Edit: Mèo
Beta: Xiaoxi Gua
Cô bước xuống giường, tìm một vòng không thấy dép mình đâu, chợt nhớ tới chuyện gì, hỏi “Là ai bế em về phòng? Là chị sao?”
“Chị cũng muốn vậy, nhưng em nghĩ chị có khả năng sao?” Trần Uyển Di
nói, nhẹ nhàng bay về phía cô, ngón tay chạm nhẹ vào bàn tay cô.
Mộc Ân trơ mắt nhìn ngón tay kia như dần biến mất vào cơ thể của
mình, trong nháy mắt cảm giác lạnh lan ra toàn bộ cơ thể, cô lạnh đến
run.
Trần Uyển Di che miệng cười khanh khách không ngừng: “Thấy chưa, chị
không bế được em, em cũng không bắt được chị, thân thể của ma quỷ bọn
chị là hư không, bế em về đây là vị quân nhân kia kìa.”
“Lục Phong Miên?” Mộc Ân nói: “Anh ấy đâu rồi?”
Trần Uyên Di nói: “Bế em lên giường rồi hôn em một cái, vừa mới rời khỏi luôn.”
“…” Mộc Ân.
Cô cảm thấy trước mặt ma nữ này, bản thân không thể giấu được gì.
Nghe Trần Uyển Di nói vậy, cho dù lúc bị hôn cô không biết, cô cũng
cảm thấy trên trán cứ nóng lên, không nhịn được lấy mu bàn tay lạnh lẽo
áp lên trán.
Không tìm được dép trong phòng, Mộc Ân đi chân trần xuống lầu, tìm được đôi dép hình con thỏ ở cạnh ghế sa lon mang vào.
Trần Uyển Di đi theo sau cô, hết sức đau buồn nói: “Hầy, cái vị quân
nhân kia hình như rất thích em đó, tiếc thay một bắp cải ngon đều bị heo vây quanh”
“Làm sao chị biết anh ấy thích em?” Nhưng Mộc Ân nhớ kỹ sự ngang
ngược của Lục Phong Miên tối hôm qua, bị ví thành heo cũng không cãi
lại.
Cô nói: “Người thời kì Dân Quốc bọn chị bảo thủ, không coi trọng mấy
thứ này, người hiện đại bọn em cởi mở, nếu như anh ấy thích em, sao
không tỏ tình với em? Sao không theo đuổi em một cách nghiêm túc? Em
thấy anh ấy giống như đang xem em là sủng vật, chỉ muốn chiếm lấy, không muốn chịu trách nhiệm.”
“Ô, em là đang coi thường người thời kì Dân Quốc bọn chị đó.”
Trần Uyển Di chống nạnh, tỏ ý không phục.
“Tuy chị sinh ở thời Trung Hoa Dân Quốc, nhưng sau khi trải qua hai
trăm năm, chứng kiến căn nhà này bị đập đi xây lại, chứng kiến sự thay
đổi của thời đại, chưa có thứ gì là chưa xem qua, nếu có thể cầm điện
thoại di động, chắn chắn đánh chữ còn nhanh hơn em đó chứ.”
“…” Mộc Ân: “Chẳng lẽ Lục Phong Miên đi tắm chị cũng từng nhìn qua rồi?”
Trần Uyển Di giật mình, thẹn thùng lấy tay áo che mặt: “Nói gì vậy…
Người ta là khuê nữ chưa chồng, sao có thể làm chuyện như thế.”
Mộc Ân không hiểu sao lại có cảm giác nhẹ nhõm hẳn.
“Với cả dương khí trên người hắn mạnh như vậy, bình thường chị không
dám lại gần hắn, trên người em đầy âm khí, chị rất thích nên mới đi theo em mà.” Trần Uyển Di nhìn về phía cô.
“…” Mộc Ân lùi về phía sau theo bản năng, mới nghĩ, ma quỷ đều thích âm khí, chả trách sao cô đi đâu quỷ theo đó.
Lâm Hạ một đêm không về, không biết lát nữa có biết được rằng mình bị gài bẫy không.
Mộc Ân đi thay đồ, chuẩn bị đi ra cửa thử thăm dò, lại bị hai người canh cổng cản đường.
“Ân Ân tiểu thư, thủ trường phân phó, nếu cô muốn rời khỏi thì phải
để bọn tôi đi theo mới an toàn.” Một trong số hai người họ cung kính
nói.
Anh có lễ phép đến đâu cũng không che giấu được sự thật rằng cô đang bị quản thúc tại gia.
Mộc Ân không ngờ tới, đi dạo một vòng, mối quan hệ giữa cô và Lục Phong Miên vẫn trở lại như kiếp trước.
Lý do không phải là chuyện gì to tát khó tha thứ – chỉ là vì cô đi đến quán bar mà thôi.
Chật vật, thất vọng, uể oải, cô bị vây quanh bởi đủ loại tâm tình, cô cũng không muốn mình bị theo dõi ngầm khi đi ra ngoài, không thèm ăn
điểm tâm mà về thẳng phòng.
Cả ngày Mộc Ân không xuống lầu, chỉ có buổi trưa là đi xuống tìm đồ ăn vặt trong tủ lạnh để lót bụng.
Đồng hồ điểm tám giờ tối, Trần Uyển Di lơ lửng nói vị quân nhân kia đã trở lại, cô cũng không hề xuống lầu nhìn anh.
Giống với Lục Phong Miên, trong lòng cô cũng nghẹn một cục.