Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 79-2: Không ngờ giả heo ăn thịt hổ già 2

Từ lúc Cố Tử Mạt bước qua cửa quán cà phê, thì ánh mắt của Cố Trinh Trinh đã nhanh chóng bám riết lên người Cố Tử Mạt, vẫn luôn theo sát.

Hôm nay Cố Tử Mạt ăn mặc rất khỏe khoắn, trừ chiếc nhẫn trên tay kia ra, không có bất kỳ vật trang sức nào khác, trên người mặc một bộ váy vùng màu kết hợp với mái tóc dài xõa tung, lại càng làm tăng thêm sức mạnh. Khuôn mặt tinh xảo, nhưng cũng thanh lịch, màu sắc duy nhất chính là màu phấn hồng trên môi.

Nhìn từ xa, xem ra khí sắc của Cố Tử Mạt có vẻ không tệ, Cố Trinh Trinh vừa nghĩ tới chuyện phế vật Hà Ân Chính kia làm, thì nhịn không được thầm mắng trong lòng.

Đợi đến khi Cố Tử Mạt đến gần, cô giả vờhàn huyên, "Chị muốn uống gì, em mời khách."

Cố Tử Mạt không để ý tới lời nói của cô, sửa sang lại làn váy một chút, khom người ngồi xuống, gác hai tay lên mặt bàn, sau đó dùng tay phải nhẹ nhàng xoa lên chiếc nhẫn trên tay trái, khóe môi khẽ nhếch, cố ý cười nói, "Tôi mới cưới, đúng ra phải là tôi mời cô mới đúng." Đại Thiến thường giáo dục cô, thua người không thua trận, ở trước mặt Cố Trinh Trinh, cô cũng bắt chước theo cái sách lược này, trước khi tới gặp Cố Trinh Trinh, cô đã cố ý ăn mặc một phen.

"Được thôi, vậy thì chị mời em đi." Cố Trinh Trinh nhỏ giọng, làm như thật vui mừng nói.

Nói xong, cô ta liền gọi nhân viên phục vụ tới, chọn một ly Latte, lại hỏi Cố Tử Mạt muốn uống cái gì, điệu bộ ngược lại như chủ nhà.

Cố Tử Mạt nhìn những điều này, khóe miệng như có như không co quắp, cô rất muốn cười, nhiều ngày không thấy, kỹ thuật diễn xuất của Cố Trinh Trinh lại tốt hơn, tự nhiên hơn rồi, hơn nữa hiện tại chung quanh không có người quen, Cố Trinh Trinh cũng có thể diễn, cô rất bội phục sự quyết tâm cùng kiên trì bền bỉ của Cố Trinh Trinh ở phương diện này.

Cô phất phất tay, ý bảo nhân viên phục vụ có thể đi được rồi, hướng sang Cố Trinh Trinh, không nóng không lạnh nói, "Cô hẹn tôi, dù thế nào cũng sẽ không phải chỉ đơn giản là để uống chén nước như vậy chứ." Cô không muốn diễn tiếp nữa, dùng ngón tay vuốt ve hoa văn trên mặt nhẫn.

Hà Ân Chính lấy được thẻ nhớ, nhất định đã nhấc lên một cơn sóng thần ở chỗ Cố Trinh Trinh rồi, mà vào lúc này, Cố Trinh Trinh hẹn cô, nhất định là có dụng ý khác.

"Chị thật thẳng thắn." Cố Trinh Trinh cười rất tươi, không thay đổi sắc mặt.

Cố Tử Mạt hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Trinh Trinh, cũng từ trên mặt cô ta nhìn ra sự chắc chắn cùng tự tin.

Cô châm chọc nhếch môi 1 cái, "Cô cũng có thể học tôi, trực tiếp một chút. Phụ nữ ấy mà, một khi kết hôn rồi, cuộc sống thêm nhiều chuyện vụn vặt, thì sự kiên nhẫn cùng sức chịu đựng bắt đầu giảm xuống, khó nhịn nhất là người khác nói nhăng nói cuội, Tiếu Lý Tàng Đao rồi."

Cố Trinh Trinh bị lời của cô đâm trúng, vẻ mặt hơi sững sờ một chút, chẳng qua ngay sau đó cô ta đã phản ứng kịp, ngược lại công nhận với Cố Tử Mạt gật đầu một cái, "Đúng vậy, chị, chị kết hôn, cũng không như trước, nhiều chuyện vụn vặt hơn, chuyện cần quan tâm, cũng nhiều hơn chứ không ít, nhất định không bằng lúc độc thân tự tại rồi. Nhưng mà, nhiều chuyện hơn, ngàn lời vạn chữ, để ý được cái này, lại không quan tâm được cái khác, ở đây, em phải nhắc chị một câu rồi, chị, chị xác định mình gần đây không có được cái này mất cái khác chứ?"

Cố Tử Mạt nghe thấy rõ ràng, câu nói của Cố Trinh Trinh còn mang theo hàm ý khác, hơn nữa còn bẫy cô trong lời nói, điều này làm cho cô bắt vạt áo nhìn khuỷu tay, không biết trả lời như thế nào.

Trầm mặc một lúc lâu, cô mới chậm rãi nói, "Ai mà không có lúc bận rộn chứ, chúng ta vẫn nên nhắc nhở lẫn nhau thôi." Trong chuyện Cố Trinh Trinh xui khiến Hà Ân Chính, cũng đã có được kinh nghiệm được cái này lại mất cái kia, cô nhắc nhở Cố Trinh Trinh như vậy, cũng coi như là bóc vết sẹo của Cố Trinh Trinh lên rồi.

Quả nhiên, Cố Trinh Trinh nghe xong, sắc mặt đại biến, tay của cô ta, nắm thật chặt vào túi xách của mình, sau khi tâm tình hơi bình tĩnh lại, mới nói, "Chuyện của tôi, cũng không nghiêm trọng như vậy, vẫn là chuyện của chị quan trọng hơn." Nói xong, cô ta cười không ngớt cúi đầu, lấy ra túi xách mình nắm chặt trong tay, từ bên trong móc ra một phong bì màu trắng, đẩy tới trước mặt Cố Tử Mạt, "Chị, chị xem qua một lượt đi."

Cố Tử Mạt đã dự đoán đúng, Cố Trinh Trinh là vô sự không đăng tam bảo điện, mà ánh mắt tự tin của Cố Trinh Trinh lúc trước, cũng nói rõ Cố Trinh Trinh đã tìm được đối sách mới rồi.

Hiện tại phong bì thư màu trắng đang ở trong tầm tay của cô, cô có thể dự liệu được, nếu cô không dám mở ra, khẳng định Cố Trinh Trinh sẽ cười nhạo cô mềm yếu, cũng sẽ dùng những phương pháp khác, để cho cô biết nội dung bên trong.

Hơi suy nghĩ một chút, cô liền cầm phong bì màu trắng lên, nửa giơ lên, "Để tôi đoán một chút xem, bên trong là cái gì, là những bức ảnh sao? Còn là ảnh kỷ niệm của tôi và cô ngày trước? Cô có nên báo trước một tiếng hay không."

Lúc cầm phong bì thư lên, cô đã cẩn thận sờ ra tính chất bên trong, dĩ nhiên bên trong là ảnh chụp.

Cố Trinh Trinh có thể lấy hình chụp gì tới để uy hiếp cô chứ? Có thể là đoạn quá khứ hỏng bét của cô, khi còn bé Cố Tử Mạt, nghèo túng đáng thương, bị mẹ nuôi nhà họ Sở thu dưỡng, cuộc sống ở trong thôn Thải Thạch lạc hậu.

"Chị xem qua đi thì biết." Giọng nói của Cố Trinh Trinh đã không còn đắc ý như vừa rồi nữa, bởi vì vừa rồi Cố Tử Mạt cũng coi như đã đoán đúng đồ vật bên trong, chính là —— ảnh chụp!

Cố Tử Mạt chậm rãi mở phong bì thư ra, quả nhiên từ bên trong rơi xuống một xấp hình, nhưng mới chỉ liếc qua, cô cũng chưa nhìn xuống, song, cô cần thời gian suy nghĩ, tự hỏi nên đối phó Cố Trinh Trinh thế nào, vì kéo dài thời gian, để nghĩ ra đối sách, cô vẫn chưa nhìn kỹ từng bức hình.

Từng bức ảnh một, bị ánh mắt của cô nhiều hoặc ít liếc qua, cô đã biết rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, mà đối mặt với Cố Trinh Trinh đang từng bước từng bước ép sát, cô chỉ có thể giả vờ lạnh nhạt, nhìn từng bức từng bức hình.

Lúc này, chỉ có chính cô biết trong nội tâm của cô có bao nhiêu sợ hãi cùng lo lắng.


Hương vị ngọt ngào tinh tế của nước hoa S. T. Dupont, chính là đến từ Diệp Nhất Đóa, mà người bạn cũ Lục Minh Tuyên luôn miệng nhắc tới, cũng là Diệp Nhất Đóa. Không hiểu sao, cô cảm thấy cực kỳ kinh khủng, nhớ tới ngày ấy, Diệp Nhất Đóa cùng Lục Minh Tuyên rối rắm với vấn đề biết hay không biết nhau, cô đã cảm thấy cả người rợn cả tóc gáy.

Rõ ràng bạn cũ, còn phải diễn một vở kịch khôi hài như vậy, đây là làm gì vậy chứ!

Vỗn dĩ trước đó, cô cảm thấy Diệp Nhất Đóa là chân thành, thật không ngờ, Diệp Nhất Đóa lại trở thành cạm bẫy, lừa gạt suy nghĩ cùng nhận thức của cô, cái cô gái trẻ tuổi có vẻ nhiệt tình hoạt bát, rốt cuộc là ẩn giấu bao nhiêu tâm cơ. Cô ấy, diễn xuất còn giỏi hơn Cố Trinh Trinh?

Cô càng nghĩ lại càng thấy khủng bố, cuối cùng đập tất cả ảnh chụp lên mặt bàn, tức giận với Cố Trinh Trinh, "Xem ảnh, chế tác cũng không tệ đâu, nhưng có một điều là, không thể đánh giá thấp trí thông minh của tôi!"

Cố Trinh Trinh nhìn Có Tử Mạtphản ứng kịch liệt, cũng biết vài bức hình này đánh vào Cố Tử Mạt mạnh thế nào, cô không quan tâm Cố Tử Mạt tin tưởng bao nhiêu, dù sao mục đích của cô, cũng chỉ có một!

Cô chậm rãi mở miệng, nói ra yêu cầu của mình, "Chị đưa thẻ nhớ cho Hà Ân Chính, không sai chứ? Chị đã có thể cho anh ta, tôi nghĩ, nhất định chị cũng có biện pháp đòi lại từ anh ta."

"Bản thân cô cho rằng, những bức ảnh này có thể uy hiếp được tôi?" Ánh mắt Cố Tử Mạt nheo lại, bình tĩnh nhìn về phía Cố Trinh Trinh.

Cố Trinh Trinh cũng không hề lùi bước, cô trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, "Chồng mới cưới của địa tiểu thư nhà họ Cố, mới kết hôn được 3 ngày, đã ra ngoài, thật sự là quá nhanh, nếu như tôi đem những bức hình này bán cho tòa soạn báo, nhất định bọn họ sẽ rất thích đâu."

Ở trong xã hội, sau khi cưới sẽ ra bên ngoài là không ít, nhưng mới kết hôn được mấy ngày, lại quan hệ với các cô gái khác nhanh như vậy, thì vẫn là người đầu tiên.

Cố Tử Mạt cúi đầu, cho lại hình vào trong phong bì, sau đó đẩy về phía Cố Trinh Trinh, "Xin trả nguyên vật." Nói xong, cô ngẩng đầu, cười yếu ót hơi hơi hướng về Cố Trinh Trinh nói, "Tôi rời khỏi nhà họ Cố, cũng tiện thể rời khỏi cái vòng luẩn quẩn kia rồi, về phần những thị phi phải trái trong cái vòng luẩn quẩn đó, cùng đã không liên quan gì đến tôi, mong muốn của tôi bây giờ, chính là hi vọng mình có thể sống một cuộc sống bình thường yên ổn hạnh phúc, coi như cái tin tức này lan truyền rộng rãi hơn nữa, cũng sẽ không quấy nhiễu được đến hạnh phúc nhỏ bé của tôi, thanh danh gì đó, đã không phải là thứ mà tôi quan tâm nữa rồi."

Thân phận hiện tại của cô, là vợ của Lục Minh Tuyên, mà không phải con gái của Cố Trình Đông. Cô đã sớm thoát khỏi cái thân phận đó, về phần người ta đàm luận đánh giá con gái nhà họ Cố như thế nào, đối với cô mà nói, đã không con chút ý nghĩa nào nữa.

Cố Trinh Trinh sửng sốt, cô không ngờ, Cố Tử Mạt bằng lòng hy sinh danh dự của mình, cũng không chịu sự uy hiếp của cô, mà đáng sợ hơn, vẫn còn ở phía sau.

Cố Tử Mạt xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón vô danh của mình, lại nói, "Tôi khuyên cô, vẫn không nên tùy tiện cầm hình hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại danh tiếng của nhà họ Cố đã không được tốt, nếu cô lại cứ ép buộc từng chút từng chút một như vậy, danh tiếng của nhà họ Cố sẽ hoàn toàn đánh mất, thử nghĩ xem, con nhà giàu nào, nguyện ý cưới một thiên kim tiểu thư của một gia đình danh tiếng tồi tệ chứ?"

Cố Trinh Trinh bị đâm đúng chỗ đau, thở hổn hển, sửng sốt không nói ra lời.

Cô có một người mẹ cờ bạc, lại có một người cha không quan tâm đến sống chết của mình, các duy nhất để đột phá, chính là tìm một người chồng có tiền có quyền, hiện tại Cố Tử Mạt dùng cái này đến uy hiếp cô, cô không hề có lực phản kích.

Cố Tử Mạt nhìn dáng vẻ chán nản của Cố Trinh Trinh, làm thế nào cũng không thể cười thật lòng được, một khi nghĩ đến đủ loại về Lục Minh Tuyên cùng Diệp Nhất Đóa, cảm xúc chiến thắng của cô đã bị một tầng mây đen che đi mất.

Cô đứng lên, nhìn lên đồng hồ treo trên tường của quán cà phê, đã đến giờ tan ca hàng ngày của cô, vào lúc này, Lục Minh Tuyên đã đến cổng công ty Cẩm Tú, chờ cô tan ca rồi.

Nhưng bây giờ, cô lại không hề muốn anh đón cô chút nào.

Cô cúi đầu liếc mắt một cái, Cố Trinh Trinh đang thất hồn phách lạc, bổ thêm một đao lên đó, "Trinh Trinh, trước kia cô cười nhạo tôi, nói tôi vẫn dựa vào Lục Minh Tuyên, nhưng bây giờ thì sao, cô xem, tôi hoàn toàn không cần đến sự giúp đỡ của anh ấy, đã có thể thắng cô một trận rồi, sự thật ngay trước mắt, trong lòng cô vẫn thấy không phục sao?"

Sự thật chính là như vậy, lần này, cô không dựa vào bất kỳ sự giúp đỡ nào của Lục Minh Tuyên, lại còn ở dưới tình huống Lục Minh Tuyên kéo chân sau của cô, mà giành thắng lợi trước Cố Trinh Trinh!

Trận đánh này, cô đánh cho xinh đẹp, chiến thắng này, mang đến cho cô cảm giác ưu việt cùng tự tin cảm, mà thường ngày những thứ kia, cũng không thể mang đến cho cô được.

Nhưng mặc dù có cảm giác thỏa mãn, điều này cũng không thể làm cho cô vui vẻ, nếu cô có thể lựa chọn, cô tình nguyện tất cả những chuyện này đều chưa từng xảy ra, không tồn tại những bức hình kia, cũng không có sự xuất hiện của Diệp Nhất Đóa.

Đang suy nghĩ, thì điện thoại di động của cô rung một cái, cô nhìn nhìn điện thoại, nhẫn tâm nhấn từ chối không nhận, tâm tình của cô bây giờ rất loạn, vẫn chưa có cách nào đối diện với anh được.

Cố Trinh Trinh không thể cãi lại, cô không tiếng động dùng mắt đẹp nhìn chằm chằm Cố Tử Mạt, gần như muốn cắn vỡ một lớp răng ngà.

Cố Tử Mạt hoàn toàn không quan tâm Cố Trinh Trinh có thừa nhận hay không, cô gọi nhân viên phục vụ đến, thanh toán, sau đó thì cất bước, đi ra bên ngoài.


Cố Trinh Trinh chán nản ngồi tại chỗ, cô nhìn theo bóng lưng Cố Tử Mạt rời đi, ngón tay nắm lấy phong bì thư màu trắng trên bàn, hung hăng dùng sức, muốn xé nát toàn bộ đồ vật bên trong.

Trong chớp mắt khi cô muốn hạ ngoan thủ, lời nói của Cố phu nhân, đúng lúc vang vọng bên lỗ tai cô, Cố phu nhân đã nói với cô, "Món đồ này, con phải dùng như thế nào, nhất định trong lòng con còn rõ ràng hơn mẹ."

Ở phương diện này, làm sao cô có thể bại dưới người mẹ cờ bạc của mình được, cô không cam lòng, siết chặt phong bì trong tay, đứng vụt lên, nghiến răng, "Cố Tử Mạt, tôi sẽ làm cho chị đẹp mặt." Một người, càng đứng thật cao, đợi đến lúc cô ta rơi từ trên cao xuống, thì sẽ càng thê thảm.

Trong việc dố xử với Cố Tử Mạt, cô mơ hồ có một kế hoạch, giống như cách đối xử với người giúp việc vậy, trước tiên cho cô ta một chút lợi thế, sau đó sẽ đánh cô ta rơi vào địa ngục, như vậy thật tuyệt vời!

Trong lòng đã có tính toán, cô lấy dũng khí, gọi một cú điện thoại, dùng giọng nói cực kỳ trong sáng, nói: " Lục thiếu, chị gái vừa để một vài thứ ở chỗ của tôi, anh có rảnh không, có thể tới lấy được hay không?"

Đầu kia cũng không có trả lời ngay, dừng lại một lát, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

Cố Trinh Trinh biết, nếu cô tiếp tục chờ đợi, sẽ gặp phải sự cự tuyệt, cho nên, cô không đợi Lục Duật Kiêu mở miệng, đã giành trước nói, "Lục thiếu, có lẽ anh không biết, ở đây tôi và chị gái đã xảy ra chút chuyện, là chuyện về anh, tôi đoán, nhất định tâm tình của chị rất rối loạn, cho nên chị ấy hoàn toàn không có biện pháp gặp mặt anh. Cho nên, anh vẫn nên đến lấy đồ giúp chị ấy đi, chuyện đơn giản như vậy thôi mà, tôi đang ở quán cà phê Âm Duyên."

Nói xong, cô liền cúp điện thoại, chuẩn bị cho cuộc chiến dài.

Cô tận mắt thấy, Cố Tử Mạt cúp một cú điện thoại, cô hiểu Cố Tử Mạt, đoán liều một cái, đó là điện thoại của Lục Duật Kiêu gọi cho chị ta.

Mà việc cô phải làm bây giờ, chính là dẫn cá mắc câu, Lục Duật Kiêu, chính là con cá lớn của cô.

Cố Trinh Trinh nén lòng chờ một lúc, thì Lục Duật Kiêu thực sự xuất hiện rồi.

Một thân âu phục màu đen hợp thời trang, áo sơ mi cùng một tông màu, bâu cổ áo thêu hoa văn phức tạp, hai nút áo trên cùng cởi ra, lộ ra một phần da thịt. Thân hình của anh ta rất cao lớn, lại bước đi ưu nhã trầm ổn, tư thái ung dung kiêu căng, ánh sáng trên người quá mức chói mắt, cho nên người khác cũng có vẻ hèn mọn nhỏ bé.

Anh ta vừa vào cửa, đã tim kiếm bóng dáng mục tiêu của mình, cho nên anh nghiêng mặt, đã bắt nagy được phương hướng của Cố Trinh Trinh.

Ánh mắt của Cố Trinh Trinh cũng không hề báo trước mà chống lại anh, mặc dù biết rõ khoảng cách giữa bọn họ rất xa, vị trí cô đang ngồi cũng coi như vắng vẻ, nhưng tầm mắt của anh ta vẫn sáng tỏ sắc bén giống như có thể nhìn thấu tất cả.

Trong lòng cô có quỷ, bị anh ta nhìn cảm thấy hơi kinh hãi, lập tức khép ờ mắt lại.

Cho đến khi anh ta ngồi xuống, cô mới thận trọng mở mắt ra, "Lục thiếu"

"Cô biết cái gì, cô nói hết cho tôi nghe một chút đi." Anh sâu kín mở miệng, giọng trầm thấp, giống như tông trầm tuyệt đẹp của tiếng đàn vi-o-long, nhưng giọng nói của anh lại cực kỳ lạnh lùng, giống như là không muốn đối thoại với cô vậy.

Đối mặt với người đàn ông mình hâm mộ lại bị lạnh nhạt như vậy, tâm tư Cố Trinh Trinh, cảm thấy luống cuống ngay lập tức, lại nghĩ đến chuyện mình cần làm, trong lòng cô vẫn đang đánh trống thình thịch.

Lần trước, cô và họ Kiều kia thiết kế Lục Duật Kiêu và Cố Tử Mạt, hoàn toàn là bởi vì họ Kiều cổ động cùng ủng hộ, mà lần này, cô là một người một ngựa hành động nguy hiểm, cho nên không khỏi thấp thỏm.

Cố Trinh Trinh hơi buông xuống lông mi, trầm mặc nhìn chằm chằm khăn trải bàn với những ô vuông đen trắng xen kẽ trên bàn, từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng, cô như vậy, một nửa là vì sợ, một nửa cũng là có mưu tính trước.

Đây là, cô đang cố ý đánh vào hứng thú của Lục Duật Kiêu.

Lục Duật Kiêu đến đây, tuyệt đối không phải vì cô, mà là vì tin tức về Cố Tử Mạt, mà cô, chỉ có từ từ lộ chút tin tức cho anh ta, mới có thể có nhiều cơ hội thể hiện trước mặt Lục Duật Kiêu hơn thôi.

Lục Duật Kiêu thấy cô không nói, vẫn yên lặng, bỗng cười một tiếng, hai chân vắt lên nhau, ngửa ngừoi dựa vào ghế, liền nói, "Cô cũng không cần che giấu, hãy nói ra những gì cô có thể cấp cho tôi, tôi sẽ cho cô cái mà cô muốn, một quá trình rất đơn giản, tôi không có thói quen thiếu nợ người khác, dĩ nhiên, tôi cũng không có thói quen để người khác thiếu nợ tôi!"

Phía cuối câu nói, bị anh cố ý cường điệu, giống như đang mờ hồ cảnh cáo gì đó.

Vốn dĩ Cố Trinh Trinh đã chột dạ rồi, nghe được lời cuối cùng kia, lại sợ hết hồn hết vía một trận.

Cô siết chặt lấy phong bì thư màu trắng, nhắm hai mắt lại, điều chỉnh lại tâm tình của mình, mới ngẩng đầu mở mắt nhìn về phía anh ta, "Hôm nay tôi hẹn chị ấy ra ngoài, là có chút chuyện muốn nói với chị ấy, nhưng hình như chị ấy vẫn luôn không yên lòng, tôi cảm thấy tâm thần chị ấy hình như không có ở đây, cũng không có nói nữa, sau đó chị ấy rời đi, lại đánh rơi một đồ vật."

Cô lấy phong bì thư màu trắng ra, đưa cho Lục Duật Kiêu, vẫn không quên run run, nơm nớp lo sợ nói, "Đây hình như là xuất từ một phòng thám tử tư, tong lúc vô tình tôi nghe thấy chị ấy gọi điện thoại cho bọn họ."

Lục Duật Kiêu liếc mắt nhìn phong bì thư trong tay Cố Trinh Trinh, dùng ánh mắt ý bảo cô ta để xuống, cũng không mở ra, "Tôi lười nhìn xem, cô nói đi, bên trong là thứ gì."

Cô Trinh Trinh đặt phong bì thư sang phía Lục Duật Kiêu, khẽ ngẩng đầu, khổ sở nhìn về phía Lục Duật Kiêu, vừa muốn làm ra vẻ như bất đắc dĩ nói ra, lại đột nhiên trong lúc đó phản ứng lại kịp, cô vội ngậm miệng, lại cúi thấp đầu, nghĩ thầm, thiếu chút nữa thì lọt vào bẫy của Lục Duật Kiêu rồi.

Lời ấy của Lục Duật Kiêu, nhìn như vô ý, trên thực tế là muốn phủ đầu cô, nếu cô nhất thời nóng lòng, nói ra nội dung bên trong, điều này không phải chứng minh, cô đã xem qua đồ vật bên trong.

Cô mấp máy môi, thật cẩn thận dịu dàng nói, "Tôi cũng không biết bên trong là cái gì, Lục thiếu, anh vẫn là tự mình mở ra xem đi thôi."

Lục Duật Kiêu cũng không hề có hành động gì, vẫn không có ý tứ nhìn xem, ngược lại hỏi lại lời nói ban đầu, "Cô hẹn gặp Tử Mạt, là muốn nói cho cô ấy biết chuyện gì?"

Trong khoảng thời gian Lục Duật Kiêu chưa tới, Cố Trinh Trinh đã suy nghĩ mọi chuyện một lần, cái vấn đề này, tự nhiên không làm khó được cô, cô ngẩng đầu lên, cắn cắn môi, chịu đựng ánh mắt thâm thúy của Lục Duật Kiêu, nhỏ giọng nói, "Tôi muốn nói với chị ấy, lần trước lúc chị ấy suýt bị tai nạn xe cộ, là tôi đã cứu chị ấy."