Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 587: Mời dự thi?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Âm thanh lành lạnh của Vũ Trường Không nói cho mọi người chuyện sắp tới bọn họ cần làm. Tuyệt đại đa số đều là đến một số trường, học viện của Tinh La Đại Lục để tham gia hoạt động giao lưu, và cả tham quan một số quang cảnh đặc biệt của Tinh La Đại Lục nữa.


Đường Vũ Lân nghe một cách cực kỳ nghiêm túc, trên mặt cũng tràn đầy vẻ chờ mong. Những người khác, dù cho là các thiếu nữ đều có vẻ bình tĩnh hơn so với hắn.
"Đội trưởng, làm sao ngươi lại có dáng vẻ vui vẻ như vậy?" Từ Lạp Trí huých Đường Vũ Lân một cái, thấp giọng hỏi.


"Hả? Ta có sao?" Đường Vũ Lân sờ sờ mặt của mình.
"Trong ánh mắt của ngươi đều là khát vọng đó nha!" Từ Lạp Trí cười nói đầy chất phác.


Đường Vũ Lân cười ha ha. Đúng đấy! Không phải là hắn rất chờ mong sao? Cuối cùng cũng coi như là được thoát ly khỏi đại dương. Vừa nghĩ tới cảm giác mỗi ngày bị sóng biển dập cho lên bờ xuống ruộng, toàn thân đau ê ẩm kia, hắn liền không rét mà run. Cuối cùng cũng coi như là sắp thoát ra khỏi bể khổ.


Thế nhưng, đối với hắn mà nói, hơn hai tháng lữ trình trên đại dương mênh mang sóng nước này, cũng coi như là một trải nghiệm giúp hắn lột xác hoàn toàn. Bây giờ, hắn đã có một sự biến hóa cực kỳ to lớn so với trước đây.


Dưới sự an bài của Tinh La đế quốc, bọn họ trước tiên sẽ nghỉ ngơi một đêm tại một tòa thành duyên hải, sau đó trực tiếp lên một Hồn Đạo Đoàn Tàu tư nhân của Tinh La đế quốc, đi tới Tinh La Thành, thủ đô của đế quốc.


"Kính chào Thái lão." Là đại biểu chính thức của Tinh La đế quốc, Ngoại vụ đại thần Tư Mã Lam Tiêu vẫn luôn phi thường khách khí ở trước mặt Thái lão.
"Chào!" Thái lão không mặn không nhạt trả lời.


Tư Mã Lam Tiêu mỉm cười nói: "Thái lão, là như vầy, chúng ta vừa nhận được một thông tin. Ở thủ đô Tinh La đế quốc chúng ta, đang long trọng cử hành một giải thi đấu dành cho Hồn Sư thanh niên. Vừa vặn lần này, trạm đầu tiên trong lịch trình của bên ngài cũng là Tinh La thành. Các học viên Sử Lai Khắc ngài dẫn theo đều là kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi, không biết có hứng thú tham gia giải thi đấu Hồn Sư thanh niên của chúng ta hay không? Về phương diện tuổi tác bọn họ có thể sẽ phải chịu thiệt một chút. Nhưng đây tuyệt đối là giải đấu cấp bậc cao nhất cũng là long trọng nhất dành cho thế hệ trẻ của Tinh La Đại Lục chúng ta. Nếu như các người có thể tham gia, tất sẽ trở thành tâm điểm chói lọi nhất, tỏa hào quang rực rỡ nhất, đem lại tác động cực kỳ tốt giúp xúc tiến giải đấu thành công hơn."


Thái lão cười nhạt một tiếng, "Chúng ta chỉ là đến để tiến hành giao lưu, còn thi đấu giải các kiểu không cần thiết!"


Tư Mã Lam Tiêu nói: "Thái lão, kỳ thực cũng không phiền phức. Lấy năng lực của chư vị học viên Sử Lai Khắc học viện, thi đấu vòng loại liền không cần tham gia. Trực tiếp bắt đầu từ vòng chung kết. Kỳ thực cũng không làm lỡ lịch trình quá lâu. Hơn nữa chúng ta có thể bảo đảm an toàn của bọn họ."


Thái lão liếc Tư Mã Lam Tiêu một chút, thản nhiên nói: "Ta không phải lo lắng chuyện này!"
Tư Mã Lam Tiêu sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra, ánh mắt khẽ động, "Xem ra, ngài vô cùng tin tưởng đối với đệ tử của mình!"


Thái lão khẽ mỉm cười, "Tự tin bắt nguồn từ thực lực. Nếu như các ngươi muốn mời chúng ta dự thi, cũng không phải là không thể. Trừ phi phần thưởng quán quân là Hồn Cốt."


Tư Mã Lam Tiêu biến sắc mặt, Hồn Cốt là cái gì hắn tự nhiên lại quá là rõ ràng. Dù cho là ở thời điểm 2 vạn năm trước, khi Đấu La Đại Lục vẫn hoàn toàn là thời đại của vũ khí lạnh, Hồn Cốt cũng tuyệt đối là chí bảo. Mà cho đến ngày nay, mức độ quý hiếm của Hồn Cốt có thể tưởng tượng được.


Hồn Cốt đến từ chính Hồn Thú, nhưng cũng như mỗi một con Hồn Thú đều sẽ xuất hiện Hồn Hoàn khác nhau, tỷ lệ xuất hiện của Hồn Cốt chỉ có một phần vạn (0,0001). Chỉ có Thập Vạn Niên Hồn Thú mới sẽ chắc chắn tạo ra Hồn Cốt.


Tại Đấu La Đại Lục, hiện tại Hồn Thú héo tàn, muốn thu được Hồn Cốt khó khăn đến mức nào. Bất kỳ một đại gia tộc nếu như có Hồn Cốt lưu truyền tới nay, đều sẽ là báu vật quý giá nhất trong gia tộc, hơn nữa nhất định sẽ bảo mật nghiêm ngặt.


Tình huống Tinh La Đại Lục tuy rằng có chỗ bất đồng so với Đấu La Đại Lục, nhưng mức độ quý giá của Hồn Cốt cũng quyết không kém.


"Thái lão, giải thi đấu của chúng ta gọi là, Giải thi đấu “Hồn Sư Thanh Niên Tinh Anh Cao Cấp Toàn Đại Lục”, trong đó chia làm nhiều loại thi đấu. Có đấu đơn, có đấu đồng đội, cũng có thi đấu Cơ Giáp, vân vân. Hồn Cốt mà ngài nói, chỉ có quán quân ở nội dung thi đấu cá nhân mới có được một khối Hồn Cốt khen thưởng. Bên trong thi đấu đoàn đội, khen thưởng cho đoàn đội 7 người dành chiến thắng cuối cùng là Hồn Đoán Kim Loại, mỗi người một khối. Khen thưởng quán quân của đấu đôi là linh vật vạn năm. Khen thưởng cho quán quân thi đấu Cơ Giáp là Hắc Cấp Cơ Giáp, á quân và huy chương đồng là Tử Cấp Cơ Giáp. Vì lẽ đó, tình hình là Hồn Cốt chỉ có một khối, ngài xem..."


Lông mày Thái lão khẽ nhíu, bà cũng không ngờ tới, phần thưởng cho giải đấu cấp cao nhất dành cho thế hệ trẻ của Tinh La đế quốc lại phong phú như vậy, không chỉ thật sự có Hồn Cốt, mà phần thưởng của các nội dung thi đấu khác cũng đều tương đối khá.


"Nghe ra cũng không tệ, thế nhưng, khen thưởng của các hạng mục khác nhau của các ngươi tựa hồ cũng có cách biệt khá lớn nha!"
Hồn Đoán Kim Loại và Cơ Giáp, thiên tài địa bảo, linh thảo tuy rằng cũng không tệ, nhưng nếu như so với Hồn Cốt, mức độ quý hiếm cũng không nằm cùng một đẳng cấp.


Tư Mã Lam Tiêu nói: "Phần thưởng của đấu đơn sở dĩ phong phú như vậy, là bởi vì thi đấu đơn của chúng ta được gọi là, Thi Đấu Khiêu Chiến Vô Hạn. Nói cách khác, trong trận đấu có thể sử dụng tất cả thủ đoạn để tiến hành so đấu, Cơ Giáp, Đấu Khải, Võ Hồn, Hồn Đạo Khí, cái gì cũng có thể dùng. Hơn nữa, phải ký giấy sinh tử. Chỉ có phần thưởng cực kỳ quý giá, mới có thể hấp dẫn nhiều người dự thi nhất. Nội dung thi đấu đơn một chọi một này, là quan trọng nhất, vinh quang nhất bên trong hết thảy mọi nội dung."


Tình huống thi đấu kiểu này so với Đấu La Đại Lục hoàn toàn không giống nhau. Ở trên Đấu La Đại Lục, đoàn chiến 7 đấu 7 mới là vương đạo. Mà ở đây, rất hiển nhiên, lại tôn trọng chủ nghĩa anh hùng cá nhân hơn.
"Hạn chế dự thi là cái gì?" Thái lão lãnh đạm hỏi.


Tư Mã Lam Tiêu vui vẻ trong lòng, biết là bà đã có chút động tâm, "20 tuổi trở xuống. Cái khác không có gì hạn chế. Đặc biệt là đối với chư vị học viên Sử Lai Khắc học viện mà nói."
"Được." Thái lão chỉ trả lời đơn giản có một chữ.


Đám người Đường Vũ Lân mờ mịt không biết, mới vừa đến Tinh La Đại Lục, bọn họ liền sẽ phải đối mặt với một giải thi đấu hoàn toàn mới. 
Lúc này, bọn họ đang ngồi ở trên Hồn Đạo Đoàn Tàu tư nhân xa hoa, đang nhìn ngắm phong cảnh của Tinh La Đại Lục.


So với Đấu La Đại Lục phồn hoa và cơ giới hóa, Tinh La Đại Lục rõ ràng có vẻ càng thêm nguyên thủy hơn. Thời gian nơi này được khai phá, dù sao cũng kém xa tít tắp so với Đấu La Đại Lục.


Tốc độ của Hồn Đạo Đoàn Tàu cũng chậm hơn không ít. Ngoài ô cửa, rừng rậm, hồ nước không ngừng hiện ra. Không khí trong vắt có thể giúp cho tầm nhìn thấy được xa hơn. Tình cờ đi ngang qua một số thành thị, cẩn thận quan sát liền có thể nhìn ra được, trình độ hiện đại so với Đấu La Đại Lục vẫn có chênh lệch kha khá.


Đồ ăn của Tinh La Đại Lục không có khác biệt lớn so với Đấu La Đại Lục. Vì chiêu đãi những thành viên sứ đoàn như bọn họ, trên tàu chuẩn bị những thức ăn ngon vô cùng phong phú.


Ngắm phong cảnh, ăn mỹ thực, loại lữ hành thư giãn kiểu này đối với bọn họ mà nói quả thực là trước nay chưa từng có. Chí ít sau khi gia nhập Sử Lai Khắc học viện, cũng không thể nào trải qua những “tháng ngày tươi đẹp” như thế này.


Ở cùng toa với đám người Đường Vũ Lân bọn họ, còn có các thành viên sứ đoàn đại biểu Tinh La Hoàng Gia học viện, mọi người đều cùng ngồi chung một toa tàu.


Thời điểm mới vừa lên thuyền, bọn họ còn có một ít va chạm, nhưng sau đó cũng đã dần dần quen thuộc. Trước sau đều chưa hề chân chính động thủ một lần.
Trên toa tàu, cứ 4 người sẽ chia làm 2 cặp ngồi đối diện nhau, ở giữa là một chiếc bàn.


Bên cạnh Đường Vũ Lân là Cổ Nguyệt, đối diện là Từ Lạp Trí; đối diện Cổ Nguyệt là Diệp Tinh Lan. Tạ Giải, Hứa Tiểu Ngôn, Nhạc Chính Vũ và Nguyên Ân Dạ Huy ngồi ở một bàn khác.


Lúc này, từ sau khi Đường Vũ Lân và Từ Lạp Trí lên tàu, vẫn chưa bao giờ ngừng lại, vẫn luôn luôn không ngừng ăn, ăn và ăn. Đối với bọn họ mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn là ăn cả!


Tinh La Hoàng Gia học viện bên này, cũng là 4 người một bàn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía đám người Đường Vũ Lân.
"Tên kia ăn khỏe thật!" Một thiếu nữ thấp giọng nói nhỏ, "Cũng thật là cao ráo đẹp trai."


Ngồi ở đối diện nàng, một thiếu nữ khác "hi hi" nở nụ cười, "Trân Trân, ngươi đây là muốn trâu già gặm cỏ non sao? Hắn so với chúng ta có thể nhỏ hơn 4, 5 tuổi đấy. Hắn chính là đội trưởng của đội đại biểu cho Sử Lai Khắc học viện. Thời điểm cả ngàn con Hải Hồn Thú bao vây lấy chúng ta ngươi có thấy hay không? Hắn phóng thích Võ Hồn gì gì đó giống với giao long ấy, cũng không biết là gì, nhưng đúng là rất mạnh. Nhỏ như vậy mà cũng đã tứ hoàn rồi."


"Ngươi đừng đề cao người khác tự diệt uy phong mình, đội trưởng của chúng ta đều đã đến cấp 45, khẳng định không yếu hơn hắn. Hơn nữa đội trưởng đã là Nhất Tự Đấu Khải Sư. Còn hắn cũng không có nguyên bộ Đấu Khải."