Tin tức bùng nổ, nhanh chóng lan tràn.
Nhưng chỉ dựa vào lời nói của một người, còn chưa thể khiến những cô gái ái mộ vị công tử nhà giàu thần bí này hết hy vọng được, rất nhiều cô gái vẫn ôm thái độ nhìn xem, nghi ngờ người vợ chưa cưới họ Lâm trong miệng Ninh Uyển chỉ là bịa đặt.
Vào lúc này, làm ông chủ của Điện ảnh và truyền hình Hoàn Á, Kiều Tử Hoài ra mặt chứng thực cho Ninh Uyển, nói những lời Ninh Uyển nói, đều là lời nói thật.
Kiều Tử Hoài vừa lên tiếng, liền khiến cho trái tim trong suốt của ngàn vạn cô gái tan nát đầy đất!
Cố Tử Mạt tức giận việc Kiều Tử Hoài nối giáo cho giặc, càng hận Ninh Uyển vì lăng xê cho bộ phim mới, mà nhấc lên Lục Duật Kiêu hơn, vô hình chung cũng lôi kéo cô vào bên trong.
Làm vợ của Lục Duật Kiêu, cô nhìn thấy những chuyện này, không thể nào không tức giận.
Cô mở tin tức ra, chỉ cho Lục Duật Kiêu xem từng cái từng cái, cuối cùng yếu ớt kết luận, nói: " một người đàn ông đã kết hôn bị nói là có vợ chưa cưới, không thể không có công của Ninh Uyển và Kiều Tử Hoài."
Lục Duật Kiêu kéo lên kéo xuống trang web, nhìn xong toàn bộ tin tức trên đó, suy nghĩ một chút nói, "Công việc từ xóa bỏ tin tức đến làm sáng tỏ, anh giao cho Bùi Dực đi làm, cậu ấy quen thuộc với phương diện này."
Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, muốn liên lạc với Bùi Dực.
Cố Tử Mạt cản tay của anh lại, ngước mắt hỏi anh, "Vậy anh sẽ xử lý Ninh Uyển như thế nào? Phong sát một thời gian?"
Phong sát Ninh uyển, điều này cũng rất có khả năng, dù sao đó cũng không phải lần một lần hai Ninh Uyển xúc phạm điểm nghịch lân của anh ấy.
Cô thường thấy trên báo có tin tức, một ngôi sao nữ bị phong sát toàn diện, hoặc một ngôi sao nữ biến mất, sau lưng cũng có nhân vật lớn thao túng, vậy thì lần này, Lục Duật Kiêu có thể xử trí Ninh Uyển như thế hay không?
Lục Duật Kiêu nhíu mày, ngón tay xoa lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh của cô, lắc đầu một cái, "Nếu phong sát, cũng chưa đến mức đó, nhưng sẽ đưa ra lời cảnh cáo cần thiết đối với Ninh Uyển."
"Lời cảnh cáo cần thiết là gì? Chính là lời nói từ miệng sao, hay là loại bỏ các quảng cáo của cô ấy?" Cô hơi tức giận tránh thoát khỏi anh, hỏi ngược lại anh.
Người đàn ông nhìn cô, gương mặt cô đầy quật cường cùng không phục, hình như cũng không hài lòng sư ăn bài của anh, cuối cùng thì có vấn đề ở đâu vậy?
Đôi lông mày rậm kiệt ngạo hơi chau mày suy tư, một giây sau, khóe môi nâng lên một nụ cười thâm thúy khó hiểu, nhẹ kề gần lên gương mặt của cô, dùng giọng nói vô cùng ấm áp, nhướng mày hỏi cô, "Thế nào? Có thái độ thù địch với Ninh Uyển như vậy, Tử Mạt, điều này có chút không giống với em."
"Vậy như thế nào mới giống em!" Theo bản năng, cô cứ như vậy phản bác trở lại, đợi đến lúc nói xong, cô mới hối hận sự đường đột lỗ mãng vừa rồi của mình, vội vàng thu giọng, giảm thấp âm lượng, cố ra vẻ lý trí tâm bình khí hòa, nói, "Em chỉ không hiểu, tại sao Ninh Uyển một lần hai lầndùng anh để lăng xê, nhưng anh cũng không hề chán ghét, vẫn cứ dung túng cho cô ta, chính vì anh không hành động, nên mới khích lệ cô ta, mới để cho cô ấy tạo ra loại này tin đồn!"
Lục Duật Kiêu đối xử không bình thường với Ninh Uyển, đây mới chính là cái khiến cô bất mãn.
Cô không thích Ninh Uyển, nhưng cũng không căm ghét gì cả, cũng không thực sự nghĩ muốn phong sát Ninh Uyển, nhưng, thái độ của Lục Duật Kiêu với Ninh Uyển, lại khiến cô không thể bình tĩnh được, ngược lại muốn xem vở diễn vừa rồi của Ninh Uyển.
Tùy hứng chính là như thế, bản thân không như ý, cũng sẽ không muốn cho đối phương được như ý.
Cô bị Ninh Uyển hãm hại, phản ứng đầu tiên của cô, chính là cắn răng trả thù lại!
Lục Duật Kiêu giật mình nhìn cô mấy giây, ngay sau đó nhếch môi, kéo cô đến trước bàn ăn, cười nói, "Thì ra là vì cái này." Hình như tâm tình của anh không tệ.
Cố Tử Mạt bướng bỉnh, cũng không ngồi vào vị trí, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, "Giải thích, em muốn một lời giải thích! Anh phải giải thích cho em!" Vừa nghĩ tới những tin tức đáng giận kia, cô hoàn toàn không có tâm trạng ăn cơm.
Người đàn ông bật cười, ngón tay thon dài đưa lên, vuốt ve lông mày đẹp trên mắt cô, nói: " Ninh Uyển, rất giống em, em có biết không?"
"......" Cô sững sờ, phản ứng lại, chính là nghĩ đến mấy lời Lâm Yên Nhiên nói với cô ngày đó.
Lâm Yên Nhiên nói, Lục Duật Kiêu thích Lâm Yên Nhiên mặc quần áo màu xanh nhẹ nhàng, chính là một Lâm Yên Nhiên đã từng khỏe mạnh, mà Cố Tử Mạt, chỉ là vật thay thế!
Chẳng lẽ, duyên phận trên đời này, cảm xúc, thậm chí là yêu, cũng có thể dùng ‘ giống như ’ để giải thích sao?
Cô không có nói tiếp, mà lẳng lặng chờ Lục Duật Kiêu mở miệng.
"Ninh Uyển đi được tới vị trí cao nhất ngày hôm nay, toàn bộ đều dựa vào sự dốc sức của chính bản thân cô ấy, từ từ tiến lên, làm gì chắc nấy, ở trong tài liệu của trợ lý của anh, anh thấy được Ninh Uyển trước kia, cô ấy rất để ý đến hình tượng của mình, cẩn thận mọi lúc mọi nơi, thậm chí không dám kết giao bạn bè ở trong giới giải trí, chỉ sợ người khác có âm mưu, chỉ sợ chính mình không cẩn thận một cái liền bị người khác bán đi, cô ấy đã từng rất giống em, ẩn nhẫn cẩn thận đến làm cho người khác đau lòng, đổi lại là bất luận kẻ nào, cũng sẽ không nhẫn tâm phá đi tất cả mà cô gái tranh cường háo thắng đến làm lòng người đau này tân tân khổ khổ thành lập được." Ngón tay thon dài của anh, nắm lấy một nhúm tóc quanh quẩn bên tai của cô, quấn lên ngón tay, vừa tiếp tục nói, "Còn một điểm nữa là, anh muốn đo lường sự quan tâm của em."
"Quan tâm?" Khiến cô kinh sợ, cũng không phải quá khứ của Ninh Uyển, mà là lời anh nói muốn đo lường.
"Ừ, mặc dù quan hệ của anh và Ninh Uyển trong sạch, nhưng anh luôn muốn biết, em quan tâm anh đến mức nào, có thể ăn dấm chua đến mức nào, nhưng, anh cũng hơi sơ sót một chút, anh không nghĩ tới, vậy mà Ninh Uyển lại lôi kéo cả Lâm Yên Nhiên dính dáng vào nữa."
Sau khi Cố Tử Mạt nghe xong, cảm động cũng có mà cảm khái cũng có, nhưng cùng với đó còn có cả hoài nghi, cái cách nói này của Lục Duật Kiêu, không đủ để xóa bỏ tất cả mọi nghi ngờ của cô.
Cô thở một hơi thật dài, nói với anh, "Anh thật sự sơ sót, cho nên mới làm thành như vậy, nhưng sơ sót lớn nhất của anh, không phải Ninh Uyển!"
Mặc dù có chút thư thái với Ninh Uyển, nhưng đối với Lâm Yên Nhiên, cô vẫn không có cách nào buông bỏ được!
Nhất là vào buổi chiều hôm nay, sau khi Lâm Yên Nhiên thành công kích thích mâu thuẫn giữ cô và Lục Duật Kiêu!
Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, bởi vì một câu cuối cùng của cô, nhanh chóng nheo lại, gần như là đồng thời, bàn tay liền nắm chặt ở cánh tay của cô, nói: " Tử Mạt, em nói rõ ràng đi."
"Lâm Yên Nhiên nói cho em biết, anh yêu em, là bởi vì em giống cô ấy, bởi vì anh thích cô ấy mặc đồ màu xanh nhẹ nhàng, anh mới yêu thích em!" Cô không muốn tố cáo đủ loại tội trạng của Lâm Yên Nhiên, cuối cùng đem vấn đề ‘ giống nhau ’này, đổ cho anh!
"Yên Nhiên sao?"
Cô nhìn về phía anh, trong đôi mắt sâu thẳm của anh có lộ ra vẻ mê hoặc, rõ ràng cho thấy đang hoài nghi lời của cô,cô không tiếp tục nói thêm cái gì, đẩy cánh tay của anh ra, "Em mệt mỏi, em đi nghỉ ngơi trước."
Lúc đi, cô liếc mắt nhìn bữa ăn tối mà cô tỉ mỉ chuẩn bị cho anh, mà cô, hiện tại một ngụm cũng không muốn ăn, đơn giản rửa mặt một cái, liền lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mà bây giờ đối với cô mà nói, lên giường nằm, cũng không có nghĩa là có thể nghỉ ngơi.
Cô ở bên trong, Lục Duật Kiêu ở bên ngoài, chỉ cách nhau một bức tường, tiếng anh đang nói chuyện điện thoại ở bên ngoài, có nhiều tiếng rơi vào trong tai cô.
Cô nghe được Lục Duật Kiêu dặn dò công việc liên quan với Bùi Dực, nói chút chi tiết xử lý, sau đó, tiếng nói của anh liền nhỏ đi rất nhiều, hình như đi ra ban công nói chuyện.
Nhưng cô vẫn lờ mờ nghe được không ít, Lục Duật Kiêu hỏi thăm tình hình của Lâm Yên Nhiên, nhân tiện dặn dò Bùi Dực, không thể để chút tiếng gió nào truyền đến tai Lâm Yên Nhiên.
Lục Duật Kiêu tránh cô dặn dò Bùi Dực như vậy, càng làm lòng cô cảm thấy buồn bực.
Cô nằm ở trên giường, nắm chặt một góc chăn, mắt mở thật to, nghe thấy tiếng bước vào, ánh mắt lại nháy mắt cũng không nháy mắt.
Lục Duật Kiêu kề xuống gần cô, sờ sờ mặt của cô, dịu dàng khuyên cô, "Đừng buồn, chuyện đang được xử lý rồi, về vấn đề em có giống Yên Nhiên hay không, là hoàn toàn bịa đặt, em không cần để ở trong lòng."
Cô chán nản thất vọng, người đàn ông này quá lợi hại, có vợ, còn có thể có vị hôn thê! Một giây trước anh đối tốt với một người phụ nữ, một giây sau xoay người có thể đối tốt với một người phụ nữ khác.
Ở cái cửa ải này, cô hoàn toàn sẽ không giả bộ ‘ hình tượng vợ hiền’ đoan trang tao nhã cái gì, lập tức đẩy tay của anh ra, lạnh lùng nói, "Em không cần anh quan tâm, anh đừng quấy rầy em!"
Lục Duật Kiêu chưa từng gặp phải, tình cảnh bị vợ đuổi xuống giường, bỗng nhiên gặp phải, anh hơi luống cuống, nhưng lại sợ không cẩn thận đắc tội với cô, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói: " Tử Mạt, đừng tức giận, có vấn đề gì thì nói ra, chúng ta từ từ giải quyết, em đừng hờn dỗi, anh lo lắng em tức giận ảnh hưởng đến thân thể."
"Không hiếm lạ lo lắng của anh! Ai cần anh lo lắng! Anh cách xa em một chút đi! Anh đi ra ngoài thì em sẽ tốt!" Cố Tử Mạt hoàn toàn không ăn mềm, oán hận vặn bung cánh tay của anh ra, dịch sang một bên, cầm chăn quấn chặt lấy thân thể.
Sao Lục Duật Kiêu có thể đi chứ, đến bây giờ anh cũng không quên, tình cảnh lúc Hứa Ngộ tuyên chiến với anh, nếu tối nay thật sự bị cô đuổi xuống giường, chẳng phải là mở đường cho Hứa Ngộ sao?!
Cô thấy anh không chịu đi, lại thực sự phiền muộn vì anh, liền kéo chăn che lên đầu, ngay cả khuôn mặt cũng che lại, nhắm mắt làm ngơ luôn.
Anh thấy thế, đưa tay đẩy đẩy cô, "Em bọc kín như vậy, không sợ làm mình ngạt chết sao?"
"Không được quấy rầy em...em muốn nghỉ ngơi, anh đi ra ngoài đi!"
Lục Duật Kiêu thấy cô kiên quyết, không có cách nào, thở dài, ngược lại nghĩ đến cái gì, khóe môi nhếch lên, trực tiếp rút góc chăn của cô ra, kéo một bên lên, chen người vào, hai người liền bọc thành một đoàn.
Cố Tử Mạt nhận thấy có kẻ địch xâm lấn lãnh địa, dùng sức đạp anh, "Anh làm gì thế! Đi ra ngoài!"
Anh đạt được như ý, lại nếm đến ngon ngọt, đôi mắt hồ ly nhíu lại, cười liếm liếm vành tai của cô, "Tử Mạt, giờ cũng buổi tối rồi, nhất định là chồng không thể đi ra ngoài, phải đi vào mới được."
Cố Tử Mạt liều mạng giãy giụa, chẳng ăn thua gì, lại nghe thấy anh * trắng trợn * nói ra như vậy, còn luôn miệng tự xưng là chồng của cô, lại nghĩ đến cái vị ‘ vị hôn thê ’kia, đôi mắt đỏ lên, không nhịn được ai oán, "Anh cút ngay đi, cái gì mà chồng mới vợ, anh và người khác còn là vị hôn phu vị hôn thê đâu!"
Người đàn ông biết lòng cô yếu đuối, lại yêu thương cô, lật người cô lại, cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, "Tử Mạt, đừng khóc, vợ của anh cũng chỉ có một mình em, hai chúng ta đã lĩnh chứng rồi, ván đã đóng thuyền, anh chỉ muốn ở bên em thật tốt, anh không có hứng thú với những người phụ nữ khác, mặc kệ cô ấy giống em, hay em giống cô ấy, mặc kệ là Ninh Uyển, hay là Lâm Yên Nhiên, anh đều sẽ không cảm thấy hứng thú."
"Đừng gạt người, anh đối tốt với Ninh Uyển như vậy, thưởng thức cô ấy, còn xuống tay lưu tình với cô ấy như vậy nữa......"
Lục Duật Kiêu ngắt lời cô, "Tử Mạt, anh chỉ thấy được cái bóng của em trên người cô ấy, anh không đành lòng nhìn em mệt mỏi như vậy, tự nhiên cũng không thể nhìn thấy cô ấy mệt mỏi như thế, làm người yêu của em, anh có loại tình trạng này, là rất bình thường."
Cô không phục, cười lạnh, "Lừa gạt ai vậy! Không động lòng còn có thể đối với cô ấy như vậy?"
Anh nhẹ nhàng thở dài, nói, "Tử Mạt, trước đừng lái sang hướng khác, hãy nghe anh nói hết, có được hay không?"
"Không nghe!"
Tuy là nói như thế, nhưng cô cũng ngừng giãy giụa, Lục Duật Kiêu nhận thấy được cảm xúc của cô buông lỏng, vội vàng nói rõ một năm một mười, "Dung mạo của Ninh Uyển rất xinh đẹp, còn thuộc loại phụ nữ có hưng vị riêng, những ông chủ nhiều tiền rất có có quyền thếcũng muốn nếm thử một chút tư vị của ảnh hậu, trong đó có người rất có bối cảnh uy hiếp cô ấy, nếu như cô ấy không đồng ý làm người tình của ông ta, sẽ phát động tất cả quan hệ phong sát cô ấy. Ninh Uyển ghét cái quy tắc ngầm kia, vẫn không chịu, người đó không nhịn được, ra tay ngoan độc, thiếu chút nữa bóp chết Ninh Uyển ngay tại chỗ, nói đến cũng thật là trùng hợp, đúng lúc lại bị anh đụng phải, đã nói mấy câu lời hữu ích, giúp cô ấy."
"......" Cố Tử Mạt không nói gì, lẳng lặng nghe.
Cô lại không nghĩ tới, Ninh Uyển còn có một mặt ‘ thà chết chứ không chịu khuất phục ’này.
"Người kia cũng là một nhân vật ngoan độc rất có bối cảnh, không thể không cho chút mặt mũi, anh nói Ninh Uyển là bạn gái anh đang qua lại, ông ta mới chịu bỏ qua cho Ninh Uyển, sau sự kiện đó, Ninh Uyển thỉnh thoảng tung ra tin tức về anh và cô ấy để lăng xê, có lẽ cô ấy cũng xuất phát từ sợ hãi, sợ người kia ngóc đầu trở lại, muốn củng cố một chút, nhắc nhở người kia không nên đánh chủ ý đến cô ấy, anh đã giúp cô ấy một lần, sẽ giúp một lần nữa, cũng là thuận tay, cho nên đương nhiên liền......"
"Thì ra đây là nguyên nhân căn bản nhất của anh! Em tức giận như vậy, anh mới nói ra, anh quá đáng giận!" Cố Tử Mạt hung hăng nghiến răng nói.
Nếu cô không hỏi tới, có phải Lục Duật Kiêu sẽ không nói cho cô biết những thứ này hay không?!
"Đúng đúng đúng, anh đáng giận, anh là đáng giận nhất, sau này anh sẽ sửa!" Lục Duật Kiêu lấy lòng hôn lên trán cô một cái, "Anh không nói cho em biết, là bởi vì đoạn chuyện cũ đó rất mịt mờ, hơn nữa cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, kinh nghiệm xã hội của em cũng không sâu, anh sợ sau khi nói ra sẽ dọa đến em."
Cố Tử Mạt nghe giải thích của anh, vẫn cứ nghiêm mặt lại, lại bắt đầu giãy giụa, ầm ĩ muốn anh buông cô ra.
Trong lúc hai người tứ chi dây dưa, lại phát hiện nhiệt độ cơ thể ở nơi nào đó hơi cao, một dòng lửa nóng thiêu đốt, hình như có chút tên đã lắp vào cung không phát không được.
Lục Duật Kiêu theo dõi khuôn mặt của cô, hô hấp trở lên nặng nề, ánh mắt xẹt qua môi của cô, đầu tóc rối bời cùng ánh mắt khóc đến sưng đỏ của cô của cũng đáng yêu như vậy, làm cho người ta không kiềm hãm được đến hái.
Anh liền tuân theo bản năng, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, tay cũng rất mau di chuyển tới vai cô, kéo dây váy ngủ xuống, cuốn váy của cô tầng tầng lớp lớp xuống bên hông.
Bởi vì động tác mập mờ của anh, làn da Cố Tử Mạt run rẩy, đột nhiên nóng nảy, "Anh làm gì thế! Đi ra ngoài!"
Lục Duật Kiêu vén váy của cô lên, mặt dán lên làn da nhạy cảm của cô trên gáy, nói, "Đêm đã khuya, làm chồng, không thể nói đi ra ngoài như vậy."
"Cút ngay!" Cô vừa mới cãi lộn cùng anh, lại dùng toàn bộ sức lực vật lộn với anh, buổi tối lại không ăn gì cả, trên người không còn chút sức lực nào, hoàn toàn không thể đẩy anh ra được.
Bây giờ cô ngoại trừ hung hăng cắn bờ vai của anh, không có cách phản kháng nào khác.
Sức lực của cô quá nhỏ, lúc cắn anh hàm răng thường xuyên trượt ra khỏi cơ bắp cứng rắn của anh, không tạo lên được tổn thương thực chất nào cả, hơi hơi đau đớn đối với anh mà nói không khác nào *.
Cô càng cắn, anh lại càng hưng phấn, môi lưỡi chạy trên làn da nhạy cảm của cô, kích thích làn ra trắng như tuyết trở thành màu hồng nhạt, động lòng người không nói nên lời.