Gần như ngày nào tôi cũng nhận được một cuộc gọi, một e-mail hoặc một bức thư của ai đó hỏi về “Điều gì đã xảy ra với Jonathan?”
Những người này đều kinh ngạc khi nghe tôi kể những câu chuyện thậm chí gây sốc, về việc tôi làm việc với Jonathan Jacobs (không phải tên thật của ông) như thế nào, và đều muốn được gặp ông ngay.
Chỉ có điều, không thể gặp Jonathan được nữa. Tôi sẽ cho bạn biết tại sao, nhưng tốt hơn hết là bạn phải vững tâm. Điều này có thể hơi khó hiểu.
Rõ ràng là Jonathan đã tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của tôi. Ông là huấn luyện viên về những điều huyền diệu, và là người bạn tốt nhất của tôi hơn 10 năm. Những câu chuyện bạn đọc trong cuốn sách này đều là sự thật. Jonathan là một người giúp đỡ thực sự trong việc hợp tác để cùng tạo ra phép lạ cho tôi và cho nhiều người khác.
Tuy nhiên, Jonathan cũng chỉ là con người. Trên đường đời, ông đã bắt đầu mắc phải những sai lầm. Tôi nhận thấy những điều nhỏ đó ngay từ đầu. Trong khi trò chuyện, ông có vẻ hơi tự mãn. Ông muốn mình được chú ý. Và ông nói chuyện về công việc của mình nhiều hơn mức mọi người muốn nghe. Tôi để cho điều đó trượt đi, vì tôi đã tham gia quá nhiều vào việc hưởng thụ những thành quả mà tôi đã nhận được từ làm việc với ông.
Nhưng sự việc ngày càng trở nên tồi tệ. Ông bắt đầu có quan hệ mật thiết với một số khách hàng nữ của mình. Vấn đề là, ông làm việc tại một phòng khám, làm công việc chữa bệnh, nhưng đã bị sa thải vì có những hành vi không phù hợp với khách hàng của mình. Tôi đã hỗ trợ ông trong giai đoạn đen tối đó của cuộc đời, vì ông là bạn của tôi.
Nhưng sự việc không dừng lại ở đó. Jonathan mồ côi cha, và ông đã bị mắc chứng trầm cảm. Ông có ý định tự tử. Tôi là sợi dây cứu hộ của ông, và đã làm hết sức để giúp ông. Tôi đã đến và ở lại với ông. Tôi tư vấn cho ông. Tôi đã sử dụng chính phương pháp chữa bệnh mà tôi đã học từ ông để giúp đỡ ông. Sau vài tháng, sức khỏe và đời sống của Jonathan đã hồi phục, và ông lại bắt đầu gặp gỡ khách hàng.
Tuy nhiên, ông vẫn còn bị mắc kẹt trong cái tôi của ông. Một lần nữa, ông lại bắt đầu cám dỗ những khách hàng nữ của mình. Ít nhất có một phụ nữ đã có chồng, và mối quan hệ của cô với Jonathan khiến cô phải rơi vào trạng thái trầm cảm vì tội lỗi của mình.
Nhưng thậm chí, điều đó cũng không làm cho cái vòng luẩn quẩn này kết thúc.
Bước ngoặt đối với tôi là một ngày, Jonathan điều trị rồi sau đó cám dỗ một người bạn thân nhất của tôi khi đó. Từ ngữ không thể miêu tả được tôi đã bị tổn thương như thế nào. Tôi cảm thấy bị phản bội. Người bạn tốt nhất của tôi, vị quân sư của tôi đã trở thành một tên tội phạm.
Người phụ nữ mà ông cám dỗ không thể xử lý được trải nghiệm này. Người chữa bệnh, và người bạn của cô đã thao túng và cám dỗ cô. Bạn có thể tưởng tượng cô ấy nghĩ gì. Cô đã gọi cho đường dây nóng về tự tử. Cô đã gọi cho đường dây nóng về khủng hoảng khi bị cưỡng dâm. Cô bắt đầu một chuỗi dài các cơn trầm cảm nặng, sau đó là tai nạn xe hơi, sau đó phải vào bệnh viện, và nhiều chuyện khác nữa, kết thúc bằng một tai nạn xe hơi khiến cô gần chết.
Không chỉ dừng lại ở đó. Sau đó, cô đến gặp các bác sĩ nhờ kê đơn thuốc để làm tê liệt những cảm giác mà cô đang cảm nhận. Sau này, các loại thuốc ấy đã làm cho cô mắc chứng co giật. Cô đã phải nhập viện nhiều lần, và gần như đã chết trong phòng cấp cứu. Có lúc, tim cô đã thực sự ngừng đập.
Đó là một thời gian khủng khiếp.
Trong khi đó, Jonathan luôn giấu mặt. Ông không bao giờ giúp đỡ cô. Không bao giờ xin lỗi cô. Và ông đã biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi.
Người quân sư của tôi đã đâm tôi và làm tôi bị chảy máu. Không từ ngữ nào có thể mô tả nổi sự đau đớn đó. Tôi đã phải tìm kiếm tư vấn. Thậm chí bây giờ ký ức của tôi vẫn còn đau nhói. Đây là lần đầu tiên tôi viết về những trải nghiệm của mình một cách cởi mở như vậy.
Bây giờ, bạn nên biết tôi có xu hướng coi các trải nghiệm trong cuộc sống như một biểu tượng. Vì vậy, tôi tự hỏi tại sao điều này lại xảy ra. Tại sao Jonathan lại trở nên tàn ác? Tại sao ông lại làm cho tôi và những người khác, những người yêu mến ông ấy, bị tổn thương? Cái tích cực trong cái tiêu cực này là gì? Có cách nào giúp tôi biến nó thành một cái gì đó tốt đẹp không?
Tôi nhớ là đã đọc một đoạn rất hữu ích trong một cuốn sách mà tôi yêu thích, cuốn Breaking the Rules của Kurt Wright. Nó nói như thế này:
“Đã bao giờ bạn nhận thấy, nhìn lại các sự kiện đã xảy ra trong quá khứ, đã một năm hoặc lâu hơn, và nhìn thấy sự hoàn hảo trong đó một cách thật dễ dàng chưa? Đối với hầu hết chúng ta, điều này đúng ngay cả trong những tình huống có vẻ bi thảm, khủng khiếp, hoặc thậm chí chết chóc lúc đó. Bây giờ, liệu một năm sau đó có thể nhìn thấy sự hoàn hảo trong những điều đó hay không, liệu nó có nghĩa rằng cần phải có sự hoàn hảo lúc nó xảy ra hay không?”
Ôi! Một tuyên bố mang tính giải phóng! Nó khiến bạn tìm kiếm cái tích cực trong tất cả mọi thứ, và tìm kiếm nó ngay từ bây giờ.
Vì vậy, tôi đã bừng tỉnh nhờ tình huống có Jonathan. Tất cả những gì tôi có thể kết luận là, đây là một món quà của tự do. Hơn 10 năm qua, tôi đã đến với Jonathan khi tôi cần sự giúp đỡ. Vâng, giờ là lúc tôi sẽ là người chữa bệnh của chính mình, của người bạn tốt nhất của tôi, người quân sư của tôi. Tôi đã được tự do.
Tôi cảm thấy tốt đẹp hơn bao giờ hết. Tôi biết ơn Jonathan đã giúp đỡ tôi trong suốt thời gian tôi cần sự giúp đỡ, và tôi muốn ông ấy mạnh khỏe, bất kể ông ấy đang ở đâu. Tôi không còn muốn hoặc cần có ông ấy trong cuộc sống của tôi nữa, nhưng tôi biết ơn thời gian chúng tôi đã hợp tác với nhau.
Về người bạn nữ bị lạm dụng của tôi, cô ấy đã qua đời ngày 2 tháng Mười năm 2004. Đó chính là vợ tôi. Cô ấy không bao giờ có thể hồi phục hoàn toàn do sự phản bội, những đau đớn, hoặc sự nhục nhã mà cô ấy đã trải nghiệm với Jonathan. Cô ấy đã cố gắng tự chữa trị cho mình, cố gắng để tha thứ cho ông ấy, nhưng trong ba năm cuối cùng của cuộc đời, cô đã rất đau khổ. Cô ấy chỉ tìm thấy sự bình an trong cái chết.
Như bạn có thể tưởng tượng, cuộc sống của tôi không hề dễ chịu trong thời gian đó. Chắc chắn là tôi luôn bận rộn, nhưng tôi cũng cố gắng suy nghĩ về bản thân mình. Tôi biết là tôi phải tha thứ. Tha thứ là một công cụ biến đổi tuyệt vời nhất. Nhưng tôi phải thừa nhận là, mất ít nhất là một năm, ngày nào tôi cũng khóc.
Đến nay tôi mới có được sự an bình. Cuộc phiêu lưu của tôi tiếp tục, cuộc sống của tôi là một trong những phép màu và điều huyền diệu. Làm thế nào để có được sự rõ ràng và chú tâm? Trong những ngày này, tôi làm việc với nhiều người để giữ cho mình đi đúng hướng. Hầu hết tên của họ đều được liệt kê ở mặt sau cuốn sách này.
Tất nhiên, còn có những người chữa bệnh khác quanh tôi. Lời khuyên duy nhất của tôi là tin tưởng vào trực giác của bạn, và đừng nghiện chữa bệnh hoặc nghiện người chữa bệnh. Mục đích là sự tự do. Con đường duy nhất là kết nối bạn với Tinh thần.
Hãy tin tưởng chính mình.