Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 116: Diệt tộc

Trong tiếng cười lạnh tràn đầy ý mỉa mai, ai cũng nghe ra được, Hồ yêu sầm mặt , lão Bạch hầu cũng nhướng mày, quay đầu liếc đám Yêu Tướng, thấy mặt tên nào cũng cười lạnh nhơn nhơn, không phân biệt được kẻ cười là tên nào.

Huyễn Hồ cũng là một bộ tộc có vài phần danh khí trong Yêu giới, có nguồn cội xa xưa không kém gì Hắc Phượng nhất tộc, nhưng thực lực lại chênh lệch rất nhiều. Bao nhiêu năm nay, Huyễn Hồ vẫn luôn chỉ là một bộ tộc tầm thường trong Yêu giới, để sinh tồn được giữa các thế lực lớn của Hắc Ngục Sơn, lúc nào cũng phải luôn cẩn thận từng li từng tí.

Có thể sống được trong tranh đấu tàn khốc của Yêu giới, Huyễn Hồ Yêu Tộc đương nhiên cũng có thực lực đủ để dựa vào. Tuy không thuộc huyết mạch của một trong Nhất Hoàng Bát Yêu Vương cao giai Yêu Tộc lưu truyền xuống, càng không quan hệ gì tới Ngân Hồ Yêu Tộc danh chấn thiên hạ năm đó, nhưng Huyễn Hồ nhất tộc trời sinh huyết mạch thần thông am hiểu sử dụng các loại huyễn thuật, kẻ tu đến đạo hạnh tinh thâm thậm chí có thể đánh tráo cả con người. Dù cứng đối cứng trên chiến trường thì thực lực hơi kém, nhưng chỉ cần sử dụng tốt, sẽ thường đưa đến chiến thắng bất ngờ. Nghe nói năm đó Hắc Phượng nhất tộc khi chinh phạt Hắc Ngục Sơn, đã được Huyễn Hồ Yêu Tộc phụ tá, nhưng qua bao năm tháng, hai chi Yêu Tộc sớm đã mỗi người đi một ngả.

Hiện giờ Ngọc Lâm thống ngự Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc, phục hưng quật khởi, coi trọng năng lực đặc thù này của Huyễn Hồ nhất tộc, nhiều lần mời chào, mời cả tộc trưởng Hồ yêu nhất đến gia nhập đại quân. Hồ yêu tuy kính cẩn, nhưng không trả lời đồng ý, bây giờ nhìn thấy Xích Hổ nhất mạch sắp bị diệt tới nơi, trong lòng tộc trưởng đã hiểu hôm nay không thể nào từ chối được nữa.

Ngọc Lâm nổi danh tuyệt sắc dâm xà, nhưng cũng nổi danh lòng dạ độc ác, thủ đoạn cường hãn.

Nhìn quanh, đám yêu tướng trẻ tuổi hung hãn này những năm gần đây này theo Ngọc Lâm đánh đông dẹp tây, từ yếu đến mạnh mẽ, rõ ràng Thanh Xà nhất mạch đã quật khởi, giờ chỉ cần tiêu diệt xong Xích Hổ nhất mạch, Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc đã trở thành thế lực vô địch thủ của thung lũng phía nam Hắc Hà của Hắc Ngục Sơn, tiêu diệt hết những bộ tộc nhỏ chung, Thanh Xà nhất mạch sẽ trở lại thời kỳ cường thịnh, không còn nằm ở thế yếu hơn Hắc Phượng nhất tộc xưng bá bờ bắc Hắc Hà.

Đây chính là thời gian sĩ khí chúng yêu đạt đến mức cao nhất, nhìn khắp Hắc Ngục Sơn, trừ Thanh Xà chi chủ Ngọc Lâm, đám kiêu binh hãn tướng này chẳng còn đặt Hắc Phượng nhất tộc vào trong mắt, huống chi kẻ nửa đường mới nghĩ đến đầu nhập như Huyễn Hồ. Trong mắt chư Yêu Tướng, lúc trước Ngọc Lâm nương nương mời đến, Huyễn Hồ nhất tộc nên thành thành thật thật quỳ xuống quy thuận ngay mới đúng, thế dám từ chối không nói, còn lằng nhằng tới tận hôm nay mới ra vẻ không tình quy thuận, thật là khiến người ta nhìn không vừa mắt.

Hồ yêu hiển nhiên trong lòng cũng hiểu, tuy sắc mặt không vui, nhưng vẫn phải đè xuống phiền muộn trong lòng, không dám nói gì, lão Bạch hầu thấy Ngọc Lâm bình thản đứng đó không nói tiếng nào, rõ ràng không có ý la mắng thuộc hạ của mình, thì áy náy nhìn lão cười, đang muốn nói chuyện, bỗng nghe trên chiến trường vang lên một tiếng quát to như sấm sét, chấn nhiếp toàn trường.

Chư Yêu lắp bắp kinh hãi, đều chú mục nhìn, thấy trên chiến trường, mấy đường Thanh Xà Yêu quân vây công Ma Hổ Giản, có một đường chiếm được thượng phong, mắt thấy Xích Hổ nhất mạch đã sắp tan vỡ, không còn bảo vệ được phòng tuyến ở cốc khẩu nữa, thì bên trong Ma Hổ Giản lại đột nhiên nhảy ra một Yêu Tướng khôi ngô, thân cao gần ba trượng, mặt Hổ răng nanh hung mãnh vô cùng, nhảy phốc một cái lên cự thạch, tay cầm một cây huyền thiết trọng côn, quét qua một cái, năm sáu Yêu binh Thiên Thanh Xà Yêu nhất mạch bị đánh đứt gân gãy xương, kêu rên khắp nơi.

Yêu này vừa ra, thật chẳng khác gì hổ vào bầy dê, thế không thể đỡ, hắn gầm lên rung trời, hung hãn nhảy vào quân Thanh Xà, vừa hô to vừa đánh nhau kịch liệt, đại côn trong tay quét ngang bổ dọc, Thanh Xà quân lao nhao lùi ra, thế công lập tức bị trì lại, thực lực quân đội bị đại áp chế.

Ngược lại, sĩ khí Xích Hổ Yêu binh đại thịnh, nhao nhao vọt lên, Thanh Xà Yêu quân chống đỡ không nổi.

Xa xa trên núi nhỏ, Bạch Hầu nheo mắt, đi đến sau lưng Ngọc Lâm, nhìn thân ảnh đang dữ dằn trắng trợn giết chóc kia, khẽ nói: "Đây chính là Đồ Mãnh, viên tướng cuối cùng và cũng là mạnh nhất của Xích Diễm Hổ Yêu."

Trong thế giới Yêu Tộc, từ xưa đến nay, chỉ có Yêu Hoàng nhất mạch và tám Đại Yêu mới có dòng họ cố định, còn hạ vị Yêu Tộc hơn phân nửa đều được gọi tên rất tùy tiện, không có quy củ kế thừa tên họ, ví dụ như Bạch Hầu cũng là tùy tiện gọi, gắn thêm một cái danh hào Yêu Tộc nữa thôi.


Nhưng Ngọc Lâm khác với lão, thuộc dòng chính Thiên Thanh Xà Yêu, một trong tám Đại Yêu Vương của Thiên Yêu Vương Đình năm đó, nên cô và muội muội đều có họ là Ngọc thị, đám Xích Hổ Yêu kia tuy bị người chỉ trích, nhưng bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn tự cho mình là con cháu của Xích Diễm Hổ Yêu nhất mạch, nên kẻ nào cũng lấy họ Đồ.

Đôi mắt lạnh lùng của Ngọc Lâm xẹt qua một tia lạnh giá, sau lưng cô, đám Yêu Tướng hung hãn đã sớm không nhịn được, nhao nhao xông tới thỉnh chiến, la lối muốn chém đầu con Xích Hổ kia dưới đao mình.

Nhưng Ngọc Lâm không nói gì, đám Yêu Tướng cũng không dám lao ra, đứng đó sốt ruột dậm chân, có kẻ còn bô bô mắng một tràng.

Thiên Thanh Xà Yêu chủ tướng vẫn án binh bất động, kịch chiến bên ngoài Ma Hổ Giản càng thêm kịch liệt. Trong màn máu tươi bay tứ tung, Xích Diễm Hổ Yêu Đồ Mãnh dũng không thể đỡ, chỉ trong thời gian ngắn, trên người đã dính không biết bao nhiêu máu tươi, có của địch cũng có của mình, nhưng huyết mạch của hắn xem ra cũng có được vài phần khí chất cuồng bạo của Xích Hổ Thiên Yêu năm xưa, nên càng đánh càng điên cuồng, chiến đến lúc này, một côn quét văng ba tên Yêu binh, ngửa mặt lên trời gầm lên, tiếng gầm như sấm, dọa đám Thanh Xà Yêu binh chung quanh đều phải lùi ra.

Đồ Mãnh cười điên cuồng, chỉ ngọn núi nhỏ phía xa, phẫn nộ quát: "Ngọc Lâm dâm phụ, có dám xuống đánh với ta một trận hay không!"

Trên núi nhỏ lập tức vang lên những tiếng mắng chửi giận dữ, chỉ có Ngọc Lâm vẫn bình thản, Đồ Mãnh cười to, cười đến liều lĩnh, giơ tay làm một động tác thô tục với Ngọc Lâm:

"Dâm xà, nghe nói ngươi từ trước đến nay rất thích những nam Yêu cường tráng, có muốn tới thử côn sắt của Hổ gia nhà ngươi không, oa cáp cáp hặc hặc ha. . ."

Trên chiến trường xôn xao, Ngọc Lâm cau mày, mắt rắn xẹt qua một tia hàn ý.

Ngay lúc đó, sau lưng Đồ Mãnh đang vênh mặt đắc ý vênh váo, mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ đột nhiên bùng ra, mấy thân ảnh vọt lên, một thân ảnh hùng tráng như trâu, cầm trong tay một cây búa, nhảy lên không trung, điên cuồng bổ thẳng vào đầu Đồ Mãnh.

Tiếng gió như đao, lập tức chấn nhiếp toàn trường, trong ngoài Ma Hổ Giản mọi người đều ngừng thở.

Đồ Mãnh vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng dù sao vẫn là con cưng của Xích Hổ nhất mạch, trong nháy mắt biết mình đã trúng mai phục, chuyện này cực ít khi xảy ra vì Yêu Tộc trong chiến tranh luôn tôn sùng vũ lực, đại đa số Yêu Tộc đều cho rằng đánh lén là hành vi hèn hạ, đáng khinh.

Đồ Mãnh giận dữ giơ côn sắt trong tay để đỡ lưỡi búa, phẫn nộ quát: "Tiểu nhân vô sỉ, dám làm như thế. . ."


Lời còn chưa dứt, Đồ Mãnh cảm thấy người mình trầm xuống, như có một khối cự thạch nghìn cân đột nhiên đè lên người, động tác trở nên chậm hẳn đi, muốn giơ tay cũng phải cố hết sức. Đồ Mãnh giật mình nhìn lại, thấy cách mình mấy trượng chẳng biết từ lúc nào có một thiếu niên nhân tộc đứng đó, tóc đen mắt đen, khác biệt hẳn với đám Yêu binh tướng mạo dữ tợn chung quanh, chính là Thẩm Thạch.

Trong bàn tay Thẩm Thạch hào quang màu vàng đất lập loè liên tục, hắn đã lặng lẽ kích phát một tấm Phù Lục Trầm Thổ Thuật.

"Quỷ Vu. . ." con ngươi Đồ Mãnh rụt hẳn lại, phản ứng đầu tiên chính là muốn mặc kệ mọi thứ, xông tới một côn đánh chết cái tên trẻ tuổi yếu ớt kia, nhưng chỉ nghe "Oanh" một tiếng nổ to, cây búa đã chém thẳng vào huyền thiết hắc côn của hắn, sức mạnh to lớn tỏa ra, Đồ Mãnh lảo đảo lùi lại mấy bước, đất dưới chân nứt ra mấy khe, đám tiểu binh ở gần đứng không vững, lao nhao ngã nhào.

Mọi ánh mắt, cả trong lẫn ngoài chiến trường đều dồn vào kẻ ngang nhiên ti tiện đánh lén, không hợp với lẽ thường của Yêu Tộc kia, chỉ có rất ít Yêu Tộc chú ý tới Thẩm Thạch vừa vụng trộm phóng ra Phù Lục.

Đó là một cái đầu Yêu Tướng trư thân người, thân hình hùng tráng dọa người, độ cường mãnh so với Đồ Mãnh chỉ có hơn chứ không kém, toàn thân khác một bộ giáp kỳ dị đen nhánh, mặt xanh nanh vàng, như ác quỷ từ Địa ngục đi ra, dù người trong Yêu tộc thường đều có hình thù kỳ quái, nhưng Yêu Tướng hung hãn như thế, vẫn là cực hiếm thấy.

Một búa đánh xuống, với sức lực của Đồ Mãnh, hai đầu gối cũng không tự chủ được mềm nhũn, côn sắt run rẩy dữ dội, ken két rung động, bị nứt mấy đường.

Không đợi Đồ Mãnh phục hồi tinh thần lại, Trư Yêu đáng sợ kia lại quát lên một tiếng, hai mắt huyết hồng, hai tay nắm búa bổ xuống thêm một nhát, thế như phá núi chặt sông, thế không thể đỡ.

Đồ Mãnh dốc hết sức đỡ đòn, ngực nhói lên đau đớn, miệng tràn máu tươi, lùi liền mấy bước. Trư Yêu kia còn cuồng bạo hơn hắn hồi nãy, gào to không dứt, như gió cuốn tới, lợi búa điên cuồng vung lên, thế như mưa to gió lớn, không chút động tác dư thừa, từng búa từng búa bổ tới.

Đồ Mãnh lảo đảo lùi liên tục, bằng vào bản năng đỡ được thêm ba búa, nhưng biết mình không đỡ nổi thêm nữa. Cả chiến trường đã hoàn toàn lâm vào yên tĩnh, tất cả Yêu Tộc đều trợn mắt há hốc mồm nhìn trận quyết chiến cuồng dã.

"Keng!"

Một âm thanh chát chúa chói tai, huyền thiết đại côn rút cuộc đỡ không nổi, bị lưỡi búa chém đứt đôi, Đồ Mãnh rú lên không cam lòng, mang theo vài phần tuyệt vọng, liều lĩnh cầm hai khúc côn trong tay đập vào đầu heo đang xông tới, muốn bức Trư Yêu cuồng bạo lùi về. Nhưng Trư Yêu lại coi như không thấy, hai cây côn sắt nện lên người Trư Yêu, va chạm với lớp giáp đen rít lên những tiếng nặng nề, nhưng lại chẳng gây được chút thương tích nào cho Trư Yêu . Đồ Mãnh đành trơ mắt nhìn Trư Yêu điên cuồng vung vẩy Cự Phủ chém xuống.

Huyết hoa lập tức nở rộ, tung tóe khắp nơi, máu của Xích Hổ nhất mạch phủ lên người Trư Yêu, trong huyết quang, Đồ Mãnh ngây người một khắc, một vết thương kinh hãi từ từ xuất hiện, từ vai phải thẳng xuống dưới eo trái, cả người hắn bị chém thành hai nửa, từ từ ngã xuống.

Trên núi nhỏ, chúng Yêu đều nói không ra lời, tuy ngay từ đầu hành vi đánh lén của Trư Yêu đều bị chúng Yêu coi là không đúng, nhưng cuộc tranh đấu đầy bạo lực sau đó lại làm cho nhiệt huyết các chiến sĩ Yêu Tộc sôi trào. Phương thức chiến đấu hoàn toàn trần trụi không chút văn minh, thậm chí ngay cả Yêu Tộc bổn mạng thần thông cũng không kịp thi triển, chỉ thuần túy dùng sức mạnh cơ bắp thủ thắng. Sau khi Đồ Mãnh bị chém thành hai đoạn mấy giây, Thiên Thanh Xà Yêu quân ồ lên một tràng chúc mừng nhiệt liệt, Ngọc Lâm mỉm cười, bàn tay như ngọc trắng giơ lên, hướng về phía Ma Hổ Giản chặt xuống một cái.

"A a a a. . ."

Lập tức, vô số âm thanh dữ dằn bị áp chế đã lâu cùng vang lên, đám Yêu Tướng ào ào xông ra, mang theo vô số Yêu binh hung hãn ùa lên, chạy như điên về phía Ma Hổ Giản, những Xích Hổ Yêu Tộc ở trong hang ổ, dựa vào nơi hiểm yếu kháng cự đều bị một màn kia hù sợ, vứt bỏ ý chí kháng cự của mình.

Cho nên, Ma Hổ Giản, hang ổ của Xích Hổ nhất tộc đã từng phong vân một cõi hơn trăm năm của Hắc Ngục Sơn, chìm vào trong biển máu. Đám Yêu binh dữ tợn nhảy vào trong Ma Hổ Giản, điên cuồnggiết chóc, biến khe núi thành Địa Ngục nhân gian, nồng nặc máu đỏ.

Phía sau chiến trường, Thẩm Thạch lặng lẽ đứng cách hổ khẩu một quãng, nghe những tiếng kêu điên cuồng và tiếng thét chói tai bên trong Ma Hổ Giản, nét mặt xẹt qua một tia phức tạp.