Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 118: Thư phòng

Thẩm Thạch ngần ngừ, rồi cũng bắt chước quỳ xuống sau lưng Thổ Cẩu. Lão Bạch Hầu sau khi mang hắn về Thanh Xà bộ tộc, đã từng vì thân phận"Quỷ Vu" hiếm thấy của hắn đề cử với Ngọc Lâm, sau khi Ngọc Lâm gật đầu, mới được chính thức nhận vào, đi theo lão.

Trong phòng lớn im lặng một lúc, sau đó mới nghe tiếng Ngọc Lâm nhàn nhạt,: "Đứng lên đi."

Thẩm Thạch và Thổ Cẩu cẩn thận chậm rãi đứng dậy, mắt vẫn không dám nhìn Ngọc Lâm, đầu cúi thấp, khoanh tay đứng im không nhúc nhích. Ngọc Lâm nghiêng người dựa vào ghế, bóng dáng lờ mờ, và so với lúc ban ngày chỉ huy yêu quân tác chiến mặc quần áo mộc mạc, quần áo hiện giờ còn đơn giản nhẹ nhàng hơn, chiếc áo lụa mỏng như cánh ve phủ qua, áo ngực xanh nhạt thêu một hàng liễu, bộ ngực lộ ra cao ngất, da thịt đầy đặn trắng nõn mê người, như một bông hoa tuyết xinh đẹp trong bóng đêm lặng yên bay xuống, với sắc đẹp câu hồn đoạt phách vũ mị làm cho huyết mạch người ta sôi sục khác thường.

Một vưu vật gần ngay trước mắt như thế, nhưng Thẩm Thạch và Thổ Cẩu đều như lâm đại địch, thái dương rịn mồ hôi, cơ thể căng cứng, thở cũng không dám thở mạnh.

Qua nửa ngày, mới nghe Ngọc Lâm nương nương nói vọng trên đầu: "Thạch Đầu, ngươi nói trước đi."

Thẩm Thạch cúi đầu nói: "Bẩm báo nương nương, Bạch Hầu Trưởng Lão Lệnh ta tới đây bẩm báo, Yêu Tộc Xích Hổ Nhất Mạch bên trong Ma Hổ Giản đã bị bắt hết, nhưng khi điểm danh, lại phát hiện có một tiểu Hổ yêu mười ba tuổi tên là Đồ Nha mất tích không thấy, tìm hết trong ngoài Ma Hổ Giản, cũng không tìm thấy tiểu quỷ đó”.

"Hả?" Ngọc Lâm ngồi trên mặt ghế, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, trầm ngâm một lát, mép nhếch lên cười lạnh: "Trong Hắc Ngục Sơn này, dù nó có muốn chạy, cũng chỉ có một chỗ để tới." liếc mắt nhìn Thẩm Thạch,: "Ngươi ra tìm lão Bạch hầu, bảo lão tới đây gặp ta."

Thẩm Thạch gật đầu, khom người lùi lại định đi ra, nhưng ngay khi hắn quay người, bỗng nghe thấy tiếng Ngọc Lâm sau lưng, ngữ điệu vẫn bình thản nhưng trong thanh âm, vẻ lạnh lùng đã bớt đi, tăng thêm một chút ôn hòa.

"Thẩm Thạch, hôm nay lâm trận giết chóc, ngươi giúp Thạch Trư, làm rất không tồi."

Thẩm Thạch khựng lại, quay đầu nhìn xà yêu xinh đẹp vũ mị động lòng người,: "Đa tạ nương nương khích lệ, tiểu yêu có thể có hôm nay, tất cả đều là nhờ có nương nương tài bồi, đương nhiên phải ra tay toàn lực, để đền đáp đại ân của nương nương."

Mắt rắn Ngọc Lâm xẹt qua khuôn mặt Thẩm Thạch, không nói gì thêm, khẽ phẩy bàn tay ngọc.

Thẩm Thạch hành lễ, lặng lẽ lùi lại, khi bước ra cửa, vừa vặn còn nghe được câu đối thoại của Ngọc Lâm và Thổ Cẩu:

"Ngươi có cái gì muốn tâu?"

"Bẩm báo nương nương, ta phát hiện một việc lạ, không có nắm chắc, không dám liều quyết định, nên muốn nhờ nương nương chỉ bảo."


"A, nói đi."

"Hôm nay lúc đánh vào Ma Hổ Giản, ta dẫn đầu đám tiểu yêu đánh vào trong, lúc đến phía tây sơn cốc bắt được một con hồ yêu tóc đỏ, vốn định giết chết, ai ngờ chỉ thuận miệng tra hỏi vài câu, hồ yêu nữ kia vì mạng sống, lại. . ."

Nói đến chỗ này, thì Thẩm Thạch đã vừa vặn đi ra khỏi cửa, Thổ Cẩu hình như có chỗ cố kỵ, giọng nói nhỏ hẳn đi, nên phần còn lại Thẩm Thạch không nghe được. Nhưng Thẩm Thạch cũng không thèm để ý, hắn chỉ là một Nhân tộc ẩn thân bên trong Yêu Tộc, nguy cơ tứ phía hung hiểm khó dò, không cẩn thận bị lộ thân phận sẽ lập tức có tai hoạ ngập đầu, nghe ít đi một tí, cũng là một loại đạo lý tự bảo vệ mình.

Hắn lôi Tiểu Hắc Trư ra khỏi ngực. Hôm đó cả nhà Thạch Bì Trư bị Ngọc Lâm làm núi lở chôn vùi, Thẩm Thạch sinh lòng trắc ẩn, mang Tiểu Hắc Trư theo bên mình. Tiểu Hắc Trư vừa mới sinh ra chưa lâu, thân thể còn nhỏ xíu, lại thích ngủ, thường ngủ một giấc là hết một ngày, lúc tỉnh giấc thì ăn đại cái gì Thẩm Thạch cho cũng được, rồi lại mơ hồ ngủ say, hiện giờ cũng vẫn đang ngủ, cất tiếng ngáy nho nhỏ.

Thẩm Thạch cười, khẽ sờ đầu Tiểu Hắc Trư, thả nó trở vào cái bọc nhỏ đặc chế trong ngực, đưa mắt nhìn bốn phía, đi được một đoạn, tiện tay túm lấy một tiểu yêu đi ngang qua, hỏi thăm tung tích lão Bạch hầu. Nhưng tiểu yêu kia cũng không biết, chiến hỏa phía dưới rối loạn, vốn rất khó có thể tìm người. Thẩm Thạch cũng không tức giận, hỏi thêm mấy tiểu yêu qua đường, cuối cùng mới từ một con mèo yêu thăm dò được lão Bạch hầu hình như vừa xuất hiện ở hướng đông nam Ma Hổ Giản, liền đi thẳng về hướng đó.

※※※

Xích Diễm Yêu Hổ nhất tộc ở Ma Hổ Giản kinh doanh nhiều năm, cũng rất có tài sản. Tuy hôm nay Thiên Thanh Xà Yêu sau khi đánh vào trắng trợn tàn sát hủy hoại, rất nhiều ốc trạch kiến trúc bị đốt phá, nhưng địa bàn Ma Hổ Giản không nhỏ, những chỗ có loạn binh không nhiều lắm, nên vẫn còn không ít phòng ốc cao lớn còn vẹn nguyên, chỉ không may bị yêu binh cướp bóc chứ không đốt hủy.

Dưới một bức tường đá phía đông nam, bảy tám tòa ốc trạch liên miên liền một chỗ, dáng vẻ vẫn còn khá là hoàn hảo, cao lớn khí thế bất phàm, ở cửa đặc biệt còn có pho tượng Xích Diễm Hổ khổng lồ, có thể tưởng tượng chủ nhân trước kia của nơi này có địa vị không thấp. Nhưng lúc này tổ chim bị phá, trứng làm sao còn nguyên lành, nơi đây ra ra vào vào đều là yêu binh Thiên Thanh Xà Yêu Nhất Mạch, tuy số lượng nhiều hơn một chút so với đằng trước nơi miệng hang, nhưng tên nào lui tới cũng đều bộ dạng cao hứng bừng bừng, trên tay xách không ít gói lớn gói nhỏ, xem ra hơn phân nửa những thứ này đều lấy được từ nơi này của Hổ Yêu.

Đối với mấy cái tiểu yêu binh này Thẩm Thạch nhìn như không thấy, đi thẳng tới, đi vào vài căn nhà ở đó. Đám tiểu yêu hình như cũng lơ đễnh, bên trong Yêu Tộc, Yêu tộc có thực lực cao hơn đều đối đãi với Yêu Tộc cấp thấp như thế.

Đi vào một căn nhà lớn, những âm thanh lộn xộn ồn ào nãy giờ cứ quanh quẩn bên tai đều dịu đi rất nhiều, dù chỉ có một tường ngăn cách, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác trở nên thập phần xa xôi. Hắn đi sâu vào trong, diện mạo căn nhà cũng từng chút hiện ra trước mắt hắn.

Nơi này có rất nhiều gian phòng, phòng nào cũng rộng rãi, Thẩm Thạch lướt mắt qua, phòng nào cũng bừa bộn giống nhau, rõ là đã bị Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc yêu binh xông vào cướp sạch, nhưng cũng nhờ vậy mới thoát khỏi kiếp nạn, yêu binh rời đi rồi, nơi đây mới lộ ra vẻ quạnh quẽ.

Chẳng biết lúc nào bầu trời đêm đã lên cao, ánh trăng lạnh lùng, soi vào trong sân thê lương, càng tăng thêm vài phần tiêu điều.

Khóe miệng Thẩm Thạch khẽ nhếch, mặt không thay đổi tiếp tục đi thẳng về phía trước. Đi qua một cái sân nhỏ, chung quanh càng lúc càng yên tĩnh, hồi nãy còn thỉnh thoảng xuất hiện một hai tiểu yêu binh lạc đàn, lúc này thì chẳng còn thấy ai.


Chỉ có mặt trăng tròn trên trời lạnh lùng chăm chú nhìn hắn, trong đình viện lạ lẫm tha hương, vì hắn nhả ra một cái bóng.

Khi hắn đi qua cái sân nhỏ thứ năm, xem ra chắc cũng đã tới gian phòng lớn cuối cùng, cũng nhìn thấy trong một gian phòng không lớn đằng trước có ánh lửa, từ cửa sổ loáng thoáng lộ ra một cái bóng, lưng còng, là bộ dáng Viên Hầu.

Hắn đi nhanh tới, đẩy cửa phòng khép hờ ra, âm thanh ken két trầm thấp.. Yêu Tộc trong phòng xoay người lại, đúng là lão Bạch hầu lớn tuổi nhất trong Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc.

Thấy là Thẩm Thạch đứng ở cửa ra vào, lão Bạch hầu không có vẻ gì kinh ngạc, ngược lại rất hiền hoà vẫy tay,: "Thạch Đầu a, tới đây, tới đây."

Thẩm Thạch đi vào, tùy tiện nhìn lướt qua trang trí trong phòng. Căn phòng này diện tích không lớn, đồ dùng trang trí bên trong cũng đơn giản, cạnh cửa sổ có một bàn sách và một cái ghế đầu hổ, phía sau có hai tủ nhỏ, một loạt giá sách dựng đứng dựa vào tường, lúc này nhìn khá là lộn xộn, ước chừng có hơn trăm cuốn sách, hơn phân nửa đều rơi vãi trên mặt đất, chỉ còn một vài cuốn ngả trái ngả phải nằm trên giá sách.

Một thư phòng cực hiếm thấy trong Yêu Tộc.

Lão Bạch đang cầm một quyển sách, từ lúc Thẩm Thạch đến đều quan sát hắn, nói với Thẩm Thạch: "Chuyện Đồ Nha đào tẩu, ngươi đã nói với Ngọc Lâm nương nương chưa?" “Nói rồi, nương nương bảo ta đi gọi lão tới gặp người."

Lão Bạch hầu nhẹ gật đầu, không hề sốt ruột đứng dậy, chỉ nhìn thoáng qua quyển sách trong tay, nét mặt có vài phần kỳ quái,: "Ngươi biết đây là đâu không?"

Thẩm Thạch liếc quanh, nói không chắc lắm: "Hình như. . . là thư phòng?"

Lão Bạch hầu toét miệng rộng ra cười,: "Không sai, chính là thư phòng. Ngươi cũng hiểu biết đó. Nhớ năm đó hồi còn Thiên yêu Vương Đình, ngoài những tuyệt đại Đại Yêu, Yêu Tộc chúng ta nhất là Yêu Tộc cấp thấp, thích nhất chính là chém giết huyết đấu, dùng lực vi tôn, xưa nay căn bản chẳng có mấy ai đọc sách."

Lão nhìn Thẩm Thạch đầy thâm ý: "Nhưng ngươi không giống như vậy."

Thẩm Thạch im lặng không nói gì, nhưng hắn hiểu ý tứ trong lời nói của lão Bạch hầu. Lão nói không sai, Yêu Tộc bình thường thậm chí đại đa số Yêu Tướng đạo hạnh thâm sâu thực lực cường đại, đều là loại thích chém giết tàn nhẫn, bảo họ chém giết lẫn nhau chẳng có gì khó, nhưng nếu bảo họ đọc sách, thì cực kỳ khó.

Trong chư tộc Yêu giới, trừ những Yêu giới đẳng cấp cao huyết mạch cao quý, Yêu Tộc bình thường chỉ có hai chi Hầu yêu và Hồ yêu từ trước đến nay nổi danh thông minh, suy nghĩ gian xảo, bình thường cũng chỉ có một ít Yêu Tộc xuất thân từ hai chi chủng tộc này sẽ lưu giữ những quyển sách bị tuyệt đại đa số Yêu Tộc tôn trọng vũ lực khinh thường. Nên khi Thẩm Thạch trong ngẫu nhiên lộ ra hứng thú với sách, đã làm lão Bạch hầu kinh ngạc, thực ra là rất cao hứng, nên quan hệ của hai người cũng nhờ vậy tốt lên rất nhiều.

Trong Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc hiện nay, lão Bạch hầu là người duy nhất biết Thẩm Thạch là người thích xem sách. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Yêu Tộc bình thường ở Yêu giới hầu như không có khả năng tiếp xúc đến món đồ vô dụng hiếm có là sách, trong toàn bộ Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc, trừ tỷ muội Ngọc Lâm, cũng chỉ có lão yêu Bạch hầu đang ngày càng già đi, là có đọc sách.

Lão Bạch hầu cũng không cảm thán quá nhiều về chuyện này, lão nhìn bốn phía, ánh mắt khẽ dừng trên những quyển sách rơi trên mặt đất một lát, sau đó thản nhiên nói: "Trước khi phát sinh chiến sự, chúng ta đã từng điều tra kỹ Xích Diễm Yêu Hổ Nhất Mạch này, chúng cũng là loại ngu xuẩn thích đánh chém tàn nhẫn, chẳng hề có ai đọc sách."

"Hả?" Thẩm Thạch sửng sốt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn lão Bạch hầu, loại người có thể ở trong nhà này, địa vị trong Xích Hổ Nhất Mạch rõ ràng không thấp a.

Lão Bạch hầu cười lạnh một tiếng, chống quải trượng đứng lên,: "Ta đã hỏi đám tộc nhân Hổ Yêu bắt được, nơi này chính là thư phòng của con tiểu Hổ yêu chạy thoát, Đồ Nha."