Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 105: Cô Ta Họ Đường!

Nghe những lời đầy cám dỗ của Trần Lập Ba, Vương Siêu vẫn không hề lay động, nét mặt không chút biểu cảm. Bất kể ông ta nói thế nào, hắn chỉ coi như đang nghe kịch.

"Sao, cậu không tin ta hả?" Nhìn bộ dạng Vương Siêu, cặp lông mày Trần Lập Ba dựng ngược lên: "Cậu đừng nghĩ ta nói chuyện hoang đường! Nói thẳng là ta sắp chết, cũng là bất đắc dĩ đánh cược một ván thôi... Nếu cậu không tin, chúng ta có thể ký một bản hợp đồng, gọi luật sư đến công chứng, thế nào?"

"Anh bạn trẻ, ta thấy cậu cũng là kẻ đa tình, đến Singapore còn dẫn theo cả một cô bạn nữa phải không?" Cặp lông mày Trần Lập Ba hạ xuống: "Ta biết cậu cũng có ý với Bân Bân, nếu không thì đâu có vì nó đến đây đánh sống đánh chết? Tuy đằng sau cậu có thế lực lớn song cậu cũng là người thông minh, đâu thể liều mạng đơn giản như thế được... Cậu đồng ý đến đấu võ lần này, chắc hẳn phần lớn là vì cậu thích nó, đúng không?"

"Anh bạn trẻ, có tiền có thế, đa tình một chút cũng là điều tất nhiên. Điều này ta có thể hiểu được, ta cũng chính là xem trọng điểm này ở cậu nên mới dám đặt cược lớn như vậy..."

Trần Lập Ba càng nói càng hoang đường, Vương Siêu không thể nghe thêm nữa, khẽ gõ ngón tay xuống bàn, lên tiếng: "Tôi và Trần Bân chỉ là bạn bè, không hề có cái ý như ông nói. Lần này tôi đến chỉ đơn giản là giúp đỡ, làm xong sẽ đi, không can thiệp vào đấu đá nội bộ trong nhà ông. Bất luận ông tin hay không, tôi và cái thế lực phương Tây gì đó đó không hề có quan hệ, việc làm ăn của tôi lớn mạnh quả thực là nhờ bạn bè ở chính quyền trong nước. Người bạn đi cùng tôi lần này là con nhà cán bộ cấp cao... Về những chuyện ông vừa nói, tôi chỉ xem là một trò đùa như lúc nãy, dù sao con người ta già rồi cũng thường thích đùa phải không...?" Vương Siêu nói thẳng không hề nể nang.

Trần Lập Ba là người như thế nào chứ? Một tay gian hùng mưu mô xảo quyệt! Tuy già đến sắp xuống lỗ, song càng những người như thế sẽ càng điên cuồng hơn ai hết!

Khoan không nói trong những lời của lão có được mấy chữ đáng tin cậy, cho dù Trần Lập Ba có nói thật thì sau khi hắn kết hôn với Trần Bân còn phải làm cho Trần thị vài ba năm, đợi lão chết mới có quyền thừa kế.

Vài ba năm, đủ dài để một tay xảo quyệt như Trần Lập Ba sắp đặt bất cứ âm mưu nào rồi!

Vương Siêu thậm chí cảm thấy, nếu mắc quỷ kế của lão già này thì rất có thể đến tám phần mười là hắn sẽ bị cột vào chiếc xe của tập đoàn Trần thị, cúc cung trâu ngựa suốt đời không thể dứt ra được.

Bản tính Vương Siêu không giỏi âm mưu quỷ kế, hơn nữa cũng không hề thiếu quyền lực và tiền bạc. Khó khăn lắm mới gia nhập được Tổ chức, vào được Lục phiến môn, đây đang là thời điểm tốt nhất để tu luyện, làm gì có thời gian để đấu mưu thi kế với Trần Lập Ba này, để rồi lúc nào cũng phải đề phòng lo lắng?

"Anh bạn trẻ, cứ cho là cậu không tin lời lão này thì cậu cũng có thể suy nghĩ một chút, cũng có thể tiết lộ lời ta nói cho thế lực đứng sau cậu. Nói không chừng, họ sẽ hứng thú với đề nghị của ta cũng nên?" Trần Lập Ba bất ngờ xoay chiêu khác, ngữ khí càng vô cùng tự tin. Như thể lão không hề sợ "thế lực nào đó" sau Vương Siêu, thậm chí còn chắc chắn thế lực đó nếu biết thì sẽ đồng ý thay cả hắn.

"Thế này đi, ta sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ. Chỉ cần cậu đồng ý thì điều kiện của ta trước sau không đổi, hơn nữa cậu có thể thông báo cho tổ chức của cậu. Có điều tuyệt đối không được nói là ta bảo cậu nói, bằng không họ nhất định sẽ nghi ngờ, thế thì tháng ngày của cậu sẽ không dễ sống chút nào đâu. Con người cũng nên giống con chồn, phải sắp sẵn cho mình vài cái hang mới tốt, tuyệt đối không nên bó mình dưới một gốc cây. Đời này ta đã chứng kiến rất nhiều việc, ta chắc cậu cũng đã thấy rất nhiều, tóm lại chỉ có vô gian đạo mới là chính đạo...!"

Không thể không nói, thủ đoạn tâm lý của Trần Lập Ba quả là quá lợi hại. Những lời vừa rồi bất kể thật hay giả, đổi là bất ký ai cũng sẽ phải lưu tâm suy nghĩ, nhưng Vương Siêu thì khác...

"Nên hay không nên nói cho tổ chức? Nhưng Trần thị lại là một quân cờ quan trọng ở Đông Nam Á, nếu như vì lợi ích Quốc gia mà Tổ chức nhất định cài mình vào, hy sinh tiểu ngã để hoàn thành đại ngã thì việc này gay go rồi... Bảo mình ngày ngày phải chơi trò vô gian đạo với lão già này, còn thời gian đâu để tu luyện tinh lực? E chỉ sau hai năm thì ngay cả Triệu Tinh Long ta cũng không đánh nổi nữa..."

Tuy vậy, lời của Trần Lập Ba đã nhắc nhở hắn. Vương Siêu quyết định xem lời của lão như thứ bỏ đi, hoàn toàn không nghe thấy gì.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên giọng Minh thúc: "Lão gia, Ngãi Dương thiếu gia đến!"

"Bảo nó vào đi!"

Trần Ngãi Dương đẩy cửa bước vào, nhìn ngay thấy Vương Siêu, trên mặt không giấu nổi kinh ngạc: "Vương sư phụ, sao cậu lại ở đây?"

"Là em gái anh kéo đến, thay anh đấu võ mà." Vương Siêu thoáng nhìn Trần Lập Ba, trả lời vắn tắt.

"Được rồi, mấy người trẻ các cậu cứ trò chuyện, lão già này không xen vào nữa. Già rồi, cần nghỉ ngơi một lát..." Trần Lập Ba đứng dậy, ánh mắt đầy ý tứ nhìn qua Vương Siêu.

"Thúc công, cẩn thận một chút!" Trần Ngãi Dương vội dìu ông ta ra ngoài... Trần Lập Ba vừa bước ra, Minh thúc vội đỡ ông ta lên xe lăn: "Ngãi Dương, không nên để khách ở một mình!"

Đợi Trần Ngãi Dương vào phòng, Minh thúc mới hỏi: "Lão gia, bây giờ ta đi đâu?"

"A Minh, theo ta nhiều năm chắc ngươi biết. Tập đoàn Trần thị chúng ta nhìn có vẻ bình lặng, kỳ thực đang chất chứa nguy cơ. Ta thực sự lo lắng, sau khi ta chết đi Trần thị sẽ bị người ngoài xé ra từng mảnh..." Trần Lập Ba thở dài: "Tiểu bằng hữu vừa rồi ta gặp, rất khá đấy! Lâm nguy không loạn, Thái Sơn sập trước mắt cũng không biến sắc, một nhân tài như vậy nếu có thể phục vụ cho ta, còn gì phải lo lắng sau này nữa!"

"Vậy lão gia định thế nào?" Minh thúc quan tâm hỏi.

"Ta định gả Bân Bân cho hắn, ngoài ra ba mươi phần trăm cổ phần của Trần thị cũng sẽ chuyển dần cho hắn trong vòng hai năm. Có hắn và Ngãi Dương liên thủ là ta yên tâm rồi..."

"Lão gia..?!" Minh thúc sửng sốt, không dám tin vào tai mình: "Lão gia, ngài làm thế là… rước sói vào nhà đấy! Gã đó rõ ràng là có âm mưu mà?"

"Hưm, rước sói vào nhà à? Ta chính đang muốn rước sói vào nhà đây! Sói lảng vảng ở ngoài lăm le nhòm ngó, trước sau gì trong nhà cũng sinh tâm bệnh... Không sợ trộm ra tay, chỉ sợ trộm mãi không ra tay thôi..." Trần Lập Ba thở dài một tiếng, hai mắt ánh lên những tia sáng gay gắt. Tựa hồ trở lại thời trai trẻ, thân hình già nua bất chợt dậy lên trận hùng phong.

"Dù có là một ác lang, ta cũng sẽ biến nó thành một con chó giữ nhà ngoan ngoãn! Chúng ta đi!"

"Lão gia muốn đi đâu?"

"Ngươi giúp ta điện thoại cho Lý gia, nói ta hy vọng được gặp Lý lão tiên sinh... Singapore dù gì cũng vẫn là của Lý gia, Đông Nam Á này cũng là phạm vi khống chế của Mỹ. Châu Âu muốn nhúng tay vào, ta phải nương nhờ vào quan hệ của Lý gia với Mỹ. Ta già rồi, dù sao cũng sắp chết, chi bằng trước khi chết hãy dùng Trần thị đánh cược một ván, chơi một trận kinh thiên động địa!"

..........................

Trong khi Trần Lập Ba lên kế hoạch bí mật gặp gỡ gia tộc họ Lý, Vương Siêu và Trần Ngãi Dương cũng bàn đến những chuyện quan trọng...

Vừa gặp Trần Ngãi Dương, Vương Siêu nhận ra ngay tư thế đi lại của y rõ ràng gượng gạo khó nhọc, sắc mặt tuy không đến nỗi tệ nhưng hoàn toàn không còn khí thế gió thổi cỏ lay, cũng như thần vận nhiếp người của cao thủ. Hiển nhiên vết thương của Trần Ngãi Dương nằm ở yếu huyệt.

Trong khi đó, Trần Ngãi Dương vừa thấy Vương Siêu hai mắt liền như phát quang. Hàn huyên vài câu, y vẫn chưa hết kinh ngạc: "Vương sư phụ, võ công của anh có vẻ đã tiến bộ đến mức thần thông nhập hóa. Thế là thế nào? Anh có thể đánh vài quyền cho tôi xem không?"

Vương Siêu đứng dậy, xuống tấn, đạp bộ, hai tay như cường pháo liên tiếp đánh ra, nhất thời trong không khí ầm ầm tiếng sấm dậy.

Đòn Mã Hình Pháo Kình của hắn đúng là lực phát như sấm, chân lông chân tóc đều dựng ngược, da thịt toàn thân căng tràn tinh lực, không khí trước mặt tức thì rung chấn, mặt đất khẽ nghiêng ngả, thật chẳng khác nào tuấn mã kéo pháo phi nhanh trên chiến trường, liên tiếp nhả đạn về phía quân thù!

"Gân cốt tề danh, lôi âm đồng phát, tuỳ thủ công phát, tuyệt lắm!" Trần Ngãi Dương không ngớt trầm trồ.

Thế "Hổ hình phách kính" của Vương Siêu coi trọng tư thế lăng không lao người, đại phủ khai sơn, khí thế uy mãnh. Tuy nhiên hổ vồ người không thể duy trì lâu dài, vồ không trúng thì khó tránh khỏi suy yếu. Tuy Vương Siêu đã kết hợp thêm Ưng hình, song hai thế kết hợp dù có mạnh đến đâu mà chuyển thế chưa đạt đến cảnh giới thần thông nhập hóa thì chiêu thức vẫn có sơ hở, vĩnh viễn không thể thuần khiết bằng một chiêu.

Nếu như đụng phải một đại sư võ công trội hơn, lại biết rõ biến hóa hai thế Hổ, Ưng, thì hoàn toàn có thể tránh được chiêu trong tích tắc chuyển thế, thậm chí còn có thể phản công lại.

Nhưng "Mã hình" phối hợp với "Pháo quyền" thì lại khác. Ngựa có xu thế đạp đất xông lên, sức lực dẻo dai cuồn cuộn không ngớt. Pháo quyền lại dũng mãnh, lực phát như nổ, uy lực còn lớn hơn cả Phách kính. Sự dẻo dai của ngựa kết hợp với sự dũng mãnh của pháo, liên tiếp tung quyền có thể đạt được cả hai mục tiêu, Bền bỉ và Mạnh mẽ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hơn thế nữa, ngựa còn có thể giương vó, đả thương đối phương bất cứ lúc nào. Vó ngựa xông về phía kẻ địch, bánh chè, cổ chân, đầu gối... chạm vào là đạp, bất luận địch nhân lợi hại đến đâu, chỉ cần dính phải một cú đạp như thế thì xương ống chân từ đầu gối trở xuống sẽ vỡ vụn, mất hết khả năng chiến đấu.

Pháo quyền liên tiếp tấn công thượng vị trung vị, trong khi sức bật của Mã hình cước bộ lại không ngừng nhằm tới vùng hạ vị, tới tấp tấn công, dũng mãnh không thể cản. So với lực chém của Hổ hình rõ ràng ưu thế hơn nhiều.

Với võ công hiện giờ của Vương Siêu, khi đánh ra thế Mã Hình Pháo Kình, liên tục xông thẳng về trước, e là không một ai dám đối mặt chống đỡ.

"Tuy tôi đã luyện ám kình đến từng bộ phận trên cơ thể, nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới gân cốt tùy ý, đồng phát lôi âm. Nếu như liều đấu quyền cước, e cũng khó chống được ưu thế của anh." Sắc mặt Trần Ngãi Dương vẫn chưa hết kinh ngạc...

"Điêu Thiềm Kình, Thôn Thiềm Khí của anh là Hô Hấp Pháp trong Đạo gia, trước tiên luyện nội tạng tạo nên cộng hưởng như lôi âm, sau đó là rèn luyện cốt tủy, cuối cùng mới tu luyện gân cốt, so với tôi chỉ là cách thức khác nhau thôi. Võ công của tôi tuy đã thẩm thấu vào nội tạng, song cũng vẫn chưa đạt đến cảnh giới nội tạng lôi minh như anh được..."

"Nội tạng của anh có thể phát lôi âm, gân cốt của tôi cũng có thể làm tương tự. Một trong một ngoài, suy cho cùng vẫn là dị đồ đồng quy thôi!" Vương Siêu nói.

Cách luyện cốt tuỷ của Trần Ngãi Dương là thuật luyện khí của Đạo gia, trước hết luyện lục phủ ngũ tạng, dùng nội tạng lôi âm để luyện tủy. Về mặt đó y đã đến cảnh giới thượng thừa, sức mạnh nội tạng là không thể tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên gân cốt Trần Ngãi Dương lại chưa đạt đến mức tùy phát lôi âm, nếu đọ sức mạnh với Vương Siêu đúng là khó giành được lợi thế.

Có điều nội tạng y hết sức rắn chắc, tâm lực, phế lực, thận lực, đại tràng, tiểu tràng, vị tì đều khoẻ hơn Vương Siêu rất nhiều. Nếu hai người giao đấu thực sự, chỉ cần Trần Ngãi Dương cẩn thận ứng phó, không để đối phương phát huy ưu thế, tá lực đả lực, hóa giải thế công, đợi khí lực đối phương suy kiệt rồi phản kích thì rất có thể nhất chiến đại thành.

Hơn thế nữa, khả năng hồi phục của Trần Ngãi Dương mạnh hơn hẳn. Nếu cả hai đồng thời bị thương thì Trần Ngãi Dương chắc chắn sẽ gượng dậy nhanh hơn.

Cho dù bị trúng đạn vào tim, chỉ cần cấp cứu kịp thời thì cơ hội sống sót của Trần Ngãi Dương là rất khả quan, với Vương Siêu thì hoàn toàn không có.

"Kình lực của anh đã luyện khắp cơ thể, đến từng lỗ chân lông? Thông thần nhập hoá rồi sao?" Vương Siêu vừa nghe cũng không khỏi kinh ngạc.

Trần Ngãi Dương đã luyện đến kình lực nhập hoá, nội tạng lôi âm. Chỉ cần tiếp tục luyện không lơi là, nhất định có thể đưa gân cốt và nội tạng cùng đạt đến cảnh giới tùy ý đồng phát. Khi đó thì y đã gần sánh ngang với mấy đại tông sư như Dương Lộ Thiền, Đổng Hải Xuyên hay Tôn Lộc Đường, gần bằng chứ chưa phải ngang bằng.

Toàn thân lôi âm, nội ngoại hợp nhất, như thế đã là sắp đạt đến đỉnh điểm tối cao của quyền thuật, bước vào cảnh giới thượng thừa luyện thần phản hư!

Còn về chí hư trong Quyền kinh, chưa ai chứng kiến nên chưa dám chắc. Cảnh giới đó chính là Chí thành chi đạo, là tu dưỡng của tâm linh hoàn toàn không dính dáng đến nhục thể. Vì thế Quyền Công Bát Quái năm xưa của Trịnh Đình Hòa, tuy thông thần nhập hóa song vẫn không thể tiên tri tiên giác, nên sau khi chém chết rất nhiều địch vẫn bị chết dưới hợp kích của mấy chục họng súng Tây dương.

Ngược lại, người luyện thành võ công chí hư hay tu hành đến cảnh giới Tri đạo, bất kể nguy hiểm gì đều có thể tiên liệu trước, biến nguy thành an.

"Ài... thông thần nhập hóa chẳng phải cũng đã thất bại đó sao? Hơn nữa còn bại rất thê thảm!" Trần Ngãi Dương bất giác thở dài.

"Người đánh bại anh rốt cuộc là ai?"

"Là một nữ nhân còn trẻ, họ Đường!" Trần Ngãi Dương không hề giấu giếm.