Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 106-2: Nhát gan? 2

Cố Tử Mạt không nhúc nhích, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có thay đổi.

Thợ trang điểm cảm thấy không bình thường, cẩn thận nhìn khuốn mặt của cô, giật mình.

Vừa rồi lúc cô đến, vừa liếc mắt đã cảm thấy Cố Tử Mạt là một người đẹp rồi, hình dáng gương mặt hoàn mỹ, hoàn toàn không cần sửa chữa, cộng thêm khí sắc đỏ thắm, thêm một ít trang sức trang nhã liền có vẻ tươi đẹp rạng rỡ, vì vậy cô trang điểm cho cô ấy tương đối nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhưng không có bôi phấn lót quá dầy, biến hóa trên mặt của cô không hề che dấu mà biểu hiện rõ ràng trên mặt, hai gò má đỏ ửng phai nhạt không còn chút nào, làn da tái nhợt đến mức khiến người sợ.

Giọng nói yêu kiều của Diệp Nhất Đóa bay tới, "Hứa Ngộ, anh là bạn trai của em, còn là vị hôn phu của em, về sau em không cho phép anh cười với người phụ nữ khác như vậy! Anh quên ước định giữa chúng ta sao? Trung thành, nhất định phải trung thành, tuyệt đối trung thành!"

Nụ cười trên mặt người nọ không giảm, nói với Diệp Nhất Đóa: " Diệp đại tiểu thư, đương nhiên anh nhớ rồi."

Diệp Nhất Đóa nhất quyết không tha, "Hừ, anh nhớ là tốt, ngàn vạn đừng chọc giận em, nếu không nhất định em sẽ đến trước mặt bác trai bác gái kiện anh, đến lúc đó thì anh thảm rồi."

Sau đó anh ta nói cái gì, Cố Tử Mạt đã không nghe rõ nữa rồi, cả người nàng đều là run rẩy, theo bản năng cô chỉ muốn chạy khỏi nơi này, cái tiết mục này, cô không muốn làm nữa!

Có thể là bởi vì đứng dậy quá mạnh, cô suýt nữa thì không đứng vững, hai chân như nhũn ra, theo bản năng đưa tay vịn lên bàn trang điểm bên cạnh.

Trong tai cô âm thanh ong ong lộn xộn, trước mắt đầy sao, hoảng hốt nhìn thấy Diệp Nhất Đóa đang chạy tới.

Diệp Nhất Đóa thấy sắc mặt cô không đúng, cuống quít sờ lên cái trán của cô, vẻ mặt lo lắng, giọng nói khẩn trương, "Tử Mạt, chị làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

Cố Tử Mạt không nói gì.

Người đàn ông đã từng đùa bỡn tình cảm của cô xuất hiện ở chỗ này, còn trở thành bạn trai của bạn cô nữa, còn liếc mắt đưa tình trước mặt cô.


Cô không thể nào tiếp thu được thực tế người bạn tốt nhất và người đàn ông cô hận nhất là người yêu của nhau, sau khi thoáng khôi phục chút hơi sức, cô theo bản năng bắt lấy cánh tay Diệp Nhất Đóa, thỉnh cầu nhìn Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, tiết mục có thể không quay nữa hay không? Chị có thể ngã bệnh rồi."

Diệp Nhất Đóa nghe xong, hơi kinh ngạc, cô há miệng, nhưng không có nói gì, mà xoay đầu hướng về phía người trợ lý bên cạnh, phân phó nói, "Có lẽ Tử Mạt tụt huyết áp rồi, cô đi lấy chút đường glu-cô lại đây."

Hôm nay Diệp Nhất Đóa mặc một chiếc váy cạp cao màu xanh nhạtđính ngọc trai, mép váygắn những nụ hoa, đan xen thích hợp với những hạt ngọc trai, nhìn qua đã thấy là giá trị xa xỉ, thợ trang điểm thấy Diệp Nhất Đóa cùng Cố Tử Mạt quan hệ tốt, lập tức liền vài phần kính trọng với Cố Tử Mạt, sau khi thấy người trợ lý đi mất, cô liền tiến lên, nói với Diệp Nhất Đóa, trang điểm lại cho Cố Tử Mạt.

Diệp Nhất Đóa khoát khoát tay ngăn cản thợ trang điểm, rất chuyên nghiệp mà nói, "Tử Mạt rất đẹp, là vẻ đẹp trời sinh, chị ấy không cần trang điểm quá nhiều, hơn nữa chủ đề chương trình kỳ này, chính là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức. Chị ấy trang điểm trang nhã như vậy cũng rất sát với chủ đề, có lẽ vừa rồi chị ấy quá khẩn trương nên mới bị tuột huyết áp thôi, cho chị ấy uống chút đường glu-cô là được."

Thợ trang điểm nghe xong, biết điều lễ phép rút lui.

Diệp Nhất Đóa ấn Cố Tử Mạt ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm Cố Tử Mạt, giọng mỉa mai an ủi nói, "Tiết mục là ghi hình rồi phát sau, cũng không phải là truyền hình trực tiếp, sau đó còn phải biên tập lại, chị khẩn trương cái gì chứ? Tử Mạt, trước kia không hề cảm thấy lá gan của chị lại nhỏ như vậy đâu, tiết mục tiếp theo, cứ việc yên tâm là tốt rồi, tâm bình tĩnh đi lên là được."

Cố Tử Mạt cũng nói không ra lý do, nhưng, câu Diệp Nhất Đóa nói cô nhát gan kia, lại thật thật tại tại gõ vào lòng cô.

Có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Thấy Hứa Ngộ một cái, liền khẩn trương đến mức không biết đông tây nam bắc sao?

Hứa Ngộ là cơn ác mộng của cô, cô cần phải khắc phục, mà không phải một mực tránh né như vậy, nghĩ thông suốt điều này, cô hoàn toàn bỏ đi ý niệm rời khỏi đây.

Đợi cô uống xong ly đường glu-cô, thợ trang điểm lại bổ trang son môi cho cô, cô kéo cánh tay Diệp Nhất Đóa, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông ở bên kia đã nhìn cô rất lâu, "Nhất Đóa, bạn trai của em phải không? Hiện tại không giới thiệu?"

"À? Anh ấy." Diệp Nhất Đóa che miệng, nhìn về phía người đàn ông kia, tùy tiện nói một câu, "Kiến trúc sư mới về từ nước ngoài, đúng lúc, phía sau cần ghi hình một tiết mục khác."

Cố Tử Mạt đoán có lẽ Hứa Ngộ không dám tới đây chào hỏi, liền thuận miệng nói, "Chị cảm thấy, anh ta hoàn toàn không xứng với em." Nói câu nói này, cô cũng không hề sợ đắc tội Diệp Nhất Đóa.

Vừa rồi lúc Diệp Nhất Đóa giới thiệu Hứa Ngộ với cô, chỉ giới thiệu đơn giản, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không đặt trên người Hứa Ngôn, đó cũng không phải ánh mắt của người yêu.


Cô có thể tìm tòi nghiên cứu ra được, Diệp Nhất Đóa đối với Hứa Ngôn, cũng không có tình cảm quá sâu đậm.

"À?" Diệp Nhất Đóa lấy làm kinh hãi, nháy mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Hai người vừa muốn nói tiếp chút gì đó, Ninh Uyển liền đi vào, cô nhìn lướt qua vị minh tinh điện ảnh khác kia, lại nhìn lướt qua cả người Cố Tử Mạt từ trên xuống dưới, nói với người đại diện: " Cô lấy cái áo khoắc đen hiệu Diormà tôi mới mua đưa cho Điều Hương Sư Cố đi."

Lời này vừa nói ra, chẳng những Cố Tử Mạt sửng sốt, ngay cả người đại diện của Ninh Uyển cũng hơi hoảng một chút.

Người đại diện này không có hành động ngay, mà ở một bên chứng thực lại, "Chiếc áo mà cô chưa từng mặc một lần đó?"

Diệp Nhất Đóa ở bên cạnh, đã sớm nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, cô nhìn quần áo của Cố Tử Mạt, bĩu môi ghét bỏ, không nói lời nào kéo Cố Tử Mạt sang một bên, tức giận bất bình mà nói, "Tử Mạt, chị cũng ăn mặc quá đơn giản rồi, trực tiếp làm em mất mặt, còn nữa, chị cũng làm mất mặt vị kia nhà chị nữa!"

Sau khi Cố Tử Mạt nghe xong, một trận xấu hổ, cô ngại ngùng nói cho Diệp Nhất Đóa, trang phục hôm nay của cô, là do Lục Duật Kiêu chuẩn bị cho cô, là sáng sớm hôm nay, do trợ lý của Lục Duật Kiêu tự mình đưa tới cửa.

"Dù sao em nhìn Ninh Uyển cũng không thuận mắt, cũng sẽ không thay chị nói lời cảm tạ với cô ta, nếu không, chị mặc váy của em đi? Chiếc váy này của em nhà thiết kế độc nhất, hôm nay là lần đầu tiên mặc đâu, nếu không phải vì Hứa Ngộ......" Diệp Nhất Đóa nói tới đây, tắt máy, dừng nửa giây sau, lại đánh liếc mắt đại khái nói: " dù sao cũng rất là quý giá, nếu chị không ghét bỏ quần áo của em, thì chị hãy chấp nhận mặc của em đi."

Không đợi Cố Tử Mạt cự tuyệt, Ninh Uyển liền đi tới đây, đưa chiếc áo khoác đen người đại diện lấy đến cho Cố Tử Mạt, "Cô trang điểm quá đơn giản, sau khi mặc vào hiệu quả sẽ tốt một chút."

Cố Tử Mạt nhìn về phía Ninh Uyển, cũng không thấy được ác ý trong đó, cô nhận, nói câu cảm ơn, lại bị Diệp Nhất Đóa nhéo cánh tay một cái.

Mặc dù lời nói lần trước của Ninh Uyển, làm cho cô cách ứng, nhưng lần này, cô cảm thấy Ninh Uyển là có lòng giúp cô.

Người khác giúp cô, là tình cảm, người khác không giúp cô, là an phận, cô nguyện ý thật lòng tiếp nhận ý tốt của Ninh Uyển.

Ninh Uyển cười duyên, không nói gì, dưới sự nhắc nhở của người đại diện, đã đến thời gian cô lên đài, xoay người rời đi.

Diệp Nhất Đóa giận dữ, nhưng cũng không thể làm gì, cuối cùng định xuống với Cố Tử Mạt, "Lần sau y phục của chị, toàn bộ do em bao!" Nói xong, không đợi Cố Tử Mạt trả lời, liền giận dỗi tự đắc quay ngoắt đầu đi.

Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa tức giận như vậy, không nhịn được cười cười, kéo kéo cánh tay Diệp Nhất Đóa, nói: " Quần áo là chuyện nhỏ, hiệu quả tuyên truyền mới là quan trọng nhất." Cô thích công việc điều hương này, đương nhiên nguyện ý để nhiều người hiểu rõ về cái nghề nghiệp này hơn nữa, hấp dẫn càng nhiều người chú ý đến công việc điều hương, thậm chí tham gia vào công việc thú vị này.

"Cố Tử Mạt, đã lâu không gặp." Một giọng nam ấm áp xen vào, cũng thật không đúng thời điểm.

Cô không cần nhìn, cũng biết là ai, tay của cô nắm thật chặt, lấy hết dũng khí, mới nhìn về phía người đó, nở nụ cười nói, "Đúng vậy, đã lâu không gặp, nhưng thật ra thì anh cũng không cần phải lịch sự chào hỏi với tôi như vậy đâu, anh cứ việc yên tâm đi thôi, tôi sẽ không nói xấu anh với Nhất Đóa đâu!"