Love Bites

Chương 15

“Chào mừng trở lại”

Rachel rùng mình bởi lời nói ấy khi chớp mắt mở to. Trong một thoáng cô không nhận ra mình đang ở đâu, nhưng khuôn mặt Pudge hiện ra trước khi cô và kí ức trở lại. Ánh nhìn của hắn dừng lại trên ngực cô, cô nhăn mặt khi thấy áo sơ mi mở toang, để lộ áo ngực viền ren thấm máu.

“Tôi đã lấy cái cọc ra” Pudge giải thích, ánh nhìn thích thú của hắn lang thang trên làn da mịn màng. “Thương tích của cô lành lại như điên. Đầu tiên máu ngừng chảy, rồi vết thương khép miệng, sau đó ngay cả vết sẹo cũng biến mất. Thật là điên rồ!”

Rachel mệt mỏi quay mặt đi, né tránh vẻ mặt hớn hở của Pudge. Đồ sâu bọ. Nhưng giờ cô thật sự thèm khát máu như điên. Cô không thể chống đỡ và hồi phục từ một vết thương như thế này mà không cần thêm rất nhiều máu. Cơ thể cô đang điên dại vì ham muốn, co giật và thống khổ vì khao khát chất lỏng sự sống. Cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu bên trong người đàn ông đứng trước cô, và tưởng chừng còn có thể nghe được nhịp đập bên trong tĩnh mạch của hắn ta. Nếu hắn ta cứ tiếp tục tiến gần hơn nữa, Rachel sẽ không thể tin tưởng bản thân không cắn phập một phát vào cổ hắn ta, mặc dù đó không phải là điều cô mong muốn. Kiềm chế cái cơ thể đang gào rú sự đói khát này, cô thật sự cảm thấy đây là một kì công lớn.

Rachel lắc đầu, thầm trách chính mình đã để suy nghĩ miên man theo hướng đó. Cô không phải là một quái vật khát máu vô hồn không kiềm chế được bản thân. Etienne đã đảm bảo là cô sẽ không thành ra như vậy. Cô có thể chiến đầu với nó. Cô chỉ cần thuyết phục cái kẻ-quái dị- lố lăng đi cướp ngân hàng máu, mang thức ăn về cho cô là được. Cô sẽ không tấn công hắn ta.

Một tiếng rên rỉ từ trong phòng khiến Pudge ngoái đầu lại và đi ra. Rachel thở phào nhẹ nhõm khi hắn rời đi, đem theo cái mùi máu quyết rũ chết người kia. Cô dần nhắm mắt lại, không để ý đến hắn cho đến khi hắn quay lại. Mùi hương quay lại cùng hắn, mãnh liệt hơn trước.

“Của cô đó. Tôi đã nghĩ tới việc giết bà ta, nhưng cuối cùng quyết định giữ bà ta lại cho cô. Cô cần máu. Cắn bà ta đi. Cho bà ta nụ hôn ma cà rồng.”

Rachel rên rỉ, quay đầu đi một cách tuyệt vọng khi Pudge đẩy bà Craveshaw tái nhợt và xiêu vẹo về phía Rachel cho đến khi bà ta gần ngay trước mũi Rachel. Hiển nhiên là người phụ nữ này đã bất tỉnh suốt; điều đó thật tốt, Rachel nghĩ. Ít nhất thì bà ta cũng không chứng kiến cảnh vết thương lành lại như thần. Vấn đề bây giờ là bà ta có một vết cắt trên đỉnh đầu, ngay nơi Pudge đánh ngất bà ta. Máu từ đó chảy tràn xuống tóc, làm thành một vệt dài xuống phía cổ và ướt đẫm vai áo kiểu in hoa. Mùi hương thật là mời gọi, cám dỗ và…tội lỗi. Cô cảm thấy tự chủ của mình mỏng dần, rồi liếc xuống gương mặt người phụ nữ khi cô rên rỉ. Bà Craveshaw sẽ không thấy cô. Cô đưa mắt nhìn Pudge mội cách khiếp đảm đến nỗi nó làm hắn điên lên. Ai có quyền lên án cô chứ? Cô suy nghĩ chán chường. Trên đời này không có thứ gì giống như ma cà rồng cả.

“Thôi nào, cắn bà ta đi”. Pudge phàn nàn, có vẻ mất kiên nhẫn.

Rachel gần như nhắm mắt lại, và lắc đầu, nỗ lực ngoảnh mặt đi để thoát khỏi mùi hương cám dỗ kia. Cô sẽ chết trước khi giết chết bất cứ sinh vật nào khác, và sợ rằng nếu cô cắn người phụ nữ này, cô sẽ không thể ngừng, cho đến khi hút cạn máu. Cô sẽ không mạo hiểm.

“Chưa đủ đói à?” Pudge thất vọng nói. “Tôi sẽ giữ bà ta lại đây cho đến khi cô muốn.”

Lời tuyên bố đó khiến cô chột dạ . Pudge đang đẩy người phụ nữ này qua phía bên kia phòng. Cô vẫn có thể ngửi thấy mùi máu nhưng đã nhạt đi nhiều, ít cám dỗ hơn. Tuy nhiên, biểu hiện hồ hởi trên gương mặt của hắn khi hắn liếc nhìn lại khiến cô cảnh giác.

“Tôi cá là cô mệt mỏi, đúng không?” Pudge nói khi hắn trói người phụ nữ lại. “Tôi đã không nghĩ tới điều này, nhưng bây giờ là ban ngày và cô có lẽ đang chịu đựng sự mệt mỏi của ma cà rồng khi cô khó lòng giữ mình tỉnh táo, cảm thấy yếu đuối và đói khát.”

Rachel không buồn nói lại. Cô không nghĩ rằng điều đó tốt khi hắn biết nhiều hơn những gì cần biết về ma cà rồng.

“Thôi nào”. Hắn đi về phía cô, hắn nhanh chóng tháo bỏ chiếc xích đang quấn quanh cổ, vai và eo của cô, sau đó tới cả cái xích đang quấn hông và mắt cá chân. Rachel nhìn trừng trừng xuống đầu hắn khi hắn bận rộn cúi xuống tháo xiềng, thầm nghĩ ai oán nếu không phài vì cô đang yếu ớt như thế này, chắc chắn đây là cơ hội cho cô bỏ trốn. Nhưng cơ thể cô thật sự rất yếu ớt và vô lực, các cơ bắp mềm như cao su. Cô không chắc có thể tự mình đứng dậy trong chốc lát để có thể đá vào mông cái tên điên khùng này rồi bỏ chạy hay không.

“Cô có thể ngủ trong quan tài của tôi”. Pudge tuyên bố, đứng thẳng dậy để nhanh chóng tháo dây trói ở cổ tay cô. Hắn có vẻ biết sự yếu đuối của cô, vì cô không nghĩ rằng hắn ta sẽ bỏ lại cây cung của mình, nhưng thật ra hắn ta cho rằng đây là ban ngày chứ không phải vì sự thiếu máu của các vết thương. Nhưng cô không có bị chảy máu nhiều lắm, và hắn ta không biết được rằng máu được dùng sẽ có thể chữa các vết thương.

“Thật ra tôi định bắt cóc Etienne và bắt hắn làm tù nhân ở đây”. Hắn nói như một cách say sưa khi đưa cô tới cỗ quan tài thật lớn mà cô đã thấy trước đó. “Làm vậy, tôi có thể khiến hắn giao nộp các ý tưởng về máy tính và có lẽ, cô biết đấy, dâng những kẻ tôi không thích cho hắn cắn. Có rất nhiều kẻ tôi không thích. Tôi đã có thể giữ hắn được một thời gian. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng hắn quá mạnh để tiếp tục mạo hiểm”.

Hắn kéo nắp quan tài lên, đẩy mạnh hết cỡ để lộ ra lớp lót sa tin đỏ bên trong. Rachel ngơ ngác nhìn chòng chọc vào khoảng không to lớn trước mặt. Nó to lớn đến nỗi có thể chứa vừa hai ba người cùng một lúc.

“Tôi đã đặt làm đấy”. Pudge nói. “Tôi muốn nó đủ lớn cho tôi và cả những ma cà rồng non mà tôi tạo ra”

Rachel lắc đầu trước thông tin đó. Đầu óc cô trở nên mụ mẫm, mơ hồ vì thiếu máu nhưng cô nhận ra rằng người đàn ông này thì thật sự không cứu chữa được nữa, hắn quá viễn vông.

“Cô vào đi” Pudge hướng dẫn.

Rachel kiệt sức, chỉ muốn nằm nghỉ ngay lập tức nhưng không đời nào cô chịu chui vào cỗ quan tài kia. Cô thà ngủ trên nền nhà còn hơn “Không”

Tiếng nói trượt ra khỏi miệng cô nhỏ xíu đến nỗi Pudge không nghe thấy “Thôi nào, chui vào đi”

“Tôi sẽ không ngủ trong cái quan tài đó đâu” Rachel xoay xở nói to hơn một chút.

“Có, cô sẽ” Hắn khẳng định. “Vào trong đó đi, cô sẽ ngủ tốt hơn”

Cô xoay sở lắc đầu và liếc nhìn hắn, không ngạc nhiên khi sự bực mình ngay lập tức hiện rõ trên mặt hắn. Và rồi, gương mặt hắn đanh lại.

“Bước vào quan tài, nếu không tao sẽ giết Crabbyshaw.”

Vai Rachel chùn xuống tuyệt vọng trước lời đe dọa đó, cô thừa nhận “Tôi không nghĩ là tôi có thể…”

Đó là tất cả những gì cô có thể nói. Pudge nhấc bổng cô lên, thô lỗ ném cô vào trong. Rachel không chắc đó là do bực mình hay đơn giản chỉ là hắn quá yếu để có thể giữ cô được lâu hơn, nhưng dù sao kết quả vẫn là cô nặng nề rơi xuống và đau đớn thở dốc như thể vết thương đang lan tỏa khắp người cô. Trong khi cô đang bất lực, Pudge đóng một chiếc xiềng khác vào mắt cá chân cô.

“Sợi dây thì đủ dài để cô có thể xoay xở và ăn bà Crabbyshaw khi cô đói” Hắn giải thích “Nhưng không đủ dài để cô trốn thoát đâu. Ngủ ngon”

Rồi nắp quan tài đậy lại.

Rachel nhanh chóng bị bao phủ bởi màn đêm giả tạo. Cô ngồi dây yếu ớt, tay chạm phải lớp satin lót trong quan tài. Nỗi sợ bao trùm lấy cô. Cô luôn luôn bị ám ảnh bởi hội-chứng-sợ-phòng-kín nhưng giờ đây nỗi sợ ấy đang tăng dần lên. Cố gắng hít thở thật sâu, Rachel để tay yếu ớt lên ngực và cố gắng bình tĩnh lại. Cô chỉ cần nghỉ một chút. Cô chỉ cần nghỉ một chút và đứng dậy và sau đó khi hắn ta đi rồi, cô sẽ lẻn đi và…

Ý nghĩ của cô dần trở nên mờ nhạt. Lẻn đi rồi sao nữa? Liệu cô có thể bỏ trốn? Không có máu, cô không thể lấy lại sức mạnh của mình. Thay vào đó, cô yếu dần, yếu dần và… Chúa ơi, Etienne đâu rồi? Sao anh không đến đây, kéo cô ra khỏi mớ hỗn độn này? Cô đã cứu anh và để anh ở lại văn phòng của anh nơi có sẵn rất nhiều máu, vậy nên ít nhất điều anh nên làm là giúp cô một tay chứ…

Hơi thở dần trở nên khó khăn. Không có đủ dưỡng khí trong quan tài. Cô hẳn là đã dùng hít hết cả khí. Cô sẽ bị ngột thở và chết ở đây.

Rachel ép mình phải bình tĩnh lại, tự an ủi mình rằng đây chỉ là do hội chứng sợ phòng kín. Cô sẽ không chết. Chưa từng có ai bảo rằng thiếu không khí sẽ gây ra cái chết. Cô chỉ cần bình tĩnh lại và chờ đợi. Etience nhất định sẽ đến.

Etience cau mày và liếc nhìn phía cửa. Anh không chắc nhưng rõ ràng là anh nghe thấy cái gì đó. Bỏ cái đống mạch điện đã bị cháy nham nhở mà anh vừa táy máy xong, anh đứng lên và chuyển đến cánh cửa để áp tai vào nghe nóng.

“Etience” Tiếng gọi mơ hồ từ cửa, mặc dù khó có thể nghe thấy tuy nhiên vẫn văng vẳng. Mọi người đến rồi. Thoáng chốc nhẹ nhõm có chút bối rối, tự hỏi sao anh trai không nói với anh bằng ý nghĩ. Ngay lúc đó anh chợt nhận thức được có vô vàn ý nghĩ cố gắng chạm đến tâm trí anh và anh nhận ra có lẽ mọi người đã cố gắng liên lạc với anh thông qua ý nghĩ nhưng anh đã đắm chìm trong việc sửa máy tính nên vô thức đóng tâm trí mình lại.

Etienne? Em ổn chứ?

Chuyện gì xảy ra vậy?

Chúng ta không thể mở cửa được.

Các ý nghĩ dồn dập lũ lượt lấp đầy trí óc anh và mặc dù có phần lộn xộn nhưng anh nhận ra Bastien, Lucern và mẹ anh đang đứng phía bên kia cửa.

Pudge phá hỏng cánh cửa rồi. Anh gửi ý nghĩ trả lời. Em ổn, nhưng hắn ta bắt mất Rachel rồi. Anh phải tìm cách mở cửa.

Bằng cách nào? Mặc dù từ ngữ thì rõ ràng đấy nhưng chúng đi kèm với những ý nghĩ xấu xa về Pudge và lo ngại cho Rachel. Etience nhanh chóng xem xét câu trả lời. Nếu anh ở ngoài đó anh có lẽ đã mở cửa dễ dàng nhưng gia đình anh thì giỏi kĩ thuật như thế. Có lẽ anh nên nói chuyện với họ.

Anh cần đèn xì acetylene. Anh phải cắt thép vòng quanh khóa cửa. Anh đợi cho tất cả mọi người chắc chắn hiểu hết, một trong số đó đã đi tìm một chiếc đèn xì. Mấy giờ rồi?

Hơn 6h. Ai đó trả lời. Etience nhắm mắt lại. Anh không dám chắc, chỉ nghĩ Pudge có vẻ đã đột nhập vào giữa trưa.

Có nghĩa là hắn đã có Rachel hơn 6 tiếng. Chúa ơi, anh hi vọng cô không sao.

Tiếng nhạc rock ầm ĩ đánh thức Rachel. Cô mở mắt nhìn vào khoảng không tối đen trước mặt. Hơi thở trở nên khó nhọc hơn, tựa như tất cả không khí trong quan tài đã bị hút sạch. Cô lại đắm chìm trong nỗi sợ hãi một lần nữa. Nhưng lần này nỗi sợ giúp cô, adrenaline từ nó đã tiếp thêm sức mạnh cho cô khiến cô có thể nâng nắp quan tài lên. Rachel quá yếu đến nỗi cô chỉ có thể nâng lên chừng vài phân, sau đó cô phải để tay giữa nắp và thân quan tài để ngăn nó sập xuống. Cố gắng hết sức cô nâng nắp quan tài lên cho đến khi cô nhìn thấy căn phòng.

Điều đầu tiên mà cô thấy là bà Craveshaw bị trói và dựa vào tường. Bà ta đã tỉnh dậy và đang nhìn trừng trừng về phía cuối phòng. Vị trí quan tài không cho phép cô có thể thấy hết căn phòng, chỉ thấy một chút. Cô không thây Pudge đâu cả. Nửa lê lết nửa đẩy đưa cô gắng leo ra phía ngoài quan tài, đột nhiên cô nhớ lại buổi sáng đầu tiên ở nhà Etience, nhớ cách anh ngồi dậy và nhảy nhẹ nhàng ra khỏi quan tài. Cô ước cô có đủ sức để làm giống như vậy, nhưng khi tự coi lại mình, cô cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng có thể leo ra ngoài. Cô nghi ngờ chính quyết định chớp nhoáng đã thúc đẩy cô. Cô cần máu. Cô cần phải ra khỏi đây.

Một tiếng càu nhàu bật ra khỏi miệng khi cô cố gắng kéo mình lên đủ cao hơn gờ quan tài để trọng lực kéo cô xuống, cô bất thình lình ngã nhào xuống sàn. Tiếng lách cách và lanh lảnh từ sợ dây xích ở chân cô dường như lớn đến không ngờ bất chấp tiếng nhạc ầm ĩ từ phòng kế bên. Cô nín thở, chờ đợi Pudge nhảy chồm ra và phá hủy mọi nỗ lực trốn thoát của cô bất cứ lúc nào.

Rachel mở to mắt và nhìn chăm chú vào bà Cravenshaw. Ánh nhìn trừng trừng của bà ta chia đều giữa Rachel và đầu kia của căn phòng. Rachel không rõ biểu hiện trên khuôn mặt kia là sự sợ hãi vì cô hay là cho cô nhưng cô biết rằng cô phải tiếp tục.

Không đủ sức đứng dậy, Rachel bò bằng tay và đầu gối tới bên bà ta, kéo theo sợi dây xích phía sau cô. “ Bà ổn chứ?”

Bà Cravenshaw gắng gượng một nụ cười yếu ớt “Vâng, cô gái. Nhưng tôi sợ rằng Norman đã rất điên rồi. Hắn ta nghĩ rằng hắn là một ma cà rồng”.

Rachel nhìn về phía cửa đúng lúc để thấy Pudge đi ngang qua. Cái áo choàng mà cô nhìn thấy treo ở trên tường bây giờ đang bao bọc thân mình của hắn. Những chiếc răng nanh giả sáng chóa trên miệng của hắn.

“Khùng như một thằng điên*,” Bà Cravenshaw nói một vẻ ghê tởm khi Pudge đột ngợt dừng lại và xoay ngược trở lại nơi hắn nơi vừa nãy đến, vừa kéo mép của cái áo choàng lên cằm hắn vừa nhìn sang phía mà Rachel cho rằng đó là một cái gương không thể thấy từ phía này được.


“Tôi muốn hút máu em, cưng ơi” cô có thể nghe thấy hắn lẩm nhẩm hát theo lời nhạc, theo một phong cách thật tệ hại phỏng theo Dracula.

“Đúng vậy” Rachel đồng tình “Khùng như một thằng điên”

“Chúng ta không thể gọi cảnh sát. Chúng ta kể gì với họ đây?”

“Này” Etience ngắt lời hai ông anh, hai người đó đã cãi vã suốt kể từ khi giúp giải thoát anh ra khỏi văn phòng. Có cảm tưởng như thiên thu ấy, mặc dù anh chỉ mới được giải thoát trong chốc lát nhưng mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất dài đối với anh. Anh phải cứu Rachel. “Các anh có thể đi hay không thì tùy, em phải đến nhà Pudge. Hắn đang giữ cô ấy ở đó.”

“Con sẽ không tới đó một mình” Marguerite cứng rắn nói. “Tất cả chúng ta đều đi.”

“Gọi cảnh sát được không?” Bastien khăng khăng nói. “Đây là cơ hội tuyệt vời để tống khứ Pudge. Hắn bắt cóc Rachel. Họ sẽ tống hắn vào tù.”

“Pudge sẽ bị xử lí bằng cách này hay cách khác” Etienne kiên quyết nói, bắt đầu nhìn về phía cầu thang.

“Em có điện thoại, Bastien” Lucern chỉ ra “Em có thể gọi cảnh sát trên đường đi. Chỉ cần một cú gọi nặc danh. Báo cáo thấy một người đàn ông dùng súng ép buộc một phụ nữ đi vào nhà anh ta”

“Ý kiến hay”. Bastien đồng ý khi anh theo họ đi vào bếp. “Địa chỉ của hắn là gì, Etienne?”

Etienne ngập ngừng. Anh cứ liên tục thấy ánh mắt của Rachel trong tâm trí, cố gắng tỏ ra can đảm bất chấp nỗi lo lắng khi máu chảy đều từng giọt trên cổ họng, bên dưới vết cắt của con dao. Lần đầu tiên kể từ khi mớ hỗn loạn này bắt đầu, anh muốn giết chết sinh vật thần kinh bệnh hoạn mà mọi người gọi là Pudge.

“Etienne” Giọng mẹ anh cứng rắn, mang theo ý cảnh cáo. Marguerite hiển nhiên biết những gì anh đang nghĩ. Anh không thể nào không nghe lời bà để cho Lucern và Bastien phải đè anh ra vì “muốn cho anh được tốt” trừ khi anh nói ra thông tin, và anh tự nguyền rủa mình vì không thể nào tự mình giải thoát ra khỏi cái phòng này. Nếu anh có thể, Pudge có lẽ đã chết và Rachel sẽ an toàn.

Trước đó, việc giải quyết mọi vấn đề bằng cách giết chết Pudge dường như là quá cực đoan. Hắn ta thật là một kẻ si tình đáng thương, bị chi phối bởi ghen tuông và giận dữ. Etienne đã thật sự cảm thấy tội nghiệp cho con chồn hôi nhỏ bé đó… cho đến bây giờ. Bây giờ anh thật lòng chỉ muốn giết chết hắn bất cứ khi nào anh có thể.

“Trên đường đi em sẽ đưa địa chỉ cho anh. Em muốn đến đó trước cảnh sát. Sự xuất hiện của họ sẽ làm kinh động cô ấy. Em chỉ muốn ở đó để đảm bảo là cô ấy ổn” Anh tuyên bố khi đến ga-ra.

Rachel vật lộn với sợi dây thừng quấn quanh cổ tay bà Craveshaw, cô bị xao nhãng bởi kẻ đần độn đang đi tới đi lui trong phòng bên. Hắn cứ lướt qua lướt lại cửa phòng, tạo dáng và nhảy múa theo một điệu nhạc mà Rachel đoán rằng là nhạc phim “Những Chú Bé Lạc Lối”*. May là hắn ta đang quá bận rộn với việc khoe những cái răng nanh và thử những câu tán tỉnh để chú ý rằng cô đã thoát ra khỏi cỗ quan tài và đang giúp người hàng xóm của hắn thoát thân.

Một cách cố gắng. Rachel thở dài và hướng sự chú ý của mình quay trở lại sợi dây thừng. Hắn thực sự đã thắt nút chúng rất tốt, và cô đang với rất ít lực còn sót lại. Cô oằn người chống vào bức tường kế bên người đàn bà khi cô hoạt động. Khổ người to lớn của bà đã giữ cho cô ở ngoài tầm nhìn của cánh cửa, nhưng vị trí của cô cũng chỉ làm được điều duy nhất là giúp cô đứng thẳng đơ. Cô tiến triển một cách yếu ớt với mỗi một khoảnh khoắc trôi qua, việc tìm kiếm nút thắt càng lúc càng khó khăn hơn tưởng tượng.

Nó cũng trái ngược với nỗi xúi giục của cô tới gần cổ họng của người phụ nữ khác, nơi mà mồ hôi tỏa ra như sự lấp lánh của một viên kim cương. Rachel có thể ngửi thấy sự lo lắng và nỗi sợ hãi của bà ấy, nhưng thậm chí hơn cả là mùi thơm của máu bà. Rachel đã chiến đấu với bản năng để cắn người đàn bà này khi cô vật lộn với sợi dây thừng, và cô dường như thất bại ở cả hai trận chiến.

Chỉ cần một vết cắn nhỏ, phập một cái, tâm trí cô cám dỗ chính mình. Chỉ vừa đủ để có sức mạnh vừa đủ để cởi trói cho cô.

“Không,” cô nói với bản thân kiên quyết.

“Không, cái gì, cô gái thân mến?” Bà Craveshaw hỏi.

Rachel lắc đầu, sau đó liếc nhìn xung quanh điên cuồng khi Muffin bỗng nhiên sủa một tiếng. Sợ rằng con vật sẽ thu hút sự chú ý của Pudge, Rachel làm dịu nó. “Suỵt, Muffin, chú chó ngoan,” cô thì thào.

Con chó nhỏ ngồi xuống, nhưng cái nhìn của nó cố định trên cầu thang và đuôi nó ve vẩy hy vọng. Rachel xoay lại để nhìn những bậc thang và cảm thấy tim mình chồi lên cổ họng khi trông thấy bóng của Etienne bước giảm dần. Anh đã tới.

“Cảm ơn Chúa,” Rachel lẩm bẩm và chìm vào bức tường. Việc anh đến không quá sớm vào thời điểm này. Một hoặc nhiều hơn hai khắc thôi cô có thể đã làm điều gì đó mà cô có lẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Cô nghi ngờ bà Craveshaw có tha thứ cho cô như vậy.

“Rachel.” Cô để đôi mắt mở run run khi anh đặt nụ hôn lên trán cô.

“Cám ơn Chúa anh đã đến,” cô thì thầm sau đó im lặng khi môi anh hạ xuống và ấn lên môi cô. Đó là một nụ hôn ngọt ngào, gần như tôn kính.

“Dĩ nhiên anh đã đến, anh lo lắng cho em mà.”

Mắt Rachel nhắm lại rung động khi anh hôn cô, nhưng giờ họ nhanh chóng mở mắt trở lại. Đó không phải là một tuyên bố của tình yêu, nhưng nó thật tốt đẹp như điều đó vậy. “Anh có sao?”

Anh mỉm cười với biểu hiện của cô và vuốt tóc ra khỏi khuôn mặt cô. “Làm thế nào anh có thể không chứ? Em thật đẹp, dũng cảm, thông minh, và cứng đầu như quỷ vậy.” Anh cười teo toét ở cách cô vặn vẹo môi mình, sau đó thêm vào, “Và em thích những trò chơi của anh nữa. Điều đó cho thấy em có gu thưởng thức quá tuyệt vời.” Anh hôn cô một lần nữa.

“E hèm.”

Rachel và Etienne buông nhau ra khi nghe tiếng hắng giọng hơi lớn trong họng bà Craveshaw. Người phụ nữ gửi cho họ một nụ cười đau đớn. “Mọi người đều yêu quý người yêu, cô gái quý mến à, nhưng có chỗ nào đó có thời gian và địa điểm cho tất cả mọi thứ, và ở đây thực sự không có thời gian hay…” Bà liếc mắt xung quanh với một cái nhăn mũi. “Hoặc đúng chỗ thật sự .

“Xin lỗi, thưa bà.” Etienne đã đưa ra một nụ cười duyên dáng đến bà.

“Em gặp khó khăn trong việc cởi trói cho bà,” Rachel thông báo cho anh.

“Cô ấy yếu hết sức, một đứa trẻ tội nghiệp” Bà Craveshaw báo cho anh khi Etienne bắt đầu tháo gỡ những sợi dây thừng. “Tôi không biết hắn ta giữ cô ấy ở đây bao lâu, nhưng rõ ràng hắn ta để cô ấy chết đói. Tại sao, hắn ta cứ gọi cô ấy là ma cà rồng và cố gắng bắt cô ấy uống máu tôi và máu Muffin. Norman rõ ràng đã mất trí.”

“Norman ư?” Etienne ngừng lại trong sự ngạc nhiên. “Bà có ý là Pudge?”

“Pudge.” Người phụ nữ hỏi trong sự ghê tởm. “Hắn ta khẳng định mọi người đều gọi hắn như thế. Mẹ hắn ghét cái biệt hiệu đó, Cầu chúa an ủi cho linh hồn đáng thương của bà ấy. Bà ấy là một phụ nữ đáng mến, anh biết đấy. Và cũng là một người hàng xóm tốt bụng. Đó là một ngày đen tối khi bà ấy chết và Norman phải sống ở đây một mình. Norman- mẹ của hắn- giữ hắn ngay thẳng khi bà ấy còn sống, nhưng tôi biết thời điểm mà bà ấy ra đi hắn ta sẽ làm điều xấu. Tôi thay vì hi vọng hắn sẽ chuyển đi, nhưng không, hắn cứ ở đây. Anh trai hắn cũng không hài lòng và tôi không đổ lỗi cho anh ta. Ngôi nhà nên được bán đi và tiền lời chia đều cho bọn họ, nhưng nó sẽ không bán được với cái đống hỗn độn Norman giữ. Tôi nghĩ rằng hắn ta giữ nó theo hướng có mục đích, và vì anh trai hắn. Anh ta-“

“E hèm- thưa bà?” Etienne cắt ngang. “Giờ bà không bị trói nữa. Có lẽ bà có thể đi gọi cảnh sát trong khi tôi giúp Rachel tự do.”

“Ồ, tôi e rằng anh sẽ không giải thoát cho cô ấy được mà không có chìa khóa. Nhưng, vâng, dĩ nhiên, tôi sẽ đi gọi cảnh sát.”

Người phụ nữ đã bị trói đủ lâu đến nỗi bà cũng cần hỗ trợ để đứng dậy. Rachel nhìn khi Etienne giúp bà ấy lên và vội vàng trao con chó cho bà, người mà nhấn mạnh về việc đem nó theo với bà. Anh nhìn bà đi lên các bậc cầu thang, sau đó nhanh chóng trở lại bên Rachel.

“Tệ đến mức nào?” anh hỏi một lần khi anh quỳ lại bên cạnh cô. “Anh có thể nói rằng em đau ở bên trong. Hắn ta lại làm em bị thương nữa hả?”

Rachel gật đầu. “Đó là một tai nạn. Cái nỏ đi sai hướng khi hắn đánh trên đầu bà Craveshaw với nó. Và hắn ta găm vào ngực em.

Một lời nguyền rủa trượt ra từ môi Etienne khi anh trượt một túi máu ra ngoài áo sơ mi của mình. “Nó sẽ làm ấm và sẽ không đủ, nhưng ít nhất nó sẽ làm giảm cơn đau một chút.”

Cô không quan tâm nếu nó có vi khuẩn; cô nâng nó lên môi mình và cắm răng vào đó. Chất lỏng thoát ra một cách nhanh chóng, Rachel khó có thể tin rằng cô sẽ ăn nó. Cô cảm thấy tốt hơn một chút, mặc dù, và cũng ngay lập tức, nhưng nó chỉ là một chút, một chút dịu đau và có lẽ nhiều hơn một chút sức mạnh. Ít nhất cô không cảm thấy như là cô sẽ đi ra ngoài nếu cô không cắn ai đó ngay lập tức.

Rachel hút tới giọt cuối cùng của túi, sau đó vò nát và nhét nó vào túi mình khi Etienne bẻ gãy mở khóa quanh mắt cá chân cô. Anh đã làm một cách dễ dàng như thể nó được làm bằng cái gì không khác hơn là giấy. Anh rõ ràng trở lại với đầy đủ sức mạnh cảm tạ chỗ máu trong tủ lạnh của anh.

“Làm sao anh có thể ra khỏi phòng được?” cô hỏi khi anh giúp cô đứng dậy.

“Mẹ, Lucern, và Bastien,” anh trả lời. “Mọi người đã phải cắt một lỗ ở cửa với đèn xì. Họ đang đợi trong xe,” anh thêm vào. “Phải mất một hồi để thuyết phục họ cùng đợi ở đó, anh có thể nói với em rằng. Anh đã phải hứa không giết hắn ta.”

Etienne ôm cô vào lòng lần nữa khi cô lảo đảo. Nỗi lo ngại thoáng qua trên mặt anh, nhưng nó không sự quyết liệt tỏa ra từ đôi mắt, và Rachel nghĩ thật là một ý tưởng tốt đẹp cùng anh ra ngoài đó trước khi Pudge nhận ra sự có mặt của họ và việc đối đầu không thể tránh khỏi xảy ra. Hứa hẹn hoặc không cam kết, cô không tin anh không giết kẻ đó- hoặc nhận ra bản thân cố gắng giết.

“Có nhiều máu trong thùng xe của Bastien. Anh sẽ đưa em ra đấy, sau đó quay lại và tìm Pudge.”

“Không. Hãy để cảnh sát xử lý hắn, Etienne,” cô nói khẩn trương.

“Anh phải…”

“Thánh thần ơi!”

Cả Rachel và Etienne cùng quay về phía đầu kia của căn phòng. Pudge cứng đơ ở cửa, vẻ kích động trên khuôn mặt hắn khi hắn nhìn chằm chằm vào Etienne và Rachel.

Ngay lập tức Etienne bắt đầu hướng về phía hắn, nhưng Rachel bám lấy cánh tay anh một cách tuyệt vọng, điều khiển để giữ anh lại. Hoặc có lẽ cô chỉ nhắc anh nhớ về sự hiện diện của cô. Dù vậy, anh dừng lại và nhìn xuống cô, sau đó đẩy cô ra đằng sau mình và quay lại đối mặt với Pudge. Nhưng ở đó không còn sự có mặt của Pudge. Trong khi Rachel đã làm anh phân tâm, kẻ đó đã biến mất.

“Ở đâu-“ Etienne bắt đầu, sau đó dừng lại và đứng thẳng hơn một chút. Anh đẩy cô lùi về phía cầu thang, cơ thể anh che cô khi Pudge xuất hiện trở lại, cái nỏ trong tay. Nó được trang bị một cái cọc mới và nhằm thẳng vào trái tim Etienne.