Cố Tử Mạt kinh ngạc, hiển nhiên cái cô Ninh Uyển này có ác ý, theo như động cơ của Ninh Uyển mà nói, thì cô không nên đi, nhưng điều mà Ninh Uyển nói, thật sự là quá mức mê người.
Cô còn chưa có quyết định, đã nghe thấy Ninh Uyểnnói, "Cơ hội khó có được, cô nên suy nghĩ cho kỹ nhé."
Cố Tử Mạt thấy Ninh Uyển nói chắc chắn như vậy, trong lòng đã dao động, tay của cô, bài cạy cạy mép của bàn hóa trang, cuối cùng dưới ánh mắt tự tin của Ninh Uyển, gật đầu một cái.
Ninh Uyển được toại nguyện, bỗng cười, khuôn mặt tinh xảo không một chút tỳ vết nào quyến rũ động lòng người, ngay cả Cố Tử Mạt nhìn, cũng thấy động lòng, trong nháy mắt cô lại nghĩ đến Lục Minh Tuyên.
Anh có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn sao?
Ninh Uyển hoàn toàn bỏ qua sự thất thần của Cố Tử Mạt, cười cười, cô đã đạt được mục tiêu rồi, đi từ từ ra cửa, mở cửa cho Cố Tử Mạt, đưa tay ra hiệu xin mời, "9 giờ tối nay, tôi sẽ cho người đón cô, cô nhớ ăn mặc nghiêm chỉnh nhé."
Cố Tử Mạt không nói gì, đi thẳng ra cửa, lại đem lời dặn dò của Ninh Uyển, nhớ kỹ trong lòng.
Lúc Cố Tử Mạt đi ra ngoài, cố ý nhìn bốn phía chung quanh, cũng không còn nhìn thấy người trọ lý chanh chua kia ở đó nữa, chắc hẳn đã bị xa thải.
Cô không nhịn được mà sờ nhẹ lên gò má hơi nóng lên của mình, trong lòng buồn bực một trận, buồn bực tìm một chỗ ngồi xuống, chờ Ninh Uyển ra ngoài.
Ekip của Ninh Uyển hiệu suất rất cao, chỉ chốc lát sau, Ninh Uyển đã đi ra rồi.
Ninh Uyển mặc một chiếc sườn xám màu đen, tà xẻ rất cao, cô ấy chải kiểu tóc của nữ ca sỹ Thượng Hải từ thời năm 1970, môi đỏ nóng bỏng, một cái chân mảnh khảnh đến khó tin nhô ra từ trong làn váy, có vẻ vô cùng hấp dẫn.
Cố Tử Mạt xem tạo hình của cô ấy, trong đầu nhịn không được lại hiện ra một cây hoa Lê ngày hôm đó, cô rất khó chịu, nơi này, cô hoàn toàn không thể ở lại được nữa, cô không muốn để bản thân ngột ngạt, liền xoay người rời đi.
Ninh Uyển đang thay đổi tư thế liên tục, lại vẫn luôn luôn chú ý đến Cố Tử Mạt, đợi đến khi cô thấy bóng dáng đó hoàn toàn biến mất, lúc này cô mới gọi điện thoại cho Kiều Tử Hoài.
Đầu kia rất nhanh trả lời, hỏi cô chuyện làm thế nào rồi.
Ninh Uyển cười, "Trước đó anh nói với tôi, bây giờ tôi đã hoàn toàn tin tưởng, cô ấy không biết cái gì hết."
Kiều Tử Hoài cũng khẽ cười, dặn dò cô những việc cần chú ý, nói một tiếng ‘ hợp tác vui vẻ ’, liền kết thúc cuộc nói chuyện.
"Lần này, thật đúng là đủ vô tình." Ninh Uyển hướng về phía cuộc điện thoại đã bị cắt, nói một câu.
......
*
Bóng đêm thâm trầm, đèn đuốc sáng trưng.
Trong một ngôi biệt thự cực kỳ rộng tãi to lớn ở ngoại ô, tối nay ánh đèn rự rỡ, đèn flash cũng bắn ra bốn phía.
Ninh Uyển nhìn các phóng viên ngoài cửa xe, theo bản năng nhếch khóe miệng, nhỏ giọng dặn dò Cố Tử Mạt ở bên cạnh, "Đợi lát nữa sẽ có một quý ông tới đón cô xuống xe, cô cần phải vui lòng tiếp nhận, bởi vì khuôn mặt của anh ta, sẽ là giấy thông hành của cô. Không có anh ta, cho dù cô có mọc cánh, cũng khó mà bay vào ngôi biệt thự này."
Cố Tử Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ bên kia, không nói gì.
Cô không thích Ninh Uyển, cũng không cần phải khách khí với Ninh Uyển.
Ninh Uyển liếc cô một cái, nói: " Cô không nói gì, tôi sẽ coi như cô đã chấp nhận, cô phải nhớ kỹ một điểm, nếu như cuối cùng cô không đi vào được, thì những cố gắng trước đó của chúng ta, hoàn toàn uổng phí."
Cố Tử Mạt ngớ ra, vẫn không nói gì.
Lúc đi, quả thật gặp một vài chuyện, hình như có người đang theo dõi cô, mà không phải một nhóm, còn là hai nhóm người nữa, cô đi theo người mà Ninh Uyên phái tới, điệu hổ ly sơn, gây sức ép một trận, mới có thể ngồi cùng xe tới đây cùng Ninh Uyển.
Bên phía cửa xe của Ninh Uyển, đã mở ra, bỗng ảnh đế xuất hiện, dắt tay Ninh Uyển, ảnh đế đứng cùng ảnh hậu, liền xuất hiện một đợt sóng cao trào ngay tại hiện trường.
Vậy mà, một lớp sóng lớn còn chưa tan, thì đã mở ra một đợt sóng khác, một nừoi đàn ông mặc một thân tây trang màu đỏ, như là thần tiên bay xuống hiện trường, phóng viên tại hiện trường cũng chưa từng thấy qua nhân vật như vậy, nhưng mới lần đầu tiên, cũng đều bị vẻ đẹp tà tứ của anh ta khuất phục.
Anh ta thoải mái hướng về phía ống kính cười cười, cũng không kiêng kỵ những ánh đèn flash này, bởi vì chủ nhân của buổi tiệc tối nay, sẽ không cho phép một con con ruồi tiến vào bên trong biệt thự.
Anh ta đi về phía xe chuyên dụng của ảnh hậu Ninh Uyển, ưu nhã nhờ nhân viên mở cửa xe, sau đó đưa tay ra với người ngồi bên trong xe.
Cố Tử Mạt làm sao cũng không nghĩ đến, giấy thông hành mà Ninh Uyển nói đến, lại là cái anh chàng bản bao này, mới vừa thoát khỏi, bây giờ lại phải dính dáng đến? Điều này hiển nhiên làm cho cô do dự.
Ngoài xe một trận xôn xao, đều bởi vì người ở bên trong xe vẫn chậm chạp chưa chịu xuất ra, thậm chí có người còn bắt đầu đoán, có người đoán có thể giở trò làm cao, còn có người thế nhưng đoán người ở bên trong, xấu xí đến không mặt mũi gặp người khác đâu.
Anh ta lâm trận không loạn, quét mắt qua mọi người đang suy đoán lung tung một cái, hai cánh tay đều với vào bên trong xe, khóe miệng nở nụ cười khoa trương tà tứ, "Ôm cô ra khỏi xe mà nói, có lẽ cũng không tồi đâu."
Cố Tử Mạt sững sờ, cuống quít lui về phía sau một cái, "Tôi còn chưa suy nghĩ xong."
"Còn phải nghĩ nữa sao? Mọi người tới rồi." Một cánh tay của anh ta lại với vào bên trong, kéo lấy cánh tay của cô, kéo cô lại gần, khom lưng dùng sức một cái, liền ôm cô từ trong xe ra ngoài.
Cố Tử Mạt mất đi trọng lượng, không khỏi vội vàng vòng cánh tay qua cổ anh ta.
"Như này mới ngoan." Anh ta thân mật cúi đầu, nói nhỏ bên tai của cô.
Cố Tử Mạt biết rõ, người này đang muốn gây sự đây, nhưng lại không biết làm cách nào với anh ta, chỉ có thể dùng miệng nói cho đã, "Anh chỉ là một tờ giấy thông hành mà thôi, có cái gì mà hả hê thế chứ." Cô đặc biệt thích chửi anh ta, ai bảo bình thường anh ta cũng cứ bảnh bao như vậy chứ.
Cố mặc một chiếc váy lệch vai màu trắng, trước ngực đeo một đồ trang sức pha lê màu bạc, chiếc váy tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, cho dù không có đi lại, cũng có vẻ phiêu dật linh động, Cố Tử Mạttỉnh táo lại, tay nhỏ bé nắm chặtlàn váy, luống cuống vùi đầu vào lồng ngực của anh ta, ngượng ngùng động lòng người giống như tinh linh rơi xuống trần gian vậy.
"Tôi không hả hê, nhưng cô cũng nên đắc ý đi, bởi vì hiện tại bọn họ đều bị cô hấp dẫn rồi." Anh ta lạ lùng không hề bác bỏ lời của cô, ngược lại còn khen ngợi cô.
Quả thật, khi người trong xe xuất hiện, lập tức đánh vỡ tất cả lời suy đoán ác ý vừa rồi, chung quanh không ngừng có người đang bàn luận xôn xao, rối rít suy đoán côc so thân phận như thế nào, mà có thể có người đàn ông tuấn mỹ như vậy hộ tống, hơn nữa còn có thể ngồi trên cùng một chiếc xe với Ninh Uyển.
"Anh có thể nói cho tôi biết, đây là một bữa tiệc như thế nào sao." Cô nhỏ giọng, hỏi thăm.
"Tiệc bán đấu giá." Lúc anh nói lời này, cố ý cúi xuống càng gần hơn một chút, khí nóng của hơi thở cũng phủ lên gò má của cô, để cho cả người cô, thoạt nhìn như tăng thêm một phần quyến rũ yêu kiều.
Cô không kịp né tránh, vội khuyên anh ta nói: " Đã không còn phóng viên nữa, bây giờ anh có thể thả tôi xuống rồi." Hiện tại, cô đã bị anh thuận lợi mang vào cửa chính của biệt thự.
Một cánh cửa, cách ly với toàn bộ âm thanh ầm ĩ náo động của bên ngoài, từ đây bọn họ đã tiến nhập vào một thế giời khác.
Dưới sự nhắc nhở của cô, anh chàng bảnh bao đặt cô xuống, sau đó hai người được nhân viên phục vụ dẫn vào.
Ninh Uyển đã quen thuộc tự nhiên ở trong đó từ sớm, thấy bọn họ đi tới, tiến lên hai bước, giờ lý sâm banh trong tay lên, chất lỏng màu vàng trong suốt ở dưới ánh đèn cực kỳ long lanh, "Ba người chúng ta, cùng nhau uống một ly?"
Anh chàng bảnh bao lại lắc đầu một cái, cướp lấy ly rượu sâm banh trong tay Ninh Uyển, cười nói, "Đi tới nơi này, nhất định phải nếm thử kiệt tác của chủ nhân nơi này một chút."
Nói xong, anh ta hơi cúi người, trên bàn rượu tự chọn ở đại sảnh, chọn một ly rượu chân cao cực nhỏ, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt người pha chế rượu, cười nói, "Món đặc biệt của nơi này —— đào đỏ xanh lá, 3 chén."
Cố Tử Mạt ôm tâm lý tò mò với cái lạ bước tới gần, nhưng vì một câu nói của đồ bảnh bao, mà ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên căng thẳng, cô khẽ ngước đầu lên, để nước mắt không đến nỗi trượt ra.
Bọn họ rõ ràng đang ám chỉ, Lục Minh Tuyên là chủ nhân của nơi này.
Người pha rượu thủ pháp thuần thục, rất nhanh đã điều chế xong ly ‘ đào đỏ xanh lá ’ thứ nhất, Ninh Uyển không mời tự đến, trực tiếp đưa tay ra, cầm ly ‘ đào đỏ xanh lá ’ lên nhìn xem một lần, không khỏi sinh lòng cảm khái, "Đào đỏ xanh lá, thật đúng là lãng mạn, chỉ nhìn ly rượu anh ta sáng tạo ra một cách đơn thuần, thì tôi đã không thể kiềm chế được mà yêu anh ta rồi."
Cố Tử Mạt có loại cảm giác đồ đạc của mình bị mơ ước, bị người chia sẻ, cô quay đầu đi chỗ khác, đưa ánh mắt về phía nơi khác.
Cánh tay bị người khẽ chạm vào, đồ bảnh bao đã bước đến trước mặt cô, đưa một ly ‘ đào đỏ xanh lá ’ đến tầm tay của cô, khóe miệng nở nụ cười tà tứ, "Cô cũng đừng làm ra vẻ như chúng tôi đang bạc đãi cô thế chứ, trên thực tế, chúng tôi rất thích cô đấy."
"Xin thứ cho mắt của tôi kém quá, tôi không hề nhận ra được chút nào." Cô từ từ bước lui lại, xin miễn cho kẻ bất tài đối với ý mời của anh ta.
Cô chưa từng uống cá rượu ‘ đào đỏ xanh lá ’ này, nhưng cô lại không muốn, thông qua tay người khác, uống thứ đồ mà anh phát minh ra. Giống như bây giờ, nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, cô cũng vô cùng không muốn, thông qua thủ đoạn của người khác, nhìn thấy tất cả bí mật của anh.
Người đàn ông trước mắt này, cùng một phe với Ninh Uyển, không ngừng dùng một cái cần, treo ngược khẩu vị của cô.
Cảm giác bị người kiềm chếthật sự không tốt, cô bắt đầu hối hận, hối hận bị Ninh Uyển cổ động tới nơi này thăm dò xem kết quả, bây giờ cô đã muốn về nhà, sau khi về nhà, cô sẽ yêu cầu Lục Minh Tuyên nói cho cô biết tất cả chân tướng.
"Mình phải về." Tất cả ý chí, đều theo cô lẩm nhẩm mấy chữ này.
Cô cúi đầu, khép mi, phân vân không biết mình nên đi hay ở.
Cố Tử Mạt mặc lễ phục lệch vai, lộ ra nửa bên bả vai, hơi cúi đầu, liền lộ ra bả vai, bóng dáng càng phát ra vẻ đơn độc.
Người đàn ông không bị khống chế được toàn bộ ánh mắt ngưng tụ ở trên người của cô, trong thân thể có một niềm khát vọng nho nhỏ, nóng rực như lửa đốt.
Trong tầm mắt, nhìn thấy phía sau lưng da thịt của cô đã nổi lên màu hồng, lý trí của anh tự nói với mình, anh đang làm một chuyện rất đường đột, nhưng anh khống chế không được cảm xúc đang sôi trào lúc này, anh không muốn quan tâm đến hậu quả, anh chỉ muốn làm như vậy.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhảy lên ở một chỗ nào đó trên bộ lễ phục lệch vai của cô.
Cố Tử Mạt giật mình một cái, lúc này cảm nhận được hành động trêu đùa quỷ dị của anh ta ở phía sau cũng hơi hoảng thần, nhịn không được nữa, theo bản năng lên tiếng ngăn cản anh ta, "Đừng ——"
"Đừng động." Hơi thở cực nóng của anh ta phả lên gáy cô, "Xong ngay đây."
Chỉ chốc lát sau, cô không nhịn được xoay người một cái, nhìn thấy trong tay anh ta một cái mác xinh xắn mà không dễ phát hiện, mặt bỗng đỏ lên.
Đồ bảnh bao thấy sắc mặt của cô, lại cúi đầu nhìn vật trong tay một chút, đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự là đường đột.
Thật ra thì anh cũng chỉ có ý tốt, nhìn thấy lễ phục của cô không được ổn thỏa, nhất thời động lòng, muốn thoáng chỉnh sửa giúp cô một chút, sau đó liền giật cái mác kia ra. Sau đó hơi giật mình, suy nghĩ vừa chuyển một cái, rất nhanh hiểu được là có chuyện gì xảy ra.
Hai người đều không nói chuyện.
Cố Tử Mạt đương nhiên là lúng túng, nhưng cô không biết, vào giờ phút này, cái người đàn ông luôn bảnh bao này, trong lòng không hề xấu hổ ít hơn cô.
Cố Tử Mạt cụp mi xuống, cách xa anh ta mấy bước, nói: " Tôi muốn rời khỏi đây." Mặc kệ nơi này sẽ xảy ra cái gì, tất cả điều này, đều không liên quan đến cô.
Nói xong, cô liền quyết định đi ra ngoài, lúc này, đồ bảnh bao chợt níu cô lại, bước lên mấy bước, bóng dáng che phủ lên người cô, ở rất gần nhau.
Cố Tử Mạt mới vừa nhìn về anh ta, ngón trỏ của đồ bảnh bao đặt lên bờ môi cô, "Hư, đừng nói chuyện, anh ta đã đến rồi." Ánh mắt của anh, đã chiếm lấy nơi ban công lầu hai.
Ánh mắt Cố Tử Mạt, cũng theo người đàn ông bên cạnh này, nhìn lên trên.
Nơi đó, không thể nghi ngờ là nơi có tầm nhìn tốt nhất trong biệt thự, nhìn từ trên cao xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống trong đại sảnh.
Cái vị trí cực tốt này, đương nhiên là để lại cho chủ nhân của nơi này rồi.
Ánh đèn trong đại sảnh, toàn bộ đã tắt, mọi người im lặng nín thở, đều đưa mắt, nhìn lên trên đài cao kia.
Trong một góc tối không bị ánh sáng chiếu đến, một bóng dáng thon dài, dưới sự mong đợi của mọi người, chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Mới đầu, ánh sáng rất tối, gương mặt của người đàn ông rõ ràng bị che giấu trong bóng tối, ánh sáng cùng bóng tối giao nhau trên người của người đàn ông này, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ vóc dáng cao to anh tuấn của anh ta.
Sau đó, ánh sáng dần dần sáng lên, mọi người mới thấy rõ mặt mũi của nhân vật truyền kỳ trong những lời đồn đãi này.
Khuôn mặt anh tuấn cao thâm khó dò, áo sơ mi cởi ra hai cúc áo bên trên, trên cổ áo có thêu đường viền hoa văn lịch sự tao nhã......
Mỗi một chi tiết nhỏ trên người đàn ông này đều trải qua tinh điêu tế trác, vẻ mặt anh bình tĩnh, biểu tình xa cách, nhưng mặc dù như vậy, vẫn có vẻ cao cao tại thượng, khí thế mạnh mẽ bẩm sinh ép người khác tới mức không thở nổi.
Anh không cần cố ý bày tư thái, liền có sự ung dung kiêu ngọa bẩm sinh cùng với sự trầm ổn tao nhã của anh, có lẽ là ánh sáng của bản thân quá mức chói mắt, cho nên người khác cũng có vẻ hèn mọn nhỏ bé.