“Ôi, tuyệt quá! Đúng là những gì tôi cần.”
Etienne mỉm cười trước sự phấn khích của Rachel, đưa cô tới một chiếc bàn để mở, nơi họ đã đặt chỗ. Ý tưởng của anh hết sức gây hứng thú. Anh không thường tới Night Club – một câu lạc bộ chỉ dành riêng cho ma cà rồng, mở cửa từ lúc mặt trời lặn tới khi bình minh. Nhưng anh hiểu được mong muốn của Rachel. Anh đã quá khắc nghiệt với bản thân mình. Sau nhiều đêm, mỗi khi giấc mơ được chia sẻ bị gián đoạn bởi việc lặp đi lặp lại cuộc gọi đầu tiên ấy, anh đã sẵn sàng bùng nổ.
Etienne không nghi ngờ việc Pudge đã gọi những cuộc gọi đêm khuya đó, nhưng anh không biết phải làm sao. Anh đã nghĩ đến việc gác kênh máy nhưng lại lo gia đình mình không thể liên lạc được lúc khẩn cấp. Vì thế, anh vẫn để máy hàng đêm, đi ngủ và chấp nhận.
Trong những giấc mơ cuồng nhiệt nhất mà anh từng có với Rachel, lúc nào cũng bị ngắt quãng vào lúc quan trọng nhất. Nếu cô cũng thất vọng nhiều như anh, thì chỉ một chuyến tới Night Club cũng sẽ giúp cô thấy đỡ hơn.
Ít nhất anh hi vọng chuyến đi này sẽ có ích cho cả hai. Anh phải giảm bớt căng thẳng nếu không anh sẽ có thể nhảy bổ vào Rachel mất. Đó là điều anh không muốn cho tới khi anh biết cô cảm thấy thế nào về anh. Mối quan hệ thật khó khăn khi ta không đọc được ý nghĩ người khác. Etienne không bao giờ điều khiển một phụ nữ và buộc họ ham muốn mình. Nhưng nếu gặp một phụ nữ hấp dẫn và nhờ việc đọc ý nghĩ, anh biết rằng họ có hứng thú, thì như trước đây anh đã tự tin hơn nhiều. Với Rachel, anh cảm giác như lạc vào bãi mìn.
Tất nhiên anh biết cô bị anh lôi cuốn, nhưng anh không biết bao nhiêu trong đó là do cô cảm kích anh đã cứu sống mình. Anh muốn nhiều hơn là lòng biết ơn từ cô. Anh nghĩ họ sẽ trở thành bạn đời của nhau, đó là điều anh đang hướng tới. Nhưng anh chưa bao giờ làm điều này trước đây, nên anh thấy mình như lạc lối trong đêm đen vậy. Trước đây, Etienne chưa bao giờ cảm thấy bất lợi như thế. Anh không có nhiều mánh lắm. Anh không thích thế.
“Wow! Vậy đây là nơi đó!”
Etienne mỉm cười khi Rachel nhún người nhiệt tình trên ghế, nhịp ngón tay và chân theo tiếng nhạc và liếc nhìn xung quanh. Rõ ràng là cô muốn, thậm chí cần được nhảy nhót. Anh mở miệng toan đề nghị, nhưng rồi anh chuyển tầm mắt qua sàn nhảy và nhìn vào những cú lắc hông và xoay mòng hoang dã của những vũ công. Vào thời của mình, anh cũng từng là một vũ công điệu nghệ, theo kịp với những điệu nhảy phổ biến lúc đó, chỉ tới khi anh bắt đầu chán với những người phụ nữ liên tục thay đổi trên giường mình. Nhưng khi anh bắt đầu mệt mỏi, anh đã rời bỏ cuộc sống xã hội từng chút một cho tới khi tất cả họ đều chết đi. Giờ anh chẳng rõ những người trên sàn nhảy đang làm gì nữa. Trông giống như một nửa bọn họ đang bị giật kinh phong vậy.
“Yo! Em họ!”
Etienne liếc nhìn xem ai reo câu đó, một nụ cười trìu mến hiện ra trên môi khi anh phát hiện thấy anh họ Thomas của mình. Anh đứng dậy ôm lấy người đàn ông trẻ tuổi và vỗ lưng anh ta.
” Không tin nổi là em ở đây, trời ạ.” – Thomas nói. “Thật kinh ngạc! Bao lâu rồi nhỉ? Một thế kỷ chăng?”
“Không lâu vậy đâu,” Etienne lạnh nhạt đáp.
“Gần thôi.” Thomas nhấn mạnh. Rồi anh ta liếc nhìn Rachel đầy hào hứng. “Cô hẳn là Rachel. Jeanne đã kể về cô. Tôi là Thomas. Cứ gọi tôi là Tom.”
Rachel mỉm cười và bắt tay anh ta. “Anh chắc là rất có ý nghĩa với Jeanne Louise. Tôi thật sự rất thích nói chuyện với cô ấy ở bữa tiệc của Lissianna. Đó là em gái anh à?” Mắt cô liếc nhìn kiểu tóc và chiếc áo sơ-mi ôm sát cùng chiếc quần da của Thomas. Etienne hi vọng là cô thích thú.
“Để tôi đoán thử nhé, anh là em trai cô ấy? Hai tám hoặc hai chín vì cô ấy chín hai rồi?”
“Sai.” Anh cười toe toét. “Tôi là anh trai. Hai trăm linh sáu tuổi. Mẹ muốn có em bé nữa nhưng mẹ phải chờ khoảng mười năm hoặc tầm đó.”
“Oh, đúng rồi.” Rachel xấu hổ. “Tôi quên mất luật trăm năm.”
Thomas cười khúc khích, rồi cũng liếc Rachel nhiều như cô nhìn anh – anh chú ý tới cách tay chân, hầu như toàn thân cô đang nhún nhảy theo nhạc. Cô gần như đang nhảy tại chỗ. “Nếu không ai can thiệp chắc chút nữa cô leo cả lên bàn mà nhảy mất.” anh chọc.”Cô trông giống một người cần giải tỏa lắm rồi.”
Rachel cười to.”Anh nói chuyện thông minh lắm.”
“Nói sao được nhỉ? Tôi là một gã ma mãnh mà.” Anh đùa, cầm lấy tay cô và nói. “Nào, tôi sẽ là hiệp sĩ quần da đưa nàng ra sàn nhảy.”
Etienne nhăn nhó khi Rachel đi với anh họ mình. Cô không nhìn mọi việc theo cách của anh. Đáng ra anh không nên chần chừ mời cô khiêu vũ, anh bực bội tự nhủ. Anh chỉ cần đưa cô thẳng ra đó. Ấy chính là điều cả hai cần.
“Ngủ quên nên thua rồi nhá, em họ.” Tiếng cười cợt vang lên nhắc Etienne nhớ rằng anh đang ở một chốn mà một số ma cà rồng mạnh hơn có thể đọc được suy nghĩ của mình, bao gồm cả ông anh họ. Anh đã trở nên rất hữu ích trong tổ chức, nơi việc bảo vệ suy nghĩ của mình là không cần thiết.
Bức xúc với chính mình, Etienne phong kín tâm trí của mình để người khác khỏi thấy. Rồi anh về chỗ ngồi, tức tối nhìn Rachel và Thomas bắt đầu nhảy nhót loạn xạ trên sàn.
“Thế, cô với em họ Etienne sao rồi?”
Rachel mỉm cười và nhún vai. “Ổn cả. Anh ấy rất tốt.”
“Ôi trời!” Thomas chộp lấy ngực mình như kiểu vừa bị cô đâm một nhát. “Tốt ư? Nụ hôn tử thần đó nàng.”
Rachel bật cười vì trò diễn của anh, thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi anh ta mấy lần nhướn mày lên và nói “Rõ ràng là em họ tôi chẳng chịu di chuyển gì cả. Tôi nghĩ cậu ta cần một cú hích đây. Nào, động viên cậu ta nào.”
Khác hẳn suy nghĩ của Rachel, ý tưởng của Thomas về việc “hích” Etienne lại là kéo cô vào vòng tay mình và bắt đầu nhảy điệu Slow trong khi nhạc hiphop vẫn bật.
“Ờ… Thomas, anh có thấy là họ đang mở nhạc sàn không?” Rachel phải hét lên át tiếng nhạc.
Tay anh trượt dọc theo lưng cô xuống dưới. “Có, và Etienne cũng biết thế.” Anh ta hét lên trả lời, cuốn cô lại gần hơn và cười lớn. “Cậu ta đến rồi kìa. Hích thành công. Sau này cảm ơn tôi cũng được, cô bạn. Tôi có thể làm hiệp sĩ quần da bóng cho cô trong bất kì lúc nào.” Anh đưa tay vỗ vào phía sau cô, và thả ra khi Etienne xuất hiện. Làm bộ vô tội, anh ta kêu lên “Muốn xen vào hả.”
Câu trả lời của Etienne lại là một cái nhìn đầy ẩn ý khiến Rachel phải hoài nghi. Cô tự hỏi liệu có phải anh quan tâm tới mình. Sự ghen tuông và giận dữ trên khuôn mặt anh tố cáo điều đó. Nhưng khi họ ở một mình, anh có biểu hiện gì đâu, thậm chí rất bạn bè thân thiện.
Cô không nghĩ được nhiều hơn. Etienne cũng phớt lờ điệu nhạc sôi động như Thomas và cuốn cô trong tay. Cô không nghĩ là thật, nhưng thực sự anh đang ôm cô còn chặt hơn ông anh họ. Và trong khi tay Thomas đậu trên mông cô thì Etienne ôm chặt, và dẫn cô lướt trên sàn nhảy. Rachel đứng dính vào phía trước anh, cảm nhận rõ ràng những búi cơ và đường nét nam tính của cơ thể đàn ông khiến người ta nghẹt thở. Trong một vài lúc, cô cảm thấy nóng rực, khó thở, và cực kì cần uống cái gì đó.
Hơn cả kì vọng, khi cô đề nghị điều ấy với Etienne, anh đồng ý ngay lập tức. Anh đưa cô quay lại bàn. Thomas có vẻ định tham gia cùng. Anh đã ngồi sẵn ở đó và cười ngoác miệng ra khi họ tới.
Etienne quắc mắt với gã ma cà rồng trẻ tuổi khi anh ta kéo ghế cho Rachel – một cử chỉ cô chưa từng biết trong cả đời hẹn hò hiện đại. Anh nói, “Ngồi yên đấy. Anh quay lại ngay.”
Rachel ngạc nhiên nhìn anh rời đi. Anh biến mất sau cánh cửa đề biểu tượng đàn ông. Phòng vệ sinh.
“Uống gì đây mọi người?”
Rachel băn khoăn nhìn cô phục vụ đang mỉm cười với mình. Cô chiếu ánh nhìn cầu cứu Thomas. “Tôi không biết họ có gì,” cô thừa nhận, cảm thấy hơi lạc lõng. Đây là một quán bar dành cho ma cà rồng, cô nghĩ họ sẽ phục vụ máu. Nhưng liệu họ có đồ uống khác không?
“Cho phép tôi,” anh đề nghị. Yêu cầu này làm Rachel nhẹ nhõm hẳn, trừ việc anh ta cười toe “Cho hai Sweet Ecstasies và Virgin Mary.” (Cuồng say ngọt ngào và Mary đồng trinh).
“Virgin Mary là gì vậy?” Rachel hỏi đầy nghi hoặc khi cô hầu bàn đi khỏi. Cô đoán Sweet Ecstasies là để cho cánh đàn ông và Virgin Mary là cho cô. Câu trả lời của Thomas chỉnh lại suy nghĩ sai lầm này.
“Máu, Worcestershire, nước sốt Tabasco với một lát chanh. Tôi thích vị cay và nóng,” anh cười phe phởn trả lời.
“Oh,” Rachel thì thào. Thức uống nghe thật kinh khủng. Cô sợ phải hỏi xem có gì trong Sweet Ecstasies.
“Đôi khi không biết lại hơn.” Thomas ngả ra phía trước để khỏi phải nói to. Rõ ràng anh đọc được suy nghĩ của cô. Thật phiền vì chẳng thể có suy nghĩ nào của bản thân mà không ai đọc được mọi lúc. Rachel thoải mái hơn với Etienne, người luôn phàn nàn là không đọc suy nghĩ của cô được. Nếu anh ấy chỉ nói dối mà có thể đọc được, thì ít ra anh cũng lịch sự không bình luận gì.
“Không sao mà,” cô đáp lời Thomas. “Tôi nên cảnh báo anh không cần phải kêu nếu tất cả đồ uống họ có ở đây đều là máu. Tôi không giỏi kĩ năng tiêu hóa cho lắm.” Cô rùng mình trong từng ý nghĩ.
Thomas để ý cô một lát. Rachel nghi ngờ anh ta đang phân tích não cô xem vấn đề là gì. Sau đó anh gật đầu. “Đừng lo chuyện đó. Em dâu tôi cũng có vấn đề tương tự. Chúng tôi đã tìm được cách. Tôi sẽ chỉ cho cô khi phục vụ mang đồ uống tới.”
Rachel trong một chốc đã hi vọng anh ta thực sự có giải pháp; rồi ý nghĩ của cô chuyển qua việc băn khoăn xem có gì trong món Sweet Ecstasies mà anh ta gọi.
“Ở đây họ có mọi loại đồ uống,” Thomas nói, rõ ràng lại đọc ý nghĩ của cô lần nữa. “Một số là pha trộn như kiểu Virgin Mary, máu tươi với vài ba thứ khác, và còn lại là máu đặc biệt. Chẳng hạn như Sweet Tooth.” (răng ngọt).
“Sweet Tooth?” Rachel hỏi.
“Uhm,” Anh gật đầu. “Máu của người tiểu đường. Dì Marguerite rất thích,” anh nói thêm trước khi tiếp tục. “Rồi thì máu nhiều sắt hoặc phốt pho. Ồ, và High Times. Là máu của người hút cần sa.”
“Không thể nào!” Rachel há hốc miệng nhìn anh ta.
“Đương nhiên. Uống cạn mà không có hại cho phổi vì khói thuốc.” Anh cười khúc khích trước biểu hiện của cô.
Rachel lườm anh ta nghi ngờ, rồi hỏi. “Vậy họ có đồ uống hàm lượng cồn cao không?”
“Ồ, có chứ. Gọi là Wino Reds. Bố Etienne là một con nghiện đấy. Nghiện nặng luôn.”
Cách nói của anh ta làm Rachel phải hỏi. “Nghiện rượu á?”
“Đúng.” Anh gật đầu nghiêm túc. “Bọn ta cũng có kẻ nghiện rượu nghiện thuốc như dân chúng bình thường. Chỉ có điều chúng ta phải tiêu thụ nó thông qua máu.”
“Ma cà rồng nghiện rượu,” Rachel thì thào, hầu như không tin nổi.
“Tôi sẽ nói cho cô một bí mật,” Thomas bò qua bàn lần nữa để chạm đầu nhau. “Tất cả họ đều có lúc lo rằng Lissi sẽ theo bước cha mình.”
“Không,” Rachel ngồi kinh ngạc ngồi bật dậy. “Em gái Etienne?”
“Đúng”. Anh nghiêm túc gật đầu. “Từ nhỏ cô ấy đã là một Hemophobic.”
“Đúng vậy, Etienne có đề cập đến điều này rồi. Vậy, cô ấy uống rượu để vượt qua, hay là–”
“Không. Nó không uống. Ít nhất là theo cách cô nghĩ. Lissiana phải sống trong nhà và lấy máu từ tĩnh mạch của mình trong vài trăm năm đầu tiên. Dở cái là nó không tự làm được. Dì Marguerite phải điều khiển đầu óc nó và để nó đi ngủ rồi mới lấy được. Nhưng rồi, khi Claude qua đời–”
“Claude?” Rachel cắt ngang.
“Chồng của dì Marguerite. Ông ta uống quá nhiều Wino Reds, làm rơi điếu thuốc cháy trong tay, thế là bị thiêu tới chết.”
“Vậy ra lửa có thể giết chúng ta?” Rachel hỏi.
“Ừ. Lửa. Cắt đầu hoặc đâm qua tim nữa,” anh đáp. Sau một lúc chắc rằng cô không hỏi gì thêm, anh trở lại câu chuyện. “Khi Claude chết đột ngột, Lissiana quá sốc. Cô biết đó, chúng ta ít khi chết quá mà, nên khi chết thì làm mọi người hoảng cả lên. Dù sao thì, nó cũng quyết định nó cần độc lập hơn. Nó cần phải ‘sống cuộc đời của mình’, nó nói vậy đó. Rồi nó vào trường đại học để lấy bằng về phục vụ an sinh xã hội, tìm một công việc ở văn phòng cứu giúp của địa phương, và tự rời đi.”
“Cô ấy ăn uống thế nào nếu như–”
“Vấn đề là ở đó. Luật không cho phép chúng ta cắn người. Nhưng ví dụ trong một số trường hợp khẩn cấp, thì được. Và vì bị Hemophobia như thế, Lissiana được phép.” Anh liếc về phía phòng vệ sinh nam, nhưng chưa thấy dấu hiệu của Etienne. Thomas quay lại nói tiếp. “Điều cần lo ở đây là nạn nhân mà nó chọn. Họ đều trong tầm tay và dễ biến thành con mồi. Vấn đề là, rất nhiều người trong số họ nghiện rượu, nghiện thuốc. Lissi cố tránh, nhưng đôi khi…” anh nhún vai.
“Đương nhiên là gia đình cô ấy rất lo.” Rachel thì thầm.
Thomas gật đầu. “Khoảng một năm trước, Marguerite quyết định là đã đủ rồi và bắt cóc một nhà tâm lý để điều trị Hemophobia cho nó.”
“Bắt cóc?” Rachel thở dốc.
Thomas cười. “Không sao hết. Cuối cùng Lissi thả anh ta ra mà. Nhà tâm lý học đó, chính là Gregory Hewitt.”
“Chồng chưa cưới của cô ấy?” Rachel lắc mạnh đầu.
“Kể bí mật gia đình à, Thomas?”
Rachel và Thomas bắt đầu thấy có lỗi khi Etienne xuất hiện bên ghế ngồi cạnh cô.
“Ồ, giờ cô ấy là thành viên gia đình mà, đúng không?” Thomas cố bào chữa.
Rachel liếc hết người này qua người kia khi họ nghênh nhau. Họ đang có ngầm ý gì đó mà cô không rõ. Và cô chẳng hiểu Thomas có ý gì. Không lẽ cô được xem như thành viên gia đình vì giờ cô đã là ma cà rồng? Rõ là họ đã che chở cô dưới cánh mình và hỗ trợ cô trong quá trình biến đổi, nhưng giờ cô đã có một gia đình mới ư? Một gia đình sẽ sống lâu hơn hẳn gia đình đã sinh ra cô?
Đồ uống tới đây!” Phục vụ tới chấm dứt thời điểm căng thẳng. “Ai uống Virgin Mary nhỉ?”
“Là tôi.” Thomas nhận đồ uống với một nụ cười quyến rũ.
“Có nghĩa cái này là dành cho hai vị.” Bồi bàn đặt hai cốc còn lại trước mặt Etienne và Rachel.
“Cái gì thế này?” Etienne hỏi Thomas ngay khi cô ta đi khuất.
“Ờ, đợi đã.” Thomas vội đứng dậy, theo sau cô bồi bàn và trở lại ngay sau đó với hai ống hút. Anh chuyển qua phía Rachel và bỏ chúng vào cốc của cô, rồi cầm cốc lên và nhìn cô mỉm cười. “Okay, mở cái miệng xinh xắn của cô ra nào.”
Rachel lưỡng lự, rồi mở miệng ra, hơi xấu hổ vì răng cô lộ ra như mọi khi.
“Không có gì phải ngại,” Thomas quả quyết khi anh găm hai ống hút vào chân răng cô. “Một kĩ xảo nho nhỏ. Giờ thì thư giãn đi. Răng cô sẽ làm mọi việc còn lại.”
Rachel vẫn thấy vậy khi anh ta bỏ tay ra khỏi miệng cô và trở về chỗ ngồi. Cô không thấy chuyện gì xảy ra tới khi Thomas cười và bảo. “Nó đang hoạt động đó.”
“Ra thế đấy,” Etienne nhận xét, liếc nhìn Rachel. Anh nghe có vẻ không vui lắm, và kích động uống một hơi cạn nửa cốc của mình.
“Thấy chưa?” Thomas cười tí tởn. “Tôi đã nói là kiểu gì cũng có cách mà. Sức mạnh của mấy cái răng này thật đáng kinh ngạc, hmm?”
Rachel liều mình nghiêng đầu xuống ngang thành cốc. Cô cố để không làm rơi mấy cái ống ra và ngạc nhiên thấy nó thực sự hiệu quả. Cốc cô đã cạn một nửa. Chỉ cần vài phút là răng cô đã hút cạn tới đáy. Khi xong xuôi, cô rút ống hút ra và nhoài người qua ôm Thomas.
“Cảm ơn, Tom. Tôi đã từng cố uống thử nhưng mùi vị kinh quá. Giờ tôi không phải lo nữa rồi.” Cô ngồi lại chỗ và cười với Etienne. “Giờ ta có thể chuyển sang dạy tôi kiểm soát hàm răng và những tính năng khác của mình.”
“Hmm”. Etienne một lần nữa lại dường như không vui nhưng Rachel không thể hiểu vì sao. Anh uống ngụm cuối cùng, đặt cốc xuống và đứng lên. “Khiêu vũ nào.”
Đó không hẳn là một lời mời. Anh nắm lấy tay cô và khiến cô phải đi theo. Rachel gần như phải chạy theo khi anh đưa cô tới sàn nhảy. Lần này, nhạc nhẹ đang phát. Etienne giữ cô trong tay, ôm cô, và bắt đầu di chuyển. Anh bắt đầu bằng việc giữ lấy cô trong một khoảng cách lịch sự, nhưng cứ mỗi bài hát, anh lại ép cô lại gần hơn và gần hơn tới khi thân thể họ dính lấy nhau.
Rachel hoàn toàn tự nguyện, cơ thể cô như tan vào anh và cô phát ra một tiếng thở dài. Cô dựa đầu vào vai anh. Cô rên rỉ một cách thư thái khi tay anh lang thang trên cơ thể cô, cùng lúc vuốt ve và áp sát cô lại gần hơn nữa.
Rachel cảm thấy cực kì, cực kì khó tin. Dòng cảm xúc dễ chịu của cô tràn ngập khắp người, mỗi nơi mà Etienne chạm tới, kéo theo sự run rẩy hứng thú. Khi tay anh trượt nhẹ trên tóc cô, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lim dim nhìn môi anh tiến lại gần môi mình. Khởi đầu giống như một nụ hôn nhẹ nhàng, nhanh chóng biến thành sự tìm kiếm khoái cảm dễ chịu. Trước khi cô nhận ra, họ đã dừng việc giả vờ khiêu vũ lại và chỉ đứng trên sàn nhảy âu yếm nhau như những thanh thiếu niên.
“Anh muốn em.” Etienne gầm gừ, biến nụ hôn thành việc lần môi trên cổ cô.
“Cảm ơn chúa,” cô thở ra nhẹ nhõm. Chắc là cô chết mất nếu anh không làm chuyện đó với cô ngay.
“Ngay bây giờ.”
“Bây giờ ư?” Cô mở mắt, thấy anh đang nhìn quanh, đầy kích động.
“Đúng, ngay bây giờ. Nhưng không phải ở đây.” Vẫn giữ cô trong một tay, anh nhanh chóng rẽ lối ra khỏi sàn nhảy. Rachel tưởng anh sẽ trở lại bàn ít nhất đủ lâu để xin lỗi Thomas, nhưng dường như anh không chờ được đến thế. Thay vì vậy, anh mang cô ra ghế xe, vội vã tới bãi xe, và leo lên khởi động động cơ. Nhanh chưa từng thấy. Vào lúc chiếc xe bắt đầu quay, Etienne quay lại và ôm cô vào vòng tay mình.
Rachel đã sẵn sàng, gần như trườn vào người anh, miệng cô hé mở sẵn sàng khi anh cúi đầu xuống đòi hỏi. Cô chưa từng thấy phấn khích như thế trong đời. Mỗi nơi anh chạm tới, mỗi centimet thịt, hơi thở của anh quét như ngọn lửa. Nỗi đam mê kéo đến nặng nề và ướt át giữa hai chân cô.
“Em cần anh,” Rachel thở hổn hển khi họ vừa tách môi ra.
Câu trả lời của Etienne là một tiếng gầm gừ. Anh giật mạnh áo cô, lôi nó ra khỏi quần. Cô rõ ràng không phải là người duy nhất sững sờ khi bị cởi quần áo. Phần trên của Rachel đột nhiên bị mở toang và anh nhanh nhóng cởi nút áo ngực phía trước của cô.
“Ôi.” Cô rên lên khi ngực cô nảy lên và anh giữ lấy trong tay. Rachel thở ra một tiếng rên đau đớn đầy dễ chịu khi anh lần lượt vuốt ve và mút mát đầu ngực mình. Khi cô cảm thấy tay anh trên eo mình, cô cúi xuống để giúp anh nhưng thân thể họ áp quá sát vào nhau, không gian quá chật hẹp.
Etienne nguyền rủa và để cô lại ghế phụ và về số. “Về nhà”. Đó là tất cả những gì anh nói.
Rachel cắn môi và nắm chặt lấy phía trước khi họ đảo ra khỏi bãi đậu xe. Cô định thắt dây an toàn nhưng Etienne lái xe nhanh tới nỗi cô chắc rằng họ sẽ tới nơi trước khi đôi tay run rẩy của cô làm xong.
Cả hai người lao ra khỏi xe trước cả khi động cơ tắt hẳn. Etienne vòng ra trước xe cùng cô, nắm lấy tay cô và chạy về phía cửa trước. Anh mở khóa, kéo cô vào trong và sập cửa trước khi kéo cô vào lòng lần nữa. Rachel đột ngột áp mạnh vào bức tường hành lang, miệng và tay của Etienne cùng lúc vây lấy khắp mình cô. Họ giật lấy quần áo của nhau.
“Anh không chờ nổi để đưa em lên lầu nữa,” anh có vẻ hối lỗi khi kéo tuột hết quần áo cô xuống chân.
“Đừng đợi”, Rachel nói. Chính cô cũng không chờ nổi. Cô khát khao anh, muốn anh ngay lập tức, ngay tức thì.
Etienne chỉ cần thế. Anh xé toạc quần lót của cô với một cái giật mạnh, giữ lấy sau đùi cô, nâng cô lên và đặt cô quay lưng lại với mình. Anh trượt vào cô và cả hai rên lên khi anh hoàn toàn khít với cô. Nhờ có những giấc mơ mãnh liệt mỗi đêm, giống như họ đã cùng hướng tới điều này cả tuần rồi.
Etienne dừng lại, bước qua một chút. Cô đột nhiên lo rằng cô lại đang mơ, và giấc mơ sẽ chấm dứt ngay lúc này, giống mọi khi. Rachel cắm móng tay mình vào vai Etienne và van nài.
“Nữa đi mà,” cô tha thiết.
Etienne đặt cô xuống cái gì đó – cô nghĩ là bàn đặt trong hành lang – và bắt đầu chuyển động trong cô. Lần lượt rút ra, và tiến vào.
Rachel không nhận ra là cô đã hét lên. Cô chưa từng hét lên trước đây. Nhưng không chỉ có vậy, khi cô tới đỉnh điểm, cô hét lên và cắn ngập răng vào cổ Etienne , làm máu tràn ra khắp mình anh và cô khi cô ôm quấn lấy anh. Đây là lần tuyệt vời nhất trong cả đời chăn gối của cô.
“Chào em.”
Rachel chớp mắt ngái ngủ và hoài nghi nhìn người đàn ông đang vươn người cạnh mình. Etienne . Cô nhận ra anh, dĩ nhiên là thế, nhưng vị trí này làm cô không hình dung ra. Điều cuối cùng cô nhớ là cơ thể cô căng tràn và bùng nổ trong đam mê như chưa từng có trong đời. Nay Rachel lại đang dựa lưng lên một bề mặt mềm mại, trong phòng ngủ. Cô bối rối nhận ra. Làm sao họ lại ở đây?
“Em ngất đi,” Etienne nhẹ nhàng bảo cô. “Anh hi vọng anh không quá bạo lực.”
“Bạo lực? Không,” Rachel trấn an anh, rồi đỏ mặt khi suy nghĩ trượt qua đầu. “Mẹ anh đã cảnh báo em điều này có thể xảy ra.”
Marguerite cũng đã dặn rằng khoái cảm sẽ hơn vài chục lần bất cứ điều gì Rachel từng biết. Rachel không chắc có phải vài chục lần không nhưng ít nhất là mạnh hơn mười lần, và đấy là cô vẫn còn chưa chuyển đổi xong.
“Em cắn anh,” Etienne thì thầm, ngón tay anh vẫn vờn trên đầu ngực cô.
“Em xin lỗi.” Rachel nói. Giọng cô khàn, và cô rùng mình trước vuốt ve của anh.
“Đừng mà. Anh thích thế.” Anh để tay mình dạt xuống bụng cô. “Anh thích cái cách em hưng phấn. Anh thích mọi điều về em.”
“Ồ, tốt quá.” Rachel rên rỉ và nhắm mắt lại. Cơ thể cô cong lên khi tay anh chìm vào giữa hai chân mình. Răng cắn chặt môi dưới, cô ngọ nguậy và bối rối dưới cái vuốt ve gần gũi của anh, rồi mở mắt và chạm vào anh. “Em nghĩ em lại cần anh nữa.”
“Anh biết là anh cần em lần nữa.”, anh gầm gừ trả lời. Tay cô trượt dọc theo người anh. Etienne phủ lên người cô và tách chân cô ra chỉ để ngừng lại. Đột nhiên anh đông cứng khi một suy nghĩ xẹt qua đầu. Mắt anh nheo lại. “Những đồ uống đó là gì vậy nhỉ?”
“Đồ uống?” Rachel băn khoăn hỏi lại, chân cô cọ quậy dưới người anh.Cô không muốn nói chuyện, cô cũng chẳng cần màn dạo đầu, chỉ muốn—
“Ừ, đồ uống mà Thomas gọi cho chúng ta ấy.” Anh giải thích.
“Ờ,” cô thở dài, không hiểu vậy thì làm sao. “Ừm, SweEtienne Tooth? Không, đó là đồ Marguerite thích. Đó là cái gì Sweet ấy nhỉ, Sweet… Sweet…”
“Sweet Ecstasies?”
“Đúng nó. Chính nó. Sweet Ecstasies.” Rachel mỉm cười, hi vọng anh quay lại việc cần làm. Nhưng thất vọng thay, Etienne kêu lên và sáp người gần cô hơn. “Sao vậy? Có chuyện gì thế? Thứ ta uống có gì không ổn ư?”
“Không ổn? Không hoàn toàn là thế. Kiểu như Viagra của ma cà rồng hoặc là thần thoại Spanish fly ấy.” (1)
“Thật ư?” Rachel tò mò hỏi. Điều này không làm cô buồn lắm. Cô đã trải qua quá nhiều căng thẳng tình dục mấy ngày rồi, chỉ thấy hơi khó khăn một chút thì đúng hơn là buồn. Ngoài ra, nó đã giúp họ giải toả căng thẳng tình cảm. Cô chỉ mong anh sẽ thả phanh hơn một tí.
Tuy nhiên, Etienne đã ba trăm tuổi, và anh rõ ràng biết kiềm chế hơn. Dường như anh có tâm trạng tán gẫu hơn thì phải.
“Ừ, đúng thế.” Anh trả lời. “Tệ thật. Mấy đồ uống đó đều đầy nhóc oxytocin, dopamine, norepinephrine, phenylethylamine và có trời biết những gì nữa.
Rachel quá ấn tượng là anh có thể nói ra mấy cái tên đó, lại còn nhớ rõ từng loại. Cô nhận ra hết chúng. Hầu hết là hoóc-môn chứa chất kích dục, mặc dù Oxytocin được coi là hoá chất y tế và được dùng để hỗ trợ mấy bà bầu sinh em bé. Một số giả thuyết cho thấy nó tốt để sử dụng cho các cặp vợ chồng nhưng điều này vẫn chưa được chứng minh. Dù sao, cô vẫn thấy rất ấn tượng. Cô sẽ ngạc nhiên hơn nếu cái vật đang cương cứng đang rất gần cô, ở bên trong cô, nhưng dù sao cô cũng bị ấn tượng mạnh.
“Nó có tác dụng bao lâu?” Rachel hỏi, băn khoăn không biết nó đã hết tác dụng với anh rồi không.
“Hàng tiếng,” Etienne ừ hữ. “Anh xin lỗi. Lần tới gặp anh sẽ giã cho Thomas một trận. Đáng lẽ anh nên kiểm tra trước khi uống. Anh ấy lúc nào cũng ranh ma nhất nhà, và….”
“Etienne ,” Rachel cắt ngang.
“Ừ?” Anh nhìn cô thận trọng, như thể anh lo rằng cô sẽ nổi sung lên với anh vì điều anh họ của anh làm.
Rachel rời các ngón tay trên lưng anh để vuốt ve má anh. “Nếu anh không muốn em, em cũng hiểu mà. Có thể em sẽ chết mất, nhưng em hiểu.”
“Tất nhiên là anh muốn em rồi.” Etienne vội vã ngắt lời. “Anh muốn em bao nhiêu ngày rồi.”
“Tốt”. Cô mỉm cười rạng rỡ và thấy nhẹ nhõm. “Em cũng rất muốn anh- kể cả có chất kích thích hay không. Cho nên, sao anh không thôi kêu ca về Thomas, và—–“ Như cô mong muốn, Etienne khiến cô im lặng bằng một nụ hôn và lao vào cô.
Rachel đáng ra có thể thở phào, nhưng cô quá bận rộn với việc rên lên thoả mãn. Cô đang trong ngọn lửa đam mê mà chỉ có anh đáp ứng được, và chắc chắn anh là người sẽ đáp ứng. Nhưng vậy vẫn chưa đủ. Cô muốn cảm thấy… Những suy nghĩ của cô vụt tan khi anh đột nhiên chuyển động, đưa gối anh vào giữa hai chân cô khi họ vẫn còn đang nhập cuộc và kéo cô ngồi trong lòng mình. Chân cô tự động quấn lấy hông anh.
Cơ thể họ trượt vào nhau, và Rachel rùng mình trong khoái cảm. Giờ họ sáp dính lấy nhau mọi chỗ. Ngực cô sạt trên ngực anh, tay cô ôm quanh vai anh và cô rúc mặt vào cổ anh, đặt những nụ hôn lên đó, nhấm nháp làn da mềm mại khi cảm xúc trong cô tăng dần lên. Rachel chưa bao giờ cắn ai, nhưng giờ cô muốn cắm sâu răng vào anh.
Cô thở dốc và nức nở khi anh dập vào cô. Nó hơi nhanh, có thể chảy chút máu, nhưng Rachel tự cho phép mình cắn răng vào cổ anh. Giống như một mỏ neo, neo giữ cô khi đam mê và cao trào của họ ập tới. Rachel thấy mình trôi đi, không gian tối sầm nhưng cô vẫn bám víu lại nhờ răng cô và cảm giác một dòng năng lượng và khoái cảm xuyên suốt cơ thể. Giống như dùng thuốc kích thích vậy. Đúng là chất kích thích. Cô thấy mình được nạp năng lượng, rồi no nê và nhả cổ anh ra với một tiếng rên rỉ khi cơ thể cô run lên và cuộn quanh anh. Bóng tối lại dàn trải khắp nơi.