Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 91-2: Bồn tắm, quanh co khúc khuỷu 2

Cố Tử Mạt bất an về đến nhà, cũng không phát hiện dấu vết Lục Duật Kiêu đã từng trở về, nghĩ đến là bởi vì thương thế, anh cũng không có tinh lực quan tâm đến bên này.

Mặc dù không muốn để cho anh trở lại, nhưng trong lòng cô cũng không cảm thấy có thể thở ra một hơi, bởi vì quá phiền, anh không có trở lại, là thật sự nguyện ý vứt bỏ sao? Tình cảm chung sống nhiều ngày như vậy, sẽ thực sự trở thành nhất thời rồi sao?

Tâm tình phức tạp của cô, trong chốc lát cũng không thể hóa giải được.

Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, cô cho là anh, vội vàng đi mở cửa, giương mắt thấy, tất cả đều là người xa lạ.

Người cầm đầu thấy cô xuất hiện, vội vàng cúi đầu, vái chào thật sâu với cô, sau đó chậm rãi cung kính mở miệng, "Thiếu phu nhân, đây là toàn bộ đồ vật cô đã chọn, chúng tôi đưa tới cho cô."

Cố Tử Mạt vừa nghe liền hiểu, anh đã ký hóa đơn, "Vào đi."

Đoàn người nối đuôi mà vào, đặt tất cả đồ vật vào xong, xin phép cô, "Thiếu phu nhân, xin cô kiểm tra lại những món đồ này một chút, chúng tôi cũng có thể trở về báo cáo cho tốt."

Cô thật sự chán ghét cách xưng hô của bọn họ, nhưng lại lười cải chính lời nói của bọn họ, không thể làm gì khác hơn là làm ra vẻ xem đồ vật.

Thật ra thì tối hôm qua tranh mua, thuần túy là vì tức giận, cụ thể đã mua cái gì, cô đều không nhớ rõ rồi, duy nhất để cho cô để ý, chính là mảnh đất của nhà họ Hà kia.

Cô tiến lên nhìn một chút, đúng là hàng thật giá thật.

Nhà họ Hà vì mảnh đất này, không ngờ công dã tràng, thất bại trên buổi đấu giá, nhất định sẽ trở thành chuyện cười lớn trong giới.

Cô thô sơ giản lược lật qua lật lại, nói là không thành vấn đề, tùy ý đuổi những người nhân viên này đi.

Trước khi bọn họ đi, cô lại gọi lại người cầm đầu kia, phân phó nói, "Giữa vợ chồng, là có quyền lợi cho tặng tài sản, các anh mang những thứ này trở về đi, coi như là tôi tặng cho Lục tiên sinh."

Tự nhiên người nhân viên kia bị làm khó, khóe miệng co giật, ngay cả một câu phản bác cũng không dám nói, cuối cùng chỉ biết nói với Cố Tử Mạt, điều này cần xin phép Lục thiếu một chút.


Đương nhiên Cố Tử Mạt biết, bọn họ đây là mượn danh nghĩa, ánh mắt rối rắm quét về phía đống đồ vật đấu giá với giá trên trời này, cô liền nói ngay, "Vậy bây giờ, các anh gọi điện thoại cho anh ấy đi, tôi cũng muốn giải quyết ngay những vấn đề phiền toái này."

Người nhân viên kia lại rối rắm một lần nữa, những món đồ trang sức này, từng món từng món đều xứng với cái giá trên trời, thế nào mà ở trong miệng Lục thiếu phu nhân, lại trở thành trở ngại cùng phiền toái đây, càng khó giải quyết hơn là, đối thoại giữa Lục thiếu phu nhân và Lục thiếu, lại cần anh đến làm cái loa.

Đi làm chỉ có thể nghe theo phân phó của ông chủ, anh chỉ có thể sai người gọi điện thoại cho lục Thiếu

Cố Tử Mạt đã trải qua cuộc phong ba kẻ thứ ba buổi sáng, lại mang theo vết thương làm việc vất vả cả ngày, đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô không có tinh lực giao thiệp cùng nhóm người nhân viên này, nhìn bọn họ bám điện thoại, liền xoay người trở về phòng ngủ.

Cô bỏ giày, để nguyên quần áo nằm ở trên giường, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, không lâu lắm, liền nghe được tiếng khép cửa.

Cô biết bọn họ đi rồi, cũng không quan tâm những món đồ trang sức đấu giávới giá trên trời kia có bị mang đi hay không, liền nhắm mắt lại.

Cũng không biết nhắm mắt bao lâu, thì cô lại nghe được tiếng chuông cửa.

Cô cho là những nhân viên kia lại tới tìm phiền toái, cô không muốn quan tâm đến, nhưng chuông cửa vẫn kêu không ngừng, người ngoài cửa quá kiên trì, cô cũng không có cách nào, chỉ có thể mở cửa.

Cô vừa mở cửa ra, đã nghe được một trận tiếng kêu gào thảm thiết.

Người phụ nữ trước mặt treo một gương mặt bánh nướng, đã bị đánh cho không còn hình dáng, trên trán rỉ máu, gương mặt sưng vù bầm tím, nếu không phải giọng nói của người phụ nữ này khiến Cố Tử Mạt nghe một lần không thể quên, sợ rằng cô thật khó có thể nhận ra đây chính là vị ‘ Lưu phu nhân ’ kia, cũng chính là ‘ bò phu nhân ’.

"Bà...... Sao bà lại thành ra như vậy rồi?" Diệp Nhất Đóa đập bằng cây lau nhà một cái, lực sát thương mặc dù lớn, nhưng cũng không đến nỗi khiến bà ta thành cái bộ dáng này.

Lưu phu nhân khóc lớn, bắt được cánh tay Cố Tử Mạt, đã kêu lên mình nhận nhầm, để cô tha mạng.

Trên lòng bàn tay Cố Tử Mạt có vết thương, bị bà ta bắt một cái, lại càng như thiêu như đốt, hút không khí một tiếng ‘ khàn ’, rút tay khỏi tay bà ta, nói: " Bà có chuyện gì, từ từ nói."


......

Tiễn bước Lưu phu nhân, đầu tiên, cô bấm điện thoại gọi cho Lục Duật Kiêu.

Trong sự cuồng loạn của Lưu phu nhân, rốt cuộc cô cũng hiểu đầu đuôi chuyện này.

Sáng nay, cô cho là những người hộ vệ kia là người của Diệp Nhất Đóa, lại không nghĩ rằng, là người của Lục Duật Kiêu, hơn nữa, Lục Duật Kiêu còn phái người, chỉnh Lưu phu nhân thảm như vậy.

Càng không nói đến, việc làm ăn của nhà Lưu phu nhân rồi.

Đầu kia nhận điện thoại, cô không đợi Lục Duật Kiêu nói chuyện, liền nói thẳng luôn: " Thủ đoạn của ngươi quá ngây thơ rồi, mời dừng lại ngay! Mặc dù Lưu phu nhân thực sự có lỗi, nhưng dù sao cũng là chúng ta đuối lý trước, chiếc xe kia đúng là chồng của Lưu phu nhân mua cho Đại Thiến đấy."

"Gọi điện thoại cho anh là vì chuyện này sao? Tử Mạt" Giọng nói của Lục Duật Kiêu, vẫn trầm thấp trước sau như một.

"Đúng, chính là vì chuyện này!"

"Anh biết rồi, mà anh cũng không cảm thấy thủ đoạn đó ngây thơ, anh chỉ cho bà ta cái mà bà ta nên được giáo huấn thôi." Người anh phái đi, báo lại với anh những chuyện Cố Tử Mạt trải qua, anh chỉ khiến những người đó cho Lưu phu nhân một chút xíu dạy dỗ.

"Nên được? Bộ dáng kia, vẫn tính là......" Phần sau, ngay cả mở miệng cô cũng không muốn nữa rồi.

Khuôn mặt thê thảm của Lưu phu nhân, mặc dù không tính là máu thịt be bét, nhưng có lẽ trong hai tháng tới, cũng khó có thể ra cửa gặp người rồi.

"Hả?" Anh ở bên kia hừ một tiếng, dường như vẫn đang chờ cô nói tiếp.

Cô không muốn nhiều lời, rầm rì mấy tiếng, cũng không nói nguyên do vì sao, trong lòng cô buồn bực, liền nói, "Không có việc gì, em cúp đây."

Cô đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì nghe được anh ở đầu kia nói, "Tử Mạt, anh nhớ em lắm."

Lòng của cô, bỗng nhiên bởi vì những lời này của anh, nhảy lộp bộp vài cái, cho đến bây giờ vẫn không bỏ xuống được, cô suy nghĩ một chút, nói giọng khàn khàn, "Em không thèm nghe anh nói nữa, em muốn nghỉ ngơi, ngày mai em sẽ rất bận, anh...... Anh cũng nghỉ ngơi đi."

Mặc dù vẫn muốn biết tình hình thương thế của anh như thế nào, nhưng suy nghĩ một chút, cô vẫn thức thời không nói ra lời, nhanh chóng cúp điện thoại.

Những món đồ đấu giá kia đã bị người mang đi, cô mỉm cười, anh để người tới tặng đồ cho cô, là muốn đổi mới cảm giác tồn tại sao?

Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu, thầm than mình quá mức tự mình đa tình rồi.