Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 22: Người vừa tới tự xưng là Lục Duật Kiêu! Phải vậy không?

"Tôi quyết định bỏ đứa bé, hiện tại xin mời anh tỏ thái độ, cho tôi cùng đứa bé một cái công đạo, nếu như anh không thể làm tôi hài lòng, tôi sẽ đi đăng báo ngay bây giờ, khiến cho thanh danh nhà họ Hà mất sạch!"

"Cô...cô......" Hà Ân Chính bị buộc đến nói không ra một câu hoàn chỉnh, "Cô quá hoang đường! Cô vu khống!"

"Anh nói đi, anh cứ tha hồ nói, dù cho anh nói thế nào, cũng không vãn hồi được cái gì! Anh phải nghĩ kỹ, nếu anh bức tôi nóng nảy, cẩn thận hiện tại tôi liền đi một vòng quanh sân nhà họ Hà, để cho mọi người cũng biết chân anh đạp hai con thuyền, là một kẻ phụ tình không hơn không kém!" Giong nói của cô lanh lảnh, có xu thế ép Hà Ân Chính đến góc tường!

Nếu lúc này có Cố Trinh Trinh ở đây, sống lưng của Hà Ân Chính nhất định có thể cứng rắn đứng lên, dù sao ‘ Bạch Liên hoa ’ Cố Trinh Trinh quá giỏi đánh bài đức hạnh, bài tình cảm rồi.

Nhưng tình hình trước mắt, Cố Trinh Trinh không có ở đây, nhất định Hà Ân Chính không giữ được cửa thành, quả nhiên, vừa nghe cô nói như thế, Hà Ân Chính chỉ sợ người giúp việc nghe được, liên tục không ngừng vội vội vàng vàng cố gắng muốn che miệng của cô.

Cô lui về phía sau một bước, thoát khỏi sự đụng chạm của Hà Ân Chính, cười lạnh một tiếng, "Hà Ân Chính, sớm biết sợ, ban đầu cũng đừng làm ra những chuyện táng tận lương tâm kia!" Tình cảm trước kia, đã theo từng bước vô sỉ của Hà Ân Chính mà bị tiêu xài hầu như không còn, cô cần gì phải giữ thể diện cho anh ta!

Hà Ân Chính vừa sợ lại vừa vội, đôi tay cọ ở trên ống quần lau lại lau, thừa dịp Cố Tử Mạt không chú ý, bỗng dưng đưa tay ra nắm tay nhỏ bé của cô, "Tử Mạt, Tử Mạt, lúc trước tình cảm của chúng ta tốt như vậy, đến bây giờ anh vẫn khó có thể quên được, Tử Mạt, chúng ta lại bắt đầu lại lần nữa đi."

Cô không kịp đề phòng, theo bản năng liền muốn hất anh ta ra, nhưng lúc thực sự muốn ra tay, lại đổi ý, khóe miệng của cô nâng lên một nụ cười giễu cợt, mắt đẹp liếc anh ta, "Anh nói đi, anh nói tiếp đi, tôi nghe đây, tôi sẽ nghe thử một chút, anh còn có thể nói ra những lời buồn nôn nào nữa, càng muốn thay Trinh Trinh xem một chút, nhân phẩm của anh có bao nhiêu ti tiện! Đồ ty tiện bỉ ổi!"

Trong nháy mắt sắc mặt Hà Ân Chính trắng bệch, hàm răng nghiến thật chặt, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Tử Mạt đều là lo lắng, anh ta nắm tay Cố Tử Mạt không những không có buông lỏng, ngược lại càng chặt hơn.

Cố Tử Mạt thật sâu cảm nhận được cái loại áp bức này, Hà Ân Chính khẳng định hận chết cô, tên cặn bã này đã sắp phát rồ rồi, chẳng những không có một chút lòng hối cải, còn càng tệ hại hơn!

Cô vừa định làm khó dễ, chỉ thấy một đôi bàn tay khác ấn lên mắt cá tay Hà Ân Chính, ngay sau đó, cô nghe được tiếng ‘ kẽo kẹt ’ nhỏ vụn vang lên, chỉ thấy Hà Ân Chính bắt đầu nhe răng trợn mắt, trên mặt đều là đau đớn khó chịu.

Đôi mắt đen của người đàn ông híp lại, nhíu chân mày, giống như căn bản không nghe thấy Hà Ân Chínhđau đớn rên rỉ, lực đạo trên tay vẫn không giảm chút nào, anh nhếch môi nói: " Chỉ cho anh một con đường, ngay bây giờ sẽ đi đến nhà họ Cố, ngay trước mặt mọi người nhà họ Cố, thành tâm nói xin lỗi Tử Mạt, thêm một bài xin lỗi trên trang đầu của tờ báo ngày mai."


Hà Ân Chính đau đến mức toát mồ hôi lạnh trên trán, bất đắc dĩ đồng ý, lúc này người đàn ông mới buông tay ra, giọng nói đầy khinh miệt, "Ngay cả chút đau đớn như vậy cũng không chịu được, sợ rằng nhà họ Hà muốn bại trong tay anh."

"Anh ——" Hà Ân Chính giận đến phát điên, lại bị tình thế bức bách, chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt vào trong cổ họng.

Đoàn người đi Cố Gia, Hà Ân Chính từ đầu đến cuối cũng không dám lỗ mãng, ‘ hạ mình ’ nói xin lỗi Cố Tử Mạt, sau khi đến nơi này, còn khóc sụt sùi, đúng chuẩn bộ dáng cô gái nhỏ.

Vì vậy Cố Tử Mạt cảm thấy khinh thường, Hà Ân Chính khóc, cũng không phải vì áy này với cô, mà bởi vì cô giẫm đạp tự tôn của anh ta dưới lòng bàn chân, có một số việc, đàn ông đê tiện là vĩnh viễn sẽ không hiểu.

Một tràng giọng đàn ông trầm thấp chứa đựng ý cười từ phía sau truyền đến qua đỉnh đầu, mang theo hơi thở nam tính không nói ra được, khiến cho cột sống của cô tê rần, từ tận đáy lòng cô không thể không thầm than, mọi cử động của kẻ giả mạo đều không tầm thường.

Cô chính là không quen nhìn ta khoe khoang như vậy, hả hê như vậy, giở trò cố ý đưa cánh tay về phái sau thụi anh ta một cái, "Cười gì mà cười? Nghiêm túc! Trang trọng!"

Cuối cùng, cô cũng không nhịn được cười, tâm trạng phơi phới, chỉ thấy người giúp việc vội vã chạy vào, nói là có Lục thiếu đến đón đại tiểu thư.

Cố phu nhân nghi ngờ, mặt sa sầm hỏi người giúp việc, "Lục thiếu đang ở đây làm khách, sao lại có một Lục thiếu nữa? Cô nói rõ ràng, bên ngoài là vị Lục thiếu nào?"

"Người tới tự xưng là lục duật kiêu." Người giúp việc cẩn thận liếc mắt nhìn một vị Lục thiếu khác ở trong phòng, cung kính lại run như cầy sấytrả lời.

Cố Tử Mạt ngẩn ra, nụ cười trên mặt đã sớm cứng đờ, đáy lòng như có một chiếc chày gỗ ‘ Bộp ’một cái liền nhảy ra ngoài.

Lục Duật Kiêu thật, tới?


Lại còn đụng độ với kẻ giả mạo?

Đúng vào thời khắc kế hoạch lớn gần như toàn thắng, tại sao có thể vạch trần sự thật là thuê người đóng giả đây?!

"Lục —— Duật —— Kiêu?" Người đàn ông ở phía sau đỉnh đầu cô, gằn từng chữ nói ra cái tên này, trong lời nói rất có ý tứ đùa bỡn mỉa mai.

Cố Tử Mạt cảm thấy có một đám quạ đen bay qua trước mắt, giữa ban ngày biến thành bức tường mây đen!

Ông trời đang đùa cô hay sao, cố ý muốn thấy cô bị cười nhạo, chẳng lẽ cô lại bị người chê cười vô ích sao?! Tuyệt đối không được!

Cô cố gắng trấn tĩnh lại, không đợi mọi người có hành động, liền nhấc chân chạy như bay ra bên ngoài, giữa đường bị Hà Ân Chính cản lại, cô không cần suy nghĩ dùng giày cao gót đá thật mạnh vào bắp chân của anh ta.

Mẹ nó, dám ngăn cản bà chị, muốn tìm đường chết! Cô muốn đi tiêu diệt Lục Duật Kiêu thật!

Cuối cùng, cô chỉ nghe được mấy tiếng rầm rì rất không có tiền đồ của tên đàn ông cặn bã bị đá đau ở sau lưng cô, chờ phản ứng lại, cơ thể đã chạy đến phía trước, cô ngửa mặt lên trời thở một hơi, lại tiếp tục cố gắng chạy ra tới cửa.

Một đường trôi chảy!

Nhưng nhìn rõ tình hình ở cửa, cô lại chóang váng! Lục Duật Kiêu đã đi mẹ nó mất rồi, ở cửa ngay cả một bóng ma cũng không có!

Mặc dù nháo ra cái chuyện cười, nhưng cũng coi như là Hữu Kinh Vô Hiểm, cô vừa muốn xoay người, chỉ thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ đang đứng phía sau cô.

Cô nhìn anh, trong lòng chột dạ nói, "Trời cao phù hộ, không phải đến thật, anh nói, có phải người giúp việc muốn thử dò xét chúng ta hay không, nếu là như vậy, chúng ta trúng kế rồi hả?!"

Người đàn ông lắc đầu, "Chắc không phải là thử dò xét, chỉ là, tôi thật đúng là muốn gặp Lục Duật Kiêu thật này một lần." Nói xong, ánh mắt của anh ta băn khoăn nhìn bốn phía, dường như muốn tìm một chút dầu vết của người đó.

Cố Tử Mạt không có suy nghĩ nhiều, phản ứng bản năng là liếc kẻ giả mạo một cái, rất không đồng ý nói, "Giả đừng nên gặp mặt thật, tránh cho xảy ra xung đột."

Người đàn ông nghe lời này, sắc mặt biến hóa, con ngươi đảo nhanh, nhàn nhạt liếc cô một cái, giây lát sau hướng tầm mắt về phía bụi hoa, ánh mắt lóe lên, khóe môi chợt cười nói, "Tôi là lục duật kiêu, cô tin không? Cô nên tin mới đúng."