Editor: Mèo
Beta: Xiaoxi Gua
Dọc đường đi ra khỏi quán bar, trở lại xe, nét mặt Lục Phong Miên trầm lặng, bầu không khí âm u như sắp mưa.
Mộc Ân nơm nớp lo sợ, lại nhớ tới hoàn cảnh đau khổ sợ hãi người đàn ông này ở kiếp trước.
Cả đoạn đường về nhà cô đều ngơ ngác, đến khi vào căn biệt thự mới phát hiện đây là nhà cũ.
Tại sao lại về chỗ cũ rồi?
Mặc dù sự thật chứng minh ngôi nhà cũ cũng có ma, nhưng Mộc Ân luôn
cảm thấy Lục Phong Miên đột nhiên kéo cô trở về đây, không phải là điềm
lành.
“Chú…Chú Lục…” Giọng cô không cầm được mà run rẩy, giải thích rằng:
“Là Lâm Hạ hẹn cháu đi bar, cháu chưa từng đi nên muốn thử xem, chú đừng nóng giận.”
“Là thật đó!” Thấy anh không nói chuyện, Mộc Ân nói tiếp: “Cháu cũng
chỉ là uống một ly rồi chuẩn bị đi về, cho dù chú không đến, cháu cũng
sẽ tự trở về, cháu không thích chỗ đó, cháu sẽ không bao giờ đến nữa.”
“…” Lục Phong Miên vẫn không nói gì, tay nắm chặt cổ tay cô đột nhiên buôn lỏng ra.
Anh trầm mặc, ánh mắt tựa sương mù, đáy mắt chứa tâm tình phức tạp nhìn không thấu.
Mộc Ân ngửi thấy mùi giông bão sắp ập đến, nhưng cô đã tận lực giải
thích chuyện cô đi đến quầy bar, thật sự không biết làm gì để Lục Phong
Miên nguôi giận.
“Cháu… sau này cháu thực sự sẽ không đến quán bar nữa.” Cô cố sức vùng vẫy.
Cũng lúc đó, Lục Phong Miên nói: “Lão phó, anh đi ra ngoài.”
Sắc mặt anh vẫn khiến người ta sởn gai ốc, ngay cả Mộc Ân cũng nhìn
ra anh không hề nguôi giận, Phó Dũng tự nhiên cũng nhìn ra được.
Phó Dũng khuyên nhủ: “Lục gia, Ân Ân tiểu thư cũng không phải cố ý, chuyện hôm nay…”
“Ra ngoài.” Lục Phong Miên trầm giọng nói.
Phó Dũng bất đắc dĩ thở dài, xoay người bước ra ngoài.
Đại sảnh thoáng chốc chỉ còn Mộc Ân và Lục Phong Miên.
Không có bác Phó, Mộc Ân càng thêm e sợ, nhưng lại tức giận với Lục Phong Miên.
Dưới ánh mắt đầy áp bức của người đàn ông, cuối cùng cô cũng thiếu
kiên nhẫn, kêu lên: “Cháu đã nói cháu sẽ không tới quán bar nữa, chú rốt cuộc muốn cháu như thế…”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói xong, cánh tay dài với đến ôm cô vào lòng, bá đạo hôn lên môi cô.
Trên môi bao trùm hơi thở mạnh mẽ không thuộc về cô, Mộc Ân kinh ngạc trợn tròn mắt, nhưng cô rất nhanh đã phản ứng lại, bắt đầu giãy dụa.
Cô có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa nụ hôm hôm nay và ở phòng
piano hôm đó, không hề có ôn nhu hay thương yêu, chỉ có trút giận và
phẫn nộ.
Sự tức giận của Lục Phong Miên thông qua nụ hôn truyền đến cô, đầu
lưỡi cường thế len lỏi qua hàm răng càn khuấy bên trong, lực đạo mạnh
bạo khiến cho khắp môi của Mộc Ân đều đau đớn.
Cô vùng vẫy như một chú mèo con dưới sự giam cầm của anh, dù cho cô
không phục, lên tiếng chửi rủa cũng đều bị áp bức bởi những nụ hôn mãnh
liệt, chìm ngập bên trong hơi thở, hóa thành những tiếng rên vô dụng.
“Ừm… ừm…”
Mộc Ân nức nở, cảm giác tất cả dương khi đều bị hút đi, cả cơ thể mềm nhũn choáng váng, cô bị Lục Phong Miên đẩy ngã người trên ghế sa lon
đằng sau.
Người đàn ông đè ép lên, một chân dài vắt ngang qua người cô.
Tình hình này thực sự rất giống với đêm chạy trốn bị bắt lại ở kiếp trước, chỉ là ghế sa lon bị đổi thành giường.
Mộc Ân bất chợt cảm thấy rất buồn cười.
Cô tưởng rằng Lục Phong Miên đã giải tỏa được hiểu lầm, có thể thẳng
thắn đối đãi, ấm áp ở chung, mấy hôm nay quả thực cô và anh sống chung
rất hòa hợp.
Nhưng Lục Phong Miên nói trở mặt liền trở mặt, dù cho cô có giải thích thế nào cũng không để lọt vào tai một từ.
Nếu là cô làm sai chuyện gì, cô đã phải lên tiếng xin lỗi, người đàn ông cũng không muốn buông tha…
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt tuôn ra, hai mắt cô đỏ bừng trừng người đàn ông đang đè trên người mình.
“Cháu ghét chú.”
“Lục Phong Miên!” “Cháu ghét chú!” Cô hét lên bằng bất cứ giá nào.