"A!" Cố Tử Mạt sợ hãi kêu lên, gần như cùng lúc, hai chiếc xe cùng lao về phía cô.
‘Bốp’ một tiếng, điện thoại di động của anh chàng bảnh bao rơi từ trong lòng bàn tay cô xuống đất, chợt hiện lên trong trang trò chuyện, một vết nứt dài, gần như không thể phản ứng lại kịp, hai chiếc xe kia cũng lúc tiến gần về phía cô.
Cô theo bản năng sợ hãi nhắm mắt lại, cả người đều run lên, trong đầu trống rỗng, sau một loạt tiếng động của vật thể va chạm vào nhau, đột nhiên chỗ khuỷu tay cảm thấy một trận đau đớn, một giọng đàn ông tà mị lại khoa trương đang vang lên bên tai cô, "Trời ơi! Thật đúng là va chạm! Đồ điên!"
Cô từ từ mở mắt ra, giương mắt nhìn hai chiếc xe đụng nhau trước mắt mình, nửa ngày vẫn chưa tỉnh hồn lại được.
Cô không sao, chẳng qua là hai chiếc lao về phía bên này mà đâm vào nhau, mà vừa rồi, thiếu chút nữa thì cô đã bị nghiền nát dưới bánh xe rồi.
Toàn thân đều đặc biệt lạnh lẽo, cô không nhịn được mà ôm cánh tay, cả người co lại từ từ lui về phía sau, lui về phía sau.
Người đàn ông thấy cô như vậy, lại quát ra một câu, "Đồ điên!"
Anh cúi xuống liếc nhìn điện thoại di động, vẫn còn ở cửa sổ trò chuyện, nhìn thấy dãy số trên màn hình hiển thị, anh ta tà mị cong môi một cái, đứng dậy, đưa chân lên giẫm nát, đang giẫm được một nửa, động tác chân lại ngừng lại.
Anh cúi người nhặt điện thoại di động lên, nụ cười trên mặt càng thêm tà tứ, vừa nhìn về phía cô gái đang sững sờ ở một bên, căn bản không cho cô thời gan phản ứng, kéo cô về phía xe của mình.
Cố Tử Mạt không kịp phản ứng, ánh mắt lại mở lớn kiếc về phía chiếc xe gặp rủi ro kia, chiếc BMW GT màu trắng, giống loại xe của Cố Trinh Trinh? Chẳng lẽ......
Trong đầu cô xuất hiện các loại khả năng, ánh mắt cũng theo đó mà hướng đến biển số chiếc xe kia, nhưng chiếc xe đó đã bị đám người vây xem che lại cản trở, căn bản cô không cách nào nhìn thấy rõ ràng.
"Vào đi thôi, lần này nhớ ngoan ngoãn đấy, nếu bị va chạm phá hủy khuôn mặt thì thảm rồi." Cùng với một câu nói trêu tức, Cố Tử Mạt lại cứng rắn bị xô đẩy vào trong xe.
Cô phẫn hận nhìn người đàn ông bảnh bao, "Tội phạm bắt cóc!"
Đôi mắt đào hoa của người đàn ông bảnh bao chớp chớp, đóng sầm cửa xe vào, ngón tay trượt vài cái ở trên điện thoại di động, "Tôi nhờ người giúp cô thông báo với người yêu của cô một chút, liền nói cô bị xe đụng mạnh, như thế nào?"
Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm cái điện thoại di động bị rơi nứt một đường kia, cắn răng nói, "Không cho anh nói lung tung!"
"Haiz......" Anh ta thở một hơi về phía cô, ngón tay thon dài trắng nõn lại vuốt cằm, đôi mắt đào hoa nhíu lại, tựa hồ phát hiện được chuyện lạ, nhưng một giây sau, lại biến thành không bình thường một lần nữa, "Không phải là tôi nói lung tung đâu, là tôi để cho người khác nói lung tung chứ."
"Mặc kệ như thế nào, cũng sẽ nát đầu lưỡi!" Cô quá tức giận, nhất thời không lựa lời nói, dùng cái này tới uy hiếp.
Anh ta căn bản không để ý tới cô, tùy tiện lôi một người đi đường, từ trong ví da màu đen móc ra mấy tờ 100 đồng, đưa đến trước mặt người kia, chỉ bảo một hồi, lại khiến cho người đó nói chuyện điện thoại giúp.
Cố Tử Mạt đều thấy rõ những việc này, nhưng căn bản không biết cụ thể anh ta khiến cho người kia nói cái gì, cô vừa nóng vừa giận, nhưng cả người đều bị nhốt ở trong xe, căn bản không có cách nào phá ra ngoài.
Người đàn ông bảnh bao quay người trở lại, mở cửa xe, ném một túi đồ lên, sau đó ngồi lên ghế lái, chống lại ánh mắt tức giận của Cố Tử Mạt, ngược lại khóe miệng lại cười toe toét, "Hình dáng này của cô, thật giống một con chim nhỏ nổi giận, không tệ không tệ, tiếp tục đi?"
"Anh đừng mơ tưởng kích động được tôi." Cô quay đầu, làm ra vẻ như đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không để ý tới người này, chẳng qua lời nói có lạnh lùng thế nào đi nữa, thì trong lòng cũng hết sức ồn ào, thời gian trôi qua, trong lòng cô lại càng thêm lo sợ, cuối cùng cô không nhịn được, quay đầu lại, thỏa hiệphỏi anh ta, "Anh thật sự khiến cho người đó nói cho anh ấy biết, tôi bị tai nạn xe cộ......"
Trong lúc nói chuyện, cô liếc về phía túi đồ anh ta mua được trong hiệu thuốc kia, mắt mới vừa nheo lại liếc nhìn, liền trực tiếp cấmmột tiếng, đột nhiên nhắm mắt lại.
Người này thật đúng là uy vũ khí phách, bao cao su, bốn hộp!
Là một người đàn ông, anh ta cũng thật là liều mạng rồi!
......
Đêm đến, bầu trời đầy mây tía.
Trong quán rượu ánh đèn mờ tối, trong đó lan tràn hơi thở mập mờ.
Cố Tử Mạt hiển nhiên không thích cái không khí này, nhưng vị người thật này lại cố tình thích cái loại gu này, nhất định phải lôi kéo cô uống rượu tiêu khiển, ngại trước uy quyền của anh chàng này, cô mới không thể không nhịn xuống.
Anh ta rót rượu cho cô, cô không muốn uống, anh ta liền ném cho cô một ánh mắt, dùng Mỹ Nam Kế hấp dẫn cô, đương nhiên cô vẫn lù lù bất động, người này nổi giận, lấy ngay điện thoại di động ra, nói muốn mời luật sư đến, cô trừng mắt liếc anh ta một cái, uống rượu, may mắn là rượu trái cây, cũng không có cái loại cảm giác cay cay đó.
Người đàn ông thấy cô thỏa hiệp, trong đôi mắt đào hoa càng có nhiều ánh sáng lóng láy lưu chuyển, còn rất là tự luyến gẩy gẩy tóc mái trên trán, "Tôi tự nhận mình có sức hút vô song, quả thật là đánh đâu thắng đó, một chút cảm giác khiêu chiến cũng không có."
Cố Tử Mạt vẫn cứ nắm chặt ly rượu rỗng, vẫn nghe anh ta nói, người này nói chuyện cũng không sợ đau đầu lưỡi, ngay cả lời nói rất nhiều người đẹp quỳ gối dưới chân của anh ta mà cũng có thể nói ra được?!
Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, sáng sớm cô còn tự cho là đúngsuy đoán, kẻ giả mạo chính là người thật, ai lại nghĩ, người thật lại là người đàn ông bảnh bao này. Cố Trinh Trinhuy hiếp, quả nhiên là thật.
Người đàn ông thấy Cố Tử Mạt có điều suy nghĩ, môi mỏng tà mịnâng lên, mặt mũi lóe lên, khóa đến mục tiêu phía trước, sờ nhẹ lên màn hình di động mấy cái, truyền tin tức cho Cố Trinh Trinh —— anh ta tới rồi, anh ta có thói quen ngồi vào vị trí phía nam của quầy Bar.
Không hề cho Cố Tử Mạt thời gian mơ màng nữa, anh ta đưa tay sang túm lấy cánh tay của cô, kéo cô vào trong sàn nhảy.
Trong sàn nhảy, bóng dáng các cặp đôi trai gái ôm nhau nhảy ái muội dán sát vào nhau, âm nhạc sôi nổi kích thích đại não của con người, làm cho người ta vô cùng kích động, chẳng qua, trong đó cũng không bao gồm Cố Tử Mạt.
Sau khi cô đi vào, thì tránh trái tránh phải, chỉ chốc lát sau, đã bị đẩy ra ngoài góc lề, thình lình, một đôi tay ôm vào eo cô, có một cơ thể dán vào phía sau của cô, cả người cô giật mình một cái,bảnh khuôn mặt mê hoặc của bảnh bao đúng lúc ghé vào tai cô, "Nếu không biết nhảy, tôi sẽ dạy cho cô."
Cô và anh ta cũng không quen thuộc như vậy, cô căn bản không muốn để anh ta dạy.
Cô cố gắng tránh ra, vậy mà, cái người đàn ông bảnh bao này vẫn như Tường Đồng Vách Sắt ngăn cản trước mặt cô, cô muốn đi ra ngoài, căn bản là không thể nào.
"Ra ngoài chơi nha, vui vẻ lên chút." Người đàn ông bảnh bao cúi người, tà mị mở miệng.
"Tôi không phải ra ngoài chơi, tôi bị anh bắt cóc tới đây!" Cô giận dữ, giọng rất lớn, không ít người ở chung quanh nghiêng mắt nhìn về phía hai người bọn họ, vẻ mặt khác nhau.
Trên khuôn mặt tà mị của người đàn ông bảnh bao hơi cứng ngắc, hiển nhiên có chút không vui, vậy mà, cô lại vô cùng hưởng thụ cảm giác này, cô tiếp tục lớn tiếng nói với anh ta, "Anh không giống Lục Duật Kiêu chút nào cả!"
Mặc dù, cô vẫn cảm thấy cái tên Lục Duật Kiêu này không ăn khớp với người đàn ông bảnh bao chút nào, ngay từ đầu cô đã nhận định cái tên kia là Minh Tuyên thiếu gia, nhưng vào giờ phút này, cô vẫn rất muốn dùng cái tên này tới hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.
Rất nhanh, cũng đã nhận được hiệu quả rồi.
Sau lưng bọn họ, một người đẹp chỉ mặc một chiếc áo ngực cùng với váy ngắn Cup B đưa cánh tay ôm lấy cổ của người đàn ông bảnh bao, bộ ngực đồ sộ không ngừng dựa sát vào anh ta, đây là quyến rũ trắng trợn đây.
Trong lòng Cố Tử Mạt thấy hài lòng, từ đáy lòng hi vọng người đẹp này tiếp tục nóng bỏng như vậy, tốt nhất sẽ quyến rũ lấy linh hồn nhỏ bé của vị Quý công tử này ngay lập tức.
Mắt cô thấy rõ ràng, người đàn ông cũng không có ý đẩy cô gái đẹp này ra, hai người càng ngày càng ôm chặt nhau hơn, có dấu hiệu của một trận lửa nóng, trong mắt cô chợt lóe, thân thể cơ trí từ từ lui về phía sau, nhưng trong nháy mắt cô muốn lùi lại, thì người đàn ông lại thoát khỏi người đẹp bên cạnh, đưa tay về phía cô.
Người đàn ông ra lực một cái, cầm lấy hai cái tay của cô đưa lên, cưỡng chế đặt tay cô lên cổ mình, cứ thế không buông ra.
Cố Tử Mạt giãy giụa, khóe miệng người đàn ông lộ ra một nụ cười câu hồn, hài hước một câu bên tai cô.
Cố Tử Mạt tức giận đến mức mắt trợn trắng, không nhịn được trào phúng anh ta, "Anh còn có thể có mánh khóe nào mới sao?" Người này, chỉ dùng một câu uy hiếp cũng khiến cho cô bó tay đầu hàng rồi.
"Một câu là đủ rồi, nhiều cũng vô dụng." Đồ bảnh bao nói chuyện cực kỳ cợt nhả.
Mà ở bên kia, Cố Trinh Trinh mặc một bộ váy màu trắng đính ngọc trai, kiểu cách đi tới phía sau lưng ‘ Lục Duật Kiêu ’, nhỏ nhẹ dịu dàng nói, "Anh yên tâm, chị gái tôi cũng không thích người đàn ông này."
‘ Lục Duật Kiêu’ quay đầu lại, liếc cô một cái, yên lặng không nói, ánh mắt quay về phía hai người trên sàn nhảy.
Cố Trinh Trinh cũng không cảm thấy đây là ‘ Lục Duật Kiêu ’ lạnh nhạt với cô, ngược lại cô lại thong dong ngồi xuống bên cạnh anh, lấy ly rượu, đẩy đến trước mặt anh, "Tôi cảm thấy anh nên nhanh chóngcông khai thân phận, như vậy, chị gái tôi cũng sẽ không bối rối nữa rồi."
Ánh mắt của anh khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không nói gì như cũ.
Cố Trinh Trinh thông minh vô cùng, cô tự nói với mình, một câu nói của mình không khiến cho người đàn ông có hứng thú, cô sẽ nói hai câu, hai câu vẫn không được, vậy thì ba câu.
Cố Tử Mạt gặp Lục Duật Kiêu trước, đó là vì Cố Tử Mạtmay mắn, nhưng cô cũng không vội, cô thích cảm giác thọc gậy bánh xe từng chút từng chút một, giống như là khoét hết thịt trên người Cố Tử Mạt, một chút lại một chút, cho đến khi khoét đến trong lòng của chị ta.
Đến lúc đó, Cố Tử Mạt biết đau lòng, đã trễ rồi!
Giống như bây giờ, khẳng định là Cố Tử Mạt không biết cô giở trò sau lưng rồi.
Ngay từ lúc Cố Tử Mạt rời khỏi Cẩm Tú, cô đã theo dõi Cố Tử Mạt suốt, cũng là cô nói hành tung của Cố Tử Mạt với Kiều, sau đó để cho Kiều chặn Cố Tử Mạt giữa đường, mà bây giờ, Cố Tử Mạt sai hẹn với Lục Duật Kiêu thật, lại còn ở trong sàn nhảy chơi trò thân mật với Lục Duật Kiêu giả.
Nghĩ đến tiế theo sẽ càng kích thích, trong tròng mắt Cố Trinh Trinh càng khó nén được hưng phấn.
Lại tha thiết đẩy ly rượu đến trước mặt Lục Duật Kiêu, uyển chuyển nói: " Chị ấy thích anh, tôi có thể nhìn ra được, nhưng là với sự hiểu biết của tôi về chị ấy, chung quy chị ấy cũng sẽ không chọn người không có thân phận, cho nên, tôi đề nghị anh hãy công khai thân phận."
Người đàn ông bị đâm trúng vết thương trong lòng, rốt cuộc cũng nghiêng đầu, hướng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lên trên người cô.
Cố Trinh Trinh biết lời nói của mình đã khơi dậy hứng thú của anh ta, trong lòng không khỏi khẽ động, co giả bộ cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên cánh môi kiều diễm ướt át, cố ý không nói.
Ngón tay thon dài của Lục Duật Kiêu vuốt ve viền ngoài của ly rượu, lạnh lùng mở miệng, "Nói tiếp."
Đương nhiên anh biết đây là Cố Trinh Trinh cố tình đánh vào hứng thú của anh, nhưng lần này, Cố Trinh Trinh đã đi một nước cờ tốt, khiến cho anh không thể không tiếp tục để mặc cho cô ta diễn trò.
Nghe một câu cứng nhắc của anh, Cố Trinh Trinh run run ngước mắt, bình tĩnh uất ức nhìn về phía Lục Duật Kiêu, ánh mắt mờ sương, như muốn tụ thành giọt nước ngay được, cô ta cắn môi, cầu khẩn nói, "Lục thiếu, có thể là anh hiểu lầm tôi, tôi...... Tôi biết rõ anh cũng giống chị ấy, đều căm ghét tôi, chẳng...... chẳng qua ở đây thực sự có hiểu lầm, giống như lần này, tôi cũng không phải cái loại hám tiền âm thầm châm chọc chị gái mình, tôi chỉ muốn cho anh biết nỗi khổ tâm của chị ấy, anh...... Anh có thay đổi cái nhìn với tôi một chút hay không."
Lục Duật Kiêu nghe vậy, trong con ngươi thâm thúy chợt hiện lên ý vị thâm trường, vẻ mặt hơi dãn ra với cô, ngồi thẳng người lên, giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn, "Trinh trinh, tôi vẫn luôn không có cái nhìn gì với cô cả, cho nên cũng không cần thay đổi, dù sao, chúng ta mới quen biếtthời gian không lâu."
Loại phụ nữ như Cố Trinh Trinh này, anh quá quen rồi, cô ta muốn diễn trò, anh sẽ diễn trò với cô ta đi, cho cô ta một ít ngon ngọt, để cô ta càng bại lộ nhanh hơn thôi.
Giọng nói của anh vừa rơi xuống, trong mắt Cố Trinh Trinh liền hiện ra vui mừng, chuyển từ buồn sang vui, cô ta hớn hở gật đầu một cái, "Cám ơn anh, Lục thiếu" trong đôi mắt ngập nước có ánh sáng uyển chuyển hàm súc hướng về phía anh, rất mê người.
Lục Duật Kiêu nhìn rõ mọi thứ trong đáy mắt, hơi gật đầu một cái, ngón tay tiếp tục xoa nhẹ trên miệng ly, chậm rãi mở miệng, "Về phần cô nói đến nỗi khổ tâm trong lòng Cố Tử Mạt, tôi rất nguyện ý nghe cô nói rõ."
Mặc dù Cố Trinh Trinh mê muội trước Lục Duật Kiêu, nhưng mà ở trước mặt một người đàn ông có chỉ số thông minh cao như này, tinh thần của cô vẫn luôn duy trì trạng thái cảnh giác cao độ, đối mặt với lời nói ôn hòa của anh, chẳng những cô không bị thắng lợi làm cho hôn mê, ngược lại càng cẩn thận e dè hơn.
Người đàn ông này, tâm cơ thâm trầm không thua gì người thường, anh ta là thật sự tin tưởng cô cũng được, giả vờ tin tưởng cô cũng thôi, cô sẽ dùng hành động của mình để cho anh ta phải lau mắt mà nhìn!
Cố Trinh Trinh thầm hạ quyết tâm, con mắt màu nhạt ngước lên, đôi môi mềm mại giống như nổi trên mặt nước mở ra, "Chị ấy là người rất trọng tình cảm, ngày mà chị ấy bước vòa nhà họ Cố, trở thành con gái nhà họ Cố, cũng biết mình nên gánh vác sứ mạng của nhà họ Cố trên người, cho nên chị ấy sẽ yêu đương với Hà Ân Chính, thậm chí có một lần còn muốn nói đến chuyện kết hôn với Hà Ân Chính, Hà Ân Chính có thể trở thành bạn trai của chị ấy, điều kiện tiên quyết chính là bối cảnh của nhà họ Hà, mà nếu chị ấy cân nhắc đến việc ở bên cạnh anh, nhất định sẽ suy nghĩ cho nhà họ Cố, tôi đoán, hiện tại nhất định chị ấy thấy rất khó xử."
Ánh mắt người đàn ông thu lại, không biến sắc tập trung ở miệng ly rượu.
Anh không nói gì, chỉ chờ Cố Trinh Trinh tiếp tục lên tiếng, liên hệ với mọi truyện tối ngày hôm qua, hắn lúc này anh đã sáng tỏ, rốt cuộc thì Cố Tử Mạt rối rắm ở chỗ nào, thì ra mấu chốt chính là thân phận và trách nhiệm của con gái nuôi nhà họ Cố.
Cũng bởi vì như vậy, cô nói với anh, để kết hôn với anh, cô cần phải làm chuẩn bị, mà thời gian chuẩn bị, mất rất lâu, rất có thể là mãi mãi.
Nghĩ thông suốt những thứ này, trong lòng của người đàn ông vừa vui vừa buồn.
Cố Trinh Trinh cố ý cọ xtá cơ thể về phía Lục Duật Kiêu, lại mở miệng, "Chị ấy không phải loại người hám giàu, cho nên xin anh tha thứ cho chị ấy, bởi vì chị ấy là người nhà họ Cố, chị ấy mới có nhiều việc không thể làm theo ý mình như vậy."
Nói tới đây, cô hơi khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt bất lực nhìn về phía Lục Duật Kiêu, giọng nói rất nhỏ nói, "Lục thiếu, tôi có thể mạo muội làm phiền anh một chuyện sao?"
"Cô nói đi." Người đàn ông cũng không liếc nhìn cô một cái, trầm thấp đồng ý.
Đúng lúc đó, thì người pha chế rượu bước đến, đem một ly cocktail màu hồng với màu xanh xen lẫn nhau đặt xuống trước mặt anh, "Thưa Ngài, tôi đã theo phương pháp của Ngài, điều chế tốt ‘ Đào hồng liễ lục ’, bây giờ Ngài có thể nếm thử."
Lục Duật Kiêu lại cười nhạt đẩy ra, "Không cần, cám ơn." Cố Trinh Trinh ở bên cạnh anh, khó mà đề phòng được, anh cũng không dám uống bất kỳ thứ gì vào miệng.
Cố Trinh Trinh lại bị chén ‘ Đào Hồng Lục Liễu ’ kia hấp dẫn, nghe ý tứ của người pha chế rượu này, đây vốn là rượu của Lục Duật Kiêu, trong mắt cô lóe sáng, nóng lòng muốn thử.
Lục Duật Kiêu thấy ánh mắt của cô ta chăm chú vào ‘ Đào hồng liễu lục ’, cho rằng cô đang đánh chủ ý bỏ thêm nguyên liệu vào rượu, trong lòng chán ghét, giọng điệu lạnh nhạt nói: " Bây giờ cô có thể nói rồi."
Cố Trinh Trinh nghe được sự không vui trong miệng anh, lập tức thu lại vẻ mặt, thu hồi ánh mắt tham lam với ‘ Đào hồng liễu lục ’, dùng giọng nói nhỏ nhẹ nói, "Từ sau chuyện tình với Hà Ân Chính, chị ấy vẫn có vài chỗ hiểu lầm đối với tôi, cũng trách tôi, lúc ấy Hà Ân Chính không ngừng thay đổi biện pháp tỏ tình với tôi, sau vài lần, tôi liền bị hơi thở nghệ thuật trên người Hà Ân Chính mê hoặc, tôi...... Lúc đó tôi còn nhỏ, sức nhận biết cũng kém, cho nên mới làm chuyện có lỗi với chị ấy, tôi cũng hiểu rõ mình sai lầm rồi, nhưng hình như chị cũng không muốn cho tôi cơ hội để sửa đổi, Lục thiếu, anh có thể giải thích với chị ấy giúp tôi hay không."
Giọng nói của cô rất nhỏ, giống như là không dám nói, bên trong hàm chứa xấu hổ cùng uất ức của một cô gái.
Ánh mắt của Lục Duật Kiêu không tự chủ được nhìn chăm chú về phía bóng dáng của hai người đang dây dưa trong sàn nhảy, từ lúc Cố Trinh Trinh nói xong, anh thu lại tầm mắt, trả lời, "Tôi sẽ thử xem."
Cô gái diễn trò, chàng trai phối hợp.
Anh cũng có thể tượng tượng ra được, nếu Cố Tử Mạt ở bên cạnh, nghe được những lời thoại này của Cố Trinh Trinh, nhất định là khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, sau đó tức giận, cuối cùng lại thoải mái cười to.
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó, khóe miệng người đàn ông không khỏi lộ ra một nụ cười yếu ớt, anh tự tay lấy điện thoại di động ra, bấm mật mã mở máy, sau đó mở nhật ký điện thoại ra, xóa hết.
Thế giới của Lục Duật Kiêu, không cho phép số di động của mình liên tục không ngừng xuất hiện trong nhật ký điện thoại của người khác, cho dù là cô, cũng không thể được.
Anh có thể đóng vai một dân chúng bình thường, nhưng anh không cho phép mình bị chê bai, trở thành bên hèn mọn vô lực trong tình yêu kia!
Bắt đầu từ lúc Lục Duật Kiêu lấy điện thoại di động ra, Cố Trinh Trinh liền chú ý tới, đó là điện thoại của Cố Tử Mạt.
Cô len lén liếc một cái, nghĩ thầm quả nhiên Lục Duật Kiêu rất giỏi, không chỉ có lấy được điện thoại của Cố Tử Mạt, mà còn biết mật mã mở khóa điện thoại.
Nghĩ đến tâm tư của người đàn ông này sử dụng trên người Cố Tử Mạt, cô không khỏi ghen ghét một trận, nắm tay, nụ cười nhạt vừa phải lại tràn ra khóe mắt một lần nữa, hỏi dò, "Lục thiếu, chị ấy cần nhất, là gia đình chồng cường đại, mà không phải mẫu người mà hiện tại anh sắm vai, biết điều này, anh sẽ công khai sao?"
Lục Duật Kiêu khóa lại điện thoại di động của Cố Tử Mạt, tiêu sao đứng người lên khỏi ghế cao, liền nói, "Cứ như vậy đi."
Ngước mắt liếc nhìn hai người ở trong sàn nhảy đang vành tai và tóc mai chạm vào nhau, xoay người đi lên lầu.
Cố Trinh Trinh hoài nghi Lục Duật Kiêu là một câu hai nghĩa, cô thấy Lục Duật Kiêu phải đi, vội vàng đuổi theo, lúc đến cầu thang, liền bị hai người áo đen từ trong bóng tối đi ra ngăn cản.
Trong lòng cô biết đây nhất định là tùy tùng của Lục Duật Kiêu, nghiêm khắc mà cẩn thận, điều này ý nghĩa, tối nay cô không còn cơ hội tiếp cận Lục Duật Kiêu nữa.
Cho dù cô không cam lòng, nhưng cô vẫn rất có phong độ, không hề quấy rối, nắm chặt lấy chiếc túi xinh xắn, cười cười với bọn họ, rồi quay người đi.
Trải qua một loạt hành động vừa rồi, hiện tại ít nhất cô có thể bảo đảm, gần nhất Lục Duật Kiêu tuyệt đối sẽ không bại lộ thân phận trước mặt Cố Tử Mạt.
Lục Duật Kiêu cao quý tự tin, tự tin đến không gì sánh nổi, anh ta nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, khinh thường với mọi thứ, anh ta không đi ra ngăn cản Kiều khiêu vũ cùng Cố Tử Mạt, đã chứng minh được là anh khinh thường!
Một Lục Duật Kiêu tự tin đến kiêu ngạo như vậy, tất nhiên không biết dùng thân phận chân chính của mình để đạt được sự chấp nhận của Cố Tử Mạt.
Loại người có tiền giống như Lục Duật Kiêu này, khẳng định khinh thường nhất là việc dùng vật dụng đắt tiền đến để khắc phục khó khăn giành chiến thắng, chỉ thích giống như người bình thường đánh vững chắc trong cả quá trình để giành chiến thắng trong trò chơi, mới có thể trở thành nguồn gốc cho cảm giác thỏa mãn của bọn họ!
"Cố Tử Mạt, chị hảo hảo mà chơi với hàng giả đi nhé, đi chơi vui vẻ!" Cô liếc nhìn phương hướng Lục Duật Kiêu đi lên lầu, trong mắt tràn đầy ý chí quyết phải có được!