Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 557: Một năm sau gặp lại

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Điều này thực sự khiến cho Đường Vũ Lân cảm thấy rất là bất đắc dĩ. Một Hồn Thú khủng bố như vậy, nói không còn liền không còn? Hơn nữa nó còn là cái gì mà Hồn Linh bất khuất nữa cơ đấy!


Nếu nói chuyện này không kỳ quái, hẳn là không một ai tin tưởng đi?
Không biết Truyền Linh Tháp bên kia sẽ có phản ứng gì? Chứ mình bên này, cũng chẳng biết làm cách nào.


Buổi sáng, sau khi tu luyện Tử Cực Ma Đồng xong, Đường Vũ Lân gặp Cổ Nguyệt ở căn-tin, hỏi dò tình huống của Truyền Linh Tháp bên kia. Cổ Nguyệt nói cho hắn, Truyền Linh Tháp bên kia không có chuyện gì, hắn không cần lo lắng.


Không cần lo lắng? Đường Vũ Lân luôn cảm thấy là lạ. Truyền Linh Tháp không phải là dễ nói chuyện như vậy chứ? Dù sao, đây cũng chính là Bá Vương Long đó nha!


Nhưng nếu Cổ Nguyệt đã nói không có chuyện gì, vậy hẳn là cũng không sao rồi. Việc này có liên quan tới học viện. Quả nhiên là đứng dưới gốc cây đại thụ thật thoải mái dễ chịu biết bao! Thánh Linh Đấu La tự mình đi tới, trên thực tế cũng đã nói rõ rất nhiều vấn đề.


"Vào lớp!" Vũ Trường Không đi tới phía sau bục giảng, tuyên bố chương trình học ngày hôm nay bắt đầu.
"Đứng lên!" Đường Vũ Lân hô lên theo thói quen.
Đứng dậy, chào giáo viên. Chương trình học bắt đầu.


"Trước khi vào lớp, trước tiên ta tuyên bố một chuyện. Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt, Tạ Giải, Hứa Tiểu Ngôn, Từ Lạp Trí, Diệp Tinh Lan. Hôm nay là ngày đi học cuối cùng của các ngươi, ngày mai cho các ngươi thời gian một ngày nghỉ ngơi, ngày mốt lên đường, tham gia hoạt động đi tới Tinh La Đại Lục giao lưu. Ta sẽ dẫn đội. Vì lẽ đó, bài học hôm nay, cũng là bài giảng cuối cùng của ta trong vòng một năm sắp tới."


"Chức vụ của Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt trong lớp, sẽ do Vũ Ti Đóa, Lạc Quế Tinh tạm thay. Vũ Ti Đóa sẽ là lớp trưởng, Lạc Quế Tinh lớp phó. Thêm nữa, Dương Niệm Hạ cũng sẽ làm lớp phó và Đoán tạo uỷ viên..."


Tuy rằng rất nhiều người đã sớm biết đám người Đường Vũ Lân bọn họ phải đi, nhưng khi nghe Vũ Trường Không tuyên bố, họ mới chính thức ý thức được, thời gian rốt cục đã đến. Nhóm của Đường Vũ Lân sẽ phải đại biểu cho học viện, đi ra ngoài một năm.


Có ước ao, nhưng chỉ là số cực ít người mà thôi. Bởi vì tất cả mọi người đều không cho là, có chỗ nào thích hợp cho việc tu luyện hơn so với Sử Lai Khắc học viện.


Hoạt động giao lưu một năm, tất nhiên sẽ giúp nâng cao sự từng trải và hiểu biết lên rất nhiều, nhưng đối với tu luyện thuần túy mà nói, không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Chuông tan học vang lên.
Vũ Ti Đóa đi tới trước mặt Đường Vũ Lân, "Một năm sau trở về, đừng để cho ta vượt qua!"


Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, "Chờ mong một ngày kia đến."
Dương Niệm Hạ đi tới bên cạnh hắn, duỗi bàn tay, khoác lên trên bả vai của hắn, "Lớp trưởng, phần rèn đúc liền giao cho ta! Ngươi yên tâm, ta sẽ dẫn dắt mọi người thật tốt!"


Đường Vũ Lân tằng hắng một cái, cười khổ nói: "Bình thường cũng là ngươi dẫn dắt mọi người, vốn vị trí Đoán tạo uỷ viên này hẳn nên là của ngươi."


Dù sao chính hắn cũng chưa từng làm hết chức trách của một vị ủy viên chức nghiệp đoán tạo, bình thường đều chỉ tự mình luyện tập Đoán Tạo Thuật mà thôi. Nhưng ở trong lớp, lại không có bất luận người nào có nửa lời oán hận, bởi vì Đường Vũ Lân thường thường sẽ làm miễn phí hoặc là chỉ lấy rất ít chi phí, giúp mọi người rèn đúc. Đồ vật hắn do đoán tạo ra, về phẩm chất, tuyệt đối là hàng cực phẩm.


Thời gian gần hai năm, uy vọng của Đường Vũ Lân ở trong lớp năm nhất, đã sớm không thể thay thế.


Ánh mắt Lạc Quế Tinh có chút hoang mang, lẩm bẩm: "Kỳ thực ta rất muốn đi ra bên ngoài một chút. Giấc mộng của ta, chính là có thể làm một nhà du lịch, đi hết thảy mọi nơi trên thế giới tham quan một vòng. Không ngờ các ngươi đã nhanh hơn ta một bước! Chờ ta tốt nghiệp, nhất định sẽ đi."


Từ Du Trình lạnh lùng nói: "Tốt nghiệp? Ngươi vẫn còn sớm lắm."


Đúng đấy! Tất cả bọn họ đều rất có cơ hội tiến vào Nội viện Sử Lai Khắc học viện. Tuy rằng không có Hữu Linh Kim Loại Nhất Tự Đấu Khải, nhưng hiện tại Nhất Tự Đấu Khải của bọn họ cũng đã được chế tác vượt quá 1/3. Dựa theo cái tốc độ này, thời điểm năm thứ hai, bọn họ nhất định đều có thể trở thành Nhất Tự Đấu Khải Sư. Thậm chí đều có thể đạt đến cấp 50 trở lên, trở thành cường giả cấp bậc Hồn Vương. Đây cũng tương đương với chắc chắn có thể tiến vào Nội viện. Mà muốn tốt nghiệp Nội viện, cần trở thành Nhị Tự Đấu Khải Sư mới được. Trước khi trở thành Nhị Tự Đấu Khải Sư, đều không được tốt nghiệp từ học viện. Quá trình đó dài ngắn ra sao, liền phải nhìn thiên phú.


"Khục khục, Nhị Tự Đấu Khải Sư, thật giống có chút khó." Lạc Quế Tinh mặt đầy bất đắc dĩ nói: "Xem ra giấc mộng của ta còn phải dời lại phía sau."
Đường Vũ Lân cười nói: "Được rồi, không nên thương xuân buồn thu nữa, khi trở về ta sẽ mua quà lưu niệm về tặng cho mọi người."


"Thật sao?" Hỏi ra hai chữ này lại là Vũ Ti Đóa.
"Thật." Đường Vũ Lân trịnh trọng nói.
Tạ Giải ở một bên nham nhở nói chen vào: "Không cần ôm hy vọng quá lớn, với sự keo kiệt của lớp trưởng, sẽ không phải là vật gì tốt."


Đường Vũ Lân hung tợn lườm hắn một cái, "Không nói thì ngươi sẽ chết sao? Vật kỷ niệm, cái gì là vật kỷ niệm, có ý nghĩa là được. Đắt tiền hay không thì có liên quan gì?"


Mọi người không khỏi đều nở nụ cười. Đúng vậy! Hắn vẫn là cái tên Đường Vũ Lân keo kiệt mà bọn họ biết.


Trò chuyện một hồi, mấy người Đường Vũ Lân vậy mà đều không hề rời khỏi phòng học. Ngoài miệng, tuy rằng bọn họ không ai nói gì, thế nhưng, người nào cũng có chút không nỡ rời xa nơi này.


Dù rằng sau khi tới đây liền không ngừng bận rộn, không ngừng học tập và tu luyện. Nhưng cũng chính là sau khi đi tới nơi này, bọn họ mới dần dần trở nên mạnh mẽ, mới hiểu được càng nhiều thứ hơn.


Nơi này là Sử Lai Khắc học viện, là học viện cao cấp nhất toàn bộ đại lục này, thậm chí là toàn bộ cả các đại lục khác nữa. Nơi đây là Sử Lai Khắc, nơi khiến cho mỗi học viên đều cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì là một thành viên trong đó!


Đã sắp sửa phải rời đi, hơn nữa còn là cả một năm dài, bọn họ làm sao lại không có tâm tình không nỡ cho được?
Một năm sau, thời điểm quay trở về, bọn họ liền sẽ trở thành học viên lớp năm hai rồi.


"Được rồi, trở về đi thôi. Trở lại chuẩn bị một chút!" Cuối cùng, Đường Vũ Lân đứng lên, nhìn hơn 100 chiếc bàn trong lớp, nhanh chân đi ra khỏi phòng học.
Thời điểm lần nữa quay trở về, mình nhất định sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn! Tinh La Đại Lục, chúng ta đến rồi!
...


Bầu trời xanh biêng biếc, ánh nắng có chút vàng tươi. Loại khí trời này dù sao vẫn sẽ làm cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Ít nhất là không hề ngột ngạt chút nào.


Đường Vũ Lân và các bạn của mình đi tới một tòa thành mà bọn họ tương đối quen thuộc, Thiên Hải Thành. Đây là thành thị lớn nhất của khu vực Đông Hải của Đấu La Đại Lục.
Năm đó, nhóm Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt lần đầu tiên gặp Từ Lạp Trí và Diệp Tinh Lan chính là ở đây.


Sử Lai Khắc học viện đi một nhóm 10 người. Dẫn đầu là Ngân Nguyệt Đấu La Thái Nguyệt Nhi, lão sư dẫn đội là Thiên Băng Vũ Trường Không. Học viên gồm Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt, Nguyên Ân Dạ Huy, Nhạc Chính Vũ, Tạ Giải, Hứa Tiểu Ngôn, Từ Lạp Trí, Diệp Tinh Lan. Đầy đủ toàn bộ 8 vị công đọc sinh.


Bọn họ đi đến Thiên Hải Thành cùng hội hợp với đoàn đại biểu của Tinh La Đại Lục.


Trải qua thời gian giao lưu hơn 1 năm, đoàn đại biểu của Tinh La Đại Lục sẽ đi thuyền từ nơi này trở về Tinh La Đại Lục. Bởi vì không vực chưa được mở ra, nên không thể cưỡi công cụ phi hành đường dài rời đi. Mà trên thực tế, Cơ Giáp cũng không cách nào phi hành với khoảng cách xa như vậy. Phương tiện phi hành đường dài, vào thời điểm hiện tại mà nói, chỉ có Đấu La Đại Lục bên này mới có. Liên Bang không thể liều lĩnh dùng thành tựu Hồn Đạo Khoa Học Kỹ Thuật tiên tiến nhất được nghiên cứu ra, Hồn Đạo Phi Cơ, để chở đoàn đại biểu Tinh La Đại Lục trở về được. Nguy cơ bị ăn cắp chất xám rất cao! Bởi vậy, đi thuyền rời đi chính là phương án duy nhất.


"Ăn, có thể ăn được bao nhiêu cứ ăn. Ngày hôm nay ta mời." Đường Vũ Lân vô cùng phóng khoáng bắt chuyện với các bạn bè. 
Diệp Tinh Lan vừa ăn vừa bĩu môi, nguyên nhân à? Đây chính là tiệm ăn nhỏ, nơi lúc trước Đường Vũ Lân không trả tiền, vứt lại nàng và Từ Lạp Trí ở lại nơi này.


Tuy rằng đúng là ăn thật ngon, nhưng nhớ tới chuyện ban đầu, nàng liền không khỏi tức giận.
Tên kia... Hừ!


Cá nướng muối chinh phục vị giác của tất cả mọi người, ai cũng ăn ngấu ăn nghiến. Chỉ có Vũ Trường Không ăn nhã nhặn, và vì lượng thức ăn của Thái lão vốn rất nhỏ, chỉ ăn một chút hải sản đã dừng lại.


Lúc này ánh mắt của Thái lão có chút đờ ra, bởi vì đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy dáng vẻ lúc ăn cơm của Đường Vũ Lân.
"Tiểu tử này, ăn cũng khỏe thật! Ở học viện, hắn vẫn luôn ăn uống như vậy sao?" Thái lão không nhịn được quay về phía Vũ Trường Không ở bên cạnh hỏi.


Khóe miệng Vũ Trường Không thoáng co giật, gật đầu đáp: "Đúng thế! Phong lão đã đáp ứng chịu tiền cơm cho hắn. Vì lẽ đó tiền cơm hắn ăn đều là Phong lão trả."


Thái lão mỉm cười nói: "Chẳng trách Phong lão đầu vừa nghe nói chúng ta muốn xuất phát, trên mặt lộ rõ dáng dấp như trút được gánh nặng. Hóa ra là bị lượng cơm tiểu tử này ăn hành hạ."


Ý lạnh trên mặt Vũ Trường Không tựa hồ trở nên nhu hòa đi mấy phần, quay đầu nhìn về phía Đường Vũ Lân đang ăn nhồm ăn nhoàm ở bên kia, trong đầu không khỏi nhớ lại từng hình ảnh lúc trước.
Nếu như nàng vẫn còn, thì thật tốt...


Nhìn một đám thiếu nam, thiếu nữ 14, 15 tuổi vừa ăn uống, vừa nói cười. Thanh xuân thật tươi đẹp biết bao!
"Nguyên Ân, nàng ăn nhiều một chút." Tạ Giải đem cả dĩa tôm đưa tới trước mặt Nguyên Ân Dạ Huy.


Mùi vị của dĩa tôm này xác thực là thơm vô cùng, vỏ cứng, nhưng thịt tôm bên trong lại vô cùng ngon, hơn nữa hương vị đậm đà, quả thực là ngon hết sảy.


Với sức ăn của Đường Vũ Lân và Từ Lạp Trí, loại tôm nho nhỏ chỉ khoảng ngón tay này, có chút chả bõ bèn gì, nhưng mà thực sự là rất ngon đó nha!
Nguyên Ân Dạ Huy nhìn Tạ Giải một chút, nhận dĩa tôm, đặt ở trước mặt yên lặng mà ăn.


Ánh mắt Tạ Giải đầy vui vẻ. Hắn mơ hồ cảm thấy, hiện tại Nguyên Ân Dạ Huy tựa hồ không còn bài xích mình như trước nữa.


Đây thực sự là một khởi đầu thật tốt! Lần đi tới Tinh La Đại Lục này, cũng có thể được xem là đi du lịch kết hợp với công tác, nói không chừng có thể kéo quan hệ của hai người lại gần nhau hơn đấy!


Mọi người dần dần đều ăn không nổi nữa. Tuy rằng lượng cơm ăn của bọn họ đều không ít, nhưng so với “cặp bài trùng” Đường Vũ Lân, Từ Lạp Trí này, vẫn còn kém quá xa.