Chàng đã luôn nói dối về sự cố đã xảy ra vào năm chàng sáu tuổi và đôi khi – không thường xuyên lắm – bản thân chàng hầu như quên mất đó là lời nói dối.
Đó không hẳn là một tai nạn.
Chàng là một sự thất vọng của cha chàng. Được sinh ra năm năm sau cuộc hôn nhân của cha mẹ chàng, chàng hầu như là đứa con duy nhất của họ. Và trong khi cha chàng vui mừng vì ít nhất ông đã có một đứa con trai thì ông lại xót xa vì sự yếu ớt của con trai mình. Chàng là một đứa trẻ nhỏ con và hay ốm, được người mẹ yêu thương, che chở và chiều chuộng. Một đứa nhát gan và yếu đuối, cha chàng đã khinh khỉnh gọi chàng như thế vào một hôm nọ – đó là hôm chàng chạy về nhà và khóc lúc chàng được năm tuổi vì những đứa trẻ trong làng hô to tên chàng và chàng nghĩ là chúng sắp sửa tấn công chàng.
Thậm chí đôi khi cha chàng cũng không vui mừng vì giới tính của chàng. Vì nếu chàng không phải là người thừa kế của cha chàng thì cháu trai của ông sẽ được thừa hưởng một phần tài sản của ông. Cha chàng hết sức yêu thương cháu trai của ông, đứa con trai của người chị gái, lớn hơn Hartley bốn tuổi. Đó là Lionel, tử tước Kersey. Một cậu bé đẹp trai, duyên dáng và can đảm được tắm mình trong sự yêu quý của người cậu và luôn chế giễu người em họ – mà không hề sợ người mợ sẽ nghe được.
Hartley yêu mến và khiếp sợ anh ta, đau đớn vào những lần anh ta đến Highmoor chơi và luôn mong muốn anh ta mau mau rời khỏi.
Đôi khi Lionel cố tình – luôn thành công – khiến cho chàng phải khóc, như là bí mật dùng khuỷu tay bất thình lình đẩy mạnh chàng tông vào cánh cửa, nhảy ra từ một góc tối hù chàng vào ban đêm, làm đổ cốc sữa của chàng lúc bảo mẫu không nhìn thấy – anh ta không ngừng nghĩ ra những trò tai quái.
Có một việc mà Hartley rất giỏi, đó là cưỡi ngựa. Thậm chí ngay cả cha chàng cũng phải miễn cưỡng thừa nhận rằng chàng ngồi rất vững và nắm dây cương rất chắc khi ngồi trên yên ngựa. Chàng thích cùng con ngựa pony của chàng phi nước đại thật xa và nhảy qua hàng rào – một việc làm rất nguy hiểm nếu chàng không canh chính xác.
Sự tự phụ và mong muốn gây ấn tượng với Lionel đã khiến chàng hấp tấp vào một buổi sáng. Lionel đã thách chàng phi ngựa cùng anh ta qua đồng cỏ bị cấm cưỡi ngựa vì đó là một vùng đất gồ ghề và có quá nhiều hang thỏ. Chàng đã chấp nhận lời thách đố và họ bỏ xa những người cưỡi ngựa đi kèm. Trước khi những người cưỡi ngựa đi kèm đuổi kịp, họ đã vượt qua đồng cỏ và tiến về phía một cánh cổng thấp, cứng. Hoàn toàn có thể nhảy qua. Tuy vậy, chàng sẽ không nhảy nếu Lionel không hét to lời thách thức. Nhưng Lionel đã thách và chàng đã nhảy.
Chàng có thể dễ dàng nhìn rõ chướng ngại vật mà không gặp chút khó khăn nào – thậm chí ngay cả lúc chàng muốn gây ấn tượng với người anh họ chàng cũng không vội nhảy. Nhưng Lionel đã quyết định nhảy cùng lúc với chàng. Anh ta cười. Và một cánh tay đưa ra, bàn tay nắm thành nắm, đấm vào hông Hartley.
Chàng đang nhảy giữa chừng. Chàng ngã xuống ngay trên cánh cổng, cả cánh cổng và chàng ngã mạnh xuống đất. Nhờ phép lạ nào đó mà con ngựa của chàng phi qua được cánh cửa và tiếp đất an toàn. Nhờ phép lạ khác – dù cho nó không hẳn là phép lạ trong vài tháng sau đó – chàng vẫn sống sót.
Chàng nhận thức được lúc người cưỡi ngựa đi kèm đến chỗ chàng, mặt người hầu méo đi vì hoảng sợ và rồi chạy đi tìm kiếm sự giúp đỡ. Lionel quỳ gối và nhìn xuống chàng, khuôn mặt anh ta tái mét, và lí trí không ngừng nói với chàng rằng đó là một tai nạn, chàng nên quên nó đi và tạo ra một câu chuyện mà sẽ không ai bị quy trách nhiệm. Đó là Hartley đã bỏ xa hai người giữ ngựa và quyết định nhảy. Lionel đến sau và cố ngăn chàng lại.
Suốt vài phút tê liệt vì sốc trước hàng tuần, hàng tháng thực sự đau đớn, chàng bảo đảm với Lionel là chàng sẽ không bao giờ nói gì. Không bao giờ. Thậm chí trong những giây phút đó, chàng vẫn cảm thấy một nhu cầu phải thể hiện mình là một người quý tộc trước con mắt của người anh họ.
“Không có gì để nói, cậu chỉ mất một chút máu hèn nhát” Lionel rít lên với chàng. Vì lí do nào đó mà những lời đó khắc ghi vào đầu chàng mãi mãi.
Và chàng không bao giờ nói ra.
Những gì đã xảy ra ngày hôm đó đã tạo ra rất nhiều thứ quý giá. Một trong số chúng là chàng không còn tôn sùng hay thậm chí là thích Lionel. Và chàng trở nên cứng rắn, quyết tâm chiến thắng sự tàn tật của chàng. Mặc dù mẹ chàng vẫn còn sống được bốn năm nữa sau khi tai nạn của chàng xảy ra, chàng không bao giờ cho phép mẹ chàng cưng chiều chàng, bảo vệ chàng. Ngay từ lúc đầu chàng đã biết, bất chấp những gì bác sĩ nói với cha chàng mà chàng nghe được, chàng biết rằng chàng sẽ đi lại được, rằng chàng có thể cử động cánh tay phải và bàn tay phải, rằng chàng sẽ tập luyện để đền bù cho sự cứng nhắc của cánh tay phải và bàn tay phải bằng cách sử dụng bàn tay trái, rằng chàng sẽ khiến cho cả cơ thể mình đau đớn.
Và chàng học cách yêu bản thân mình, chấp nhận thực tế. Tất nhiên chàng là một con người, vì vậy chàng vẫn ghen tị với những người đàn ông khác sỡ hữu những thứ mà chàng không có. Nhưng chàng không cho phép sự ghen tị hay đau khổ gặm nhấm con người chàng. Chàng sống với sự thật.
Lionel chỉ mới mười tuổi, chỉ là một đứa trẻ. Hartley tha thứ cho anh ta khi chàng lên mười. Chàng không bao giờ thích anh ta, nhưng chàng tha thứ cho anh ta và chấp nhận anh ta như một người anh họ ích kỉ, lạnh lùng.
Nhưng cảm giác không thích này lại tăng lên. Cha chàng ốm. Bác sĩ nói rằng ông sẽ không qua khỏi và Lionel đến. Luôn có một mối liên kết mạnh mẽ giữa cậu và cháu.
Và anh ta bắt đầu trò chơi tình ái với Nữ bá tước Thornhill – nữ bá tước thừa kế, người mẹ kế trẻ tuổi của vị bá tước hiện nay. Khi Hartley còn trẻ và mơ mộng, chàng đã đứng ở xa tôn thờ cô ấy trong nhiều năm. Cô ấy rất xinh đẹp, tử tế và không lớn hơn chàng nhiều tuổi. Nhưng chàng không bao giờ cho phép mình đối xử với cô, hay nghĩ đến cô với những ý nghĩ bất kính.
Lionel trở thành tình nhân của cô ấy và khoái trá hành hạ người em họ bằng cách mô tả chính xác những gì anh ta làm với cô ấy và những gì cô ấy làm để phơi bày tình cảm, tình yêu của cô ấy. Lionel cảm thấy buồn cười khi cô ấy tuyên bố yêu anh ta.
Hartley nghĩ rằng anh ta phóng đại mọi việc – cho đến khi nữ bá tước biến mất với vị bá tước hiện nay và xuất hiện những lời đồn thổi rằng họ chạy trốn khỏi Continent cùng nhau vì cô ấy có con với người con riêng của chồng. Tất nhiên là Hartley không tin những lời đồn thổi đó. Đứa trẻ là của Lionel – Lionel đã hoảng sợ và biến mất trước ngày nữ bá tước và Gabriel bỏ đi vài tuần.
Bây giờ cô ấy sống ở Thụy Sĩ với cô con gái và người chồng thứ hai. Chàng tin rằng cuộc hôn nhân thứ hai của cô ấy đã có thêm vài đứa con. Một lần, chỉ một lần duy nhất chàng hỏi Thornhill về cô ấy, và anh ấy nói cô ấy đang hạnh phúc. Chàng vui mừng vì điều đó. Chàng thích cô ấy, và tất nhiên hoàn toàn có thể thông cảm khi cô ấy bị vẻ đẹp trai của Lionel mê hoặc. Chắc chắn anh ta là một trong những người đàn ông đẹp trai nhất nước Anh. Cô ấy quá trẻ so với vị bá tước già, hay bệnh tật trước đây. Khi lớn hơn và trưởng thành hơn, hầu tước Carew nhận ra rằng cuộc hôn nhân giữa cô ấy và vị bá tước già không như những cuộc hôn nhân bình thường khác. Cô ấy chắc chắn là rất cô đơn.
Cảm giác không ưa Lionel của chàng đã trở thành một thứ gì đó giống như căm ghét. Tất nhiên chàng thật sự xem thường anh ta. Và chàng nghe được những lời đồn bóp méo sự thật về cái cách mà Lionel gài bẫy bá tước Thornhill hiện nay sau khi Gabriel quay trở về từ Thụy Sĩ, để lại mẹ kế của anh ấy ở đó. Không biết bằng cách nào mà Lionel đã lừa Thornhill vào cuộc hôn nhân với hôn thê của anh ta. Lúc đó cô ấy đang đính hôn với Lionel. Nhưng hầu tước không tin rằng Lionel giành chiến thắng vẻ vang. Phu nhân Thornhill được giải thoát khỏi tên đê tiện và không nghi ngờ gì cuộc hôn nhân hiện giờ của cô ấy tràn ngập tình yêu, bất kể nó đã bắt đầu như thế nào.
Chàng sẽ rất vui mừng nếu chàng có thể tránh được mọi sự liên hệ với Lionel, giờ đã là bá tước Rushford, trong suốt quãng đời còn lại của chàng.
***
Samantha Newman đang nhảy điệu valse với Lionel.
Máu trong người hầu tước Carew như đông cứng lại.
Một bàn tay của hắn xòe rộng tại đường cong nơi lưng nàng, trong khi bàn tay khác đang nắm lấy bàn tay nàng. Bàn tay trái của nàng đặt trên vai hắn.
Đột nhiên điệu valse trở thành điệu nhảy thân mật tục tĩu nhất được phát minh ra.
Cả hai đều đẹp đẽ. Hoàn toàn tỏa sáng.
Ác quỷ và con mồi của hắn.
Hầu tước không hề nghe nói rằng Lionel đã trở lại nước Anh. Ngay lúc này hắn ta đang ở đây, sử dụng bùa mê của hắn – và thành công. Nàng đang mỉm cười và không hề nhìn xung quanh như những bạn nhảy khác đang làm. Dường như nàng mê mải với người bạn nhảy của nàng, mặc dù hai người không hề nói gì với nhau. Một dấu hiệu đáng ngại. Liệu họ có quen nhau không? Hay quá biết nhau đến độ không cần phải nói gì với nhau?.
Trái tim chàng trở nên nặng như chì. Chàng nhớ lại những khoảnh khắc im lặng bầu bạn cùng nàng.
Và giờ đây nàng đang ở cùng hoàn cảnh đó với Lionel.
Bản năng bảo chàng hãy đi khỏi đây, ra khỏi phòng khiêu vũ và ra khỏi ngôi nhà của phu nhân Rochester, quay về ngôi nhà trong thành phố của chàng. Trở lại Highmoor. Quên nàng đi, chàng phải quên nàng. Chàng thật dại dột khi đi theo nàng như một gã ngốc si tình.
Nhưng chàng không thể dịch chuyển. Thậm chí ngay cả khi vài cặp đang nhảy nhìn chàng chằm chằm. Không phải là chàng không nhận thức được những cái liếc nhìn tò mò từ những người đứng gần chàng, những cái khuỷu tay huých nhau và những lời thì thầm. Chàng không muốn đi khỏi – khập khiễng – trong sự quan sát của họ. Bên cạnh đó, chàng có một ý nghĩ ngớ ngẩn rằng nàng có thể cần chàng. Chàng không thể để nàng ở một mình với Lionel – một mình với hắn và hàng trăm người khác, chàng tự giễu cợt mình.
Nhưng chàng không thể để nàng một mình. Có lẽ nàng không biết rõ về Lionel – mặc dù nàng là em họ của phu nhân Thornhill. Có lẽ nàng đang bị mê hoặc. Có lẽ nàng sẽ là người tiếp theo biến mất tới Thụy Sĩ. Bàn tay trái của chàng cuộn lại thành nắm ở bên hông.
Vì thế chàng vẫn đứng im tại nơi chàng đang đứng, ngắm nhìn nàng, quan sát hắn, tự tra tấn mình với khả năng họ là một cặp, có khả năng ở tuổi ba mươi mốt và gánh nặng của tước hiệu bá tước, cuối cùng Lionel cũng tìm kiếm một cô dâu. Và có cô dâu nào khác mà hắn ta có thể lựa chọn lại xinh xắn hơn Samantha Newman?
Đó là nửa giờ dài vô tận. Nửa giờ khổ sở tự tra tấn. Khi bản nhạc kết thúc, chàng thấy Lionel hộ tống nàng về nhóm những người trẻ tuổi – hầu tước chỉ nhận ra đức ngài Francis Kneller mà đôi lần chàng đã gặp ở Chalcote. Anh ấy là một người bạn của Thornhill, rất vui vẻ và có phần hơi đỏm dáng. Lionel hôn tay nàng rồi rời đi.
Có lẽ rốt cuộc mọi việc không tệ như chàng nghĩ. Có lẽ họ chỉ là những người quen biết sơ sơ đã nhảy cùng một điệu vũ. Nói cho cùng đây là một vũ hội mà.
Nhưng chàng không muốn ở lại lâu hơn nữa. Chàng không muốn nhìn thấy nàng khiêu vũ với những quý ông khác. Chàng không muốn nàng nhìn thấy chàng. Chàng tìm kiếm hai người bạn của chàng, nhưng họ còn đang mải mê chuyện trò – Bridge với Muir trong khi cô con gái xinh đẹp của Muir ở quanh đó – tận phía bên kia phòng khiêu vũ. Chàng sẽ rời đi mà không có họ. Chàng sẽ đi bộ về nhà. Không xa lắm.
Nhưng khi chàng hướng về cửa ra vào, chàng không thể ngăn mình quay đầu nhìn lại lần cuối. Nàng không còn đứng với nhóm bạn. Đôi mắt chàng chậm rãi dõi theo cách nàng đang đi xuyên qua đám đông để tiến về phía cửa, mỉm cười, chào hỏi với vài người khi nàng đi ngang qua họ. Nàng đang đi về phía chàng, mặc dù chàng không tin là nàng nhìn thấy chàng.
Chàng lui lại vài bước, như vậy chàng không còn ở trong phòng khiêu vũ mà là ở thềm nghỉ bên dưới. Chàng định lẩn trốn càng nhanh càng tốt lúc chàng xuống cầu thang trước khi nàng đi đến cửa và nhìn thấy chàng. Nhưng chàng dừng lại. Có hại gì khi chào nàng, nhìn thấy ánh mắt nàng nhận ra chàng, nhận được nụ cười của nàng lần nữa? Lần cuối cùng. Ngày mai chàng sẽ khởi hành về Yorkshire. Chàng sẽ không bao giờ rời khỏi đó.
Chàng đứng lại và đợi nàng.
Nàng vội vàng đi qua ngưỡng cửa. Nàng nhìn có vẻ hơi hoang mang, kinh ngạc, có lẽ là do đám đông và điệu nhảy. Nàng không nhìn thấy chàng mặc dù nàng chỉ cách chàng một bước chân. Chàng bước lên chắn ngang đường đi của nàng. Trong một khoảnh khắc dường như nàng định đi vòng qua chàng mà không hề nhìn chàng, nhưng nàng đã nhìn chàng.
Và đứng khựng lại.
Rồi khuôn mặt nàng rạng rỡ và hoàn toàn vui sướng và ngay lập tức chàng quên hết mọi thứ.
“Ngài Wade” giọng nói của nàng ngạc nhiên và nồng hậu “Thật là tuyệt. Ôi, tôi vui sướng làm sao khi nhìn thấy ngài” Nàng đưa cả hai cánh tay về phía chàng.
Chàng nắm lấy hai bàn tay nàng, nhận ra ngay rằng nàng không hề nao núng khi chạm vào bàn tay phải của chàng bên dưới đôi găng tay bằng lụa, và nhận thấy chính mình đang toe toét cười một cách điên rồ với nàng.
“Xin chào tiểu thư Newman”
***
Nàng không thể tin vào mắt mình. Chàng đang làm gì ở đây? Liệu chàng có quen người đã xoay xở cho chàng tờ giấy mời? Chàng trông vẫn bảnh bao mặc dù phục trang của chàng hơi cứng nhắc với màu nâu, vàng sẫm và trắng. Nhưng phép màu đã xảy ra như thế nào không quan trọng. Điều quan trọng là nó đã xảy ra. Nếu nàng hy vọng ai đó sẽ đợi nàng ở thềm nghỉ ở ngưỡng cửa phòng khiêu vũ, nàng mong người đó sẽ là chàng.
Bản thân nàng không thể ngừng nghĩ về điều đó.
“Ngài đang làm gì ở đây?” nàng hỏi. Nhưng nàng không chờ đợi câu trả lời của chàng. “Tôi chưa từng mơ tưởng... ngài là người cuối cùng... Ôi, nhưng điều đó thật tuyệt vời. Tôi quá vui sướng khi gặp lại ngài.”
Nàng đã quẫn trí vì cuộc chạm trán bất ngờ với Lionel. Tất cả những cảm xúc đã dồn nén giờ nổ tung ra với sự vui mừng khi nhìn thấy người bạn thân thiết nhất của nàng, khi mà nàng nghĩ là nàng sẽ không bao giờ được gặp lại chàng. Vào ngay giây phút mà nàng cần chàng nhất.
“Ở đây quá nóng, ngột ngạt và đông đúc. Đi ra ngoài một lát được không? Đi dạo với tôi.” Nàng chưa bao giờ lại mong muốn tránh xa mọi người trong xã hội thượng lưu đến như vậy.
“Đó sẽ là vinh hạnh của tôi” chàng trả lời và đưa cánh tay trái cho nàng vịn và mỉm cười với nàng một nụ cười mà nàng luôn cảm thấy ấm áp.
Mặc dù họ đã đi bộ cùng nhau hàng dặm ở Highmoor, nàng nhận ra đây là lần đầu tiên nàng vịn cánh tay chàng. Lúc ở Highmoor nàng đã nhận ra dáng đi khập khiễng và bước chân chậm chạp của chàng. Họ đi xuống cầu thang và hướng tới cánh cửa dẫn ra vườn.
Chàng đang thu hút sự chú ý. Một vài cặp mắt tò mò nhìn chàng rồi vội vàng nhìn lảng đi. Một vài quý ông gật đầu chào chàng. Nàng nhận thấy một quý ông nghiêng người thì thầm vào tai vợ mình.
Nàng khoác cánh tay phải của nàng vào cánh tay trái của chàng, và đặt bàn tay trái lên cánh tay chàng, cảm thấy muốn bảo vệ chàng. Có lẽ chàng chẳng là gì trong mắt giới thượng lưu và nhiều người cảm thấy rằng chàng không nên có mặt ở đây, nhưng chàng là người bạn thân thiết nhất của nàng. Chỉ cần một người nào đó dám nói gì về chàng, họ sẽ phải đối mặt với nàng.
Trong dịp này khu vườn được thắp sáng bằng những chiếc đèn lồng đủ màu treo dọc những ngọn cây và chiếu sáng từ trên cao. Đó là một khu vườn nhỏ nhưng được khéo léo thiết kế để trông có vẻ rộng hơn và vắng vẻ. Thất khó tin rằng họ đang ở giữa thành phố lớn nhất và sôi động nhất nước Anh. Có lẽ là lớn nhất và sôi động nhất thế giới, nếu so với những nơi khác mà nàng từng biết.
Đột nhiên một ý nghĩ đến với nàng và nàng cười nhẹ “Có khả năng Ngài là người thiết kế khu vườn này không?”
“Thật vậy” chàng cũng cười “nhiều năm rồi, một trong những dự án đầu tiên của tôi. Tôi phác thảo những ý tưởng cho vị nam tước cao tuổi, cha của nam tước Rochester hiện nay. Ông ấy đã hoàn thành mọi việc ngay trước khi về bên kia thế giới”.
Nàng lại cười. “Tôi phải đoán ra chứ. Và đó là nguyên nhân ngài nhận được lời mời. Nhưng ngài không nói với tôi kế hoạch đến London của ngài. Ngài thật là độc ác! Ngài hi vọng là tôi sẽ không gặp ngài và sẽ không bao giờ biết? Vậy mà tôi đã nghĩ chúng ta là bạn bè.”
Nàng nói nhẹ nhàng nhưng nhiều cảm xúc, lo sợ rằng có lẽ điều đó là sự thật.
“Mãi tới gần đây tôi mới biết là mình sẽ đến London. Và tôi mong được gặp lại nàng. Tối nay tôi đến đây với ý định chào nàng và để biết rằng liệu nàng có còn nhớ tới tôi hay không.”
“Có không?” Nàng có một cảm giác rất lạ khi biết chàng bỏ thời gian và mọi công việc chỉ để đến đây chào nàng. Và thậm chí nếu chàng từng thiết kế khu vườn này, chàng vẫn chỉ là người làm thuê cho một người đàn ông đã chết. Như vậy chẳng dễ dàng gì để xoay xở được một tấm giấy mời để được tham dự vũ hội này. Chàng là một quý ông, nhưng điều đó không đủ đảm bảo cho chàng được tham dự những sự kiện của xã hội thượng lưu. “Tất nhiên là tôi nhớ ngài rồi. Đó là những buổi chiều thú vị nhất mà tôi từng trải qua.”
Thật vậy. Nếu nàng xem xét lại tất cả những buổi picnic, tham quan và những bữa tiệc ngoài vườn nàng từng tham dự, thì không có lần nào nàng có được những kí ức ấm áp như bốn buổi chiều ở Highmoor.
Không có nhiều người ở trong vườn. Đó là một buổi tối không lạnh lắm, cũng không nóng lắm. Samantha cảm thấy rất dễ chịu. Nàng hít không khí trong lành vào trong phổi và nhắm mắt lại. Và dừng lại. Họ đang đứng dưới một tán cây thấp của một cây sồi.
“Tôi gần như đang tưởng tượng là chúng ta đang trở lại vùng quê” nàng nói “tôi chưa từng cảm thấy phải miễn cưỡng quay lại thành phố như mùa xuân này”.
“Vào đầu mùa xuân, khung cảnh ở Highmoor luôn đáng yêu”.
Nàng cảm thấy luyến tiếc những buổi chiều ở Highmoor. Nàng nghĩ đến cảnh nhìn thấy Lionel ở công viên ngày hôm qua và sợ hãi ánh mắt tán thưởng đã khuấy động nàng – nỗi khiếp sợ hắn ta sẽ nối lại mối quan hệ giữa họ, nỗi sợ hãi nàng sẽ đáp lại. Và nàng nghĩ về điệu valse mới nhảy cùng hắn cùng những lời nói trơ tráo, quyến rũ của hắn. Về cảm giác khao khát và khiếp sợ của nàng. Bây giờ nàng lại cảm thấy chúng, cuộn xoáy và nhói lên bên trong.
“Tôi rất nhớ ngài” nàng nghe thấy chính mình nói bằng giọng nói yếu ớt, đau đớn. Ngay lập tức nàng cảm thấy xấu hổ – và mong muốn có một vòng tay ôm lấy nàng.
Sau này nàng không biết lúc nào chàng cảm nhận được ước mong của nàng và đáp lại hay nàng tự di chuyển để thực hiện ao ước của nàng. Nhưng vòng tay chàng ở đó khi nàng muốn và cần chúng. Chúng bao bọc lấy nàng và giữ nàng an toàn tựa vào cơ thể săn chắc và đầy cơ bắp một cách đáng ngạc nhiên của chàng. Cánh tay trái của chàng siết chặt eo lưng nàng.
Nàng tựa má lên vai chàng trong khi cánh tay nàng vòng quanh thắt lưng chàng, và nàng ngửi thấy – mùi gì nhỉ? Không phải mùi nước hoa. Xà phòng. Một mùi hương dễ chịu, sạch sẽ. Nàng cảm thấy được che chở, an ủi. Khuây khỏa một cách đáng ngạc nhiên. Nàng cảm thấy vừa vặn với chàng hơn bất cứ người theo đuổi nào mà nàng từng cho phép ôm nàng. Nàng thường nhỏ hơn nhiều nếu so với những quý ông tán tỉnh nàng.
Có một điều mà sau đó nàng không bao giờ chắc chắn. Có phải chàng nghiêng vai để nâng khuôn mặt nàng lên? Hay nàng tự làm? Tất cả những gì mà nàng nhớ mang máng có lẽ là nàng tự nâng mặt lên. Nhưng dù có thế nào, cả hai đều không nới lỏng vòng tay, đôi mắt họ gần như chạm vào nhau và họ nhìn vào mắt nhau. Đôi mắt màu xám của chàng nhìn nàng với vẻ chân thành và nghiêm túc.
“Hãy hôn em”. Đó là lời thì thầm, nhưng rõ ràng là giọng phụ nữ. Ít nhất đó là điều hoàn toàn đáng xấu hổ trong trí nhớ của nàng sau này.
Nụ hôn của chàng làm nàng ngạc nhiên. Hầu hết những người đàn ông từng hôn nàng đều hôn với đôi môi khép chặt, chỉ có sức ép lên môi nàng là chứng tỏ sự khao khát của họ. Một vài người còn dám hé môi với mục đích khêu gợi và ngay lập tức cướp lấy môi nàng – tất cả ngoại trừ Lionel.
Ngài Wade hôn với đôi môi hé mở. Nàng cảm thấy sự ấm áp và hơi ẩm của môi chàng trên môi nàng. Nhưng chàng hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, gần như là êm ái. Chàng hôn rất tuyệt. Nàng cũng hôn lại chàng như vậy và cảm nhận được sự thoải mái, một sự thanh thản đang quay trở lại với cơ thể và tâm hồn nàng.
Nàng nghĩ chàng thật là đáng quý. Một người bạn rất đáng quý. Họ không nên hôn nhau – đặc biệt là với cả miệng chứ không chỉ là môi. Bạn bè không hôn nhau, không phải hôn như thế này. Nhưng nàng cần vòng tay chàng và thậm chí là miệng chàng để giúp nàng quên đi sự tổn thương mà Lionel đã gây ra với nàng. Và chàng cảm nhận được mong muốn của nàng và trao cho nàng sự thoải mái theo cái cách mà nàng cần.
Đó là những gì mà bạn bè làm cho nhau.
Nàng quay đầu khi nụ hôn kết thúc và nép má nàng lên vai chàng. Cánh tay phải của chàng nhẹ nhàng bọc lấy nàng. Bàn tay trái của chàng nhẹ nhàng xoa bóp gáy nàng. Nàng nghĩ mái tóc nàng sẽ rối bời mất.
Nàng thở dài với sự mãn nguyện. “Ôi, em yêu anh rất, rất nhiều” nàng nói. Và cứng người lại. Nàng thực sự đã nói những lời đó sao? Nhưng nàng có thể nghe được tiếng vọng của chúng như thể chúng vẫn đang được nói. Thật là xấu hổ.
Nàng giật phắt đầu dậy và thả rơi đôi tay đang vòng quanh thắt lưng chàng. Bất kể điều gì nàng đang làm, bám sát vào người chàng, hôn chàng, nói với chàng rằng nàng yêu chàng, như thể chàng là người yêu của nàng sao?
Nàng nhìn chàng với vẻ ngượng ngập. “Tôi xin lỗi. Tôi không định... Bất cứ điều gì ngài đang nghĩ...”
Nhưng chàng đặt một ngón tay lên môi nàng và ép xuống. Đôi mắt chàng đang cười. Chàng lắc đầu. “Nàng không cần phải xấu hổ”, giọng nói của chàng nhẹ nhàng, bình tĩnh khiến nàng thoải mái ngay lập tức. Đó là một điều thật tuyệt nữa về bạn bè. Một người có thể toàn nói ra điều ngốc nghếch và người kia sẽ hiểu “Tôi nghĩ tốt nhất tôi nên đưa nàng vào trong.”
Đôi mắt nàng mở to “Ôi, trời ơi. Tôi đã hứa sẽ nhảy điệu này. Chắc là nó đã bắt đầu. Tôi thật là thô lỗ không tả được”.
Nhưng này xoay sang chàng khi họ đến ngưỡng cửa và ở trên đỉnh cầu thang. Nàng có thể nghe và thấy rằng điệu vũ thật sự đã bắt đầu. Không thể nào vào nhảy điệu vũ này được nữa. Nàng không hứa nhảy với ai điệu vũ tiếp theo. Nàng phải đến chỗ ngài Hancock và đề nghị thay thế điệu nhảy đã bị lỡ bằng điệu nhảy tiếp theo.
“Tôi sẽ gặp ngài sau nhé? Tôi có thời gian rảnh vì không phải nhảy vài điệu sau bữa ăn tối.”
“Tôi phải đi rồi. Tôi có một cái hẹn khác.”
“Ôi”. Nàng thất vọng. Nàng muốn hỏi chàng khi nào nàng sẽ gặp lại chàng, nhưng nàng đã hơn một lần cư xử không thể nào tha thứ được với chàng trong buổi tối hôm nay. Nàng không hỏi và chàng không tự nguyện cung cấp cho nàng thông tin. “Vậy thì, chúc ngủ ngon. Cảm ơn. Cảm ơn vì...” Vì đã ôm nàng? Và hôn nàng ư? “Tôi rất vui vì ngài đã đến”.
“Tôi cũng vậy. Chúc ngủ ngon” chàng nói.
Chàng đợi cho đến khi bóng nàng khuất hẳn. Nàng hối hả quay vào phòng khiêu vũ để tìm và nói lời tạ lỗi với ngài Hancock. Nàng nghĩ nàng đã cảm thấy khá hơn, ngoại trừ việc nàng không biết khi nào nàng sẽ gặp lại chàng.
Ý nghĩ đó đánh vào nàng. Liệu chàng đã thực sự ở đây? Nàng đã đi dạo, trò chuyện với chàng và cảm thấy thoải mái với vòng tay và nụ hôn của chàng ư?.
Có một sự hoảng loạn khi khi nghĩ rằng nàng sẽ không bao giờ gặp lại chàng.
Người đầu tiên mà nàng thấy khi nàng quay trở lại phòng khiêu vũ là Lionel, bá tước Rushford. Hắn nhìn nàng với đôi mắt tán thưởng và đầy dục vọng xuyên qua cả phòng khiêu vũ.
Nàng ước gì nàng đã đi với nàng Wade. Bất cứ nơi nào với chàng.
Nàng lại lo sợ.