Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 114-2: Cố ý sát hại (2)

Không đợi y tá trả lời, Lâm Yên Nhiên liền cười híp mắt cướp lời nói: " Tốt hơn rất nhiều rồi, vừa rồi y tá còn khen em nữa!" Nói xong câu này, hình như mới chú ý tới Cố Tử Mạt đứng ở bên cạnh cửa, cũng không đi vào, "Cô chính là Tử Mạt?"

Lục Duật Kiêu quay đầu lại, thấy Cố Tử Mạt còn chưa đi tới, nhướng mày, "Tử Mạt?"

Cố Tử Mạt lấy lại tinh thần, thu lại ánh mắt, bước nhẹ tiến lên.

Không phải cô không muốn vào, mà không khí lúc hai người kia ở chung một chỗ, làm cho cô không cách nào đi lên phía trước.

"Thì ra Tử Mạt xinh đẹp như vậy!" Lâm Yên Nhiên quay đầu oán giận Lục Duật Kiêu, "Em không chịu không chịu đâu, anh mang mỹ nữ đến thăm em, vậy mà không nói trước cho em biết, để em ăn mặc trang điểm cho tốt một chút."

Lục Duật Kiêu cúi đầu cười, dụ dỗ Lâm Yên Nhiên nói: " Đâu có, hai người đều rất đẹp."

Cố Tử Mạt hít sâu, không muốn đánh mất thể diện, khóe miệng hơi xuất một chút ý cười, "Lâm tiểu thư, thật hân hạnh gặp cô."

"Tôi cũng vậy! Minh Tuyên thường xuyên nhắc tới cô với tôi, tôi cũng rất muốn quen biết cô, chỉ đáng tiếc, sức khỏe của tôi kém như vậy, Minh Tuyên quản quá chặt, bình thường không cho tôi theo đi ra ngoài." Nói xong, Lâm Yên Nhiên theo bản năng liền cắn môi dưới, trong mắt xẹt qua một tia chua xót nhàn nhạt, "Không biết sau này còn có cơ hội ra ngoài hay không."

"Nói bậy!" Lục Duật Kiêu nhỏ giọng quát.

Cố Tử Mạt cũng sửng sốt, bởi vì cô cực ít thấy Lục Duật Kiêu dùng khẩu khí này nói chuyện, nồng đậm ý tứ bảo vệ.

Lâm Yên Nhiên cúi thấp đầu, sau đó lại ngẩng đầu, nháy nháy mắt với Cố Tử Mạt, cười tươi với Lục Duật Kiêu, "Được rồi, em biết mà! Em vừa nói chơi thôi, vì em, anh cố ý trang bị thiết bị y tế tân tiến nhất ở nơi đây, còn phái người tích cực tìm kiếm người hiến thận cho em, làm sao em có thể không khỏe chứ? Em nghĩ, sau này nhất định em sẽ có rất nhiều cơ hội đi ra ngoài."

Nghe cô nói như vậy, Lục Duật Kiêu cũng không nhẫn tâm trách cứ, chỉ là không biết làm thế nào lắc lắc đầu, giống như không có cách nào với cô vậy.


Cố Tử Mạt ở một bên nhìn một nam một nữ hỗ động, đáy lòng có chua chát chảy xuôi qua.

Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Yên Nhiên, Cố Tử Mạt liền biết, Lâm Yên Nhiên là một cô gái rất dễ dàng kích thích ý muốn bảo hộ của đàn ông.

Hàng năm thân thể không tốt, trên mặt Lâm Yên Nhiên tái nhợt yếu ớt, không những sẽ không để cho đàn ông cảm thấy chịu liên lụy, mà càng muốn bảo vệ tốt cô ấy.

Lúc nói chuyện cùng Lục Duật Kiêu, Lâm Yên Nhiên liền không có lúc nào là không cười.

Cô biết có câu, cô gái thích cười, vận số sẽ không quá kém, đúng là như vậy, Lâm Yên Nhiên có sốmay mắn, Lục Duật Kiêu quan tâm cô ấy, Bùi Dực cũng quan tâm cô ấy, hình như người trong cả thiên hạ, đều đang xoay chung quanh cô ấy.

Nghĩ đến Bùi Dực mỗi lần nhìn thấy cô, sẽ gọi cô là ‘ con riêng ’, cô càng cảm thấy người so với người thật là tức chết được.

Một đoạn thời gian rất dài, Cố Tử Mạt cũng rất an tĩnh đứng ở trong góc nhỏ, bị những tâm sự phiền não này chiếm cứ, cuối cùng vẫn là bị Lâm Yên Nhiên gọi trở về.

"Tử Mạt, tôi có thể gọi cô như vậy sao?" Lâm Yên Nhiên cười với cô hỏi.

Cố Tử Mạt mỉm cười, "Dĩ nhiên có thể."

Lâm Yên Nhiên vẫy vẫy tay với Cố Tử Mạt, Cố Tử Mạt đi về phía cô, Lâm Yên Nhiên lập tức kéo lấy tay của cô, "Tử Mạt, sau khi tôi về trong nước, cô là người bạn đầu tiên của tôi! Cám ơn cô có thể tới thăm tôi, sau này những lúc Minh Tuyên bận rộn, cô có thể tới bệnh viện thăm tôi sao?"

Cố Tử Mạt không trả lời, mà quay đầu lại nhìn về phía Lục Duật Kiêu ở phía sau lưng.

Lúc này, đôi tay của anh đang đút vào túi quần, chống lại ánh mắt của cô, vô cùng dịu dàng cười một tiếng.


Anh rất vui mừng, vui mừng Lâm Yên Nhiên cũng không có bài xích cô.

Nhìn lại vẻ mặt mong đợi của Lâm Yên Nhiên, Cố Tử Mạt gật đầu một cái, cô tạm thời cũng không muốn làm người ác.

Hết thời gian thăm bệnh, Lục Duật Kiêu cũng không nán lại ở bệnh viện, trực tiếp đưa Cố Tử Mạt về nhà.

Hai người đi tới trước cửa nhà, cô vừa móc chìa khóa trong ví ra, bỗng bị anh ôm lấy từ phía sau.

Cô không hiểu, quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn có thể trông thấy bên sườn mặt của anh, lỗ mũi vừa thẳng lại ưỡn lên, cùng lông mi cong vểnh lên.

"Sao vậy?"

"Anh không vào được rồi, tình hình gần đây của Yên Nhiên không ổn định, bên phía bệnh viện, cần anh để ý." Anh không thể vào cửa, nếu không, anh không biết mình có còn tự chủ rời khỏi ôn hương nhuyễn ngọc của cô hay không.

Cố Tử Mạt cũng không hơn gì, lúc anh đưa cô về nhà, cô cho là anh đặt cô ở vị trí thứ nhất, sau đó bọn họ sẽ có thế giới ngọt ngào của hai người.

Nhưng không nghĩ, Lục Duật Kiêu lại coi việc đưa cô về, trở thành nhiệm vụ hạng nhất.

Điều này làm cho cô bị thương vô cùng, nhưng ngoài mặt còn phải duy trì nụ cười, không muốn làm người đàn bà chanh chua nhàm chán phát tác, "Vậy anh đi đi."

"Ừ." Anh không nghe ra được sự bất đắc dĩ của cô, nhỏ giọng lên tiếng, mặt vùi vào cổ của cô, đôi tay ôm cô thật chặt.

Hơi thở nóng rực của anh phun lên da thịt của cô, chọc cho cô run lên.

Người đàn ông này, rõ ràng lộ vẻ không tha đối với cô, nhưng vì cái gì còn phải lao tới chỗ Lâm Yên Nhiên kia đây?!

Sau khi ôm thật chặt, anh mới lưu luyến buông ra, vừa mới xoay người, chợt nhận thấy được một ánh mắt rơi vào trên người mình, nhìn lại theo, thấy một người đang tựa vào cạnh cửa một nhà trọ cách đó không xa, trêu chọc nhìn anh.

Lục Duật Kiêu thấy rõ mặt người kia, lông mày nhíu lên, "Sao anh lại ở chỗ này!" Là chất vấn, mà không phải nghi vấn.