này là bị linh miêu bộ tộc từ trên núi vứt xuống, người trên đó còn hô to một câu, là. . ."

Nói đến đây, tiểu yêu binh lắp bắp, lão Bạch hầu giận tím mặt, quát: "Nói mau, lũ ngu si đó nói cái gì?"

Tiểu yêu binh rụt cổ, đáp: "Bọn chúng nói: thích thì chiến, hàng con mẹ ngươi!"

Trong rừng cây lập tức hoàn toàn yên tĩnh, Thẩm Thạch thiếu chút nữa phì cười, nhưng cố nén, không dám nhìn lão Bạch hầu đang xanh mặt.