Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 97-1: Chân tướng (trung) 1

"Bí mật." Người đàn ông tựa cằm lên trán cô, trêu chọccô nói.

Cô trừng mắt nhìn, còn muốn hỏi tới, lại bị anh dùng tay bụm miệng lại.

Cô bật cười lắc đầu, tựa đầu chui vào trong ngực của anh, cánh tay vòng qua hông của anh, nép vào trong ngực anh, nhắm mắt lại.

Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ chủ động chui vào trong lòng mình, cưng chiều cười một tiếng, lòng tràn đầy ngọt ngào.

Lúc Cố Tử Mạt tỉnh lại lần nữa đã là hơn tám giờ ngày hôm sau, cô không thoải mái giật giật, lại cảm thấy trên người cực kỳ nặng nề, vừa mở mắt nhìn, cánh tay của người đàn ông, đang vắt ngang trên ngực của cô, mà tay của anh, đang nắm một bên ngực của cô.

Cô chỉ có quẫn bách và quẫn bách, cẩn thận nhấc tay lên, cẩn thận đẩy cánh tay của anh ra, nhưng không nghĩ, anh bị động vào, ngược lại tay lại nắm chặt hơn, làm hại cả người cô đều run rẩy.

Thật sự hết cách rồi, cô chỉ có thể làm cho anh tỉnh ngủ, đợi sau khi tỉnh táo, để anh tự ý thức được chuyện tốt mà mình làm thôi!

Cô quay mặt sang, nghiêm túc nhìn về phía anh ở bên cạnh.

Lục Duật Kiêu lặng yên nhắm hai mắt, mái tóc màu đen có chút rối loạn, môi mỏng mím thật chặt, khuôn mặt khi ngủ như vậy, có vẻ cố chấp, lại vừa tự tin chắc chắn như vậy, cô nhất thời nổi hứng, duỗi tay, nhẹ đẩy anh một chút.

Thật ra thì người đàn ông đã sớm tỉnh một lần rồi, cho nên ngủ không say, rất nhanh mở mắt ra, ánh mắt của anh có sự mê võng thoáng qua, bộ dáng kia, khiến Cố Tử Mạt hơi cảm thấy đáng yêu.

"Tay của anh......" Thấy anh tỉnh lại, cô không khỏi nhắc nhở anh.

Anh phản ứng kịp, nhìn cánh tay đang gây rối của mình, cười cười, lại ác ý bóp một cái, nói: " Thủ cảm thật không tệ, em rất tuyệt."

Cô kinh ngạc há miệng, từ đầu đến cuối không hề nói gì, một bên ngực bị anh nắm qua, giờ phút này vẫn còn đang nóng hừng hực nóng bỏng.


Vội vàng kéo chăn, che da thịt đang bị phơi bày ra của mình, quay đầu đi chỗ khác.

Người đàn ông thấy cô xấu hổ, khóe miệng chứa đựng nụ cười, hôn trán của cô một cái, "Anh có sắp xếp đặc biệt, chúng ta rời giường trước đi."

Nói xong, người đàn ông liền hết sức dịu dàng, đỡ cô từ trên giường dậy, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào cho cô, cẩn thận cài từng cái từng cái nút khóa, từ đầu đến cuối tầm mắt vẫn không hề rời khỏi cô.

"Anh sắp thành công dân gương mẫu rồi." Cô híp mắt, nhỏ giọng nhạo báng anh.

Người đàn ông gật đầu, cúi đầu cắn lên lỗ tai của cô, "Buổi tối sẽ càng là công dân gương mẫu."

Sao cô có thể nghe không hiểu lời ám chỉ của anh chứ, thầm mắng anh không đứng đắn, cũng không thể làm gì, chỉ có thể mặc cho anh giày vò.

Bởi vì Lục Duật Kiêu có sắp xếp đặc biệt, cho nên hai người cùng nhau đi ra ngoài ăn sáng.

Lúc đang đợi cơm, cô lấy điện thoại di động ra, nhàm chán xem tin tức bên dưới, là —— Ninh Uyển.

Còn có liên quan với chuyện ngày hôm qua!

Cô kinh ngạc, nghiêm túc đọc xuống.

Ngay đầu tiên là vài ba câu, viết lời tạ lỗi công khai của Ninh Uyển, cụ thể nguyên do sự việc, chính là ở hiện trường quay phim ngày hôm qua, vì việc làm sai lầm của nhân viên hiện trường, đã tạo thành hiểu lầm không cần thiết, cho nên Ninh Uyển chủ động đứng ra, trực tiếp xin lỗi người nhân viên bị hiểu lầm nào đó.

Phản ứng của bạn đọc trên mạng đối với việc này là, một nhân viên nhỏ không tên tuổi được ảnh hậu Ninh Uyển tự mình xin lỗi, là một việc rất vinh hạnh, chuyện rất thần thánh.


Gần như không có ai quan tâm đến bản thân sự việc hiểu lầm đó cả.

Cố Tử Mạt xem đến đây, cười khổ bĩu môi, cô thật sự là một kẻ đáng thương không được đồng tình đâu.

Cô tiếp tục nhìn xuống, theo ý kiến của một người giấu mặt, ngày đó, có một công tử nhà giàu thần bí tham gia buổi quay phim của Ninh Uyển, đủ loại dấu hiệu tỏ rõ, Ninh Uyển rất có khả năng gả vào gia đình giàu sang quyền thế.

Cố Tử Mạt xem thấy, không khỏi nhìn về phía người đàn ông đối diện, ngoắc ngoắc môi, châm chọc đánh giá một câu, "Bị tiêu phí quá mức." Hiện tại phàm là tin tức có dính dáng đến ‘ Gia đình giàu có quyền thế ’, tỷ số người xem đều tăng nhanh như gió bão.

Lục Duật Kiêu nhìn biểu cảm vi diệu của cô, "Thế nào?"

"Không có gì." Cô nghiêng nghiêng đầu, hơi suy nghĩ một chút, lại giải thích, "Gần đây tiếp xúc với Ninh Uyển không ít, nên vô tình chú ý đến cô ấy, sau khi để ý đến, càng ngày càng phát hiện, sức quyến rũ của ảnh hậu đúng là không giống bình thường."

Đương nhiên người đàn ông nghe ra trong ẩn ý trong lời nói của cô, lắc đầu, "Không cần quan tâm đến cô ta, cũng không có cái gì mà để ý cả."

"Nhưng không thể không nói, cô ấy là tiêu điểm được mọi người chú ý đâu."

"Có người nâng, sẽ trở thành tiêu điểm, không ai tiếp tục nâng, dù cô ta có diễn trò tốt hơn nữa, cũng không cách nào trở thành tiêu điểm được." Người đàn ông suy nghĩ một chút, nói ra một câu không rõ ràng.

"Diễn trò tốt?" Âm cuối của cô cao hơn, lại nghĩ tới Ninh Uyển ngày hôm qua, khẽ cười, "Mà kịch của cô ấy, quả thật diễn rất tốt. Chẳng qua, lời này của anh là có ý gì? Anh đây là ám hiệu, con đường phía sau của Ninh Uyển không dễ đi sao? Cô ấy là người của Hoàn Á, cũng chính là người của Kiều Tử Hoài, cũng bởi vì Ninh Uyển lộ ra chuyện âm mưu cùng Kiều Tử Hoài, Kiều Tử Hoài bụng dạ hẹp hòi sẽ không nâng đỡ cô ấy nữa?"

Cô nhớ tới Kiều Tử Hoài bảnh bao, tiêu sái, dáng vẻ không coi air a gì, anh ta sẽ bởi vì việc Ninh Uyển nói ra, mà vứt bỏ Ninh Uyển sao?!

"Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Hoàn Á chuẩn bị nâng đỡ người mới, người mới đó gọi là Tô Mạt Lỵ, em từng thấy rồi, trong buổi đấu giá......" Người đàn ông nói tới đây, hơi nhếch môi.

Dưới sự nhắc nhở của anh, Cố Tử Mạt liền nghĩ ngay đến cô gái mặc áo tím kia, lại nghĩ đến cái gì, không nhịn được hỏi anh, "Tô Mạt Lỵ là người của anh? Mặc dù bề ngoài, cô ấy là người của Kiều Tử Hoài, nhưng trên thực tế lại là một chuyện khác."

Cô thầm tán thưởng, người đàn ông này, lót đường rất tốt.

Lục Duật Kiêu nhìn cô một cái, chỉ cười không nói, giữ kín như bưng.

Nhưng theo sự hiểu biết của cô đối với Lục Duật Kiêu, cô biết, cái cô gái Tô Mạt Lỵ đó tuyệt đối là có lai lịch, mặc dù không phải người mà Lục Duật Kiêu sắp xếp, cũng là cô gái có bối cảnh.

Nếu anh không nói, vậy cô cũng không cần thiết phải hỏi bằng được, cô cũng không phải là người bát quái, cất điện thoại di động đi xong, yên lặng ngồi cùng anh ăn bữa sáng.