"Bé yêu, em đẹp quá!"
Bàn tay to lớn của Phong Dực xoa nhẹ lên hai gò má nhẵn nhụi trắng mịn của cô, đôi mắt ranh ma nhìn chằm chằm vào Doãn Tinh.
"Em chính là Doãn Tinh, chuyên gia về tiểu thuyết ngôn tình đó ư?"
"Phải!" Doãn Tinh ngơ ngác nhìn Phong Dực trả lời.
Nhìn dáng vẻ lười biếng cùng với ngũ quan tuấn tú còn có màn khỏa thân khêu gợi của anh, anh hiện là người đẹp trai nhất và cool nhất trong những người đàn ông mà cô đã từng thấy.
"Em chính là vai nữ chính xuất sắc nhất trong mộng của anh."
Giọng nói trầm ấm mà hùng hậu của Phong Dực quanh quẩn bên tai Doãn Tinh, khiến cô cảm thấy ngây ngất khôn xiết.
"Anh cũng chính là bạch mã hoàng tử ở trong lòng em!" Nhìn cơ thể cùng khí phách tráng kiện đó của anh, cuối cùng Doãn Tinh cũng không thể nhẫn nhịn được nữa mà bật ra tiếng rên rỉ. Anh quả thực là một người đàn ông rất có mị lực.
Đây không phải là đang nằm mộng chứ? Mình thật sự được nằm trong vòng tay của Phong Dực, hơn nữa anh ta còn dùng nụ cười si tình dịu dàng mà say đắm nhìn mình.
Ngẩng đầu ngước nhìn đôi mắt sâu thẳm chứa đầy mị lực của anh, Doãn Tinh có thể thấy được ngọn lửa nóng bỏng tại trong đôi mắt ấy, hồn vía cô như bị vẻ mị lực đó của anh mạnh mẽ cuốn lấy.
"Cái nhìn này của em khiến anh chỉ muốn “làm thịt” xơi tái em ngay thôi."
"Ôi….." Lời đường mật này của anh thật là mê người, "Em không có ngon miệng thế đâu. Phong Dực, anh thực sự đang ở trước mặt em sao?" Doãn Tinh cứ ngỡ rằng mình đang nằm mộng, vì chỉ có như thế cô mới được gặp thần tượng của mình.
"Anh không phải ở trong mộng của em, anh muốn có em là thật, cô bé!"
Phong Dực nhìn ánh mắt của Doãn Tinh dần dần trở nên mênh mông mê mẩn, con ngươi lại càng giống như đốm lửa nhỏ lóe sang muốn đốt cháy người.
Cô thật giống như một đốm lửa! Anh không nhịn nổi muốn bốc cháy vì cô. Phong Dực híp lại đôi mắt đa tình, con tim xao động bởi cơ thể nhỏ bé xinh xinh ở dưới thân, thân thể của anh bị cơ thể nhỏ nhắn ấy ma sát đến nỗi sắp muốn nổ tung.
Anh rất muốn cô!
Môi anh phớt nhẹ qua bờ môi run rẩy mềm mại xinh xắn của cô, môi vừa dán lên môi cô ngay tức khắc anh liền cảm thấy mình yêu chết mất thôi cái hương vị này của cô.
Đầu lưỡi trơn nhẵn của anh liếm láp qua lại lên bờ môi trái tim cô, đồng thời cũng đè nén xuống khát vọng bị dục vọng phát tiết đang trào dâng trong cơ thể.
Vật nam tính giữa hai chân đang từ từ giương cao như ngọn lửa hừng hực bùng cháy mãnh liệt.
Khẽ bật thốt tiếng rên rỉ khàn khàn, Phong Dực càng hôn đắm đuối hơn, đầu lưỡi anh len lỏi tìm đường vào trong miệng cô, cạy mở hàm răng đang ngậm chặt của cô, chiếc lưỡi nóng hừng hực vơ vét hết vị ngọt hương thơm trong môi cô.
"Á......Phong......" Doãn Tinh không thể chịu nổi nữa bật ra từng tiếng ngâm nga.
"Em thật ngọt!" Phong Dực ôm cả cơ thể quyến rũ yêu kiều của cô vào lòng.
"Phong, em......" Doãn Tinh mê loạn nhìn tới khuôn mặt nguy hiểm đầy mê hoặc của Phong Dực.
"Yên tâm giao cho anh, anh bảo đảm sẽ thương yêu em thật nhiều."
Anh lại cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ xinh muốn nói rồi lại thôi của cô.
Anh cứ thế say đắm hôn đi hôn lại lên làn môi mềm mại xinh xắn của cô, trong miệng anh tràn đầy hương thơm của cô, hương vị ấy tan dần vào trong cơ thể anh, anh không thể nào đè nén vật nam tính đang sưng tấy của mình được nữa rồi.
"Bé yêu, anh muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em!"
Phong Dực vén lên chiếc áo trên người Doãn Tinh, ngay lập tức hai bầu ngực tròn trịa vun cao đập vào mắt anh, anh nâng niu xoa nắn một bên vú trắng muốt, cảm nhận được nó đang run nhè nhẹ trong lòng bàn tay của mình.
"Đẹp quá!"
"Phong Dực, anh đừng như vậy, em sẽ......Sẽ xấu hổ chết mất!" Doãn Tinh khẽ khàng nói, khuôn mặt ửng hồng tựa như cánh hoa đào.
Hai mắt Phong Dực không nỡ dời sang chỗ khác, trong mắt anh như có hai đốm lửa lập lòe. Nụ hoa màu hồng phấn đang nở rộ ở trước mắt anh, anh cúi đầu ngậm lấy điểm tròn tựa như nhụy hồng ấy.
Dưới sự trêu đùa của đầu lưỡi anh, nhụy hoa hồng ấy càng trở nên nhạy cảm và ngây ngất hơn, làn da trắng sáng của cô đã bắt đầu ửng lên một lớp hồng nhạt.
Những nơi bị đầu lưỡi của Phong Dực lướt qua, từng cơ bắp trên người Doãn Tinh như bị thắt chặt lại căng cứng, cô ngượng ngùng bật ra từng tiếng rên khẽ.
"Phong Dực, em.....Chỗ đó của em bị đau!" Khép hờ lại đôi mắt, Doãn Tinh chợt cảm thấy bầu vú bên kia bị bỏ rơi có một loại cảm giác đau nhức khó hiểu ập tới.
Toàn thân cô như đang có một đốm lửa thiêu đốt, khát vọng được bàn tay của Phong Dực mơn trớn nhiều hơn nữa lên mỗi một nơi trên da thịt cô.
Nhìn dáng vẻ yêu kiều say lòng người ấy của cô, Phong Dực thực sự bị làm cho mê mẩn, "Bé yêu, thật xin lỗi vì anh không có chú ý đến cơ thể của em, anh sẽ hôn khắp người của em ngay đây, sẽ không bỏ sót một chỗ nào cả, anh muốn chiêm ngưỡng em cho thật kỹ!"
Doãn Tinh ngóng nhìn vào đôi mắt màu xanh sâu như biển kia, lòng bỗng xao động trào dâng lên một trận co giật cùng rung động không thôi.
"Á......Phong Dực, sao anh lại siết quả nho nhỏ của em?" Nhụy hoa nhỏ bị anh hôn đã làm cho cô đau đến muốn ứa nước mắt, nhụy hoa ấy của cô hiện đang bị bàn tay anh ma sát, cảm giác đau nhức cùng nóng rực đang lan tràn lên tới tận tim cô.
Ngực của cô cảm thấy rất ngột ngạt, cô không biết phải làm thế nào, vô ý thức thốt ra tiếng rên rỉ, vểnh môi tỏ vẻ kháng nghị.
"Hãy để anh được yêu em, em bị đau bao nhiêu là anh sẽ càng yêu em nhiều bấy nhiêu. Bé yêu à, em có hiểu điều đó không?" Phong Dực vừa nhay cắn đầu vú cô, vừa dùng bàn tay vo ve điểm tròn của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ khổ sở cùng nét mặt hoang mang của cô, trên môi anh giương lên nụ cười nhạt như có như không.
Doãn Tinh ngâm nga được một lát, ưỡn lên nơi điểm nhọn, "Phong, ngực em dường như trở nên lớn hơn rồi kìa!"
Chiếc mũi vốn đang nhăn lại cố chịu sự đau nhức, nhưng Doãn Tinh phát hiện sau trận đau nhức ấy là một luồng khoái cảm không biết từ đâu ập đến.
"Ngực em vốn dĩ không nhỏ, chỉ là chưa có trải qua bàn tay nhào nặn của đàn ông mà thôi." Muốn cho ngực được hoàn mỹ hơn cũng cần phải có bàn tay của đàn ông vuốt ve nó.
"Vậy mỗi đêm anh đều phải hôn lên nó, còn phải vuốt ve nó và yêu chiều nó nhiều hơn nữa đó!" Doãn Tinh bật ra tiếng rên rỉ rồi đưa ra yêu cầu.
"Hằng đêm anh không chỉ hôn nó mà anh còn muốn mỗi đêm hòa nhập vào trong em cùng tan chảy với em, anh muốn đưa em đến Thiên Đường."
"Anh muốn hòa vào trong em......Cùng tan chảy......Ưm......." Cùng với câu hỏi của Doãn Tinh, bàn tay to lớn của Phong Dực men theo bụng cô lần xuống phía dưới.
"Phong......Tay anh thật giống như có điện vậy, làm bụng em như đang bị hơ lửa, không phải đau nhưng lại có chút không thoải mái."
"Đó là bởi vì trong tay anh có một ngọn đuốc vô hình, anh muốn dùng ngọn đuốc này bao bọc quanh em." Bàn tay Phong Dực lượn lờ khoanh tròn vòng quanh rốn cô.
"Thật kỳ lạ, khi nãy lúc bị anh hôn em tưởng chừng như muốn không thở nổi, bây giờ đầu lưỡi của anh không còn ở trong môi em nữa, thế nhưng sao em vẫn cảm thấy cũng sắp không thở nổi nữa vậy?"
Nhìn vẻ mặt khờ khạo ấy của Doãn Tinh, Phong Dực chỉ có cười khẽ thương yêu hôn nhẹ lên trán cô.
"Cô bé của lòng anh, em thật là đáng yêu!"
"Anh thật cảm thấy em rất đáng yêu sao?" Nghe Phong Dực nói mình rất đáng yêu, trái tim Doãn Tinh không kiềm chế được đập nhộn nhạo liên hồi.
"Đúng vậy, em là người con gái đáng yêu nhất trong những người mà anh đã từng gặp đấy!" Lại nếm thử hương vị ngọt ngào nơi môi cô, Phong Dực đê mê thỏa mãn thốt ra lời ấy.
"Vậy....Anh có nhiều phụ nữ lắm sao?" Tiêu rồi, xem ra bên cạnh Phong Dực của mình đang có rất nhiều phụ nữ rồi! Doãn Tinh lo lắng vội tóm lấy lồng ngực bền chắc của anh, kết quả thứ duy nhất có thể mà cô bắt được chính là đầu vú đang nhô ra của anh.
Phong Dực rít mạnh một hơi, "Bé cưng à, em đừng dùng tay bắt lấy anh như vậy......Anh sắp không chịu nổi rồi!"
Anh nhíu lại hai hàng lông mày tuấn lãng, Doãn Tinh không dằn lòng được mà chiêm ngưỡng khuôn mặt của ai kia so với con gái còn xinh đẹp hơn bội phần.
"Mới nãy anh cũng làm em như vậy mà! Nhưng sao thấy nó rất là đau nhức......Tại sao anh bị đau mà còn động lòng người đến thế này?" Có lẽ là tiểu thuyết viết hơi quá, vào lúc này cô lại nghĩ tới vẻ đẹp của anh rất giống với vai nam chính trong mấy tiểu thuyết. Nếu như có thể, cô thật sự rất muốn nhìn cho thật kỹ khuôn mặt điển trai ấy của anh một lần hoặc là hôn lên nó một lần.
"Bởi vì chỗ anh đau là ở đây!" Phong Dực kéo bàn tay của cô để lên nơi đang cương cứng của mình.
Vừa chạm tới cái vật nóng bỏng ấy, Doãn Tinh liền sững người ra, cô trợn to hai mắt nhìn tới khúc "lạp xưởng" ở trong tay.
"Phong, cái vật......Này của anh.....Sao nhìn nó giống như món “xúc xích nướng” của Đài Loan chúng ta vậy. Á, phải rồi, anh là người nước ngòai, có lẽ anh sẽ không hiểu lạp xưởng em nói là cái gì? Nhưng mà cái này của anh quả thật là rất lớn, mà còn rất nóng nữa!" Doãn Tinh là người có lòng hiếu kì rất nặng, cô ngạc nhiên nhìn ngọn đuốc ở trong tay mình càng lúc càng lớn rồi tự thì thào nói một mình.
Phong Dực mặc dù nghe không hiểu cô đang nói cái gì, nhưng anh cực kỳ vui vẻ bởi vì biết là cô đang khen ngợi vật to lớn kia của mình, "Dùng tay của em vuốt ve nó đi, đừng cứ siết lấy nó như vậy." Anh biết mình đang đùa với lửa, nhưng anh rất mong đợi người con gái bé nhỏ này sẽ mang lại cho mình khoái cảm tột đỉnh là như thế nào.
"Hả......Có thể vuốt ve nó sao?" Doãn Tinh dè dặt cẩn thận mà ấn nhè nhẹ lên chóp đầu của nó, sau đó phát hiện ra ở phần cuối của khối "lạp xưởng" ấy còn có hai cái gì đó giống hệt như "cá viên", hơn nữa khi sờ vào nó, lòng bàn tay còn cảm nhận được sự âm ẩm và nong nóng.
"Ừm......Á......Em có thể dùng tay vuốt ve nó, nhưng đừng có làm mạnh quá, anh sợ chỉ vì một lần không cẩn thận mà về sau em sẽ mất đi hạnh phúc cả đời ấy."
Phong Dực khổ sở đè nén tiếng rên rỉ, giang rộng ra hai chân để Doãn Tinh vuốt ve nó.
"Em sẽ cẩn thận." Gật gật đầu, Doãn Tinh ngồi vắt ngang qua hai chân Phong Dực, rất cẩn thận mà vuốt ve vật đang sưng tấy của anh.
Dưới sự vuốt ve ma sát của cô, thỏi sắt nóng rực kia càng sưng to hơn, nơi ấy của Phong Dực liên tục run rẩy truyền đến khoái cảm. Cô gái nhỏ này thật là biết hành hạ người khác mà.
Giọng anh khàn khàn hỏi Doãn Tinh, "Có muốn thử xem mùi vị nó thế nào hay không?"
"Có thể nếm thử ư?" Doãn Tinh ngẩng đầu lên, nhìn toàn thân Phong Dực đang chảy mồ hôi lạnh, cô hỏi: "Phong, lạnh lắm sao? Sao anh lại đổ mồ hôi?" Cô vội buông vật đang cương cứng trong tay ra, dùng tay lau lau mấy giọt nước lấm tấm trên trán anh.
"Mặc kệ mấy thứ đó, em mau ngậm nó đi, nó lạnh quá!" Rít vào một hơi, Phong Dực thì thầm dụ dỗ Doãn Tinh.
Doãn Tinh chưa từng trải qua những việc này, vì sợ cái đó của Phong Dực sẽ bị lạnh, cô không nói thêm lời nào khom người xuống cúi đầu nhìn ngọn lửa nóng bỏng ấy. Tuy rằng cô không biết mình nên bắt đầu từ đâu, nhưng cô nghĩ hẳn là cũng giống như lúc ăn lạp xưởng mà thôi, vì thế sau một lúc do dự, ngay sau đó vươn ra chiếc lưỡi nho nhỏ liếm nhẹ lên nó.
Cô cảm thấy cũng không có gì ghê gớm như trong tưởng tượng, vì vậy tiếp tục liếm nó thêm hai cái nữa, nghe được từ đỉnh đầu mình truyền tới tiếng thở nặng nề. Cô vốn định ngẩng đầu lên nhìn xem anh ra sao, nhưng anh lại đưa tay đè đầu cô xuống, cầm lấy cái vật nóng rực cứng rắn nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.
"Ưm......"
"Honey, em hôn nó đi." Hơi thở của Phong Dực đã trở nên hỗn loạn, sự tự chủ cũng hoàn toàn bị tan rã.
"Ưm......." Doãn Tinh lại tiếp tục ngậm lấy cái vật to lớn ấy, làm theo lời dặn của Phong Dực nhè nhẹ mút nó, chợt phát hiện nó lại càng trở nên lớn hơn, sau đó cô lại tiếp tục mút liếm nó, cho đến khi gần như không thể nào thở nổi nữa mới nhả nó ra.
Cô le ra đầu lưỡi liếm liếm cánh môi theo bản năng, Phong Dực lại bị động tác đáng yêu này của cô khiêu khích càng khiến cho “lửa dục khó nhịn”.
"Tinh, đến đây." Phong Dực vươn tay kéo cô nhào vào lòng mình, thân hình nặng nề nằm đè lên cô.
Hai gối anh trượt vào giữa hai chân đang chặt khép của cô, vật nam tính nóng ran để chuẩn ngay vùng tam giác của cô, kế tiếp điên cuồng mà hôn cô tới tấp.
Anh muốn thưởng thức đủ loại hương vị ngọt ngào trên người cô!
"Ưm......Phong, em sắp thở không được nữa rồi!" Doãn Tinh bật ra tiếng rên nho nhỏ, cô không dám nói cho Phong Dực biết, thực ra cô rất thích "cây lạp xưởng" kia của anh.
"Em mới vừa nếm qua mùi vị của anh rồi, bây giờ đến lượt anh phải nếm thử mùi vị của em." Khều khều nhụy hoa hồng trước ngực cô, Phong Dực mặc sức trêu đùa nụ hoa đó.
Tay anh tìm được vùng đất ẩm ướt của cô, miết lấy nụ hoa đang chớm nở ở bên trong, sau đó dùng ngón trỏ lần tìm vào khe rãnh của cô trước, cho đến khi hoa huyệt khít chặt của cô thích ứng với sự tồn tại của ngón tay, anh mới duỗi thêm một ngón tay nữa cho vào.
"Bé yêu, chỗ đó của em khít quá, mà cũng rất nhỏ nữa!"
Cơn khoái cảm chấn động thần tốc xuyên qua cơ thể của hai người, Doãn Tinh không nhịn được ưỡn người nâng cao mông lên, cho ngón tay của Phong Dực có thể thuận lợi tiến vào tiểu huyệt của mình sâu hơn.
"Phong ơi, em nóng quá!"
"Anh cũng vậy, chỗ này của em vừa nhỏ vừa khít, anh cần phải làm cho nó ướt một chút đã, làm như vậy một lát nữa khi anh để vào mới không làm em bị đau."
"Tại sao anh sẽ làm em đau ở chỗ đó?" Doãn Tinh cau mày một lát rồi lên tiếng kháng nghị.
Ngón tay Phong Dực vốn đang dịu dàng dò vào khe rãnh của cô, nhưng sau đó lại chọc mạnh vào tới phía trước.
Doãn Tinh theo phản xạ kẹp chặt lại ngón tay của Phong Dực, cô khó hiểu nhìn anh.
"Anh đang yêu em đó, chờ một chút nữa em sẽ có cảm giác thoải mái giống như anh vậy."
"Ừm....." Doãn Tinh khép lại bờ môi, cô cắn thật chặt môi dưới của mình, nhịn xuống tiếng thét chói tai muốn bật ra khỏi cửa miệng.
Phong Dực vừa đùa nghịch “tiểu hạch” đang phát run của cô, vừa cho ngón tay chọc vào thật mạnh khe rãnh của cô, cảm giác sít sao của từng thớ thịt dán chặt vào ngón tay anh. Cùng với sự co rúc của bắp thịt, từ nơi sâu nhất trong cơ thể cô bùng lên một dòng chất lỏng nong nóng.
"Chỗ này của em ướt rồi!"
Nhướng người một cái, Phong Dực đem thanh sắt nóng rực của mình đẩy vào tiểu huyệt của cô.
"Á! Phong, đau quá!"
Phong Dực dừng lại động tác đẩy vào quá mạnh của mình, đưa tay vuốt ve ở chỗ hai người đang kết hợp, mặc khác nhỏ nhẹ dỗ dành nói nói: "Lần đầu tiên là sẽ bị đau như vậy, em cố chịu đựng một chút."
"Dạ, Phong, em sẽ cố chịu!" Doãn Tinh liều chết cắn chặt môi dưới, đôi tay bấu chặt hai bả vai của Phong Dực, để cho cơ thể được thả lỏng, tạo điều kiện cho anh có thể thuận lợi tiến vào.
Phong Dực nhấc cao bờ mông mềm mại của cô, ưỡn thẳng người áp sát vào khe tiểu huyệt ẩm ướt của cô. Trước sự xâm nhập của anh tiểu huyệt không ngừng co giật, anh liên tục dùng sức đẩy vào, cho đến khi vật nam tính to lớn khổng lồ của mình đã được cô đón nhận.
"Á......."
Sau cơn đau đớn, thay vào đó chính là một trận khoái cảm không tên, bị anh cố ý trêu chọc như thế toàn thân Doãn Tinh run rẩy không ngừng, sự chuyển động không theo quy tắc càng vào sâu khiến anh càng phấn khích tăng tốc tiến thẳng vào hoa tâm.
Mấy đốm lửa nóng rực kia sau một hồi lâu mới hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể Doãn Tinh.
"Phong, em yêu anh quá!"
"Honey, anh cũng rất yêu em!" Lại tiếp tục dùng sức nhấn sâu vào, Phong Dực để vật nam tính nóng bỏng của mình hòa vào trong cơ thể của Doãn Tinh. Suốt cả đêm, Phong Dực cứ mãi điên cuồng tiến vào cơ thể Doãn Tinh, cứ mỗi lần như thế cô đều mệt mỏi kiệt sức đến ngủ mê man, sau đó lại bị anh hôn tỉnh.......
***
Sau khi Doãn Tinh tỉnh dậy, phát hiện giữa hai chân mình lại có một bệt dịch thể dinh dính trong suốt.
"Á......."
Sau tiếng thét thất thanh, cô bật dậy nhảy xuống giường.
"Chẳng lẽ vừa rồi mình đã mơ thấy một giấc “mộng xuân” rất đẹp?"
Khi Doãn Tinh phát hiện sự âu yếu trong mộng không còn nữa, mà trên giường chỉ còn lại có mỗi mình cô, mà trận ân ái nóng bỏng vừa rồi ở trong giấc mộng vốn chỉ là một giấc mơ thì cô chỉ có thể khóc mà không ra nổi nước mắt ngồi phịch xuống giường.
"Không ngờ mình chỉ xem tạp chí mà xem đến nỗi mơ thấy “mộng xuân”!" Đúng thật là quá mất mặt mà!
Cũng may lúc mình mơ thấy “mộng xuân” là đang ở nhà, chứ nếu không để bị người khác phát hiện ra chuyện này thật không biết đem mặt giấu đi đâu nữa!
Đến tận bây giờ mà cơ thể cô vẫn còn nóng như bị lửa đốt hừng hực.
"Phong Dực - Một trong bốn người đi theo bảo vệ Nữ Hoàng thời trang!" Bất thình lình, mấu chốt khiến cô phát hiện mình mơ thấy “mộng xuân” chính là quyển tạp chí đang nằm ở trên giường.
Đầy quyển tạp chí ấy đều giới thiệu về một trăm cái tên của những người đàn ông độc thân có đẳng cấp nhất toàn cầu, mà toàn bộ hộ vệ của Nữ Hoàng thời trang đều được đưa lên trang đầu. Cả ngày nay bởi vì muốn tìm kiếm nguồn cảm hứng để sáng tác nên đã ôm khư khư quyển tạp chí này không rời, cũng bị một anh vô cùng trai đẹp nằm ở trang đầu tiên thu hút, cô nhớ mình đã nhìn chằm chằm vào từng nét đẹp tinh xảo trên mặt của người ta, không hay không biết xem đến ngủ thiếp đi, còn mơ thấy một giấc “mộng xuân” vô cùng nóng bỏng.
Chẳng lẽ ông trời cũng giúp mình? Nhưng khi tỉnh mộng cô lại không còn nhớ gì cả!
Nguồn cảm hứng cũng không còn?
Cô bức bức tóc, ánh mắt đờ đẫn lại nhìn tới quyển tạp chí kia, nhưng hiện mình không còn buồn ngủ nữa, thật sự là không thể ngủ lại để mơ thấy “mộng xuân” được nữa, làm sao bây giờ?
"Trời ơi! Thật không thể tin được, chẳng qua mình chỉ nhìn có tấm hình thôi, vậy mà cũng có thể mơ thấy một giấc “mộng xuân”?"
* * *
Tại một quán cà phê, Doãn Tinh mặt mày hớn hở kể lại với cậu bạn thân thiết tên A Triệt là tối hôm qua mình đã mơ thấy một giấc “mộng xuân”.
"Tiểu Tinh, sao cậu có thể mơ cái loại mộng này?" Tiểu Tinh vẫn còn là con gái nheo nhẻo, sao có thể thấy được cái loại “mộng xuân” ấy?
"Mình đang tìm nguồn cảm hứng cho đề tài tiểu thuyết của mình đó!"
"Tại sao tìm nguồn cảm hứng mà lại mơ thấy “mộng xuân”? Mình nhớ cậu toàn viết về viết tiểu thuyết trong sáng thôi mà, mà việc này cùng với mơ thấy “mộng xuân” có liên quan gì? Tiểu Tinh, cậu định làm gì thế, bộ ở không rảnh rổi nên muốn tìm việc làm à?"
"A Triệt, chuyện này cũng đâu thể trách mình được chứ! Mình chỉ muốn có bước đột phá thôi! Tại trước đó mình có nói với các bạn độc giả là quyển sách tiếp theo của mình nhất định sẽ vô cùng nóng bỏng. Bên nhà xuất bản người ta cũng đã đăng tải tin tức còn đưa lên quảng cáo rồi, nhưng đến khi mình chuẩn bị bắt tay vào viết nội dung thì mới phát hiện ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng."
"Là chuyện gì hả? Không phải cậu luôn nói mình là thiên tài ư?" A Triệt không nhịn được liếc xéo cô.
"Ai biết được, thấy người khác viết rất dễ dàng ấy mà, đến phiên mình viết thì lại không có chút ý tưởng nào, một chữ mình cũng không viết ra nổi, cho nên mới phải nghĩ hết đủ mọi cách!"
"Tiểu Tinh, mình thấy nếu như cậu đã không có ý tưởng để viết, hay là câu mau vứt bỏ cái ý nghĩ này đi."
"Không được! Nếu như không viết, thứ nhất, mình sẽ thấy có lỗi với độc giả, thứ hai mình sẽ bị chết đói, cuối cùng là mình sẽ hại đến Biên Biên tốt bụng, mình sẽ hại......."
Doãn Tinh lại dùng tới thủ đoạn giở ra cái bộ mặt đáng thương.
"Vậy mình đi với cậu tới cầu cứu Biên Biên!"
"Cậu ấy không cứu được mình đâu, cậu ấy cũng chỉ là làm công ăn lương cho người ta, nếu như mình không thể viết ra được cái loại nội dung đầy sức sống này, mình và cậu ấy đều ăn không khí mà sống." Doãn Tinh cố ý đem sự việc khuếch trương lên, nghe có vẻ như rất nghiêm trọng.
A Triệt nhíu nhíu mày, trả lời cô, "Làm gì đến nỗi nghiêm trọng như cậu nói vậy chứ! Nếu không muốn viết nữa, vậy cậu không biết đổi sang làm chuyện khác à?"
"A Triệt, cậu là người hiểu rõ mình nhất mà, ngoài viết tiểu thuyết ra, cậu nghĩ Doãn Tinh mình còn có thể làm được gì đây?" Doãn Tinh xoay mặt của A Triệt lại về hướng mình, muốn anh được nhìn cô rõ ràng hơn.
"Đúng rồi, cậu ngoại trừ viết tiểu thuyết ra thì chính là ngủ li bì đó!"
"Dạo này mình đã ngủ ít hơn nhiều rồi, một ngày chỉ ngủ có một tiếng hà."
"Vậy sao được chứ? Cơ thể của cậu sao có thể chịu đựng nổi!"
"A Triệt, cậu không cần lo lắng về vấn đề cơ thể của mình đâu, giờ để mình kể cho cậu nghe về giấc“mộng xuân” mà tối hôm qua mình mơ thấy nhé. Nhân vật nam chính là một người ngoại quốc, anh ta không có lông ngực, đôi mắt màu xanh biển rất đẹp nha! Còn nữa, ánh mắt của anh ta cũng rất dịu dàng nữa! Cũng giống như vai nam chính trong tiểu thuyết của mình viết vậy á. Còn nữa, khi anh ta cúi đầu xuống hôn mình thì tim mình đập rất là nhanh, tưởng chừng như không thở nổi nữa."
"Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày ư!" A Triệt liếc mắt xem thường, kế tiếp đưa ra câu kết luận.
"A Triệt, sao cậu có thể nói mình như vậy hả?" Doãn Tinh tức giận trợn mắt với A Triệt.
"Không phải cậu khuyên mình đừng nên lúc nào cũng xem ba cái quảng cáo nếu không sẽ bị lậm ư, vậy còn bản thân cậu không phải là viết tiểu thuyết viết đến trúng độc luôn rồi sao?"
"Nhưng mình sống trong ảo tưởng là bởi vì mình còn phải dựa vào sự ảo tưởng đó để kiếm tiền, mình nào có được giống cậu ấm như cậu đâu, gia đình nhiều tiền như vậy, không cần động tới móng tay cũng có tiền để tiêu xài, cậu còn kêu la cái gì?" Ông bạn A Triệt này thật đúng là không biết quan tâm tới nỗi khổ của người khác.
"Mình đâu có nói gì cậu, chỉ dựa vào tình cảm qua lại của hai chúng ta, mình cũng không ngại sẽ nuôi cậu cả đời, là tại cậu không thèm nhìn tới mình mà thôi. Cậu nói không thích kiểu cậu ấm ân cần mềm mỏng hiền lành giống như mình, thích kiểu đàn ông có vẻ như vừa cool lại vừa lạnh lùng, nhưng mình nói cho cậu biết, loại đàn ông đó chỉ có trong tiểu thuyết mới có."
Tuy rằng cả hai chơi với nhau từ nhỏ cho đến lớn, mà dáng vẻ của A Triệt cũng không thua kém thần tượng Takashi Sorimachi của Nhật Bản, nhưng Doãn Tinh đối với hắn vẫn không có cảm giác như kiểu truyền điện gì đó.
"Đúng vậy, cho nên mình chỉ có thể nói về chuyện yêu đương ở trong tiểu thuyết của mình. A Triệt, cậu phải giúp mình, mình sắp sửa sống không nổi nữa rồi, làm sao bây giờ đây?" Nếu như không thể viết ra được cái loại cốt truyện nóng bỏng kia, mình thật sự sắp phải đi hút không khí mà sống rồi.
"Mình làm sao để giúp cậu?" Chuyện như vậy mình giúp thế nào đây?
Doãn Tinh nghiêm túc nhìn A Triệt, đột nhiên ánh mắt cô bừng sáng lên, "A Triệt, cậu có thể tạo ra một đoạn tình một đêm á! Chỉ cần mình đi mua một cái máy quay phim mini để ở trong phòng, đợi câu làm xong rồi hãy đem kinh nghiệm của bản thân cậu kể lại cho mình biết, vậy là được rồi."
"Đồ ngốc!" A Triệt đang uống vào một họng nước thiếu chút nữa đã bị sặc cho chết.
"A Triệt, cậu mắng ai vậy hả, ai ngốc chứ?" Doãn Tinh tức giận trừng mắt nhìn A Triệt.
"Cậu chứ ai! Chuyện với vẩn vậy mà cũng nói được." A Triệt ngứa miệng lại mắng thêm một câu.
"A Triệt, là cậu tự tìm cái chết đấy nhá!" Doãn Tinh chẳng thèm để ý đến hình tượng bổ nhào qua chỗ A Triệt, từng quả đấm nặng nề của cô đều rơi vào trên người A Triệt.
A Triệt thấy Doãn Tinh la lối om sòm, anh rất có phong độ của một người quân tử trái né phải tránh, miệng không ngừng gào lên, "Tiểu Tinh, cậu nổi điên gì vậy chứ!"
"Cậu mới bị điên ấy, bạn bè gặp nạn cậu không muốn giúp đã đành đi, còn ở đây chửi rủa người khác. Coi như Doãn Tinh tôi sai lầm khi quen biết một người bạn 20 năm như cậu, cái tên này......." Mắng xong, Doãn Tinh vung tới thêm một quyền nữa lên cái bản mặt điển trai kia.
A Triệt vừa né vừa la ỏm tỏi, "Bé Doãn à, cái loại chuyện như vậy cậu muốn mình giúp như thế nào đây? Lúc cậu nằm mơ thấy “mộng xuân” mình cũng đâu có ở bên cạnh cậu đâu, huống chi nào có ai lại đi đối xử với bạn bè mình như thế chứ, cậu bảo mình đi giúp cậu làm cái loại chuyện đó, nhưng cho dù có làm xong đi chăng nữa, mình cũng không thể kể lại cho cậu biết cảm nghĩ được, càng không thể nào chỉ vì giúp cậu hoàn thành cuốn tiểu thuyết kia mà mình lại trở thành diễn viên cấp 3 được, cậu xem mình là gì chứ?"
Trong lòng A Triệt cảm thấy vô cùng bất công.
"Vậy mình phải làm sao bây giờ?" Doãn Tinh nhụt chí rũ tay xuống, buồn bã ngồi trở lại ghế của mình.
A Triệt vuốt vuốt lại quần áo đã bị nhào nhăn nhúm, sau đó rót cho Doãn Tinh một ly nước, "Uống miếng nước đi!"
"Không muốn uống." Doãn Tinh lúc lắc đầu.
"Hiện tại chỉ còn một cách."
"Cách gì?" Doãn Tinh nghe được bạn tốt nói có cách, cô bỗng nhiên có tinh thần trở lại ngay.
"Mình chỉ đành chịu thiệt một chút, “làm” với cậu một lần vậy!" Trong mắt A Triệt lóe lên tia sáng kì lạ.
"Mình với cậu á?" Doãn Tinh hô to, "Khỏi cần, mình không có cảm giác với cậu, nếu như phải làm mấy cái chuyện đó thật là xấu hổ chết đi được." Hơn nữa cô không muốn sát hại A Triệt.
"Mình đã nhẫn nhịn đến chừng ấy rồi, cậu còn kén chọn ư?" Cô gái nhỏ này thật đúng là biết làm tổn thương trái tim của người khác mà.
"Không được, nếu như mình muốn trải nghiệm để có kinh nghiệm, mình nhất định phải tìm nhân vật trong “mộng xuân” của mình, còn lâu mình mới thèm cậu." Doãn Tinh không có nói cho A Triệt biết, cảm giác của cô ở trong mộng đối với người đàn ông đó rất khá, nếu như có thể, cô rất mong được mơ lại giấc mộng ấy một lần nữa.
Sắc mặt của A Triệt thoáng hiện lên vẻ phức tạp, nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục lại tự nhiên, "Tiểu Tinh, nếu đã như vậy, cậu cũng đừng viết cái loại tiểu thuyết kích tình kia nữa."
"Mình sẽ không bao giờ từ bỏ nó! Không dễ dàng gì mình mới có thể viết ra được một chút thành tích. Viết tiểu thuyết xưa nay vẫn là niềm đam mê của mình, tiền nhuận bút tuy rằng không có bao nhiêu, nhưng tiền lương nếu đem đi so với người khác thì đã là hơn rất nhiều. Mình đã tính rồi, nếu như có thể xuất bản được 100 quyển tiểu thuyết, thế thì mình đã có thể biến thành “bà chủ nhỏ” rồi." Thực sự là cô có khát vọng rất lớn đối với con đường viết tiểu thuyết này.
A Triệt vuốt vuốt đầu cô, vẻ mặt tràn đầy yêu thương nói: "Tiểu Tinh, mình cũng ủng hộ cậu viết tiểu thuyết, nhưng không ủng hộ cậu chỉ vì viết tiểu thuyết mà đánh mất sự trong sáng của mình, ở trong lòng mình cậu tựa như một trang giấy trắng, dù là bản thân mình hay người khác cũng vậy mình không nỡ để nó bị váy bẩn, nói vậy cậu có hiểu không?"
"Mình hiểu. Nhưng mà, A Triệt, mình đã 21 tuổi rồi, hai đứa tụi mình cũng biết nhau đã 20 năm rồi, chẳng lẽ cậu còn không hiểu tính cách của mình ư? Chuyện mà một khi mình đã muốn làm, chắc chắn sẽ rất cố gắng để làm, mặc kệ con đường trước mắt có trở ngại gì đi nữa, nhất định cũng sẽ hoàn thành nó."
Tiêu rồi, nhìn cô nói với vẻ nghiêm túc như thế, da đầu của A Triệt bắt đầu tê rần lên, "Tiểu Tinh, chẳng lẽ cậu thật sự muốn hoàn thành một quyển tiểu thuyết về thể loại không thể thưc hiện được này sao? Cậu không có kinh nghiệm, cậu sẽ không thể viết ra được, nếu như miễn cưỡng viết cũng chỉ có thể hại cậu.....Cậu....."
"A Triệt, mình đã được chứng kiến nó cả ngày hôm qua ở trong mơ rồi, như vậy có phải cũng giống như được nhìn thấy người thật không?"
Trong mắt Doãn Tinh đột nhiên lóe ra một thứ ánh sáng, A Triệt nhìn thấy mà không kiềm được âm thầm hoảng hốt.
"Tiểu Tinh, tuyệt đối không thể được! Đừng nói là cậu muốn đi tìm cái người trong “mộng xuân” kia, tiếp cận hắn ta để lấy kinh nghiệm chứ?" Trong bụng A Triệt giống như đang chứa đầy dấm. Thầm mong Tiểu Tinh đừng nói phải.
Đáng tiếc, Doãn Tinh lại gật gật đầu, còn tươi cười rạng rỡ nói: "Cậu không hỏi vai nam chính ấy của mình là ai sao? Với lại rốt cuộc mình muốn làm gì? Mà này, A Triệt, bất kể là mình làm cái gì, chắc chắn cậu cũng sẽ ủng hộ mình có đúng không?"
Chẳng biết lúc nào Doãn Tinh đã sát lại gần bên cạnh A Triệt, vòi vĩnh với anh.
"Cậu cứ nói cho mình biết nam chính đó là ai trước đã, những thứ khác chúng ta hãy bàn sau." Phải ha, sao mình có thể quên hỏi tên tuổi của tình địch được chứ.
"Anh ta là con lai Trung - Pháp, là một trong những hộ vệ đi theo Nữ Hoàng thời trang ở nước Pháp, tên anh ta là Phong Dực nghĩa là tung cánh bay lượn trong gió. Trong tạp chí thời trang có giới thiệu anh ta là một người đàn ông rất đặc biệt, anh ta thích tự do, mặt mũi thì sáng láng không thể tả, lúc không nói chuyện thì trông rất cool. A Triệt, tính cách anh ta chuẩn như vậy, tướng tá lại còn rất đẹp trai, y hệt như Bá Tước trong một thành nhỏ vậy đó!" Doãn Tinh vắt óc nói ra một hơi, sau khi nói xong mới phát hiện hình như mình quá kích động rồi, hai gò má còn hơi nong nóng đỏ ửng.
"Tiểu Tinh! Mình không biết người này, cậu đừng nên để mấy tờ báo lá cải đó nó đánh lừa. Tên đàn ông đó nếu thật sự nổi tiếng và đẹp trai như vậy, hắn ta nhất định sẽ không dòm tới cậu đâu, bên cạnh hắn chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ. Huống chi hắn ta đang ở tận nước Pháp còn cậu thì đang ở Đài Loan, cả hai vĩnh viễn đều sẽ không có cơ hội được gặp nhau." Nói đến đây, tảng đá lớn trong lòng A Triệt như được hạ xuống một nửa. Kế tiếp anh còn phải tính toán xem phải làm như thế nào để xóa tan sự mê luyến của Tiểu Tinh dành cho cái thằng có tên Phong gì đó.
"Mình biết rõ mình và anh ta sẽ không có cơ hội được gặp nhau. Ừ, ở trong cái thế giới này, khoảng cách xa nhất không phải là khoảng cách của cái chết, mà khoảng cách xa nhất chính là bạn đang ở Đài Loan, mà người ấy lại không hề hay biết bạn đang ở Đài Loan lặng lẽ yêu người ấy!"
Doãn Tinh dào dạt xúc động sửa đổi câu thơ của người khác để bày tỏ tâm tình của mình, dẫn tới khiến cho A Triệt không tránh khỏi cảm thấy thật đau lòng.
"Tiểu Tinh, cậu......." Tiểu Tinh, cậu hãy quay lại nhìn mình đi! Hắn không biết còn mình biết mà! Nhưng A Triệt chỉ dám âm thầm gào théo ở đáy lòng.
"A Triệt, hai đứa mình là bạn tốt có phải không hả?"
"Ừ!"
"Vậy cậu giúp mình một chuyện được không?" Doãn Tinh thể hiện bộ mặt đáng thương mỗi khi nhờ vả người khác.
Mỗi lần Doãn Tinh bày ra cái vẻ mặt này thì A Triệt cũng chỉ có thể khoanh tay chiu trói.
"Cho mình mượn tiền đi Pháp đi?" Đây là cách duy nhất và nhanh nhất mà cô có thể gặp được Phong Dực ở ngoài đời.